Dạ Hành Ca

Chương 37: Giang Nam



Tháng ba trời xuân, Giang Nam cỏ mọc bát ngát, hoa nở cây lớn, yến oanh bay lượn.

Ngày xuân Giang Nam, cơn gió hiu hiu làm liễu rủ phất phơ, chính là thời tiết đẹp để ngàn hoa khoe sắc thắm tỏa hương thơm bay xa.

Nước chảy dưới cầu nhỏ, viện sâu nơi đường cong, ngói đen cùng tường trắng. Người đi đường qua lại như dệt cửi, lái buôn rộn ràng cửa tiệm mọc san sát nhau, bán đủ mặt hàng nhỏ bằng ngón tay, còn cả son phấn mà các thiếu nữ thích nhất, tranh thủy mặc trên giấy Sinh Tuyên* của văn nhân sĩ tử, giọng điệu cò kè mặc cả trả giá lại quá đỗi nhẹ nhàng chạm thấu lòng người, cánh hoa đào lơ lửng trong gió như lá cờ bay phấp phới.

(*Sinh Tuyên là một loại giấy Tuyên, tính năng hút nước rất tốt, mực thấm đẫm, vết mực khỏe chắc, dùng để vẽ ý họa, phát mực rất tốt.)

Khách từ phương Bắc dầm sương dãi nắng bước chân vào Giang Nam như đến một thế giới mới khác thường. Rửa mặt xong, Ca Dạ khoác áo choàng, để tóc ướt dựa vào khung cửa nhìn hồi lâu.

Hắn lấy khăn vải lau nước đọng trên tóc nàng.

“Nơi này đẹp thật.” Nàng nằm nhoài lên tay than thở, nơi khóe môi vương nụ cười nhạt.

“Thấy nhiều rồi cũng chỉ bình thường thôi.” Cảnh gió tuyết chiều tà lúc mới đến đại mạc cũng từng làm hắn thán phục.

“Về Trung Nguyên ngươi có mất hứng không?”

“Không.”

Nàng sẽ không hiểu. Rời nhà nhiều năm rồi, càng gần quê hương càng thấy sợ, vừa thấp thỏm nhớ mong lại vừa e dè, phải giải thích việc bỗng dưng biến mất bảy năm ra sao đây.

Con ngươi đen láy nhìn hắn một hồi, rồi bỗng nhìn đi nơi khác, “Chúng ta chia tay ở đây đi.”

Tay hắn khựng lại, nàng nói thẳng, “Ngươi có nơi mình phải đến, ta có chỗ ta đi, không cần phải đi chung nữa, sớm tách ra cũng tốt.”

“Nàng muốn đi đâu?” Im lặng một lúc, bàn tay sau lưng lại bắt đầu lau mái tóc đen nhánh.

“Ta ư?” Nàng cầm lấy lọn tóc rũ xuống, tỉ mỉ vân vê ở đầu ngón tay, “Ta chỉ đến đây ngắm phong cảnh mà thôi, những việc khác không liên quan đến ngươi.”

“Vậy đi cùng đi.”

“Không cần.” Nàng bình tĩnh phản bác. “Rời khỏi Thiên Sơn là ngươi được tự do rồi, không cần nghe lệnh ta nữa, huống hồ công lực bây giờ của ngươi đã cao hơn ta.”

“Nàng sợ ta?”

Biết rõ là là khiêu khích, nàng hừ khẽ một tiếng, “Ngươi ám chỉ điều gì đây.”

“Sợ võ công của ta đủ để uy hiếp nàng.” Khăn vải đổi thành lược thưa, hắn từ từ chải tóc, động tác cũng từ tốn như lời nói.

“Cần phải thế sao? Muốn giết ta, ngươi cũng phải trả giá đắt đấy.” Nàng nhắm mắt lại, tựa như đang phân tích việc không liên quan, “Coi như ngươi oán giận căm ghét mấy năm khom lưng làm nô dịch, tất cũng sẽ suy tính đến hậu quả, hận ta cũng không phải chuyện mạo hiểm.”

“Nàng cho rằng ta hận nàng sao?”

“Hận ta cũng không có gì quái lạ, không ai thích bị sai bảo cả, huống hồ là người như ngươi.” Nàng nhận lấy lược từ từ vén tóc đen lên, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Nàng luôn đối xử không tệ với ta.”

“Nhưng ta không ngu đến nỗi cho rằng ngươi sẽ cảm kích.” Nàng cười giễu, giọng lạnh lùng, “Chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau thôi, đến cuối có thể không còn liên quan gì là đã hiếm lắm rồi.””

Vì sao lại đồng ý đi cùng ta.” Ánh mắt sâu hoắm như đang dò xét.

“Ngươi muốn nghe điều gì?” Ca Dạ xoay người, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn có đầy trào phúng, “Ta luôn muốn giết giáo vương, nhưng chưa nghĩ tới việc sau khi thành công sẽ thế nào, tình cờ khống chế của Thiên Minh cũng làm ta chán ghét, cũng không muốn nhận lời, thế nên chỉ có rời khỏi Thiên Sơn thôi, đồng hành cùng ngươi chẳng qua chỉ là thuận đường.”

Nàng cười lạnh, trông thật bạc tình, “Đừng có nghĩ nhiều, đưa ra quyết định sai là có thể chết người đấy.”

“Nghe vô tình thật.” Lời của nam tử tựa than thở lại như ca ngợi, chống hai tay lên bệ cửa nhốt nàng lại, “Thì ra thời gian bảy năm, nàng chỉ đơn giản lợi dụng ta.”

“Thế thì sao, đâu phải không đạt được điều ngươi mong muốn.” Nàng đẩy hắn ra, song đối phương chẳng mảy may nhúc nhích.

“Rốt cuộc nàng vẫn sợ ta.”

“Có ý gì.” Không thích tư thế hạ phhong, nàng dùng chân đá văng ra, đi tới mép giường dọn dẹp tay nải.

“Sợ ta tìm cơ hội trả thù, không bằng nhân lúc còn sớm mà trốn tránh.” Hắn vẫn tựa vào cửa sổ, không nghe ra trong lời có mấy phần chân thực.

“Ngươi muốn nói thế cũng được.” Nàng cũng chẳng quan tâm mấy, không ngẩng đầu.

“Hoặc là…” Yên tĩnh một thoáng, hắn đến gần giữ lại tay nàng, trong mắt lóe lên tia lạ lùng, “Sợ cùng ta lâu ngày, sẽ không thể rời bỏ?”

Mắt rất sáng, giữa hàng mi tuấn tú ẩn hiện khiêu khích, thần thái rực rỡ chói lòa, hắn nhìn vào mắt nàng đăm đăm, một thoáng ngẩn người, trong đầu nàng không tìm được từ ngữ để đáp.

Đến khi trả lời thì đã chậm, trên gương mặt anh tuấn chợt nở nụ cười, chói mắt như mặt trời phá mây tỏa nắng, kéo tay nàng không cho phép từ chối, “Nếu không phải cần chia tay lên đường thì đi thôi, ta dẫn nàng đi dạo Giang Nam.”

Đi giữa phố phường huyên náo, nàng âm thầm ngẫm nghĩ, không hiểu vì sao lại thất thần trong thoáng ấy.

Đỉnh đầu bị búng nhẹ, hắn cười tủm tỉm nhìn nàng, “Đi bộ thì phải ngắm cảnh, mặt đất Giang Nam có gì đẹp mà nhìn.”

Giọng điệu nhạo báng làm lòng khẽ động, chợt nhận ra không đúng ở chỗ nào rồi. Sau khi rời khỏi Thiên Sơn, hắn càng lúc càng mạnh mẽ, không còn là bóng dáng im lặng đi theo sau lưng nữa, cùng thay đổi với thân phận, có rất nhiều chuyện tuột khỏi tay, ví dụ như hắn. Cảm giác này không thoải mái chút nào, sớm ai đi đường nấy mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Trong lòng hạ quyết tâm không được mê mẩn nữa, nàng ngẩng đầu ngắm cảnh đường phố, nghe hắn giới thiệu cảnh vật Giang Nam, thưởng thức những thú vui khác hoàn toàn đại mạc, chỉ chốc lát đã bị cuốn vào.

Du khách kẻ qua người lại như nước, không ít cô gái đầu cài dương đội liễu, mặc đeo đỏ mặc xanh. Nơi đâu cũng có sạp hàng rao bán nào túi thơm nào đồ ăn vặt, thậm chí còn có rất nhiều loại diều, tinh xảo đủ kiểu, lại còn cả tranh vẽ mỹ nhân hồ nước chim én, khiến người ta yêu thích không buông tay.

“Nàng muốn sao?”

“Không ngờ Ca Dạ lại thích những món đồ chơi này, thấy nàng cứ ngơ ngác nhìn con diều hình bướm đến nỗi xuất thần, hắn liền đi mua rồi đặt vào tay nàng.

“Không, không phải…” Nhận trong tay, nàng hơi hoảng hốt.

Trên bờ sông là bãi cỏ xanh um, vô số con diều tung bay trên dưới cùng tranh hình đọ sắc, mùi hoa cùng tiếng người cười nói hòa quyện cùng nhau, cả một vùng trời chẳng dứt tiếng cười, vô cùng náo nhiệt.

“Nàng không biết?” Thấy nàng không nhúc nhích, hắn kéo một con dèo, “Khung tre của diều bướm này rất mềm, chỉ để cho đẹp thôi chứ chẳng bay cao, hay đổi cho nàng cái khác nhé?”

Nàng bất giác siết chặt, buột miệng cự tuyệt, “Không cần, ta…” Do dự một lúc lâu, Ca Dạ nghiêng đầu, giẫm thềm đá chạy xuống bờ sông, thử đón gió mấy lần, con diều trong tay đã xiêu vẹo bay lên.

Không ngờ nàng lại đi thả diều thật, biểu cảm trên mặt không giống như vui mừng, trái lại lại mê man như mộng.

Nghĩ chắc hẳn đây là lần đầu chơi nên thả không giỏi, diều không bay cao, cứ chao đảo rồi rơi xuống. Nàng nắm nhẹ sợi dây, cắn chặt môi, tóc đen che trước trán nổi bật như quạ bay giữa tuyết, rất trẻ con đáng yêu, bên cạnh đã có vài người trẻ tuổi không nhịn được toan đi lên chỉ điểm.

Hắn thành thạo giữ dây cho nàng, lại lùi mấy bước, con diều cứ rơi mãi nay dần lảo đảo bay lên giữa không trung, đúng là khung tre hơi mềm, bay cao hơn nữa cũng không dễ.

Ca Dạ chăm chú nhìn, rất sợ bị dính dây với con diều khác, hắn chưa bao giờ thấy nàng vì một chút chuyện nhỏ mà hốt hoảng đến thế, không khỏi bật cười, đè lại giúp nàng, không để nàng dùng sức mà làm đứt dây.

“Có thể bay cao nữa không?” Nàng nhìn chấm nhỏ trên không trung chăm chăm, không dám ngoái đầu sang.

“Tháng ba gió lơn, lên cao nữa nguy hiểm lắm, chỉ sợ bị thổi rách thôi.” Hắn kéo lấy bàn tay bé nhỏ, ôm nàng lùi mấy bước, tránh bị vướng dây diều.

“Trước kia ta thả diều còn cao hơn bây giờ nhiều.” Nàng buồn bã tiếc nuối, nửa dựa vào hắn đưa mắt nhìn trời.

Thả diều là tập tục Giang Nam, hẳn đó là chuyện hồi nàng còn bé.

Hắn im lặng kéo kéo, con bướm rực rỡ lại bay lên, nàng dần vui vẻ, vui mừng chỉ điểm, “Cao hơn chút đi, đừng có nghiêng, cẩn thận bên kia… Ôi chao!”

Tiếng reo hò đầy trẻ con đột nhiên im bặt, Ca Dạ lạnh lùng nhìn sang bên cạnh, bất ngờ khí tức đột ngột lạnh hẳn đi.

Một thiếu nữ váy vàng xinh đẹp khe khẽ cười, tiến tới an ủi: “Tiếc quá tiểu muội muội nhỉ, gió đã thổi đứt dây diều rồi.” Giọng đầy thân thiết, ánh mắt sáng rực nhìn nam từ sau lưng cô gái, gò má phiếm hồng.

Hắn cụp mắt, chỉ nhìn người trong lòng.

Cây kim xanh được che khuất nhanh chóng cắt đứt dây không gạt được hắn, cũng chẳng lừa được Ca Dạ. Con diều mất dây rơi thẳng xuống, thoáng cái đã rơi vào lòng sông, theo nước chảy đi.

Thiếu nữ váy vàng thấy hai người không ai tiếp lời thì có phần lúng túng, “Tỷ tỷ mua cho muội một con khác, rồi mình thả cùng có được không?”

Ca Dạ càng lúc càng rùng mình, hắn lặng lẽ đè lại vai nàng, nơi đây đông người, nếu động sát cơ, chỉ sợ sẽ đưa đến sóng gió.

Thanh niên áo gấm đứng cách xa thiếu nữ thấy tình thế không đúng, lập tức tiến lên.

“Thật xin lỗi, xin hai vị tha cho hành động trẻ con của xá muội.” Người thanh niên cúi người rất thấp. ống tay áo chạm dất, thái độ khiêm tốn nhã nhặn, khéo léo chặn trước người thiếu nữ váy vàng, “Xin để tại hạ chuộc lỗi.”

“Ca ca!” Thiếu nữ dậm chân, mặt đỏ bừng xấu hổ.

“Xin thứ cho đường đột, xá muội chỉ là thấy hai vị có nhân phẩm xuất chúng nên mới có ý kết bạn, cũng không phải cố ý đắc tội.”

Bầu không khí đông cứng cả buổi, bỗng Ca Dạ cười lạnh một tiếng.

“Công tử cần gì phải đa lễ, vốn chỉ là việc ngoài ý muốn, có thể vừa rồi không phải là trận gió xuân lớn.”

Xưa nay biết Ca Dạ giỏi ăn nói, nhưng hiếm khi thấy nàng châm chọc như vậy, làm người đối diện xấu hổ đỏ mặt tới nỗi muốn độn thổ, làm hắn suýt nữa bật cười.

“Ngươi!” Thiếu nữ trợn mắt giận dữ nhìn nàng, không ngờ đứa trẻ này lại lợi hại thế.

“Tiểu thư nên may mắn vì có người ca ca tốt.” Ca Dạ như cười như không gật đầu rồi xoay người rời đi, đến một câu cũng chẳng buồn nói thêm, ánh mắt của hắn dừng trên người thanh niên áo gấm một lúc rồi cũng đi theo.

Để lại huynh muội hai người, một ảo não thẹn thùng, một đăm chiêu suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.