Thời gian như dừng trôi, không khí như đông cứng lại, mang một nỗi buồn vô tận.
Vu Trừng Bình thì thào: “Tôi không có lừa anh …” – Lời nói ra ngay cả chính bản thân hắn cũng thấy không thể thuyết phục nổi mình nhưng vẫn cứ nói.
Đỗ Thiên Huyền vừa tức vừa hận, nghĩ đến nỗi đau bị phản bội lúc trước như tra tấn, rõ ràng là cả hai đều yêu nhau rành rành như thế, vì sao Vu Trừng BÌnh lại lừa hắn. Thậm chí còn cực lực làm ra vẻ đã phản bội hắn.
“Trừng. Em phải nói rõ ràng cho anh biết mọi chuyện.”
“Tôi không có gì để nói hết.” – Vu Trừng Bình vội đi ra ngoài – “Tôi thừa nhận là hiện tại không có người yêu, nhưng tôi cũng không muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ này. Đỗ Thiên Huyền, anh đi đi. Vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Tại sao? Tại sao em lại trốn tránh tình cảm của anh chứ?”
“Tôi không có trốn tránh, chỉ là tôi … chỉ là …” – Vu Trừng Bình không biết tìm từ nào để nói, sau đó lại cắn răng mạnh một cái, quyết định nói tiếp – “Tôi chán ghét anh. Tôi tuyệt đối không yêu anh. Lúc anh học trung học cứ luôn bám riết lấy, tôi đã cảm thấy rất phiền rồi. Cho nên mới quan hệ với người khác. Chỉ ở trên giường với anh có một chút, căn bản là không thể nào thỏa mãn được tôi.”
Lời của Vu Trừng Bình càng làm cho Đỗ Thiên Huyền nắm chặt tay hắn, đầu vai bị tăng thêm lực đạo.
“Lời của em hoàn toàn mâu thuẫn, em không ghét anh, nếu thật sự chán ghét anh vậy tại sao lại bay đến Mĩ chỉ để chụp hình anh vào những thời điểm quan trọng. Nếu anh thật sự không thể thỏa mãn được em, vì sao em lại chủ động đòi quan hệ với anh? Trừng, những lời này cũng là nói dối có phải không?”
Vu Trừng Bình sắp điên rồi. Hắn không nên chủ động tiếp cận Đỗ Thiên Huyền. Không nên vì con trai Đỗ Thiên Huyền mà xin vào làm giáo viên tiểu học … Lúc đầu chỉ là hắn hy vọng có thể may mắn lúc trường học mở cuộc họp phụ huynh học sinh, có thể quang minh chính đại gặp mặt Đỗ Thiên Huyền. Chỉ là hắn thật không ngờ Đỗ Bác Ngạn lại học đúng lớp của hắn. Chuyện lúc sau toàn bộ đều là do hắn quá phóng túng mà thành. Hắn chỉ muốn cùng Đỗ Thiên Huyền quan hệ thể xác mà thôi. Tự lừa gạt bản thân hy vọng không xúc phạm đến ai.
Gần đây, Đỗ Thiên Huyền lại đối với hắn hết sức ôn nhu ngọt ngào. Làm cho hắn không tự chủ rơi vào trầm ái, hoàn toàn quên mất bản thân là không hề xứng đáng với Đỗ Thiên Huyền. Hắn lại lần nữa dung túng chính mình, mới phát sinh chuyện hôm nay. Đây đều là lỗi của hắn, nhưng hắn không thể tiếp tục sai lầm nữa.
“Tất cả đều là sự thật. Mặc kệ anh muốn tôi nói bao nhiêu lần, tất cả vẫn là sự thật. Tôi chán ghét anh. Tôi hận anh, hận đến nỗi muốn vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa.”
“Vậy nhìn thẳng vào mắt anh mà nói.”
Đỗ Thiên Huyền dùng sức quay mặt Vu Trừng Bình đối diện mình, làm cho Vu Trừng Bình nhìn thẳng vào mắt hắn.
Sắc mặt Vu Trừng Bình lúc này cơ hồ trắng dã đến trong suốt.
Đỗ Thiên Huyền giận dữ hét: “Nhìn mặt anh mà nói lại lần nữa. Nói rõ xem em chán ghét anh thế nào, em hận anh ra sao?”
“Tôi … tôi …”
Nhìn gương mặt tuấn tú đã làm mình nhớ thương bao năm. Môi Vu trừng Bình khẽ run, nhưng không cách nào nói được một lời.
Rõ ràng chỉ cần nói ra là có thể chấm dứt mọi chuyện nhưng nhìn mặt Đỗ Thiên Huyền, hắn không cách nào nói được những lời kia.
“Nói đi!” – Đỗ Thiên Huyền rống to.
Hai hốc mắt Vu Trừng Bình chảy ra hai dòng lệ, hai chân như nhuyễn ra, đem hai tay đặt trên lòng ngực Đỗ Thiên Huyền. Hắn không thể nói ra sự thật, nhưng cũng là không thể tiếp tục ở cạnh Đỗ Thiên Huyền.
“Đừng ép tôi! Xin đừng ép tôi nữa. Tôi với anh không thể ở cùng nhau đâu. Tôi không yêu anh, thực sự là không yêu anh …”
“Trừng!”
Nhìn Vu Trừng Bình yếu ớt, đang tan nát cõi lòng, Đỗ Thiên Huyền vẫn không tha, gắt gao ôm hắn vào lòng.
Dựa vào ngực Đỗ Thiên Huyền, Vu Trừng Bình rốt cuộc không kiềm chế nổi, gào khóc thất thanh, nâng lên gương mặt đẫm lệ, Vu Trừng Bình nhìn thẳng vào Đỗ Thiên Huyền nói ra câu nói mà Đỗ Thiên Huyền cũng không dám tin.
“Chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
Đỗ Thiên Huyền tính mắng Vu Trừng Bình nhưng nhìn Vu Trừng Bình khóc làm hắn như đứt từng khúc ruột, đau lòng không thôi. Đỗ Thiên Huyền rốt cuộc vẫn là ngang ngạnh hỏi lại.
“Tại sao không nên gặp nhau?”
“Để tốt cho cả hai.” – Vu Trừng Bình nắm chặt áo Đỗ Thiên Huyền, đau khổ cầu xin – “Xin anh, từ nay về sau chúng ta đừng gặp lại nhau nữa. Cho dù có gặp lại cũng hãy giả vờ như không biết.”
Đỗ Thiên Huyền không thể chấp nhận. Rõ ràng là cả hai đều thật sự yêu nhau, tại sao trước đây lại muốn chia tay? Hắn không thể hiểu được, càng không thể đồng ý.
“Anh không làm được. Cũng không thể quên được em. Cho dù rằng trước kia nghĩ em phản bội anh, anh còn không thể quên được em. Em cho rằng chỉ với một câu mạt danh kỳ diệu rằng để tốt cho cả hai là anh có thể buông em sao?”
“Em nghĩ rằng liệu còn ai có thể làm em nhiệt tình đến vậy ngoài anh không?”
Vu Trừng Bình không nói gì, hai mắt đẫm lệ lưng tròng.
Đỗ Thiên Huyền không ngừng hôn lên môi Vu trừng Bình.
“Trừng. Anh yêu em. Anh yêu em!!! Những năm qua, anh không cách nào quên được em, cho dù là nghĩ em đã phản bội, cho dù tự thuyết phục chỉ ở cùng em mấy giờ trong khách sạn để phát tiết nhưng cũng không cách nào quên được em. Anh thấy bản thân thật mâu thuẫn, nhưng mỗi khi có thời gian rãnh rỗi, anh đều nhớ đến em, đều muốn được gặp em.”
“Không được nói nữa!” – Vu Trừng Bình lùi lại, che hai lỗ tai, những lời nói yêu thương của ĐỖ Thiên Huyền với hắn giống như độc dược
“Trừng......”
“Xin anh, đi mau đi! Tôi không muốn gặp lại anh nữa. Xin anh đi mau đi!!!”
Vu Trừng Bình nghe những bộc bạch của Đỗ Thiên Huyền với hắn, vừa là hận ý lại là yêu thương vô kể. Toàn thân Vu Trừng Bình run rẩy, giống như nỗi đau thấm đến tận xương cốt.
Nhìn Vu Trừng Bình thống khổ như vậy, Đỗ Thiên Huyền cũng đau đớn tột cùng. Hắn không thể hiểu được vì lẽ gì Vu Trừng Bình lại muốn chặt đứt tình cảm với hắn, nhưng việc này chắc hẳn là rất khó nói nên Vu trừng Bình mới cắn răng không chịu nói. Nếu mình cứ cố ép hỏi, chỉ làm Vu trừng Bình thêm đau khổ. Xem ra chỉ còn cách từ từ điều tra rõ nguyên nhân, chứ không nên buộc Vu Trừng Bình nói ra.
Vào nhà hàng, Vu Trừng Bình nói danh tính, được phục vụ dẫn vào một bàn ở góc tối. Đợi không bao lâu, người đó đi ra.
“Um.”
Vu Trừng Bình đứng lên, cho dù đối phương không xem hắn ra gì, đến tên hắn cũng không thèm gọi, nhưng là hắn vẫn phải tôn trọng người trước mặt: “Đỗ bá phụ …”
Vu Trừng Bình vội vàng giải thích: “Chỉ là hiểu lầm thôi. Bởi vì con là thầy của Bác Ngạn, tình cờ gặp lại ở trường nên mới có cơ hội tiếp xúc. Chờ Bác Ngạn lên lớp, con sẽ không dạy Bác Ngạn nữa, nên sẽ không gặp lại Thiên Huyền.”
Đỗ Sĩ hừ lạnh nói: “Ngươi tưởng ta tin một giáo viên ban đêm khuya khoắt lại ở trong phòng ngủ của phụ huynh? Ngươi cho ta mù sao?”
Vu trừng Bình nghe nói cũng không cách nào phản bác.
“Chúng ta đã từng nói, chỉ cần ngươi rời khỏi Đỗ Thiên Huyền, ta sẽ không đem chuyện của ngươi vạch trần. Tại sao Thiên Huyền vừa về Đài Loan chưa đến một năm, ngươi lại ở cùng với nó? Ngươi cố tình đúng không? Rõ ràng ngươi là giáo viên trung học, việc gì lại chạy đi dạy học sinh tiểu học. Ngươi chắc hẳn đã biết con nó học ở đó nên mới chạy đến đó phải không?”
Vu Trừng Bình cúi đầu cam chịu. Hắn thi tuyển làm giáo viên tiểu học chính là muốn có cơ hội được gần Đỗ Thiên Huyền hơn. Huống hồ hai người đã rất lâu không gặp, hắn nghĩ … nghĩ rằng Đỗ Thiên Huyền có thể đã sớm quên hắn, căn bản là không thể nhận ra hắn. Cho nên hắn mới muốn được ở gần Đỗ Thiên Huyền một chút. Chỉ là không ngờ, hắn tính nhiều như vậy lại không tính được một sai sót ngẫu nhiên, Đỗ Bác Ngạn khéo sao lại là học sinh của lớp hắn, mà ngay bữa họp phụ huynh học sinh, Đỗ Thiên Huyền dù là bên ngoài bất động thanh sắc, lại nhận ra hắn ngay lập tức.
“Nếu ngươi còn tiếp tục dây dưa với Thiên Huyền, ta sẽ đem tất cả chuyện quá khứ của ngươi kể ra cho người khác biết. Ta sẽ nói với mọi người rằng ngươi là con trai của tội phạm giết người.”
Toàn thân Vu Trừng Bình co rụt lại, nhớ lại quá khứ đầy tự ti xấu hổ khiến hắn không dám ngẩng đầu.
“Con cam đoan, về sau sẽ không gặp lại Đỗ Thiên Huyền nữa. Con thề …” – Vu Trừng Bình sốt ruột nói.
Một đôi bàn tay đột nhiên đập mạnh xuống bàn. Vu Trừng Bình giật mình nhìn lên, chỉ thấy Đỗ Thiên Huyền không biết đã ngồi ở bàn phía trước hắn từ khi nào, đang giận dữ trừng mắt nhìn.
“Tại sao em dám cam đoan với cha anh là sẽ không gặp anh nữa?”
Vu Trừng BÌnh khiếp sợ lắc đầu, nói không ra lời, mà lúc này Đỗ Sĩ cũng kinh hoàng không kém.
Đỗ Sĩ biết rõ con trai hắn ngang ngạnh đến mức nào, lúc học trung học, hắn lấy cây đánh nó, nó cũng không hề kêu than một tiếng chỉ hừ nhẹ, khi đó cũng làm hắn sợ hãi đứa con của mình. Đỗ Sĩ từng nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy nói không chừng vì để trả thù hắn, đứa con trai này có thể đi làm xã hội đen. Nhưng đột nhiên khi lên cấp ba, nó bỗng nhiên đổi tính. Đỗ Sĩ biết tại sao, nhưng có chết hắn cũng không muốn cảm ơn Vu Trừng Bình bởi Vu Trừng Bình không xứng cho hắn cảm ơn.
Đỗ Thiên Huyền đi tới, kéo ghế ngồi vào bàn của Vu Trừng Bình. Ánh mắt chăm chú nhìn Vu Trừng Bình sau đó chuyển sang nhìn Đỗ Sĩ.
“Có ai muốn giải thích lý do không?”
Đỗ Sĩ hơi chột dạ, rồi thẳng thắng nói
“Cha yêu cầu nó không được dây dưa với con nữa thì có gì không đúng? Nó không chỉ là đàn ông, mà cho dù có là phụ nữ, cũng hoàn toàn không môn đăng hộ đối, hoàn toàn không xứng với con.”
Đỗ Thiên Huyền lạnh lùng quay nhìn Vu Trừng Bình: “Em có gì để giải thích với anh không?”
Vu Trừng Bình bối rối, co rúm người lại, không nói nên lời.
“Cha thành thật nói cho con biết đi. Chuyện hơn mười năm trước cũng là cha kêu Trừng chia tay với con có đúng không? Đợi ngày con du học trở về, cha lấy mấy tấm hình ghét giả tạo là Trừng loạn giao với đàn ông để lừa con đúng không?”
Đỗ Sĩ không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng thanh âm càng lúc càng cao.
“Nó không xứng với con. Con có biết nó ghê tởm đến mức nào không? Nếu cha nói ra, còn sợ con ngại dơ bẩn nữa. Thứ như nó, sớm kết thúc chừng nào tốt chừng nấy.”
Sắc mặt Vu Trừng BÌnh trắng bệch, muốn xoay người rời khỏi, nhưng chân hắn đã nhũn ra không đi được. Nước mắt đã dâng đầy hai hốc mắt. Hắn sợ chuyện của mình bị Đỗ Thiên Huyền biết. Chuyện đó cả hắn cũng không dám đối mặt.
“Con xin người, xin người đừng nói ra, Con sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp mặt Thiên Huyền nữa. Con hứa lần này là nói thật.”
Vu Trừng Bình lui bước, muốn rời đi. Nhưng Đỗ Thiên Huyền nắm chặt tay hắn, kéo hắn ngồi xuống.
Đỗ Thiên Huyền quát lên: “Ngồi xuống!”
Đỗ Sĩ giận dữ nói: “Để cho nó đi. Con có biết nó là loại người gì không? Nó là con của tội phạm hãm hiếp. Mẹ nó do bị cha nó cường bạo nên mới bất đắt dĩ sinh nó ra, căn bản là không ai thèm nó. Những người quen nó đều nói nó mang trong người dòng máu dơ bẩn, đến mẹ nó còn không thèm nhận. Loại người như vậy cho dù là phụ nữ cũng không xứng với con.”
“Con yêu Vu Trừng Bình, môn đăng hộ đối cái gì. Con không cần. Không ngờ cha lại dám lấy ba cái thứ đó đe dọa cậu ấy không được gặp con.”
Mặt Đỗ Thiên Huyền đen lại, hướng ĐỖ Sĩ nói tiếp: “Cha nghĩ rằng nếu cha nói hết những chuyện quá khứ của cậu ấy sẽ làm con chán ghét không yêu cậu ấy nữa sao?” – Đỗ Thiên Huyền hạ giọng nói tiếp – “Đúng là con thay đổi, nhưng chỉ là càng thêm tôn trọng cậu ấy, càng thêm thương cậu ấy. Trong hoàn cảnh xấu xa nhơ nhuốc đó vậy mà cậu ấy vẫn thiện lương. Những việc làm ghê tởm đó, tội danh đó cậu ấy không có làm, chỉ là người khác tự ý gắn lên người cậu ấy. Không giống như cha, bao nhiêu tội lỗi của bản thân đều cho rằng không phải lỗi của mình, đổ hết lên đầu người khác.”
Đỗ Sĩ tức giận phát hỏa, hét lớn: “Mày điên rồi. Cái thứ đàn ông không ra gì này mà mày vẫn còn muốn nói chuyện yêu đương với nó? Còn nói cái gì tôn trọng không tôn trọng, quả thật là vô sĩ. Mày nghĩ hai thằng đàn ông ở cùng nhau thật sự sẽ được hạnh phúc sao?”
“Nếu không có cậu ấy, con bây giờ đã phạm pháp sợ rằng còn bị truy nã nữa. Cha biết rõ đứa con này là do Vu Trừng Bình cứu về, cậu ấy làm cho con của cha sống lại, trở thành nhân trung chi long (*), cho cha nở mày nở mặt trong xã hội được mọi người khen ngợi.”
“Mày …” – Đỗ Sĩ hiểu lời của Đỗ Thiên Huyền là sự thật nhưng có chết hắn cũng không bao giờ thừa nhận công lao của Vu Trừng Bình.
Đỗ Thiên Huyền nghiêm trang nói: “Hai người bên nhau chỉ cần tôn trọng lẫn nhau, yêu thương nhau, bất luận là nam hay nữ cũng sẽ hạnh phúc.”
Đỗ Thiên Huyền ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi nói: “Gia đình anh là như vậy đó. Cha anh là vậy đó. Bản thân làm sai không nói được liền dùng vũ lực. Cha. Cha có biết là con thống hận cái gia đình này đến cỡ nào không? Cha có biết mẹ đã đau khổ đến cỡ nào không. Có biết ta thống khổ như thế nào, hận như thế nào không. Hận đến mức tự nguyền rủa tại sao lại được sinh ra trong cõi đời này?”
Đỗ Thiên Huyền càng nói, sắc mặt càng trắng, những lời này hắn đặt trong lòng đã lâu nhưng chưa bao giờ dám nói. Đó là bởi vì hắn không muốn làm tình cảm cha con càng thêm ác liệt. Nhưng nay là do cha hắn bức, nên hắn đem hết những gì chất chứa tận đáy lòng ra nói.
“Nếu như hồi trung học, con không gặp được Vu trừng BÌnh, con đã sớm đi làm chuyện xấu. Mục đích chính là làm cha không còn mặt mũi. Nhưng là Trừng tích cực khuyên can, nói lý lẽ cho con. Người như cha không đáng để con phí hoài cuộc sống tươi đẹp của mình chỉ để trả thù cha.”
Đỗ Thiên Huyền nói xong liền kéo tay Vu Trừng Bình rời đi. Ngồi trong xe, hay tay bấu chặt đến phát đau, không nói được một lời.