Đá Long Thần

Chương 16: 16: Tìm Kiếm Ma Long Đao Tiến Đến Vùng Đất Sanda




Sau khi làm xong cả đám kiếm 1 chỗ để ở, cũng tiện để bàn việc.
- Chúng lấy được 3 loại pháp bảo rồi.

Giờ ta phải làm sao đây.

Ryan lo lắng, chân tay không yên nổi.
- Chúng ta cần lấy vật báu trước chúng.

Errol tiếp lời.
- Đi tìm Ma Long Đao và Địa ma kiếm trước đi.

Alma lên tiếng.
- Tại sao lại là 2 thứ đó? Hanaran hỏi lại.
- 2 thứ vũ khí đó có thể khắc chế được sức mạnh của những kẻ đó.

Alma trả lời.
- Làm sao em biết điều đó.

Ryan hỏi tiếp.
- Bài đã nói.
- Làm sao tin được vào bài của cô chứ.

Khó hiểu thật sự.

Hanaran chống cằm, mặt khó ở.
- Alma nói chưa bao giờ sai.

Ryan nói.
- Vậy lấy Ma Long Đao và Địa ma kiếm trước.

Mà, giờ nó ở đâu? Errol hỏi.
Chính Ryan cũng không biết.


Do đây là 2 món mạnh nhất nên việc nó ở đâu không phải ai cũng biết.

Đến gương sự thật còn không được biết.
- Đến hỏi thử Manmaru-san đi.

Có thể ngài ấy biết.

Ryan nói.
- Ừ, vậy đến Lục địa Sanda của Manmaru-san.

Errol gật đầu.
2 ngày nghỉ ngơi, cả 4 người cùng đi đến Lục địa Sanda.

Alma và Hanaran bị ở cạnh nhau nhiều nhưng mà Hanaran nói quá nhiều, lại còn thừa năng lượng, trả bù cho Alma thì ngược lại.

Ryan và Errol đang bàn việc cũng phải chạy ra tách 2 đứa này ra không đánh nhau như chơi.
- Hanaran, Alma ít nói em có thể đừng gây sự với cô ấy được không? Errol bất lực nhìn Hanaran nói.
- Em có làm gì đâu? Em chỉ hỏi thôi mà.

Rõ ràng cô ta khinh thường em nên không trả lời.

Hanaran chỉ Alma tức giận.
- Alma không thích nói nhiều với người ngoài.

Đến ta 1 ngày nói được với cô ấy được 10 câu đã vui lắm rồi.

Cô còn muốn sao nữa.

Ryan cũng tức giận không kém.
- Nói vậy khác gì anh lấy người câm rồi còn gì.

Ít nhất cũng phải hoạt bát năng động như tôi đây chứ.

Hanaran cãi lại ngay.
- Alma chẳng cần phải nói nhiều nhé.

Ít nhất Alma có thể tuyên đoán.

Còn cô được gì, ngoài cái nói lắm.

Thứ chậm hiểu.
Thế là 2 bên cứ đứng cãi nhau qua lại, Errol muốn cản cũng không cản được nên kệ luôn.

Alma thì cứ nhìn thôi.

Với cô họ ồn ào ghê á trời.

Alma nhìn ra ngoài trời thấy cái lạ liền đi lại kéo kéo tay Ryan đang nhiệt tình đấu khẩu kia.

- Có chuyện gì vậy em?
- Pháo hoa.

Alma chỉ ra ngoài.
Cả 4 đi ra lan can.

Pháo hoa đang nổ tung trời.


Nhiều màu sắc của pháo hoa làm đôi mắt đen của Alma có chút sao động.

Xinh đẹp và lộng lẫy.

Tay Ryan nắm lấy tay Alma.

Alma cảm nhận được sự ấm áp này.

Thật tuyệt khi có người ở bên cạnh.
Hanaran ôm lấy Errol, Errol cũng mệt với cô vợ lắm mồm lắm miệng này của cô ấy.

Nhưng đây là tình yêu mà thần mang cho anh, anh sẽ không để nó vụt mất đi đâu.
Hôm sau, cả 4 đến được biên giới của Sanda.

Do là 1 đất nước có nhiệt độ nóng hơn nên trước khi vào mọi người đều được phát cho những bộ đồ để thích nghi được với đất nước này.

Ryan và Errol bảo người canh cổng báo cho Manmaru về việc Manmaru đến nơi.
Trước khi được gặp Manmaru, cả 4 ở tại 1 khách trọ.
- Haizzz, muốn gặp Manmaru -san khó hơn lên trời.

Ngài ấy bận bỏ xừ.

Ryan nằm trên đùi Alma than vãn.
- Mà cũng chẳng thể nào đột nhập vào, ngài ấy ghét nhất người đi bằng cửa khác.

Errol cũng chán nản.
- Mà hình như Sanda đang có việc gì thì phải, nãy giờ đi trên đường thấy nhiều cái rỏ có những đứa bé.

Ryan xem bài Alma đưa.
Sanda là 1 đất nước nhỏ, xung quang được bao bởi hoang mạc.

Đây là đất nước của sự giàu có.

Những vật phẩm ở đây đều rất đẹp, đổi ra ngoài thì vô cùng xinh đẹp.

Lại còn được sự bảo hộ của vị thần tham vọng Manmaru, sự giàu có của đất nước này là những điều hiển nhiên.
- Công nhận đất nước này giàu thật đấy.

Ryan cảm thán.
- Công nhận thế thật.


Đất nước của Manmaru -sama có khác.

Errol cũng gật gù khen theo.
- Đất nước này đang có chiến tranh.

Alma cầm lá bài có tự war nói.
- Lại nói linh tinh!! Đất nước này đang yên bình như vậy làm gì có chuyện đấy!! Hanaran phản bác lại lời nói của Alma.
Alma nhìn Hanaran, Hanaran tự nhiên ớn lạnh với ánh nhìn của Alma.

Nó vừa lạnh vừa sắc.

Kiểu như Alma đang tức giận vậy.

Hanaran sợ ánh mắt đó của Alma luôn.
- Rephoder muốn chiếm lấy Sanda để có được vị thần giàu có Manmaru.

1 giọng nói làm cả 4 nhìn qua bên đó.
Đó là 1 đứa bé, đúng, chính xác là 1 đứa bé mới chỉ 10 tuổi.

Đội 1 cái nón rộng, tay cầm theo cái gậy như ông cụ.
- Trẻ con? Cả 4 ngạc nhiên.
- Ta không phải trẻ con!! Ta phụng lệnh mẹ ta đến đây để đưa các ngươi đi gặp người.

Cậu bé đó tức giận cầm gậy chỉ thẳng vào cả 4 nói.
- À!! Nhớ rồi.

Manmaru -san có 7 người con.

Nhưng mà con của Manmaru có ai bé như ngươi đâu.

Ryan nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.