Đã Nhiều Năm Như Thế

Chương 44: Cậu ở thế giới song song



Trường Nhất Trung của Huyện nằm lửng lơ trên sườn núi phía Bắc Thị trấn. Gọi là núi, song kì thực chỉ cao có mười mấy mét, từ nhà Kiến Hạ cũng có thể nhìn thấy được ngôi trường ở phía xa xa.


Mái của tòa nhà trắng kia đã từng là thánh địa Mecca trong trái tim Kiến Hạ. Mỗi buổi đêm khi cô học bài tới khi hai mắt mờ đi đều sẽ ra ngoài ban công đứng, nhìn về phía ngôi trường Nhất Trung lẩn khuất trong màn đêm, tính toán khoảng cách giữa mình và nó.


Ba năm sau, núi biến thành núi Ca Lạc, lầu biến thành Bạch Công Quán.*


(* Núi Ca Lạc: Một ngọn núi thắng cảnh ở Trùng Khánh. Bạch Công Quán là tên một nhà tưởng niệm anh hùng liệt sĩ nằm trên ngọn núi này.)


Ánh mắt Trần Kiến Hạ soi mói quét qua nước sơn bong tróc lỗ chỗ của tay vịn cầu thang, đặt tay phải lên, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cảm nhận bề mặt nhấp nhô sần sùi.


"Vâng vâng vâng, giám thị Trần yêu tâm, tôi sẽ dẫn em ấy đi... Trần Kiến Hạ? Đi thôi!"


Chủ nhiệm lớp mới khép cửa phòng Hiệu trưởng lại, vẫy vẫy tay với Trần Kiến Hạ đang đứng ở đầu cầu thang.


Chủ nhiệm lớp mới là một thầy giáo, họ Bách, mái tóc bóng dầu, khẩu âm địa phương vô cùng nặng, lúc cười những nếp nhăn bên khóe mắt hằn rất sâu, như thể có ai đó dùng bút lông vẽ mạnh vài đường lên khuôn mặt thầy vậy. Trần Kiến Hạ xách ba lô trên tay, khi bước đi nó không ngừng va đập vào bắp đùi, suýt chút nữa khiến cô ngã sấp mặt.


Ngang qua chiếc gương lớn trên tầng 2, Trần Kiến Hạ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của bản thân.


Giữa lúc mẹ vắt óc không biết phải làm thế nào để che giấu "chuyện đáng xấu hổ" của cô, Trần Kiến Hạ đã tự mình biên soạn ra một lí do: bị ốm, về nhà đi học cho gần, tiện cho bố mẹ chăm sóc.


"Chỉ cần mẹ và bố không tự vạch áo cho người xem lưng, đi tới đâu cũng nói con gái mình sống phóng túng ở Thành phố, là chuyện này sẽ chẳng có ai hay biết cả. Dẫu sao cũng chỉ cần đợi qua một tháng mà thôi, không phải hay sao ạ?"


Dạo gần đây Trịnh Ngọc Thanh hơi sợ Trần Kiến Hạ. Con gái đột nhiên trở thành một người gỗ không vui không buồn, lời lẽ nói ra cũng không phải thiếu lễ phép, thế nhưng vẫn phảng phất sự lạnh lẽo.


Trần Kiến Hạ mang khuôn mặt lạnh lùng bước vào phòng học của lớp 12 (4). Cả lớp đều nhìn cô bằng ánh mắt tò mò chăm chú - không giống như đang nhìn bạn học mới, mà giống như đang nhìn một lớp học bổ túc biết chuyển động.


Cô ấy là học sinh chuyển trường thần bí tới từ Chấn Hoa. Cô ấy là thủ khoa kì thi cấp Ba 3 năm về trước.


Cô ấy là một cuốn sách bổ trợ biết nói chuyện. Cô ấy là một lớp học bổ túc di động.


Đương nhiên, cũng có những ánh mắt không phục. Trường Nhất Trung cũng có những học sinh top đầu vô cùng kiêu ngạo, ví dụ như bạn cùng bàn mới của cô. Nam sinh đó có khuôn mặt chất phác đỏ bừng bừng, từ đầu chí cuối chỉ cúi đầu ôn bài, ngay cả lúc mọi người lần lượt chạy tới kết bạn làm thân với cô cũng chẳng buồn liếc nhìn cô một cái.


Trần Kiến Hạ không kìm được suy nghĩ, nếu ba năm trước mình không tới Chấn Hoa thì chắc hẳn hiện giờ cũng sẽ giống như cậu bạn này, mang tâm thái "môi trường không quan trọng, còn phải dựa vào nỗ lực của bản thân", không ngừng cố gắng, bất chấp tất cả.


Kì diệu biết bao, không ngờ cô lại biến thành một người tha hương, một vị khách tới từ nơi khác.


Suốt một tuần trời, Trần Kiến Hạ giống như một Tây Thi ngã bệnh, trong tiết không bao giờ ngẩng đầu lên trao đổi ánh mắt với giáo viên, không chủ động đặt câu hỏi, không cố tỏ ra nổi bật, bị gọi đích danh cũng chỉ nhẹ nhàng trả lời, không nhiệt tình mặn mà gì. Trong giờ giải lao cũng chỉ vùi đầu làm đề, không kết đôi với những bạn nữ thân thiện để cùng đi vệ sinh, cùng với bạn cùng bàn tạo thành một đôi tượng binh mã* mắc chứng gai đốt sống cổ.


(* Tượng binh mã: Những bức tượng quân lính được làm bằng đất nung có kích thước tương đương với người thật đặt trong lăng mộ Tần Thuỷ Hoàng - vị Hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc.)


Dần dần, sự tò mò của các bạn học khác đã tan biến, bố mẹ cũng không còn lén lút thò đầu vào từ cửa sau của lớp quan sát cô nữa.


Giờ học tăng cường thứ Bảy, tiết cuối cùng là tự học, rất nhiều bạn chọn đi về nhà sớm, chỉ có Kiến Hạ và bạn cùng bàn vẫn ngồi nguyên tại chỗ làm quyển 38 đề thi minh hoạ, giống như đang thi đấu.


Bạn cùng bàn tên Vương Hiểu Lợi, là người đứng đầu trong lớp. Cô đi học tới ngày thứ ba mới biết được chuyện này.


"Giới từ này nên chọn thế nào?" Trần Kiến Hạ đẩy quyển đề sang phía đối phương, chỉ vào một câu điền trống.


Đây là câu nói đầu tiên giữa hai người bọn họ.


"Save it to myself, dùng 'to'," Vương Hiểu Lợi liếc xéo, "Chấn Hoa ngay đến cái này cũng không dạy à?"


Câu nói này chẳng hề khiến trái tim Trần Kiến Hạ lay động, dù chỉ là một chút.


Gần đây cô thường xuyên cảm thấy kinh ngạc, thế nhưng đều là kinh ngạc vì sự thay đổi của bản thân. Trước đây không có cảm giác nhảy ra khỏi lồng sắt biến thành khán giả, song hiện giờ lại rõ ràng hơn bao giờ hết.


"Tiếng Anh của cậu tốt thật đấy. Mình kém phần giới từ lắm." Cô không tiếp lời, mềm giọng khen ngợi đối phương, khiến khuôn mặt Vương Hiểu Lợi thoắt cái đỏ bừng.


"Có gì không biết nữa thì cứ hỏi mình."


"À, phải rồi," Kiến Hạ vô cùng tự nhiên quay sang nhìn cậu, "Cậu có mang di động không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.