Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương

Chương 37: Không Một Tiếng Động



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lục Thú bị câu này chọc cười, hỏi ngược lại: "Không bình thường chỗ nào?" Thấy Nghiêm Cái không trả lời ngay, hắn nhanh miệng nói tiếp: "Gọi anh là anh trai tốt không bình thường, hay là khen anh đáng yêu không bình thường?"
Hắn vừa nói vừa tiến sát vào camera.

Khóe mắt Nghiêm Cái thấy gương mặt hiện trên màn hình càng lúc càng lớn, lại nghe giọng nói có chút đáng thương của Lục Thú: "Anh trai tốt, nhìn tôi đi mà?"
Nghiêm Cái dời mắt nhìn hắn.

Không hiểu vì sao, biết rõ góc độ camera hiện lên nhưng hắn vẫn cố tình dí sát mặt, khiến màn hình điện thoại —
Toàn bộ đều là hắn.

Gần như không thể nhìn thấy bất kỳ điều gì khác.

Anh nghĩ rồi đáy mắt dần hiện ý cười, không nhịn được nói một câu trêu ghẹo: "Mèo Mặt Bự".

"Không phải anh thích Mèo Mặt Bự à?" Lục Thú lập tức chớp lấy thời cơ: "Nếu không thì nhìn chằm chằm mặt mèo bự của người ta làm gì? Nhìn xong lại còn thẹn thùng, chậc."
Nghiêm Cái:...!
* Mèo Mặt Bự (大脸猫): nhân vật hoạt hình trong series "Chuột Da Xanh và Mèo Mặt Bự" của Trung Quốc.

Minh họa:

Đã vậy, một là không làm, hai đã làm thì làm đến cùng.

Nghiêm Cái dựa người lên sô pha, đặt điện thoại trước mặt rồi làm y như lời Lục Thú, nhìn hắn chằm chằm từ đầu đến cuối.

Lục Thú nói chuyện, Nghiêm Cái cũng chỉ trả lời một hai câu có lệ, cảm xúc giấu hết trong đáy mắt, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên Mèo Mặt Bự trên màn hình điện thoại.

Một loạt câu "Ừ", "Ồ", "À" khiến Lục Thú không thể bỏ qua vấn đề trước mắt, lại quay ra hỏi Nghiêm Cái: "Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì thế?"
Nghiêm Cái bắt chước Lục Thú, trưng ra tất cả những nét đặc trưng nhất trong biểu cảm của hắn.

Khóe miệng anh khẽ nhếch, giọng nói đầy vẻ hợp tình hợp lý:
"Thứ nhất là vì cậu quá đẹp, tôi không nhịn được phải nhìn.

Thứ hai là vì cậu thật đáng yêu.

Thứ ba, không phải là tôi thích Mèo Mặt Bự sao? Nếu không tôi nhìn chằm chằm người ta làm gì?"
Nói xong, Nghiêm Cái nhớ tới điểm mấu chốt trong phong cách của Lục Thú.


Anh giữ nguyên nụ cười: "Đúng rồi, đây còn là lần đầu tiên tôi nhìn một người lâu như vậy, có chút ngại ngùng."
Lục Thú không tức giận, trái lại còn cười, gật đầu tỏ vẻ công nhận: "Thật luôn nè, tất cả mọi người trên thế giới ra đây mà xem.

Kỹ thuật diễn của Nghiêm Cái quả xứng danh lưu lượng đứng đầu, diễn còn giống hơn cả người thật."
Nghiêm Cái thản nhiên phản bác, cặp mắt cong cong: "Chưa kể còn đẹp hơn so với người thật.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đẹp như vậy, sắp không trụ được nữa rồi."
Hừm, chỉ nói hai, ba câu, Nghiêm Cái đã biết điểm mình diễn chưa đạt.

Bắt chước cũng tương đối, ít nhất đã được chính chủ công nhận.

Có điều thế nào vẫn thấy chưa đủ khoa trương với...!trẻ chow? Nhìn đi nhìn lại vẫn chưa thấy giống lắm.

Anh im lặng thầm tổng kết, sau đó ngẩng đầu hỏi Lục Thú: "Mai mấy giờ cậu quay phim?"
"Để tôi nghĩ xem...!" Đối phương nghe xong đúng là phải nghĩ một lát, vài giây sau mới trả lời: "Trước 10 giờ đến phim trường, cũng không còn nhiều cảnh lắm."
Nghe được câu trả lời, Nghiêm Cái liếc mắt nhìn góc trên màn hình.

Quay đi quay lại đã sắp 5 giờ.

Nhìn thời gian gửi tin của Lục Thú thì hẳn đã thức suốt đêm.

Anh cầm điện thoại trên bàn, quay người nằm lên sô pha rồi đưa mặt đối diện với màn hình: "Tính bao giờ ngủ?"
Lục Thú cụp mắt nhìn đồng hồ rồi nói: "Cũng 5 giờ rồi, chẳng ngủ nữa." Hắn hỏi Nghiêm Cái: "Anh buồn ngủ à? Vậy ngủ đi kẻo mệt.

Tôi chơi game một lát là đến giờ."
Nghiêm Cái nhìn Mèo Mặt Bự thản nhiên trên màn hình.

Đối phương dường như đã quen với lối sống như vậy, dáng vẻ chuyện này rất chi là bình thường.

Thức đêm, còn hay uống Coca.

Hồi lâu sau, anh mới lên tiếng: "Tôi đang nghĩ một chuyện."
"Sao?"
Lục Thú nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Nghiêm Cái, nghĩ anh sẽ nói lời gì đó thật dễ nghe.

Ví dụ như nói vòng vèo quan tâm hắn nè.

Quan tâm trực tiếp thì khó xảy ra nhưng nói vòng vèo chắc là được đi.

Dù sao hắn rất thông minh, nghe sẽ hiểu ngay.

Không ngờ Nghiêm Cái chỉ nhìn hắn, bình tĩnh hỏi: "Ngày nào cũng uống Coca, thức đêm, lại còn chơi game, sao cậu vẫn chưa béo phì?"
Lục Thú:...!
Thôi được rồi, hắn có năng lực "filter của fan" rất mạnh, miễn cưỡng có thể coi đây là hành động quan tâm, cùng lắm thì mắng trong lòng một câu "anh đúng là đồ ngốc không biết nói chuyện" thôi.

Lục Thú chỉ nghĩ thầm như vậy, trên mặt vẫn cười.

Không ngờ Nghiêm Cái lại nói tiếp: "Đi ngủ đi, thức khuya nhiều không tốt cho thận."
Anh nói rất nghiêm túc, khiến người nghe không thể phản bác, hơn nữa không hiểu vì sao, Lục Thú nghe câu này xong tự nhiên ngửi thấy mùi thuốc bổ thận thoang thoảng đâu đây.

Đàn ông quan trọng cái gì?
Đương nhiên là thận!
Cảm giác này khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Giãy giụa một lát, Lục Thú lại ngước mắt nhìn anh, môi khẽ giật.

Nghiêm Cái thấy vậy nói tiếp: "Cần tôi mở một bài hát ru cho cậu không?"
Lục Thú lập tức cảm thấy tràn trề sức sống, lại dè dặt muốn nhiều hơn, hỏi thử: "Anh hát được không?"
Nghe xong, tay cầm điện thoại của Nghiêm Cái hơi run, không thể trả lời.

Lục Thú nhìn người trên màn hình, tim như muốn nhảy ra ngoài.

Hắn sợ mình muốn quá nhiều, cuối cùng lại hai bàn tay trắng.

Không ngờ một lúc sau, Nghiêm Cái chậm rãi mở miệng: "Cũng được."
Lục Thú trong lòng mừng phát điên, mặt ngoài lại ém đi tỏ vẻ ung dung bình tĩnh, kết quả là thấy Nghiêm Cái nhìn hắn với ánh mắt như ẩn chút thương hại: "Chỉ mong cậu nghe xong vẫn ngủ được."
...!Tuy Lục Thú cảm thấy đây hình như không phải chuyện tốt lành gì nhưng vẫn gật đầu thề thốt: "Anh trai tốt, tuyệt đối có thể."
Nghiêm Cái ho nhẹ một tiếng, không trả lời.

...!Hi vọng cậu nói được làm được.

Vì đồng ý với Nghiêm Cái, Lục Thú nghiêm chỉnh nằm trên giường, có điều là nằm nghiêng, mặt vẫn nhìn màn hình điện thoại.


Hắn vốn đang mở to hai mắt nhìn Nghiêm Cái, không ngờ anh đột nhiên nói với giọng vô cùng mềm mỏng, giống như dỗ trẻ con đi ngủ: "Nhắm mắt lại."
Nhắm cái khỉ á.

Lục Thú thấy trái tim mình như bị anh nhấc lên.

Thế nhưng hắn vẫn nghe lời nhắm mắt, thi thoảng lén nhìn Nghiêm Cái một cái.

Nghiêm Cái nhìn người tưởng như đang ngủ rất yên tĩnh trên màn hình, trong lòng đột nhiên thấy rối rắm.

Dù biết với trạng thái hăng tiết gà lúc nãy thì đây rõ ràng là giả bộ ngủ nhưng anh thật sự vẫn không nên..

hãm hại hắn như vậy.

Thế nhưng tình cảm rất nhanh đã lấn át lý trí, sau khi xác nhận vài lần là Lục Thú vừa mới hé mắt nhìn lén xong nên tạm thời sẽ không mở mắt, Nghiêm Cái mới bắt đầu.

Đầu tiên anh huýt sáo theo giai điệu, nhẹ nhàng du dương, có thể nói là êm tai.

Lục Thú nghe đến là thích ý, lúc này mới vui vẻ nhắm mắt.

"Ngủ đi ~ Ngủ đi ~"
"Bé yêu của tôi ~"
"Đôi tay mẹ nhẹ nhàng phe phẩy quạt ~"
Nghe câu đầu tiên, đầu Lục Thú đoàng một tiếng chấn động, phải cố gắng đè nén cảm xúc lắm mới không lập tức mở mắt.

Nghe đến câu thứ hai, cả người hắn giật nảy, cực kỳ nghi ngờ anh cố ý hát như vậy, khổ nỗi lại không tìm ra bằng chứng.

Nghe đến câu thứ ba, hắn bàng hoàng kinh ngạc, đầu óc trắng xóa, chỉ cảm thấy nếu còn nghe tiếp mình sẽ thật sự từ biệt thế giới này mà đi.

Nói thật, Lục Thú có thể phát lời thề.

Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn gặp được người hát còn khó nghe hơn cả hắn.

Không, đây nào phải khó nghe, đây căn bản là không thể nghe!
Filter của fan quả nhiên chỉ áp dụng với những gì nhìn được.

Lục Thú nhắm mắt, cảm nhận sự thê lương trần trụi của thế giới.

Giả, tất cả đều là giả.

Hắn cuối cùng đã biết vì sao trước kia tài nguyên âm nhạc của Thất Lộ tốt như vậy mà không để Nghiêm Cái ra một bài hát nào.

Ai dám cho anh hát? Tính ép fan anh nhảy lầu đúng không?
Cùng lúc, hắn cuối cùng đã hiểu được vì sao Nghiêm Cái lại đáp ứng yêu cầu này dễ dàng như vậy, còn dùng ánh mắt đó nhìn hắn.

Lục Thú bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

Trước kia ở phim trường, Nghiêm Cái rất hay ngâm nga gì đó.

Lục Thú thấy Nghiêm Cái rất tự tin, lại vừa ngắm anh vừa nghe nên không thấy tai bị hành hạ, chỉ để ý là mấy giai điệu anh hát rất lạ, hắn chưa nghe thấy bao giờ.

Hiện tại hắn đã hiểu vì sao mình không nghe ra bất cứ bài nào hết.

Không phải Nghiêm Cái tự sáng tác, mà...!áng chừng nhạc sĩ chính chủ có nghe cũng chẳng nhận ra được đứa con tinh thần của chính mình.

Thật ra như vậy cũng tốt, nếu không biết bài hát gốc thì có thể tự thôi miên bản thân, nói đó là tự sáng tác.

Nhưng một khi đã biết bài hát gốc...!Thật xin lỗi, không có so sánh, không có đau thương.

Nghiêm Cái vẫn đang hát.

Lục Thú phát hiện trạng thái này của anh giống như lúc quay phim, tự tin một cách mù quáng, không hề nhận ra mình đã biến tấu giai điệu đến phương trời nào hay việc không nốt nhạc nào đang ở nơi nó cần ở hết.

Lục Thú cảm thấy đau đớn đến cùng cực.

Vì sao hắn lại tự tìm cách ngược đãi bản thân, cưỡng cầu người ta hát cho mình nghe làm chi?
Không có filter của fan trợ lực, hắn cảm thấy hai tai sắp ngừng hoạt động.

Lục Thú thấy mình sắp chết đến nơi, vội vàng im lặng hé mắt, tính nhìn Nghiêm Cái tiếp thêm sức sống.

Nhìn được rồi, Lục Thú lại vừa đau khổ vừa nghiêm túc suy nghĩ.

Thật ra thì nếu Nghiêm Cái giả vờ hát, chỉ dùng khẩu hình miệng, có lẽ cũng không ai phát hiện ra.


Có ai nghĩ một người nghiêm túc như vậy, đẹp mắt như vậy lại có giọng ca oanh liệt cỡ này đâu.

Lục Thú thấy mình cố gắng lắm mới có thể thoi thóp đến giờ, tuy vậy bên tai dường như vẫn nghe thấy tiếng 250 bé vịt đang quạc quạc.

Hắn sai rồi, hắn thật sự sai rồi.

"Ngủ đi ~ Ngủ đi ~"
"Bé yêu của tôi ~"
Lục Thú nặng nề nhắm mắt lại.

Khúc hát chỉ tồn tại trên thiên giới này, nhân gian mấy ai có diễm phúc được thưởng thức.

Cũng chỉ có nhân vật thần kỳ như Nghiêm Cái mới có thể hát "Khúc Hát Ru" thành "Khúc Đoạt Mệnh".

Lục Thú cảm giác câu "Ngủ đi" của anh chính là "Chết đi" còn "Bé yêu của tôi" chính là "Tôi đến giết cậu".

Bên kia màn hình, Nghiêm Cái nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười.

Anh không nhớ rốt cuộc đây là lần thứ mấy mình cười trong ngày hôm nay.

Kể cả mẹ anh nhiều nhất cũng chỉ có thể nghe anh ư ử vài câu rồi không dám nghe tiếp.

Bà không thể hiểu được, vì sao một nhạc sĩ như mình lại có một cậu con trai ngũ âm sứt sẹo đến vậy.

Những năm gần đây, người có thể kiên cường nghe anh hát đến mức này hình như chỉ có duy nhất Lục Thú.

Tiếng Nghiêm Cái hát dần ngừng lại, với Lục Thú mà nói, không khác gì thông báo cứu mạng của hệ thống "Bạn đã bước vào khu vực an toàn".

Hắn vẫn không mở mắt dù rất muốn nhìn phản ứng của anh.

Nghiêm Cái không biết đang làm gì mà không hề phát ra tiếng động nào.

Thật lâu sau, Lục Thú mới cực kỳ cẩn thận chớp mắt một cái, muốn xác định xem anh đã ngủ chưa.

Ai ngờ mắt mới mở được một nửa thì tiếng Nghiêm Cái đã truyền tới.

Lục Thú nhanh như cắt nhắm mắt lại, nghe anh nói.

"Nào, đừng mở mắt.

Tôi không ngủ, cậu mau ngủ đi, được không?" Đối phương rất kiên nhẫn hỏi hắn, dường như nhìn thấu tất cả.

Lục Thú ngoài mặt không đáp ứng nhưng trong lòng đã thầm trả lời.

Được được được được trăm lần được nghìn lần được.

Anh cứ dịu dàng như vậy anh nói gì tôi cũng nghe hết.

Cuộc gọi vẫn chưa ngắt, thế nhưng không hề có tiếng động nào.

Không một tiếng động.

Anh vẫn đi vào lòng tôi như vậy.

Lục Thú vô thức chìm vào giấc ngủ.
Hết chương 35.

Editor: Khúc Hát Ru khi vẫn là Khúc Hát Ru chứ không phải Khúc Đoạt Mệnh:
https://youtu.be/Ffc0tFoyznY.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.