Dã Miêu Bất Tòng

Chương 22



Bầu trời tối hôm đó rất đẹp, trên trời lấp lánh những vì sao, đêm đen tối mù bên trong núi rừng khiến cho người khác cảm thấy nghẹt thở. Không có những vệt mờ nhạt nhòe từ ánh đèn xe, màn đêm buông xuống, chỉ còn lại duy nhất bóng tối. Thương Viễn cùng Vu Dân ngồi bên cửa sổ, nhìn ngắm bầu trời đen tuyền kia.

“Ngủ, mệt muốn chết.” Vu Dân nằm xuống, gối đầu lên gối, nhỏ giọng hừ hừ, đôi tay còn đặt trên thắt lưng Thương Viễn, ôm chặt không muốn buông ra.

Thương Viễn kéo chăn ở bên cạnh, đắp kín cho anh: “Em ngủ trước đi, anh nhìn em ngủ.”

Vu Dân nheo mi mắt nhìn hắn, nhưng anh quả thật rất buồn ngủ, bèn nhắm mắt lại chìm vào cơn mơ.

Đã bảy năm kể từ khi bọn họ kết hôn, đây là lần đầu tiên cả hai cùng đi ra ngoài du lịch. Thương Viễn tắt ngọn đèn đầu giường, vừa mới nằm xuống, hắn đem Vu Dân ôm vào trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng đẩy sợi tóc rũ trên gương mặt anh ra.

“Tiểu Dân…” Ngón tay hắn chạm vào bên trán Vu Dân, vẽ một nét xuống khóe mắt, gò má, rồi đến xương hàm, cuối cùng dừng lại ở xương cằm cứng rắn, vuốt ve hai lần. Thương Viễn đến gần, đụng lên bờ môi của Vu Dân đang ngủ say.

Màu đen của nền trời khuya hôm nay như vừa vặn che đậy những bất an bí mật trong lòng hắn.

Sáng hôm sau thức dậy, lịch trình của cả hai là quay về nhà. Bởi vì trở về ngay lúc đầu tháng, Vu Dân có rất nhiều hoạt động mới cần phải chạy, anh xuống máy bay liền bị A Lâm đón đi.

Giữa trưa, Thương Viễn đến phòng làm việc, người của công ty mới biết được Thương Viễn đã trở về. Buổi chiều, mọi người gấp rút đuổi công việc, trên dưới công ty, có rất nhiều người gọi điện về nhà.

“Vợ ơi, buổi tối anh không về ăn cơm được.”

“Ai đâu, anh không có đi với ai!”

“Không phải, ông chủ trở về rồi.”

“Nhất định phải tăng ca đó, em ngủ sớm đi, không cần chờ anh.”

“Được, anh sẽ về sớm một chút.”

Trong phòng hành chính cùng phòng kế hoạch, một đám người liên tục gọi điện thoại. Một cô gái mới gia nhập công ty vừa pha cà phê từ phòng giải khát, hỏi một người vừa cúp điện thoại: “Này anh, mọi người làm gì vậy?”

“Chuẩn bị tăng ca đó, ông chủ vừa mới về, em không thấy hả?”

“Thấy, em vừa nhìn thấy ông chủ về mà.”

Cái chữ “về” trong giọng điệu của người trước và người sau rõ ràng không có giống nhau, thế nên câu sau lập tức chui vào lỗ tai nhạy cảm của mấy người đang nhàn rỗi gọi điện thoại: “Cái gì!  Ông chủ đi về rồi?”

“Ông chủ nghỉ làm rồi?”

“Nghỉ làm rồi?”

“Không cần tăng ca?”

Tin Thương Viễn đúng giờ tan tầm lưu truyền nhanh hơn gió thổi, một đám người quên mất điện thoại đang cầm trên tay, cứ thế trợn mắt hốc mồm.

Có người còn cố ý đến văn phòng của Thương Viễn giả vờ lanh quanh vài vòng, bên trong không có ai, còn cửa đã bị khóa.

Diễn đàn công ty lại một lần nữa bùng cháy.

【Hoàn toàn không thể nghĩ tới trong cuộc đời tôi lại có thể được chứng kiến boss đúng giờ tan sở. Mấy tiền bối trước tôi còn không có cơ hội đó đâu đấy. Ha ha ha. 】

【Đệt thật hay giả, tôi ít đọc sách lắm nên đừng gạt tôi chớ. 】

【Mẹ ơi…】

【Đừng có lừa người khác, vừa nghe là biết giả, mấy chú kia tin người thế.】

【Ông trên có giỏi thì đến phòng kế hoạch tự xem đi.】

A Lâm đưa Vu Dân đến nơi rồi thả anh xuống đó, may là từ giờ đến chiều chỉ cần luyện đàn. Vu Dân cũng không muốn vừa mới uể oải trên máy bay xuống, lại phải ngồi một chỗ trang điểm. Từ trước đến giờ, anh luyện đàn piano rất nghiêm túc, cho đến khi đầu ngón tay hơi mỏi mới dừng lại. Tranh thủ lúc nghỉ ngơi, Vu Dân theo thói quen lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Thương Viễn.

Lão lưu manh, anh mệt chết chưa?

Gửi xong Vu Dân ném điện thoại qua một bên, thay đổi bản nhạc, điện thoại vừa bỏ xuống bỗng rung lên một tràng, xê dịch trên vài centimet trên mặt đàn. Vu Dân bất ngờ, mở tin nhắn đọc, trên đó viết: Còn sống rất tốt.

Thật khó tin, trả lời anh nhanh như vậy.

Vu Dân vuốt tóc lên, chuyên tâm chơi đàn.

Trong khoảng thời gian rảnh rỗi giữa giờ luyện đàn buổi chiều và chụp ảnh buổi tối, Vu Dân chạy về nhà một chuyến.

Xe mô tô để trong gara rất sạch sẽ, hiệu quả của máy hút bụi trong gara quả thật khiến người hài lòng. Vu Dân nghĩ buổi tối không cần A Lâm đưa anh đi, anh tự mình lái xe đến.

Vu Dân đang tính đem ống nước cao su kéo từ trong vườn hoa cất đi, chu miệng tròn xoe huýt một tiếng sáo thật to. Bỗng thấy Thương Viễn lái xe đi vào cổng.

“Đệt?” Vu Dân cúi nhìn đồng hồ đeo tay, kính râm lệch xuống chóp mũi, không tài nào che giấu được sự kinh ngạc.

“Anh về làm gì!” Vu Dân còn đang chưa tắt van nước, cột nước bắn về phía xe Thương Viễn, văng lên một mảnh bọt nước.

Xe của Thương Viễn đến gần gara, Vu Dân cũng không tiếp tục phun nước vào xe hắn, phun nữa thì chính anh cũng bị ướt. Cuộn ống nước, cất qua một bên, Vu Dân đến xe máy cắm chìa khóa, rồi ngồi lên xe, muốn khởi động xe đi ra ngoài.

Thương Viễn xuống xe, đi vài bước tới cạnh Vu Dân, cầm mũ bảo hiểm đội cho anh.

Đội xong cho Vu Dân, hắn cũng không buông tay, trực tiếp mò xuống eo anh, nhấc chân lên, vững vàng an tọa ở đằng sau.

“Đi thôi.”

Vu Dân trừng hai mắt, chân đạp chân chống bỗng mềm nhũn, suýt chút nữa làm đổ xe máy.

“Đệt, em nghe không rõ… Anh nói lại coi, anh muốn làm gì?”

Thương Viễn một tay vòng qua eo mà đỡ Vu Dân, một tay vỗ mông anh: “Theo em đến studio.”

Lúc này mới nghe rõ, cánh tay Vu Dân hoảng hốt run lên, nửa bên mô tô đột nhiên không còn chống đỡ, rầm rầm đổ xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.