Đã Nhiều Năm Như Thế

Chương 4: Xin chào, Châu Kiệt Luân



Chính trong khoảnh khắc ấy, chủ đề tưởng như cao thâm vừa được thảo luận kia dừng lại, kết thúc một cách cực kì mơ hồ, giống như nước mắt của Trần Kiến Hạ.


Cô cúi người mỉm cười với cậu, cậu cũng ngẩng đầu để lộ ra hai chiếc răng khểnh.


Thời khắc này, cô mới nhận ra vì cái chủ đề vớ va vớ vẩn kia mà bày ra dáng vẻ giương nanh múa vuốt thật nực cười biết bao nhiêu.


"Có điều vừa nãy cậu đúng thật là rất nhiều chuyện." Kiến Hạ cuối cùng vẫn đưa ra một câu tổng kết, cô rút một tờ giấy lau nước mắt nước mũi, ngữ khí nhẹ nhàng.


Lý Nhiên nhún nhún vai: "Chẳng qua chỉ là hễ nghe đến hai chữ 'lớp (1)' thì mình lập tức cảm thấy buồn nôn."


Kiến Hạ khó hiểu, "Vì sao?"


"Chẳng vì sao hết."


Bởi thế nên cô không truy hỏi nữa. Trần Kiến Hạ mặc dù không giỏi giao tiếp, thế nhưng lại rất hiểu được nghệ thuật "thấy đủ thì nên dừng lại". Thói quen tốt này một phần xuất phát từ sự tôn trọng người khác, một phần xuất phát từ tâm lí không muốn bị ghét. Mặc dù hồi cấp Hai nhân duyên của cô không hề tốt, song nơi đây chính là Chấn Hoa, trong lòng Trần Kiến Hạ tràn ngập hy vọng sẽ được mọi người đón nhận và yêu quý.


Có lẽ vì Lý Nhiên rất muốn vào lớp (1) nhưng lại không thành, bởi thế không ăn được nho thì nói nho chua. Có lẽ cậu chỉ đơn giản là có thành kiến với học sinh giỏi, giống như rất nhiều bạn học có ý thù địch với Kiến Hạ hồi cấp Hai.


Thế nhưng Trần Kiến Hạ vẫn không dám gán những suy nghĩ lung tung lén lút đó lên người của vị đại nam sinh thẳng thắn bộc trực trước mặt, dù cho cậu vừa làm cô tức tới nỗi phát khóc.


"Nghe nhạc không?"


Lý Nhiên dựng chiếc ghế đang đổ trên nền đất lên, thản nhiên như thể chưa từng có gì xảy ra lôi chiếc máy CD Sony trong cặp xách ra. Lớp sơn trắng bạc phản xạ ánh sáng mặt trời, chói lóa tới mức nhức mắt.


Là máy CD của Sony đấy, giống với chiếc mà vài ngày trước cô nhìn thấy trong bách hóa số 1.


Kiến Hạ nhìn chiếc máy tới mức thất thần.


Hồi lớp 7, lần nào bật tivi lên Trần Kiến Hạ cũng đều có thể nhìn thấy quảng cáo của đủ mọi loại máy ghi âm. Cô vẫn luôn muốn mua một cái để phục vụ cho việc học ngoại ngữ, thế nhưng mẹ lúc nào cũng nói cái máy walkman Aiwa [1] cũ ở nhà đó vẫn còn dùng được, chẳng phải cũng chỉ là để thu âm giọng đọc Tiếng Anh thôi hay sao, tự mình làm là được rồi, đổi mặt của băng cát-sét là được rồi, cần gì phải cần đến một cái máy ghi âm.


Có đôi lúc, Trần Kiến Hạ máu nóng sôi trào đã kích động muốn hét lên rằng: "Em trai căn bản cũng không hề dùng Văn Khúc Tinh [2] để học hành mà dùng để chơi game anh hùng gì gì đó, vậy mà mẹ vẫn mua cho nó, thế nhưng cái máy ghi âm giá tiền thậm chí còn chưa bằng một nửa Văn Khúc Tinh thì sao..."


([1] Aiwa: Tên một hãng điện tử Nhật Bản chuyên sản xuất máy nghe nhạc, máy CD,...


[2] Văn Khúc Tinh: Một hãng kim từ điển của Trung Quốc.)


Song cuối cùng vẫn không nói ra nổi.


Sau đó cô thi đỗ vào Chấn Hoa, mẹ ở trước mặt bạn bè người thân khoe khoang về Trần Kiến Hạ, "Tiểu Hạ nhà tôi suốt hồi cấp Hai chỉ dùng cái máy walkman cũ kĩ để học Tiếng Anh, vậy mà thi cấp Ba điểm Tiếng Anh vẫn là 119, thiếu một điểm nữa là đạt tối đa rồi! Bởi thế cho nên chị cũng về nói với Đông Đông nhà chị đi, đừng đua đòi, cái thứ gọi là thành tích học tập này không hề liên quan đến điều kiện vật chất, quan trọng nhất vẫn phải là nỗ lực của bản thân!"


Tựa hồ như sau một khoảnh khắc đã biến thành chuyên gia giáo dục hiểu tâm lí con cái, nhìn xa trông rộng, lao tâm khổ tứ mới có thể vạch ra được kế hoạch nuôi dưỡng Trần Kiến Hạ thành một đứa con gái vừa ưu tú lại vừa giản dị.


Trần Kiến Hạ chỉ một mực cúi đầu trước ánh mắt vừa khâm phục vừa tán thưởng của các bậc phụ huynh khác, không nói rõ được trong lòng là cảm giác tự hào hay ấm ức.


Sau đó vẫn là do bố đề nghị, trước khi lên Thành phố nhập học, dù thế nào cũng nên mua cho con gái một thứ gì đó xem như phần thưởng. Mẹ tiện miệng nói một câu "Thế thì mua cho nó một cái máy ghi âm là được rồi, dù sao nó cũng ước ao suốt". Trần Kiến Hạ đột nhiên cảm thấy máu nóng xông lên tận đầu vì ngữ khí hờ hững này, kích động hét lên: "Còn lâu con mới thèm!"


Bố mẹ bị tiếng hét này làm cho kinh ngạc. Trần Kiến Hạ bình tĩnh lại rồi mới bắt đầu hối hận, dừng lại một lát, chuyển ngữ điệu mềm mỏng hơn nói: "Con muốn máy CD của Sony, lần trước đã nhìn thấy ở trong bách hóa số 1 rồi ấy, có được không ạ?"


Hồi cấp Hai, nữ sinh sành điệu nhất trong lớp ngay trước ngày thi cấp Ba đã mua loại máy này. Kiến Hạ dù có hiểu chuyện, có "không ham hư vinh" đến đâu, thì rốt cuộc vẫn ít nhiều cảm thấy ngưỡng mộ.


Huống hồ, bên trong niềm khao khát của cô đối với máy CD còn có một phần nguyên nhân xuất phát từ máy ghi âm, và cả nỗi oán trách không thể nói rõ.


Bố không hề biết cái gì đó Sony là gì, chỉ gật gật đầu nói, được, mua đi, ngày mai con và mẹ cùng tới bách hóa số 1 không phải là ổn rồi hay sao?


Thế nhưng, ngày hôm sau, khi đứng trước quầy hàng, mẹ liếc mắt nhìn bảng giá tiền, khóe miệng giật nhẹ, sau đó nở nụ cười có chút miễn cưỡng, hỏi, "Tiểu Hạ, thứ con nói chính là đây hả? Cái này thực sự có tác dụng với việc học không?"


Cô nhân viên bán hàng không hề biết ẩn tình nên chỉ một mực nhiệt tình giới thiệu, Trần Kiến Hạ quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt mẹ, cho tới khi bà quay đầu, cười nói, "Tiểu Hạ, có thật sự thích không?"


Trần Kiến Hạ cúi đầu nhìn ngón chân, rất lâu sau mới ngước mắt lên mỉm cười, "Cũng không hẳn là thích. Có lẽ thôi đi ạ, chúng ta sang chỗ khác ngắm."


Vẻ mặt cô nhân viên tối sầm xuống. Mẹ kéo tay Trần Kiến Hạ xoay người rời đi, nở nụ cười hài lòng: "Nhìn xem còn thích cái gì khác hay không. Buổi tối về nhà mẹ và bố nấu cho con thứ gì ngon ngon một chút nhé."


"Ê, nghĩ gì thế?'


Bị người khác dùng khuỷu tay huých một cái, Kiến Hạ mới bừng tỉnh, cũng không rõ là mình đã ngây ra mất bao lâu.


"Này, cho cậu." Cậu đưa cho cô một bên tai nghe, kiểu dáng rất lạ, trông giống nửa già chiếc bánh quy, hình nửa cầu dẹt, bên cạnh còn có nửa vòng tròn nhựa dẻo. Trần Kiến Hạ lần đầu tiên nhìn thấy loại tai nghe này, có chút bối rối, cầm trong lòng bàn tay nghiên cứu một lúc, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Nhiên đã dễ dàng đeo được đeo nửa tai nghe kia vào tai.


"Cái này..." Cô vẫn đang còn ấp a ấp úng, Lý Nhiên đã lấy lại tai nghe, tách vòng tròn nhựa dẻo ra, quàng vào vành tai phải của cô, để nửa hình cầu ôm lấy lỗ tai.


Trần Kiến Hạ kinh ngạc cúi đầu. Lúc đeo tai nghe vào, ngón tay cái của cậu chạm vào thuỳ tai của cô, nhè nhẹ, ngưa ngứa, tựa như ảo giác, thế nhưng cô lại cảm nhận được độ ấm từ thuỳ tai lan xuống mặt và cổ, nóng như lửa đốt.


Không cần soi gương cũng biết, nhất định là đang đỏ bừng vì xấu hổ.


Cậu nam sinh này sao có thể bạo dạn, hơn nữa động tác còn tự nhiên như thế được chứ.


Trần Kiến Hạ hoảng hốt trong lòng, thế nhưng kẻ gây hoạ lại thản nhiên như không có chuyện gì bắt đầu bấm bấm nút.


Cô vẫn còn đang nghĩ ngợi linh tinh, một bản nhạc đem đến mỹ cảm kì lạ đã vang lên.


Bài hát này Trần Kiến Hạ chưa từng nghe qua, không nói được là lạ lùng ở đâu, thế nhưng rất hay, hoà thanh rất đặc biệt. Chỉ tiếc không biết đang hát tiếng của nước nào, hình như có một câu không mấy rõ ràng "tất cả lại tái diễn lần nữa", nói lên rằng đây là nhạc Trung Quốc, thế nhưng tất cả những câu khác đều nghe không rõ.


Kiến Hạ nghi ngờ không biết liệu có phải người hát đã cắn phải lưỡi của mình hay không.


Vào khoảng lặng vài giây sau khi bài hát kết thúc, cô quay mặt sang hỏi, "Đây là nhạc của ai thế."


Lý Nhiên không buồn ngẩng đầu, "Châu Kiệt Luân đó."


Kiến Hạ nghi hoặc, "Châu Kiệt Luân là ai?"


Dứt lời liền cảm thấy hơi hối hận, cô không hy vọng sẽ nghe thấy Lý Nhiên phun ra một câu đại loại như: "Đến cả Châu Kiệt Luân mà cậu cũng không biết là ai cơ à? Quê mùa thế."


Thế nhưng Lý Nhiên chỉ tiếp tục lướt qua lướt lại những vết xước trên máy CD, thử dùng các cách sửa chữa lại, đồng thời nhẫn nại nói với Trần Kiến Hạ, "Một nghệ sĩ người Đài Loan, tự sáng tác nhạc, Phương Văn Sơn viết lời giúp anh ta, đã ra 3 album rồi, phát âm không rõ ràng, rất có phong cách, mình rất thích, dạo gần đây anh ta rất nổi."


Trần Kiến Hạ thở phào một hơi, thậm chí còn có chút cảm kích nhìn Lý Nhiên đang chăm chú sửa sang máy CD, thế nhưng đối phương hoàn toàn không để ý thấy.


Cô biết mình là một đứa mọt sách, thế nhưng chưa đến mức ngu người vì học, chỉ là không có cơ hội đi tìm hiểu về những thứ mà các bạn học hứng thú và yêu thích, mà càng biết ít lại càng sinh ra tự ti.


Dáng vẻ lơ đãng giới thiệu cho cô về thần tượng đang nổi của Lý Nhiên khiến Kiến Hạ cảm thấy vừa nhẹ nhõm lại vừa vui vẻ. Từng câu cậu miêu tả Châu Kiệt Luân cô đều ghi nhớ kĩ càng.


Châu Kiệt Luân.


Không rõ vì sao, cô quyết định sẽ thích ca sĩ này.


Ánh mặt trời ấm áp phủ lên người hai bọn họ, một tai Kiến Hạ giao cho Châu Kiệt Luân, tai kia lắng nghe những âm thanh huyên náo phía xa ngoài cửa sổ, thế nhưng vẫn nghe được rất rõ tiếng hít thở của chàng trai bên cạnh. Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được loại sức sống tràn trề mới mẻ của một nam sinh ở khoảng cách gần đến thế, ngay phía bên tay phải.


Chuyên chú, ma mãnh, hỉ nộ thất thường, đĩnh đạc, thẳng thắn, thế nhưng cũng rất dịu dàng.


Giống như một con dã thú dịu dàng mới trưởng thành.


Kiến Hạ cong khoé môi. Cô cũng không biết bản thân từ lúc nào đã vứt những bạn học xuất sắc kia và kì thi khảo sát chất lượng ra khỏi đầu, chỉ chuyên tâm nghe nhạc, nhìn những bạn học đang đứng dưới ánh nắng gay gắt bên ngoài, giống như một bức tranh thời gian ngưng đọng.


Lý Nhiên cuối cùng cũng dừng công việc gia cố máy CD lại, tức giận mắng một câu: "Chết tiệt."


Kiến Hạ nghiêng đầu cười, chỉ vào nó, "Mình thích chiếc máy này, trông đẹp thật."


Lý Nhiên không chút để ý, nghịch nghịch chiếc máy, "Nữ sinh các cậu đều chỉ thích những thứ ưa nhìn, đúng là tầm thường."


Kiến Hạ nở nụ cười rạng rỡ, "Cậu cũng rất ưa nhìn mà."


Thế nhưng đối phương lại quay phắt sang nhìn cô chằm chằm giống như gặp phải quỷ, khiến cô giật mình xô chiếc ghế qua bên trái một chút.


Một người ngượng ngùng bối rối, một người hơi chau mày lộ vẻ hung dữ, hai bọn họ cứ duy trì cục diện như vậy, cho tới khi Lý Nhiên thở dài một tiếng.


"Cậu có phải bị tâm thần phân liệt không vậy?"


"Hả?"


"Lúc thì nhỏ nhẹ rụt rè, lúc lại bạo dạn cái gì cũng dám nói. Đúng thật là."


Kiến Hạ cúi đầu, tự cô cũng cảm thấy mấy lời ban nãy của mình quả thật rất to gan, bắt đầu có chút sầu não.


"Có điều, mình cũng cảm thấy mình rất đẹp trai."


Cậu lại nhếch môi cười, để lộ ra chiếc răng khểnh trắng bóc và đôi mắt híp lấp lánh.


"Cậu thích cái máy này à?"


Dường như nhận ra sự gượng gạo của Trần Kiến Hạ, Lý Nhiên chuyển chủ đề sang chiếc máy CD.


"Ừ," Kiến Hạ đáp lại rất nhanh, thế nhưng nhớ tới câu nhận xét "đúng là tầm thường" vừa nãy kia lại vội vã cười cười bổ sung, "Đương nhiên cũng không thích đến mức như vậy..."


"Thế thì tặng cho cậu."


Kiến Hạ lần nữa há hốc mồm.


"Đây không phải là của mình, cái của mình đang đem đi sửa rồi. Đây là chị họ cho mình mượn, thực ra cũng cần đem trả lại, dù sao chị ấy cũng có cái mới rồi, huống hồ hôm nay lúc mình bị ngã cũng đã làm xước nó," cậu chỉ vào vết xước nhỏ dài độ một đốt ngón tay bên cạnh nút "Play", "Cậu không biết chị ấy đâu, mắc bệnh công chúa nặng, dù là đồ tốt đến đâu nhưng chỉ cần có một chút khiếm khuyết thôi chị ta cũng nhất định sẽ không do dự vứt đi, mình không nói quá, tính tình chị ta chính là như vậy đấy, từ nhỏ đến lớn mình đã quá quen rồi, dù sao cũng là con nhà có tiền. Cái này nếu cậu thích thì cứ cầm lấy đi, dù sao đây cũng là kiểu dáng thiết kế cho con gái, mình cũng sẽ không dùng."


Cậu gấp gáp nói một tràng, giống như đã sớm nghĩ ra cái cớ, lưu loát không cho phép từ chối.


"Thế nhưng... Vì sao?"


"Vì sao cái gì?"


"Vì sao lại dễ dàng tặng thứ đồ quý giá này cho một người xa lạ không quen biết?"


Lý Nhiên vô cùng kinh ngạc, "Đằng nào thì mình cũng không biết phải tặng cho ai, thế này vẫn tốt hơn so với việc lãng phí. Nếu cậu đã thích thì cứ cầm lấy, nhiều vì sao như thế làm gì?


Khoảnh khắc ấy, Kiến Hạ to gan đến mức thiếu chân thực. Cô đón lấy chiếc máy CD, nói, "Cảm ơn, vậy thì mình không khách sáo nữa nhé."


Lần này đến lượt Lý Nhiên ngây ra.


"Sao thế, lại hối hận rồi à?"


"Không," cậu gãi đầu, "Chưa từng gặp ai thẳng thắn như cậu. Lúc nãy cậu cứ khép nép rụt rè, thế nên mình tưởng cậu sẽ còn phải tiếp tục từ chối mãi cơ."


Trần Kiến Hạ nhẹ nhàng vuốt ve chiếc máy có bề mặt hơi ráp trong lòng, phát hiện ra ở mặt sau có khắc một biểu tượng nào đó, nhìn hơi giống một bông hoa.


Từ trước đến nay, cô chưa từng là một người tham lam hà tiện. Mà kể cả có là, thì cô cũng sẽ không bao giờ hành xử như hiện tại, mặt dày thoải mái thể hiện ra trước một người xa lạ.


Đúng thật là khó lí giải.


Có lẽ bất kì ai cũng sẽ làm ra một số chuyện mà bản thân không tài nào tưởng tượng nổi.


"Nhà cậu rất giàu à?" Cô ngẩng đầu, thẳng thắn hỏi.


Lý Nhiên ngẫm nghĩ, thành thật đáp, "Không, nhưng có thể nói là... mình ngũ hành không thiếu tiền."


Cách biểu đạt này so với có tiền còn quá đáng hơn.


"Chiếc đĩa 'Fantasy' ở trong cũng cho cậu luôn đấy. Mình không có vỏ đĩa, cậu tự đi mua túi đựng CD nhé."


"Nhưng đây không phải là đĩa CD mà cậu yêu thích sao?"


"Chiếc đĩa này cũng không phải là của mình. Là... là của chị mình, đúng, chị mình. Chị ấy không nghe nữa. Ở nhà mình còn một chiếc khác."


Kiến Hạ nghĩ ngợi, "Thay mình gửi lời cảm ơn tới chị cậu nhé."


Khóe môi Lý Nhiên hơi giật giật, hàm hồ "Ừm" một tiếng.


"Thực ra mình muốn có chiếc máy CD này từ lâu rồi," cô thành thật nói, "Nhưng..."


"Muốn thì mua đi, cũng không đắt mà..." Lý Nhiên nói xong, cắn luôn phải lưỡi, ngượng ngập cười cười, "Mình, mình không có ý đó, xin lỗi."


Kiến Hạ lắc đầu, "Không sao, nhà mình tuy không... giàu được bằng nhà chị cậu, thế nhưng cũng chưa đến mức khó khăn. Có điều..." Cô không nói tiếp nữa, "Tóm lại là cảm ơn cậu. Có phải là mình, mình... quá đáng quá rồi không?"


"Đem đồ tốt tặng cho người cần, điều nên làm mà, vẫn có ý nghĩa hơn so với việc để nó mốc meo trong xó tủ. Sao cậu nghĩ ngợi nhiều thế, mệt không cơ chứ, kiểu này chả mấy mà thành hói đầu!"


Cậu vươn tay ra cốc vào trán cô một cái.


Trần Kiến Hạ ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt vô tư thẳng thắn của Lý Nhiên. Không biết vì sao, những dè dặt cẩn trọng và khiêm tốn ngụy trang lúc mới vào Chấn Hoa trước mặt người con trai này từng chút từng chút một đều bị gỡ bỏ, trái tim cô như được nâng lên, chậm rãi trở về lồng ngực.


"Trần Kiến Hạ!"


"Kiến Hạ, tìm cậu có chút việc!"


Vừa định nói gì đó, tiếng gõ cửa đã vang lên phía sau lưng, Trần Kiến Hạ nghe ra được giọng nói bên ngoài là của lớp trưởng Sở Thiên Khoát và Vu Ti Ti.


Cô hoảng hốt liếc nhìn Lý Nhiên. Ban nãy nghe nhạc đến quên cả thời gian, bây giờ hễ nghĩ tới việc mình đã cùng một nam sinh xa lạ làm biếng trốn học quân sự, cô liền cảm thấy rất căng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.