Dã Miêu Bất Tòng

Chương 24



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Xong rồi?”

“Anh tới đón em.”

“Ừm.”

Tin nhắn gửi tới, Vu Dân trả lời một chữ, tiếp tục dựa vào bên xe.

Thương Viễn lái xe công ty lại đây, ra vẻ quý ông mở cửa xe: “Em chờ lâu lắm rồi? Lên xe đi.”

“Không phải chờ.” Ngữ khí của Vu Dân bình tĩnh đối diện với hắn, từ từ bước chân đến gần, cúi thấp cơ thể một chút. Thương Viễn giữ lấy chốt cửa, chờ anh đi vào.

Vu Dân mới chui vào trong xe được nửa người, đột nhiên quay đầu lại, mỉm một nụ cười không rõ ý tứ với Thương Viễn đang ở sau lưng mình: “Anh đến rất đúng lúc, em mới vừa ra ngoài, anh cho rằng tôi sẽ nói như vậy sao?”

Vu Dân lui ra từ trong khung cửa xe, lùi lại mấy bước, đi đến bãi đậu xe, với tay cầm mũ bảo hiểm treo trên mô tô. Anh xoay người cười lạnh, đội mũ lên đầu, vừa buộc dây cài vừa nhìn Thương Viễn: “Đây là lần đầu tiên anh đi theo tôi, nhìn tôi làm việc.”

“Tôi cũng rất muốn giả vờ tôi vừa đi ra, sau đó anh vừa vặn chờ ở bên ngoài. Thế nhưng, Thương Viễn ——” Vu Dân một chân nhảy lên xe, hai ba lần vặn tay ga, chiếc mô tô đen nằm rạp trong bóng tối như một con thú hoang chạy trốn, trong nháy mắt xông ra ngoài.

Chiếc xe chớp mắt lướt qua trước mặt Thương Viễn, hắn nghe thấy câu nói cuối cùng Vu Dân vừa ném ra: “Đ* mẹ anh!”

Đêm khuya, rất ít xe cộ chạy, đường đèn phát sáng qua loa, một chiếc mô tô đen rít gào xé ngang màn đêm, trên đường lưu lại một đường sáng* sắc bén trong không khí.

*qadtssj8toowzlyln3rg_14248396556_aefcd9a926_o-848x565

Một chiếc xe hơi nhanh chóng rượt theo sau, tốc độ rất nhanh, gắt gao bám chặt theo chiếc mô tô kia.

Tiếng động cơ xe rít đến cực tốc gầm rú phóng đãng trên đường lớn vào ban đêm. Thương Viễn đã sớm quen lái xe thong dong bằng hai tay, giờ phút này cũng chảy chút mồ hôi, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên chiếc xe máy ở đằng trước.

Vu Dân bị đuổi theo thấy phiền, gia tăng tốc độ, bụng và ngực cơ hồ dán lên ghế trước. Lốp xe cường liệt ma sát với mặt đất, tạo ra đốm lửa sáng lên đến kinh tâm động phách trong đêm đen.

Người mang mũ bảo hiểm quay đầu lại nhìn Thương Viễn. Bàn đạp ga dưới chân hắn bị dẫm mạnh hơn, đột nhìn thấy một chiếc xe tải lớn tại chỗ rẽ, toàn bộ đồng tử của Thương Viễn bỗng co rút lại đến đau đớn.

“Tiểu Dân!”

Vu Dân cũng nghe thấy động tĩnh, nhanh tay quay ngược đầu xe trở lại, chiếc mô tô trượt sát mặt đất, một cỗ lực đạo thật lớn đẩy Vu Dân ngã văng ra ngoài, anh ho khan vài tiếng, phi phi phun ra bụi bậm.

Thương Viễn từ trên xe bước xuống thật nhanh, chạy đến chỗ anh. Cánh tay Vu Dân bị đau, anh không đứng dậy, chỉ quát lên với hắn: “Anh đứng đó!”

“Được được, anh đứng, em bị ngã chỗ nào?” Thương Viễn quả thực đứng bất động tại chỗ, gấp gáp cau mày.

“Anh lái một chiếc xe hơi lại có thể rượt theo tôi cả một đường.” Vu Dân khạc ra một ngụm nước bọt, còn giống như có chút máu, có lẽ là do cắn răng trong miệng. “Tôi còn tưởng nhiều năm như vậy anh đã sớm lụt nghề rồi.”

Vu Dân che cánh tay, lảo đảo đứng lên, tê một tiếng, giật giật chân.

Cầu vượt ban đêm chỉ có ba màu, đen, xám cùng màu vàng u ám. Bọn họ giống như đang đứng trong một bức tranh của bóng đêm, đứng song song dằn vặt nhau từ xa, khiến cho Thương Viễn rất khó chịu. Vu Dân nhìn Thương Viễn, đột nhiên cười thoáng qua: “Thương Viễn, tôi chưa từng nói với anh, tôi không thiếu người theo đuổi.”

Thương Viễn sốt ruột nhìn chỗ bị thương của anh, đột nhiên nghe anh nói vậy, lông mày đang nhăn lại không hề thả lỏng, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu lên nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

“Tôi cũng không thiếu người thích tôi.” Vu Dân bất chợt quay người, ở ngoài lan can hai bên đường là lối đi xuống cầu vượt cùng quảng trường.

“Tôi chỉ cần đứng ở đó, cầm một cái micro, sẽ có vô số người đứng ở phía dưới gào thét vì một mình tôi.” Ngữ khí Vu Dân hơi trầm thấp, bộ dạng che cánh tay khiến anh thoạt nhìn có chút chật vật.

“Thế nhưng, tôi chỉ thiếu duy nhất người yêu mình.”

“Anh yêu em.” Thương Viễn không suy nghĩ, ba chữ này cứ tự nhiên mà xông ra. Điều này không cần phải nghĩ, từ trước, từ rất lâu về trước, hắn đã đem người này đặt trong tim mình mà đau lòng, mà yêu thương.

Vu Dân im lặng, cơn gió từ cầu vượt thổi qua tóc anh. Thương Viễn hơi lo sợ, bởi vì ngày hôm nay Vu Dân không cáu kỉnh với hắn, anh không ầm ĩ, không đánh, không mắng hắn, chỉ lãnh tĩnh pha chút mất mác như vậy nói chuyện với hắn.

Thương Viễn nôn nóng, lời nói trở nên khẩn trương, vô cùng sợ hãi âm thanh phảng phất kia sẽ bị thổi tan trong gió: “Lần trước anh hỏi em, anh làm không tốt chỗ nào, Tiểu Dân, rốt cuộc anh làm không tốt chỗ nào?”

Vu Dân muốn nâng tay lên, thế nhưng có lẽ vết trầy trên da thịt chạm vào quần áo, khiến anh phải hít một ngụm khí lạnh. Thương Viễn cũng không nghe lời Vu Dân, chạy thật nhanh lại xem vết thương của anh.

Đôi mày Thương Viễn nhăn lại, môi mím chặt. Giọng nói của Vu Dân bỗng trở nên yếu ớt: “Anh không có chỗ nào làm không tốt cả, người làm không tốt, có lẽ là em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.