Dã Man Thành Nghiện

Chương 26: 26: Cậu Ấy Nhớ Anh Ấy Canh Thứ Hai





Trong phòng làm việc có tiếng gõ cửa, Ninh Du liền nói “mời vào”, sau đó tiếp tục xem phim tài liệu đang chiếu trên màn hình máy tính.
“Ninh tổng.” Tiểu Triệu đẩy cửa đi vào, lời nói đã ở trên môi, nhưng khi thấy Ninh Du đang xem thế giới động vật, cô không nhịn được mà hỏi: “Thế giới động vật đẹp như vậy sao?
Ninh Du nhấn nút tạm dừng, hỏi Tiểu Triệu: “Cô đi tìm vài chuyên gia động vật giúp tôi, tôi có một số câu hỏi muốn hỏi.”
Tiểu Triệu lộ ra biểu tình khó hiểu: “Ninh tổng, anh nuôi thú cưng sao?”
“Không có.” Ninh Du lại nói, “Cô cứ tìm đi.”
Tiểu Triệu làm động tác “OK”, đang định quay người rời đi thì chợt nhớ ra mình quên nói chuyện công việc: “Đúng rồi Ninh tổng, Lý tổng tới.”
Ninh Du nhìn màn hình máy tính hỏi: “Lý tổng nào?”
Tiểu Triệu trả lời: “Vị hôn phu của anh.”
“Tại sao anh ta lại đến đây?” Ninh Du có chút kinh ngạc, bởi vì Lý Triều chưa từng tới công ty tìm cậu.
Nhưng cậu nhận ra ngày rằng là tự mình đa tình, Lý Triều đến công ty không phải vì cậu.
“Anh ấy đến văn phòng của chủ tịch Ninh, anh không đi lên xem sao?” Tiểu Triệu nói.
Trong lòng Ninh Du có linh tính không tốt, từ Tân Cương trở về đã hai ngày, cậu còn chưa nghĩ ra cách nói chuyện với cha mẹ về hôn ước, không ngờ Lý Triều lại đi trước cậu một bước.
“Nhớ tìm chuyên gia động vật.” Ninh Du lại dặn dò Tiểu Triệu, sau đó vội vàng đi tới văn phòng chủ tịch ở tầng cao hơn.
Chủ tịch Ninh trong miệng Tiểu Triệu chính là Ninh Tâm, mẹ của Ninh Du.
Bố của Ninh Du “ở rể”, vậy nên gia đình nhà họ Ninh cũng không bài xích cuộc hôn nhân này.

Chỉ là tiếng nói của Ninh thị vẫn nằm trong tay Ning Tâm, và tương lai cũng sẽ nằm trong tay Ninh Du – mặc dùcòn rất lâu nữa.
Khi Ninh Du đến văn phòng của Ninh Tâm, Lý Triều và Ninh Tâm vừa chào hỏi xong, thư ký còn chưa kịp phục vụ trà nóng.
Ninh Tân đẩy cặp kính gọng vàng xuống, thấy Ninh Du bất ngờ xuất hiện, còn Lý Triều thì tự giác đứng dậy, cài cúc áo khoác và chào Ninh Du, “Cậu đến rồi.”
Ninh Du lễ phép gật gật đầu, hỏi: “Tại sao anh đến đây mà không nói với tôi?”
“Tôi không muốn quấy rầy cậu.” Lý Triều nói, “Tôi muốn cùng chủ tịch Ninh bàn một chuyện.
“Không cần khách khí như vậy.” Đúng lúc này thư ký bưng ba chén trà tới, Ninh Tâm cầm nên thổi nhẹ, nói với Lý Triều: “Cứ gọi là dì.”
Lý Triều lập tức đáp: “Vâng, Dì.”
“Ngồi đi.” Ninh Tâm nâng cằm về phía Ninh Du, cho thấy cậu cũng có thể nghe cuộc trò chuyện này.
Ninh Du vẫn chưa hiểu được tình hình, nhưng vẫn ngồi xuống xem diễn biến.
“Về phương hướng phát triển trong tương lai của công ty,” Lý Triều nói, “Theo cuộc họp lần trước, đó là trí tuệ nhân tạo cộng với khoa học đời sống.
“Không sai.” Ninh Tâm buông chén trà trong tay, trên miệng chén in lại một dấu son môi nhẹ.

“Có vấn đề gì sao?”
“Không, chỉ là cháu có một ít ý tưởng mới.”
Lý Triều bắt đầu nói về sự phát triển của nhà họ Lý, nhưng Ninh Du đột nhiên nhận ra rằng Ninh gia và Lý gia đã sớm bàn về tương lai của công ty hai nhà, nhưng cậu lại không hề biết về điều này.
Cậu không cảm thấy bị xúc phạm vì chính cậu đã tự nguyện từ bỏ vị trí quản lý cao nhất và chỉ muốn tập trung vào dự án mà mình đang thực hiện.
Sở dĩ Ninh Tâm yêu cầu cậu chọn vị hôn phu là vì cậu không có ý định quản lý, nên cần người tiếp quản công việc của công ty.
Nhưng phải đến lúc này, Ninh Du mới nhận ra rằng mình và Lý Triều không thuộc cùng một đẳng cấp.
Lý Triều là người đứng đầu nhà họ Lý, còn cậu chỉ là con cháu của Ninh gia, Lý Triều có thể bỏ qua cậu trực tiếp thảo luận vấn đề với mẹ cậu, còn nếu Ninh Du có ý kiến ​​gì thì cũng chỉ có thể nói với cha mẹ mình, không thể nào thay mặt Ninh thị bàn bạc với Lý Triều.
“Vì vậy,” sau rất nhiều điềm báo, Lý Triều cuối cùng cũng đi đến điểm chính, “Cháu hy vọng chúng ta có thể dồn nhiều tâm sức hơn nữa vào việc bảo vệ môi trường trong tương lai.”
Nghe đến đó, Ninh Du đã bị sốc.
Cậu bình tĩnh nhìn Lý Triều, thầm nghĩ đây là có ý gì, Lý Triều đang muốn Lý Mộ trở về sao?
“Chúng tôi quyên góp tiền cho Quỹ Bảo vệ Môi trường hàng năm, tôi nghĩ như vậy là đủ.”
Giọng của Ninh Tâm vẫn vậy, mang hơi hướng của trưởng bối, nhưng rõ ràng bà không có nhiều kiên nhẫn cho những đề xuất mà bà không hứng thú.
“Số tiền quyên góp có thể không đủ.” Ninh Du không thể không giúp đỡ.
“Cái gì,” Ninh Tâm buồn cười hỏi, “Con còn chưa kết hôn mà đã bắt đầu giúp đỡ ông xã tương lai của mình rồi sao?”
Ninh Du đột nhiên xấu hổ.

Bốn chữ “ông xã tương lai” vô cùng mỉa mai vang lên bên tai, ai đã khiến cậu vô tình ngủ với em rể tương lai chứ?
Tuy nhiên, Lý Triều vẫn cư xử một cách đàng hoàng như mọi khi, anh ta đấu với Ninh Tâm thêm vài câu, nhưng cuối cùng cũng thấy đủ rồi, sau đó tìm cớ đứng dậy và nói lời từ biệt.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Ninh Tâm, Ninh Du theo sát bước chân của Lý Triều, muốn hỏi ý định của anh ta đến đây hôm nay là gì.

Nhưng vì có thư ký bên cạnh, cậu đành phải nuốt nghi ngờ vào bụng.
“Cuối tuần này có rảnh không?” Lý Triều chủ động hỏi Ninh Du rồi nói tiếp, “Tôi đưa cậu đi cưỡi ngựa.”
Ninh Du vô thức có chút kháng cự, bởi vì cưỡi ngựa có một ý nghĩa đặc biệt với cậu.
Lý Triều thấy cậu không muốn đi, liền bổ sung thêm: “Đó là môn thể thao em trai tôi thích nhất.”
Ừ, chính xác là như vậy.
Ninh Du mím môi nói: “Đi.”
Thời gian thoáng cái đã đến cuối tuần, Lý Triều đưa Ninh Du tới một trang trại ngựa ở vùng ngoại ô.
Đương nhiên, Ninh Du sẽ không thuê trang phục bảo hộ ở trường đua ngựa, cậu đã yêu cầu Tiểu Triệu mua cho mình một bộ thiết bị hoàn chỉnh, bao gồm cả một chiếc roi đen cứng cáp.
Lý Triều ở bên kia cũng đã thay một bộ đồ kỵ sĩ, nhìn Ninh Du cười nói: “Rất chuyên nghiệp.”
Vốn dĩ, Ninh Du không hiểu tại sao Lý Triều lại buồn cười cho đến khi nhân viên ở trường đua dắt một con ngựa chân ngắn cho cậu, cậu mới ý được hóa ra là Lý Triều nghĩ cậu không thể cưỡi ngựa.
Chính xác mà nói, Lý Mộ là người duy nhất trên thế giới biết rằng Ninh Du có thể cưỡi ngựa — theo mọi nghĩa.
Điều này cũng cho thấy Lý Mộ không tiết lộ quá nhiều về mối quan hệ giữa hai người với Lý Triều.
Ninh Du yêu cầu đổi sang một con ngựa cỡ vừa, sau đó nhớ lại những gì Lý Mộ đã dạy cậu, rồi chạy một vài vòng trên cánh đồng.
Sau khi chuyển từ đi bộ nhanh sang đi chậm, Lý Triều cũng đã đuổi theo cậu từ phía sau.

Anh ta đi bên cạnh Ninh Du hỏi: “Lý Mộ dạy cậu sao?”
Ninh Du gật đầu: “Ừ.”
“Tôi vừa nhìn đã biết,” Lý Triều nói, “Thật sự rất giống em ấy, thoạt nhìn thấy như không chính thống.
Không chính thống đối lập với phái học viện, động tác cưỡi ngựa của Lý Triều đương nhiên chính là tiêu chuẩn của phái học viện, cao quý hoa lệ, hoàn toàn không giống Ninh Du và Lý Mộ, anh ta vô cùng thoải mái.
Nếu là trường hợp khác Ninh Du nhất định sẽ cảm thấy rất ngượng ngùng.
Giống như việc cậu sử dụng dao kéo sai cách và bị cho là thô lỗ, thiếu tinh tế, giống như một kẻ ngốc.
Nhưng điều kỳ lạ là, cậu lại đang tận hưởng cảm giác hòa làm một với Lý Mộ, giống như bị nghiện kiểu dã man này.
Như vậy không được.
Ninh Du tự cảnh cáo chính mình.
“Nói lại nhớ,” Lý Triều lại bắt đầu một chủ đề khác, “Đêm tôi trở về, Lý Mộ đã gọi điện thoại cho tôi.”

“Hả?” Ninh Du lập tức vểnh tai lên.
Mấy ngày nay, Ninh Du rất ngại liên lạc với Lý Mộ, thứ nhất là vì hai người đã ước định sẽ không liên lạc lại, cậu không muốn mình là người chủ động, thứ hai là bởi vì cậu chưa tìm ra cách để giải quyết việc đính hôn, ngay cả khi có gọi qua cũng không biết phải nói gì.
Nhưng không liên lạc không có nghĩa là không nhớ.
Mối tối, cậu đều dùng xà phòng thơm của Lý Mộ để rửa tay, không bôi bất kỳ loại kem dưỡng da nào khác, như vậy khi đi ngủ cậu sẽ ngửi thấy mùi thơm của Lý Mộ.
“Cậu có muốn biết em ấy đã nói gì với tôi không?” Lý Triều nhìn thấy vẻ căng thẳng của Ninh Du, trong lòng từ từ nổi lên cơn thèm ăn.
Ninh Du chợt nhận ra rằng từ khi Lý Triều biết về mối quan hệ của mình và Lý Mộ, anh ta nói chuyện đã thoải mái hơn rất nhiều, không còn chú ý đến phép lịch sự như trước nữa mà dường như coi cậu là bạn của em trai mình.
“Nếu anh muốn nói.” Ninh Du đáp.
“Em ấy nói em ấy muốn cậu.”
Trái tim của Ninh Du lệch một nhịp, niềm vui thầm kín trào ra ngoài.

Cậu có thể bộc lộ cảm xúc của mình mà không chút kiêng dè trước mặt Lý Mộ, nhưng lại không thể như vậy khi đối mặt với Lý Triều, nên cậu chỉ có thể hơi nâng cằm: “Thật à.”
“Sau khi nghĩ lại, tôi cảm thấy mình có thể kết hôn với cậu trên danh nghĩa nhưng thực tế là cậu và em ấy ở bên nhau.”
“Cái gì?” Ninh Du nhíu mày nói.
“Phản ứng của em ấy và cậu cũng giống nhau.” Lý triều cười cười, “Còn có một kế hoạch khác, tôi không ngại việc em ấy kết hôn với cậu, nhưng…”
“Nhưng?” Ninh Du nhịn không được thúc giục.
“Cậu phải có biện pháp khiến em ấy trở về, được chứ?” Lý triều nói.
Ninh Du hiểu được ý tứ trong lời nói của Lý Triều, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
“Ban đầu, tôi nghĩ rằng với sự hậu thuẫn của Ninh thị, công ty có thể đầu tư nhiều hơn vào việc bảo vệ môi trường, như vậy sẽ có lý do để em ấy quay lại và kết hôn với cậu.

Tôi vừa lúc có thể thực hiện được chủ nghĩa độc thân của mình.
“Nhưng cậu có thể thấy thái độ của dì rồi đấy, những cổ đông khác cũng sẽ như vậy, bọn họ đều không hứng thú đến việc Lý Mộ muốn làm gì, cậu cho rằng Lý Mộ sẽ bằng lòng trở lại làm vật trang trí sao? “
“Hoặc là cùng lắm thì hai nhà Ninh Lý không liên hôn nữa, cậu muốn yêu ai, gả cho ai là quyền tự do của cậu.

Nhưng trước tiên là cậu phải làm sao để Lý Mộ trở về thành phố, tôi không nghĩ rằng dì sẽ đồng ý cho cậu sống trên núi đâu.
“Nếu cậu ấy đã gọi điện cho anh,” Ninh Du nói, “Không phải trong lòng đã muốn trở về rồi hay sao?”
“Em ấy muốn.” Lý triều cười khẽ một tiếng, “Em ấy muốn tôi giao việc kinh doanh của nhà họ Lý cho em ấy, để em ấy có ý nghĩa để trở lại.
“Nhưng mà anh không muốn.” Ninh Du nói.
“Đúng vậy.” Lý triều nói, “Em ấy có thể kết hôn với cậu, tôi cũng sẽ chúc phúc hai người.

Nhưng em ấy không thể làm người đại diện cho nhà họ Lý, bởi vì vị trí đó là của tôi, và cổ đông của công ty sẽ không tán thành việc em ấy phát triển chiến lược.”
Đó mới là điểm mâu thuẫn.
Nếu Lý Mộ không thể tìm thấy ý nghĩa của việc trở lại, thì anh sẽ không thể bỏ tất cả mọi thứ và quay trở lại thành phố.
Dù ba người đã bàn luận về chủ đề kết hôn rồi, nhưng kia mơi là điều kiện tiên quyết để việc kết hôn kia tồn tại.
Trên thực tế, Ninh Du và Lý Mộ mới quen biết nhau chưa đến hai tuần, thậm chí đã không liên lạc trong một tuần, ngay cả bản thân Ninh Du cũng không rõ, nếu Lý Mộ quay lại thành phố, trở thành một người bình thường, liệu cậu có còn tình cảm như vậy với Lý Mộ nữa không.
“Sau đó cậu ta nói cái gì?” Ninh Du hỏi.
“Em ấy không nói cho tôi biết.” Lý Triều nói thêm, “Cậu có thể hỏi em ấy.
Ninh Du thầm cảm thấy không ổn, bởi vì Lý Mộ đã cùng Lý Triều nói chuyện nhiều như vậy, nhưng chưa từng chủ động liên hệ với cậu.
Cậu đến góc trường đua ngựa, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Mộ, nhưng cuộc gọi đã thông báo đầu bên kia đã tắt máy.
Thật là kỳ lạ.
Điện thoại di động của Lý Mộ thường xuyên bị nghẽn do tín hiệu kém, nhưng nó chưa bao giờ tắt.
Ninh Du gọi thêm hai lần nữa, nhưng nó vẫn thế.
Cậu đến bên ngoài trường đua ngựa, muốn mượn điện thoại di động của Lý Triều để thử lại, nhưng khi đến khu vực nghỉ ngơi, cậu đã thấy Lý Triều đang hút thuốc.
“Lý Triều.” Ninh Du cau mày gọi.
Lý Triều quay đầu lại, nhẹ dập tắt tàn thuốc, nói với Ninh Anh: “Cậu đang nói chuyện với em ấy sao?
“Điện thoại cậu ta tắt máy.” Ninh Du nói, “Tôi nhớ là anh nói anh không hút thuốc.”
Lý Triều không phủ nhận: “Dù sao thì cậu cũng không quan tâm mà, đúng không? “
Ninh Du cuối cùng cũng hiểu được vì sao thái độ của Lý Triều lại thay đổi, hóa ra là bởi vì cậu không còn quan tâm nữa.
Anh ta không cần diễn trò để ghi điểm ở trước mặt Ninh Du, vì dù sao Lý Mộ cũng đã có đủ điểm rồi, cho nên anh ta có kiếm thêm cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng đó không phải là vấn đề.
Ninh Du nhìn Lý Triều và nói: “Anh cũng hút thuốc trong rừng à?”
“Tôi biết về vụ cháy, Ninh Du.” Lý Triều vui vẻ nói, “Không phải tôi, được chứ?”
Trước khi nhìn thấy Lý Triều hút thuốc, Ninh Du sẽ tin 100% những gì anh ta nói, bởi vì Lý Triều mang đến cho mọi người cảm giác trưởng thành và vững vàng, không giống một kẻ dối trá.
Nhưng hiện tại xem ra, không cần biết có phải anh ta có phải là nguyên nhân cháy rừng hay không, ít nhất có thể chắc chắn rằng sự trưởng thành và ổn định không phải là tiêu chuẩn đánh giá một người.
Trở về nhà từ trường đua ngựa, Ninh Du đã gọi cho Lý Mộ không biết bao nhiêu lần.
Cậu có một lý do rất chính đáng để liên lạc với Lý Mộ – đó là hỏi anh có suy nghĩ như nào về cuộc đính hôn kia, ngoài lý do cao siêu này, động cơ thực sự của cậu chính là nhớ Lý Mộ.
Từ chiều đến tối, cuộc gọi vẫn báo đầu bên kia đang tắt máy.
Thời gian dài như vậy, không thể nào mà dây cáp trong nhà gỗ nhỏ vẫn chưa được sửa chữa, cho dù ban ngày Lý Mộ có quên sạc điện thoại di động, thì lúc này lẽ ra anh ta phải quay trở lại nhà rồi.
Thời gian gần đến nửa đêm, trong lòng Ninh Du càng thêm bất an.

Cậu tìm Tiểu Triệu, kêu cô liên hệ với người phụ trách khu thắng cảnh hồ Kanas để xem có ai biết về Lý Mộ không.
“Ninh tổng, anh biết mấy giờ rồi không?”
“Xin lỗi cô, tôi có việc gấp.”
“Hiện tại là nửa đêm 12 giờ rồi.”
“Bên đó mới là 10 giờ thôi.”
Nói tới đây, Ninh Du quả thực có chút băn khoăn.

Cậu cảm thấy có lỗi liền nói: “Tháng này tôi sẽ thưởng cho cô.


Quả nhiên, sức mạnh của tiền thưởng rất lớn, chưa đến mười phút, Tiểu Triệu đã có tin tức và gọi lại cho Ninh Du: “Ninh tổng, tôi đã hỏi Lâm Trường, em trai của Lý Tổng bị thương trong quá trình bắt trộm, đã nhập viện hai ngày qua.”
“Cái gì?” Trong lòng bất an quả nhiên là có lý do, Ninh Du từ trên giường ngồi dậy, “Cô đặt vé máy bay đi Kanas luôn giúp tôi.


“Bây giờ?” Tiểu Triệu ngẩn người, “Thứ hai anh vẫn đi làm à? “

“Hoãn hết công việc của tôi lại.”Chương trước | Mục lục | Chương sau
BOYLOVEDÃ MAN THÀNH NGHIỆNDÃ MAN THÀNH NGHIỆN - KHÔNG CÚCZENN ĐU BOYLOVEĐAM MỸĐAM MỸ EDIT
[Dã man thành nghiện] Chương 25.[Dã man thành nghiện] Chương 25.
19 THÁNG MỘT, 2022 BỞI ZENNDUBOYLOVE0
Chương 25: Xem xét (canh thứ nhất)
Máy bay lao lên độ cao 10.000m, kéo theo một vệt mây dài.
Không giống như bay ở các khu vực khác, bầu trời ở Kanas không một gợn mây, qua cửa sổ máy bay, có thể mơ hồ nhìn thấy dãy núi Altai.
Ninh Du vừa rồi còn ngồi ngây ngốc nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, sau khoảng thời gian hỗn loạn nhất, hiện tại cậu đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
“Ninh Du?” Lý Triều ở bên cạnh cắt ngang đầu óc trên mây của Ninh Du, “Tiếp viên hàng không hỏi cậu muốn uống cái gì.”
“Nước trái cây, cảm ơn.” Ninh Du nói.
Khi tiếp viên hàng không đẩy xe đẩy đi, Lý Triều đặt ly cà phê trong tay xuống, nói với Ninh Du: “Cậu có vẻ như rất mệt mỏi.”
Ninh Du rũ mắt lẳng lặng uống nước trái cây, thật sự là khó có thể mở miệng nói chuyện bây giờ.

Nhưng xuất phát từ lễ ngĩa, cậu vẫn buông cái ly ra, nói với Lý triều: “Mấy ngày nay ngủ không ngon.”
“Có thể nhìn ra được.” Lý Triều nói, “Nếu tôi biết đó là Lý Mộ, tôi sẽ bảo em ấy chăm sóc cho cậu.”
Cái tên mà Ninh Du đang nghĩ tới đột nhiên xuất hiện trong chủ đề, dục vọng tán gẫu của cậu đột nhiên lao ra như thác lũ.
Thật ra Lý Mộ chăm sóc cậu rất tốt, nhưng để lộ quá nhiều cho Lý Triều thì sẽ không tiện.
Rõ ràng Lý Mộ không muốn Lý Triều nhìn ra sơ hở, nên khi Lý Triều đề nghị ba người đến khách sạn bên ngoài danh lam thắng cảnh để ăn tối, anh ấy liền nói có việc cần làm rồi lái xe trở về núi.
Lúc đầu óc Ninh Du hỗn loạn nhất, chính là lúc cậu nhìn Lý Mộ rời đi.
Theo ý tưởng ban đầu, Lý Mộ chắc chắn sẽ thành công rời đi, nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi đáng kể, vị hôn phu của Ninh Du là anh trai của Lý Mộ, anh ấy có vô số lý do để ở lại, thậm chí còn đưa ra quan điểm của riêng mình về cuộc hôn nhân của hai người.
Nhưng anh ấy đã không.
Từ sự việc này, Ninh Du lờ mờ đoán được rằng tuy hai anh em có ý tưởng kinh doanh khác nhau nhưng mối quan hệ của họ không hề rạn nứt.
Ít nhất là trong mười phút ngắn ngủi khi ba người gặp nhau, Lý Mộ vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết tác động của hoàn cảnh này, cũng chưa nghĩ tới việc tiếp theo phải làm thế nào, vì vậy anh đã chọn cách né tránh.
Kỳ thật, Ninh Du cũng vậy.
Cậu tránh nói về mối quan hệ của mình với Lý Mộ trước mặt Lý Triều, đó cũng là một kiểu lảng tránh, hoặc nói thẳng ra là trốn tránh.
Rất khó để một người đưa ra quyết định hợp lý ngay lập tức vào thời điểm bị sốc.

Hơn nữa, tình huống hiện tại vẫn còn phức tạp như vậy, đối với Ninh Du và Lý Mộ sẽ cần một chút thời gian mới có thể tiêu hóa hết.
Chờ sau khi tiêu hóa hết hoàn cảnh, mới có thể thể tìm ra cách xử lý.
Mặc dù né tránh là hành động theo bản năng của hai người, nhưng sau cùng họ cũng phải chuẩn bị tinh thần để làm rõ mọi chuyện, nếu không, đây sẽ là hành động thiếu tôn trọng đối với Lý Triều.
Sau khi bình tĩnh lại tâm trạng rối ren, Ninh Du nhìn Lý Triều hỏi: “Anh không biết Lý Mộ là kiểm lâm ở Tân Cương sao?”
“Không biết.” Lý Triều cười bất lực, cầm lấy cà phê uống một ngụm, “Thằng nhóc đó xuất quỷ nhập thần, lúc thì ở trong nước, lúc thì ở nước ngoài.”
“Tôi nghe nói,” Ninh Du dừng một chút, “Anh ta là một người không có việc làm đàng hoàng.”
Đương nhiên, tin tức này không phải đến từ phía nhà họ Lý, cái này là do Ninh Quý nhờ Tiểu Triệu điều tra, nghe nói nhà họ Lý có một cậu con trai nhỏ, không quan tâm đến việc kinh doanh của gia đình, suốt ngày nhàn rỗi, chơi bời lêu lổng.
“Cái này phải xem định nghĩa “công việc đàng hoàng” của cậu đã.” Lý Triều nhún vai, “Em ấy không tham gia vào hoạt động của công ty, nhưng tôi thực sự ngưỡng mộ em ấy vì sự cống hiến trong công cuộc bảo vệ môi trường.
Nghe điều này, Ninh Du gần như chắc chắn rằng tình cảm của hai anh em họ rất tốt.
“Ngưỡng mộ, nhưng mà…” Ninh Du do dự một chút, cuối cùng chọn cách nói thẳng, “Anh vẫn không ủng hộ.”
Lý Triều đặt cái chén xuống, nhướng mày nhìn Ninh Du, hỏi: “Em ấy nói với cậu về chuyện gia đình à?”
Lý Triều thực sự là một người có đầu óc rất nhạy bén, anh ta có thể nghe thấy thông tin rất sâu từ những lời của Ninh Du, hơn nữa cũng chẳng cần Ninh Du nói rõ.
“Đại khái có nói qua.” Ninh Du tiếp tục, “Nhưng tôi không biết đó là gia đình anh.”
Lý Triều gật gật đầu, mười ngón tay bắt chéo nhau, đặt chúng lên đùi như đang vỗ về chính mình.

Ninh Du có thể thấy rằng anh ta đang câu giờ để suy nghĩ làm sao để trả lời.
Mặc dù hai anh em có phần lớn vẻ bề ngoài giống nhau nhưng giữa họ vẫn có những điểm khác biệt rõ rệt.
Lý Triều đối xử với Ninh Du giống như đang đối xử với các đối tác làm ăn, anh ta luôn chú ý đến lời nói lịch sự, khi trả lời những chuyện về công ty nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ trước.
Còn về Lý Mộ, đừng nghĩ đến lời nói khách sáo, anh ấy không để cho Ninh Du đại tiện tại chỗ đã là tốt lắm rồi.
Ninh Du không thể đặt ra một câu hỏi nào, từ góc độ của công ty, Lý Triều quả thực là ứng cử viên sáng giá nhất cho việc kết hôn.
Bởi lẽ, hôn nhân không chỉ là sự hợp tác làm ăn mà còn là sự hợp tác về chiều sâu của hai bên gia đình.

Sau khi Lý Triều và Ninh Du kết hôn, anh ta sẽ dần nắm bắt được chuyện làm ăn của Ninh thị, đối với doanh nghiệp của mình, họ thực sự cần một người “phò mã” chín chắn và vững vàng như Lý Triều.
Nghĩ đến trưởng thành và ổn định, Ninh Du lại đau đầu, cậu lại thật thà mà gọi là anh Lý Mộ, đoạn ký ức này cậu thực sự muốn xóa khỏi cuộc đời mình.
“Bảo vệ môi trường là con dao hai lưỡi, có lợi và có hại đối với doanh nghiệp.” Lý Triều từ tốn nói: “Làm tốt công tác bảo vệ môi trường có thể cải thiện hình ảnh doanh nghiệp, nhưng đồng thời cũng phải hy sinh lợi ích nhiều hơn.

Cậu sẽ ủng hộ phương pháp nào hơn?
Đề tài này lại được ném cho Ninh Du, đó thực sự là một cảm giác quen thuộc — thói quen của người thành phố.
Giữa hai người, Ninh Du đang ở vị trí thuận lợi, không cần cẩn thận nói chuyện, cứ thế nói thẳng: “Tôi ủng hộ bảo vệ môi trường.”
Vẻ mặt của Lý Triều không thay đổi, nhưng ánh mắt lại trở lộ ra vẻ khó hiểu.
Ninh Du cố ý đưa ra chủ đề bảo vệ môi trường, đương nhiên không phải để cùng Lý Triều bàn bạc về sự phát triển trong tương lai của công ty, mà là ngầm bày tỏ thái độ – cậu đứng về phía Lý Mộ.
Cậu biết Lý Triều là người nhạy cảm, cho nên cậu tin rằng chỉ với chút thông tin này, Lý Triều sẽ có thể nghe ra ý nghĩa sâu xa hơn – giữa hai người Ninh Du và Lý Mộ có một loại tình cảm rất thân thiết.
Nghĩ xâu xa sẽ thấy đây là một vấn đề hiển nhiên.
Tính đến hôm nay, Ninh Du và Lý Triều mới chỉ gặp nhau ba lần, nhưng cậu và Lý Mộ đã ở bên nhau năm ngày.
Xét về mặt thời gian, Lý Mộ cũng là người có lợi thế hơn.
Xa hơn nữa thì chuyện đã xảy ra giữa Ninh Du và Lý Mộ trong những ngày qua cũng là một câu hỏi kích thích suy nghĩ.
Ninh Du không thể nói với Lý Triều rằng mình đã ngủ với em trai của anh ta, nhưng cậu lại có thể dùng gợi ý này để cho Lý Triều hiểu rằng mối quan hệ của cậu và Lý Mộ không hề đơn giản, như này có thể thông qua thái độ của Lý Triều để biết phản ứng của anh ta.
Từ rừng núi trở về thành phố không chỉ là sự thay đổi bầu không khí mà còn là sự thay đổi trong phong cách xã hội của Ninh Du.
Tuy rằng cậu không thích cách nói chuyện như Thái Cực Quyền này, nhưng là một người có trình độ xã giao, cậu cũng phải cân nhắc khi lên sân khấu không thể nói ra một số lời khó chịu.
Đánh giá từ ánh mắt của Lý Triều, rõ ràng là anh ta đã nhận được tín hiệu của Ninh Du.
Anh vuốt cằm trầm ngâm nói: “Nhưng cả hai công ty chúng ta đều không đi theo con đường bảo vệ môi trường.”
“Tôi biết.” Ninh Du nói, “Vậy kế tiếp anh có ý tưởng gì?”

“Thay vì nói về suy nghĩ của tôi, chúng ta hãy nói về suy nghĩ của cậu.” Lý Triều lại đánh trái bóng về lại cho cậu, “Thực ra, trước khi Lý Mộ rời đi, công ty đã thảo luận nghiêm túc về việc có nên để em ấy tham gia vào các công việc cốt lõi hay không, nhưng tất cả các cổ đông đều không đồng ý với đường lối thân thiện với môi trường của em ấy.


“Phải không.” Ninh Du không khỏi kinh ngạc, cậu nghe được ẩn ý của Lý Triều – mọi thứ không liên quan gì đến suy nghĩ của tôi, đó là quyết định của tất cả cổ đông của công ty.
Sau khi nghĩ lại, hôn sự của hai người không chỉ là chuyện của nhà họ Lý, mà còn là chuyện của Ninh gia, cho dù Ninh Du muốn công ty đi theo con đường bảo vệ môi trường, với tư cách là kỹ sư trưởng, cậu cũng không dám đưa ra quyết định này, rất có thể cậu cũng sẽ giống như hoàn cảnh của Lý Mộ, bị tất cả các cổ đông bác bỏ.
Nếu nghĩ xa hơn, có lẽ các cổ đông của Ninh Thị cũng sẽ không đồng ý để Lý Mộ – một người “không cùng chính trị” làm phò mã của Ninh Thị.
Lời nói của Lý Triều và Ninh Du đều có ẩn ý, đánh Thái Cực Quyền qua lại mấy lần, nhưng phải thừa nhận rằng, lập trường của Ninh Du yếu hơn một chút.
“Ninh Du, đây là một thế giới coi trọng đồng tiền.” Cuối cùng Lý Triều cùng nói ra những gì mình nghĩ, “Tôi thật sự rất thích em trai mình, nhưng tôi không thể em ấy thế vào vị trí của mình được.”
Ninh Du hít một hơi thật sâu, uống cạn nước ép trong ly.
Có lẽ vì cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề, Lý Triều đổi sang một chủ đề vui vẻ: “Cậu có biết tại sao nhóc thối Lý Mộ lại yêu thích bảo vệ môi trường không?
Ninh Du lắc đầu, mặc dù không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, nhưng đây lại là chủ đề cậu quan tâm.
“Bởi vì em ấy học ở nước ngoài, rồi tiếp nhận một số ý tưởng mà em ấy cho là tiên tiến.” Lý Triều nói.
“Anh cảm thấy không tiến bộ à.” Ninh Du nói.
“Không, tôi đã nói tôi rất ngưỡng mộ em ấy, nhưng cái gì cũng có cái tốt và cái xấu.” Lý Triều trả lời.
Tuyên bố này quá khách quan, khiến Ninh Du không thể bác bỏ nó.

Cậu nhận thấy hai anh em họ rất có lý tưởng, chỉ là coi trọng những thứ khác nhau nên có sự khác biệt về tư tưởng, nhưng vẫn hai người vẫn luôn tôn trọng và không can thiệp vào công việc của đối phương.
“Có lẽ,” Ninh Du nghĩ, “Anh có thể thành lập một bộ phận bảo vệ môi trường đặc biệt.”
“Cậu đang đùa sao?” Lý Triều nói, “Bộ phận này nhất định sẽ có mức độ ưu tiên rất thấp.”
“Cũng không phải là không thể.” Còn hơn là không có.
“Ninh Du, tôi hiểu em ấy hơn cậu.” Lý Triều nói, “Em ấy không thích những thứ ngu xuẩn này.
“… Quả thật.”
Ninh Du cũng biết điều đó, cậu đã đề cập đến việc quyên góp cho Lý Mộ, nhưng Lý Mộ hy vọng cậu muốn bảo vệ môi trường vì chính bản thân cậu yêu thích điều đó.
Bầu không khí dường như trở nên căng cứng trở lại, Ninh Du đột nhiên nghĩ đến chuyện khác liền hỏi: “Đúng rồi, anh ấy bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi lăm.” Lý Triều trả lời, “Nhưng nhiều người cho rằng em ấy trạc tuổi tôi.”
25 …
Tên nhãi ranh này còn bắt cậu gọi là anh trai.
Ninh Du quả thực dở khóc dở cười, nhưng những cảm xúc này qua đi rất nhanh, trong lòng lại tràn đầy cô đơn.
Cậu nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắc trời dần dần tối, có thể là vẻ mặt che dấu không tốt, Lý Triều nhìn cậu nói: “Xem ra cậu rất không muốn trở về.”
Ninh Du quả thật bất đắc dĩ nhưng cậu cũng chưa từng nghĩ sẽ không trở về.

Bởi vì còn hôn ước, chỉ sau khi trở về cậu mới có thể tính toán.
“Không.” Cậu nhìn những ngọn núi quanh co và vô tận dưới chân mình, thì thầm, “Tôi chỉ yêu mảnh đất này.”
Máy bay hạ cánh xuống Cẩm Thị, sau khi đưa Ninh Du về, Lý Triều cũng trở lại nhà của mình, lúc này trời đã khuya.
Anh trút bỏ sự mệt mỏi mấy ngày qua, bật nhạc trong phòng khách, tự rót cho mình một ly rượu đỏ.
Bên ngoài cửa sổ kính trải từ trần đến sàn là sắc màu đen vàng của cảnh đêm đô thị, dù màn đêm có sâu đến đâu, vẫn luôn có những chiếc xe phóng nhanh trên dải lụa bóng tối, tạo thành luồng sáng này đến luồng sáng khác.
Đây là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi trong ngày hôm nay, Lý Triều vừa ngắm cảnh đêm vừa nhâm nhi rượu đỏ, điện thoại trên sô pha đột nhiên vang lên.
Anh nhìn ID người gọi, không nhịn được mỉm cười.
“Sao vậy?” Lý Triều trả lời điện thoại.
“Anh về đến nhà chưa?” Một giọng nói quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia.
“Tới rồi.” Lý Triều nói.
“Ba mẹ vẫn khỏe chứ?”
“Thôi đi nhóc thối.” Lý Triều nói, “Có việc gì cứ nói thẳng.”
Đầu bên kia điện thoại im bặt, một lúc sau, giọng nói bình tĩnh của Lý Mộ vang lên: “Em muốn Ninh Du.


Lý Triều không hề kinh ngạc, lắc lắc ly rượu đỏ, không nói gì: “Anh sẽ xem xét.”Chương trước | Mục lục | Chương sau
BOYLOVEDÃ MAN THÀNH NGHIỆNDÃ MAN THÀNH NGHIỆN - KHÔNG CÚCZENN ĐU BOYLOVEĐAM MỸĐAM MỸ EDIT
[Dã man thành nghiện] Chương 24.[Dã man thành nghiện] Chương 24.
18 THÁNG MỘT, 2022 BỞI ZENNDUBOYLOVE0
Chương 24: Trẻ hơn mười tuổi.
Sáng hôm sau, lần đầu tiên Ninh Du tỉnh dậy mà không thấy Lý Mộ đang làm việc trong bếp, mà nằm yên lặng bên cạnh cậu như một chiếc gối ôm.
Cậu ngẩng đầu lên khỏi bờ vai ấm áp, phát hiện Lý Mộ đã tỉnh lại, lúc này anh hướng theo động tác của cậu mà hơi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Ninh Du.
“Buổi sáng tốt lành.” Ninh Du chào hỏi, tiếp theo lại lười biếng mà nằm lên trên vai Lý Mộ.
Chỉ là ánh mắt người kia vẫn nhìn cậu chằm chằm, cậu mở to hai mắt, đối diện với với đôi đồng tử của Lý Mộ, lười biếng hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
“Em…” Lý Mộ muốn nói rồi lại thôi.
“Em làm sao?” Ninh Du mơ mơ màng màng hỏi lại.
“Khóe mắt em có dịch nhầy.” Lý Mộ nói.
“A?”
Cơn buồn ngủ của Ninh Du trong phút chốc biến mất, cậu lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhấc chăn lên, định ra khỏi giường, nhưng Lý mụ Mộ lại đẩy cậu vào trong chăn, cười nói: “Đùa em thôi.”
Ninh Du dụi mắt, rõ ràng không có chuyện như Lý Mộ nói.

Cậu vỗ mạnh vào ngực Lý Mộ, tức giận: “Tại sao anh lại đáng ghét như vậy?”
Lý Mộ không nhịn được cười, nắm lấy bàn tay Ninh Du, nói: “Sao em lại buồn cười như vậy chứ?”
Vốn dĩ Ninh Du muốn đánh Lý Mộ, nhưng bàn tay lại bị giữ chặt không động đậy được.

Cậu đành dùng ngón trỏ chọc vào ngực Lý Mộ, cau mày nói: “Em đã nói với anh từ rất lâu rồi, không được nhắc ba chữ đó trước mặt em.”
“Ba chữ nào?” Lý Mộ cố ý nói, “Em không nói làm sao tôi có thể biết.”
“Rõ ràng là anh biết!” Ninh Du trừng mắt.
“Em nói xem.” Lý Mộ tiếp tục, “Xem có khác với những gì tôi nghĩ không?”
Ninh Du hít sâu một hơi, chữ viết tắt của “sh” đã ở trên môi, nhưng sự nuôi dưỡng tốt trong suốt gần 30 năm qua thật sự không cho phép cậu nói ra ba chữ đó.
“Em không nói.” Ninh Du đáp, “Dù sao anh nói một lần em sẽ đánh anh một lần.”
Ninh Du rõ ràng không nặng tay đánh người, khi nắm đấm của cậu lướt qua trên người Lý Mộ cũng không để lại đau đớn hay ngứa ngáy gì.

Rõ ràng là bị đánh, nhưng Lý Mộ vẫn rất vui vẻ, lần đầu tiên gặp Ninh Du, tại sao anh lại không nhận ra con thiên nga trắng này rất đáng yêu nhỉ?
“Em muốn đánh cái gì cũng được.” Lý Mộ nói, “Tôi làm bao cát cho em.”
“Không cần.” Ninh Du đẩy Lý Mộ ra, “Tránh ra, em muốn dậy.”
Trong nhà vẫn chưa có điện, Lý Mộ chỉ có thể dùng bếp lò để hâm nóng bữa sáng.
Ninh Du mở nắp chai lớn bên bồn rửa mặt, dùng sức bóp chỗ kem dưỡng da còn lại, cố gắng chăm sóc da buổi sáng.

Nhưng khi nhìn vào gương, cậu rất không hài lòng với trạng thái của mình, bởi vì sau bốn năm ngày, trên cằm cậu đã mọc ra một vài sợi râu mỏng và mềm, tuy không nhìn rõ nhưng nếu nom kỹ vẫn có thể thấy được một mảng màu xanh đen.
“Lý Mộ.” Ninh Du kêu một tiếng, “Dao cạo râu của anh ở đâu?”
Lý Mộ đặt bữa sáng xuống bàn ăn, đi lấy dao cạo thủ công, hỏi: “Em có biết dùng không?”
Trong vòng kết nối của Ninh Du, nhiều người sẽ cố tình sử dụng dao cạo râu thủ công, bởi vì họ cho rằng nó mang tính lễ nghi hơn.


Nhưng Ninh Du không có ấn tượng với việc đó, cậu cũng không cần bất kỳ nghi lễ nào để đưa tiễn bộ râu của mình cả.

“Biết.” Ninh Du thản nhiên nói, “Nó rất đơn giản.”
“Không biết, hãy thành thật trả lời.” Lý Mộ nói.
Có lẽ vì thành tích kém trong việc vắt sữa và chặt gỗ, nên trong tiềm thức Lý Mộ luôn cho rằng Ninh Du là người vụng về.
Anh lấy bọt cạo râu ra xoa lên cằm Ninh Du, nhân lúc chờ râu mềm ra, cũng tiện tay thoa bọt trên cằm mình.
Râu của Ninh Du rất dễ cạo, nó mềm và không dày hơn nhiều so với lông tơ.

Nhưng bất chấp điều này, Lý Mộ vẫn dành sự kiên nhẫn gấp trăm lần bình thường để làm sạch cằm của Ninh Du từng chút một.
“Thế nào?” Lý Mộ vừa rửa sạch dao cạo râu, vừa hỏi Ninh Du.
“Không tệ.” Ninh Du thực rất hài lòng với tay nghề của Lý Mộ, cậu nhìn trong gương, đột nhiên tò mò liếc về phía Lý Mộ nói, “Anh cũng mau cạo râu đi.”
Lý Mộ vốn cũng định cạo sạch râu của mình, bởi vì… lát nữa còn xuống núi gặp người đàn ông khác, anh không muốn lộ ra bộ dáng thô lỗ lúc này.
Tự mình cạo rất thường rất tùy ý, anh hoàn toàn không sợ lưỡi dao làm tổn thương da mặt mình, sau vài lần đưa qua lại râu trên cằm đã được dọn sạch bóng.
Trong gương xuất hiện một anh chàng trẻ tuổi và đẹp trai, đường quai hàm nhẵn nhụi khiến yết hầu của anh ta càng thêm nổi bật.

Khi không có sự hiện diện của râu, lông mày và đôi mắt trở nên bắt mắt và trông rất hùng dũng.
Ninh Du khó tin nhìn Lý Mộ, một hồi lâu sau mới ngây ngốc nói: “Nhìn anh như trẻ hơn chục tuổi.”
Cả hai khuôn mặt đều là của Lý Mộ, anh cũng đã nhìn quen, thản nhiên nói: “Không đến mức vậy.


“Rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi? ”Ninh Du tò mò hỏi.
“Lớn tuổi hơn em.” Lý Mộ không nói rõ.
(Mụ Zenn said: Anh chắc chưa?)
Ninh Du rất muốn nói rằng cậu đã hơn 23 tuổi, nhưng lại không muốn Lý Mộ nghĩ rằng mình đã “già”, vì vậy cậu ích kỷ cố tránh chủ đề này.
Cậu cẩn thận nhìn khuôn mặt Lý Mộ, muốn khắc ghi nó trong đầu, nhưng lúc này, tâm trí chợt lóe lên một ý nghĩ, cậu buột miệng hỏi: “Hình như quen quen.”
“Vậy sao?” Lý Mộ nói.
Chẳng lẽ là giống một người nổi tiếng nào đó?
Ninh Du suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không đoán ra được Lý Mộ giống ai.
Trước khi rời khỏi nhà gỗ nhỏ, Ninh Du cho con bò lớn ăn và chải lông cho Cáp Nhật.
Hôm nay vẫn là lái xe xuống núi, sữa đã được chuyển đến trường tiểu học đúng giờ.

Tuy nhiên, không giống như trước đây, hôm nay hai đứa trẻ “nổi loạn” không lao vào Lý Mộ ngay mà chạy đến ôm eo Ninh Du.
Ninh Du nén sự xúc động trong lòng, lần lượt chào tạm biệt hai đứa trẻ.
Tiếp theo, cậu và Lý Mộ lại đến nhà Lâm Trường, bởi vì Lý Mộ cần mượn một chiếc máy phát điện nhỏ, cậu cũng nhân cơ hội này để chào tạm biệt Lâm Trường.
Nói vài câu là đủ, nhưng lúc chia tay cuối cùng, Lâm Trường đã vẫy tay chào Ninh Du và hô lớn: “Chào mừng cậu đến với danh thắng hồ Kanas.”
Nghe xong câu này, Ninh Du không thể kìm được cảm xúc của mình nữa vì cậu ấy biết mình sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa.
“Lý Mộ.” Ninh Du ngồi ở trên ghế phụ, hai mắt đã ươn ướt, “Em cảm giác muốn khóc.”
“Đừng khóc.” Lý Mộ nhẹ giọng nói, “Chúng ta có thể lại ở một lát.”
Xe bán tải lái đến vị trí gần vụ sạt lở đất, ẩn mình trong rừng bạch dương không có ai qua lại.
Cơ thể khổng lồ bắt đầu lắc lư theo nhịp điệu, nếu có người đến gần, họ chắc chắn sẽ có thể nghe thấy tiếng người khóc trong xe.
Thực ra Ninh Du không hề cảm thấy đau đớn, cùng làm tình với Lý Mộ trong một không gian chật chội, không ảnh hưởng chút nào đến khoái cảm mà Lý Mộ mang lại cho cậu.
Cậu chỉ muốn trút bầu tâm sự, trút hết mọi cảm xúc của mình vào trận hoan ái cuối cùng này.
Sau một thời gian, cơ thể dần dần ngừng run rẩy.
Ninh Du dựa vào cánh tay Lý Mộ, tâm tình thoải mái bình tĩnh trở lại.
Điện thoại đột nhiên rung lên, là cuộc gọi của Lý Triều.
Cậu hắng giọng, nhấc điện thoại nói: “Xin chào?”
“Đường đã mở.” Lý Triều ở đầu bên kia điện thoại nói thêm: “Hiện tại tôi đang ở chỗ lở đất.”
Ninh Du im lặng một lúc, cho đến khi Lý Triều nói câu “Xin chào”, cậu mới hồi phục tinh thần, đáp lại: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ qua.”
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Du cũng không động đậy ngay mà nhìn Lý Mộ nói: “Lần này em thật sự phải đi rồi.”
Lý Mộ lấy ra bọc giấy dầu từ trong áo khoác, đưa cho Ninh Du nói: “Cho em cái này.”
“Đây là cái gì?” Ninh Du cầm qua xem xét, phát hiện có một cục xà phòng thơm được bọc trong giấy dầu.
“Xà phòng tôi dùng đều là tự làm.” Lý Mộ nói thêm, “Nó có mùi của cỏ roi ngựa.”
Ninh Du cầm lên ngửi, quả nhiên là mùi thơm trên người Lý Mộ.
Đôi mắt cậu lại bắt đầu ươn ướt: “Anh cũng chẳng tốt gì, làm như vậy thì khi nào em mới có thể quên anh.”
Lý Mộ không trả lời, mà ngồi vào ghế lái nói: “Đi thôi.”
Đoạn cuối có một khúc cua, Ninh Du nhìn vào gương chiếu hậu chỉnh lại dáng vẻ của mình.
Mọi thứ vẫn bình thường ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ, giống như cậu ngủ không ngon.
Khi chiếc xe bán tải chạy qua khúc cua cuối cùng, một khối đá hỗn loạn dần dần nổi lên phía trước, và một con đường mới dường như vừa được khai thông cũng xuất hiện.

Bóng dáng của Lý Triều và Tiểu Triệu hiện lên rõ ràng, bên cạnh họ còn có vài chiếc xe địa phương đang đậu, hẳn là hướng dẫn viên địa phương hoặc lãnh đạo của khu thắng cảnh.
Chiếc xe bán tải di chuyển chậm lại, Lý Mộ hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lý Triều đang tới gần, nhíu mày hỏi Ninh Quý, “Đó là vị hôn phu của em sao?”
Ninh Du gật gật đầu: “Ừ.”
Cậu có thể cảm nhận được ngữ khí của Lý Mộ không bình tĩnh giống như ngày thường, có lẽ vì Lý Triều quả thực là một đối tượng kết hôn rất phù hợp, đẹp trai và lịch lãm.
Xe bán tải dừng cách Lý Triều mấy bước, Ninh Du cúi đầu, nói nhỏ “tạm biệt” với Lý Mộ, sau đó bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong lòng, xuống xe đi về phía Lý Triều.
Lý triều mặc một chiếc áo khoác đen công sở và đôi giày da đắt tiền, đã kéo Ninh Du từ rừng núi nguyên sinh trở về thời hiện đại.
Tốc độ của Ninh Du cực kỳ chậm, chỉ vài giây sau khi xuống xe, cậu đã bắt đầu lưu luyến cái ôm của Lý Mộ.
Trong lòng cậu đã có một quyết định điên cuồng, chỉ cần lúc này Lý Mộ xuống xe nói cậu đừng đi, vậy thì cậu nhất định sẽ bỏ mặc tất cả vì Lý Mộ mà sống trong khu rừng này.
Tiếng đóng mở cửa đột nhiên vang lên sau lưng, Ninh Du ngẩng đầu hừ một tiếng, trong lòng bùng cháy ngọn lửa nhỏ, nhưng thứ cậu mong đợi đã không xuất hiện, chỉ khó hiểu nghe Lý Mộ gọi một tiếng, “Anh.”
Lý Triều lộ ra vẻ kinh ngạc: “A Mộ, sao em lại ở đây? ”
Nghe thấy cuộc đối thoại này, Ninh Du lập tức ngẩn ra, ánh mắt không ngừng đảo qua lại giữa hai người bọn họ.
“Em là người cứu Ninh Du ở trong rừng à?” Lý Triều nói, “Mà không phải em đang ở núi Tứ Xuyên sao?”
“Gần đây đến Tân Cương.” Lý Mộ nói.
“Thật là trùng hợp.” Lý Triều nhẹ nhàng đỡ lưng Ninh Du nói với Lý Mộ, “Để anh giới thiệu với em, đây là chị dâu của em, Ninh Du.”
Lý Mộ nhìn Lý Triều.

Đường viền quai hàm thắt lại, anh nói với vẻ mặt cứng đờ:”… Thật à.”
“Ban đầu anh định thông báo cho em về đám cưới.” Lý Triều nói, “Em sẽ đến làm phù rể của anh chứ?”
“… phù rể.” Vẻ mặt của Lý Mộ hơi nứt ra, anh hít một hơi thật sâu và nói, “Chúng ta hãy nói chuyện này sau.”
“Ninh Du.” Lý Triều thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Ninh Du nói, “Cậu biết đấy tôi có một người em trai, chính là Lý Mộ.”
Hai anh em này một tới một đi, thật sự làm Ninh Du suýt ngất.
Lý Mộ làm sao có thể là cậu út của nhà họ Lý?!
Cậu nhớ rõ Lý Triều bằng tuổi mình, nghĩa là –
Cậu nhìn Lý Mộ, môi run lên, khó khăn mở miệng nói: “… Anh là em trai.”
Vậy còn người đàn ông trưởng thành thì sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.