Lá cây xào xạc xôn xao, gió thổi từ khe núi rít gào, đường đi tối mù không thấy rõ bước tiếp theo, càng không thấy rõ điểm dừng chân cuối cùng. Bóng tối bao trùm, che lấp không chừa một chỗ ngoại lệ. Cây cối um sùm mọc đan xen vào nhau. Xa xa là núi non trùng trùng điệp điệp, cây, núi, đá, gió, mọi vật đều có. Thương Viễn mở to mắt nhìn như muốn rách toạt cả mí, nhưng lại không nhìn thấy người.
Thương Viễn rõ ràng nghe thấy được, có người đang gọi hắn, lão lưu manh, lão lưu manh…
Thanh âm kia còn bắt đầu cười, lão lưu manh không được đâu, lần tới để em trang trí lại xe của anh.
Đêm nay anh có về nhà không?
Lão lưu manh, chúng ta kết hôn đi.
Bóng cây to lớn đổ xuống, âm thanh kia thật giống như đến từ lá cành không ngừng lay động, hoặc cũng có thể do cơn gió thổi từ đằng xa mang đến. Lá cây kết lại thành đàn mà chơi đùa, cười cợt người đi đường trong đêm đen.
Nhớ anh đó.
Lão lưu manh…
Ở lại cùng em đi.
Âm thanh hư ảo tàn nhẫn khoét máu thịt của hắn, mí mắt Thương Viễn nhấp nháy, lỗ tai nóng lên, âm thanh kia từ trước ngực xuyên qua lưng hắn, quanh quẩn khắp người từ trên xuống dưới, mang theo gai độc đâm vào từng nhát.
Hắn dẫm lên thật nhiều cành lá rơi rụng, đi đến một chỗ bên rìa núi, bên dưới sơn đạo đột ngột xuất hiện một sườn dốc, sâu không thấy mặt đất bằng phẳng ở dưới đáy.
Cái dốc sâu kia, dụ dỗ hắn nhảy xuống.
Không có Vu Dân, cái gì cũng mất. Thương Viễn thống khổ che mặt, ánh mắt nhắm chặt, hắn muốn chính mình thanh tỉnh, muốn khôi phục cảm xúc, thế nhưng tâm trạng hỗn loạn, hắn làm cách nào cũng không thể bình tâm.
Hắn dựa một chút vào thân cây ở đằng sau mà ngồi xuống, vỏ cây thô ráp chà sát âu phục sau lưng hắn.
“Tiểu Dân…”
Điện thoại di động không biết có tín hiệu lại từ khi nào, tiếng chuông vang lên liên hồi.
Lần đầu tiên, hắn mất tập trung khi nghe điện thoại công việc.
Nói đúng ra, cái gì hắn cũng không nghe lọt vào lỗ tai.
Lá cây lại bắt đầu thì thầm.
Cho em tiền nuôi tiểu bạch kiểm, em dĩ nhiên muốn.
Lão lưu manh…
Anh thật sự rất tốt.
Người trong điện thoại lải nhải liên miên, Thương Viễn đột nhiên cắt đứt cuộc gọi, đứng lên, hướng vào trong khe núi gào lên: “Tiểu Dân!”
“Vu Dân!”
“Vu Dân!” Trong đêm tối, tiếng vang vọng chậm rãi lan tỏa quay lại, như đang cười nhạo hắn.
Thương Viễn la lên đau đớn như thanh quản bị xé rách, tốc độ mỗi bước chân đi xuống càng lúc càng nhanh hơn so với bước trước, không thèm quan tâm dưới chân mình đang lảo đảo.
Bụi cây mọc lên ngổn ngang, ương ngạnh mở ra một con đường khiến người đi xuống chật vật.
Điện thoại di động vẫn reo lên, Thương Viễn bực mình chấm dứt nó.
Lại vang lên, rồi lại tắt.
Điện thoại reo lên vô số lần, rốt cuộc tạm ngừng lại. Thương Viễn đột nhiên dừng lại, dưới chân lảo đảo một chút, miễn cưỡng đứng lại. Ánh trăng không ngừng tô màu bạc cho mỗi một góc cây, tô đến nơi này chợt cong ngòi bút, phác ra hình dạng của hai bóng người.
Cổ họng Thương Viễn sít chặt đến mức phát khô, thoáng thả lỏng một chút, nếm thử vị máu tanh ngọt, Thương Viễn thử đi một bước về phía bên cạnh, lúc này mới thấy rõ bên trong bụi rậm không xa trước mắt hắn, chính là Vu Dân.
Vu Dân che cánh tay, bất động đứng ở chỗ đó nhìn hắn.