Trên đường đến ngự hoa viên, Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang không ngừng kể lại mọi chuyện lúc nhỏ của Lăng Dạ. Trong mắt của Lăng Dạ, y càng nhin hai người họ thì càng thấy họ giống một đôi tình nhân thích đấu võ mồm, hai người đều muốn công kích đối phương, không chịu thua kém. Ai, hai người này thật là, cãi nhau hoài có gì tốt đâu, chỉ cần xin lỗi đối phương một cái không phải là được rồi sao, cứ cãi tới cãi lui thế này, chỉ có thể ngày càng nghiêm trọng thôi.
“ Dạ nhi, lúc ngươi còn nhỏ thật sự là nghịch ngợm vô cùng, lúc đi học thì không chịu đọc sách, còn luôn đấu võ mồm với tiên sinh, có một lần tiên sinh bị ngươi chọc tức đến phát bệnh. Liền đến cáo trạng với phụ hoàng, nhưng cảnh cáo ngươi bao nhiêu lần, căn bản là không có tác dụng, phụ hoàng cũng lười quản ngươi, cuối cùng dứt khoát không cho ngươi đến lớp học nữa, mẫu phi của ngươi cũng tức giận thường xuyên phạt không cho ngươi ăn hạnh nhân tô, mỗi lần như vậy ngươi đều khẩn trương lên, chỉ có thể mỗi lần đều chạy đến chỗ của ta và mẫu phi để kể khổ, nhờ nàng làm cho ngươi ăn.” Lăng Huy như trước nhắc lại chuyện cũ để kéo gần khoảng cách với Lăng Dạ, kể một số chuyện lúc nhỏ Lăng Dạ và mình cùng nhau trải qua.
“ Đúng a, ngươi luôn thường xuyên chỉnh người khác, mỗi lần ta nhập cung đều lo ngay ngáy, chỉ sợ sẽ bị ngươi chỉnh thảm, nhớ có một lần, ta không cẩn thận ngủ trong tẩm cung của ngươi, kết quả ngươi liền nhân lúc ta ngủ say, dùng tiểu đao cạo sạch tóc của ta, khi tỉnh lại ta còn cảm thấy kì quái sao hôm nay đầu lại mát thế, thử rờ liền phát hiện tóc của mình đã không còn gì hết, soi gương mới biết đã thành đầu trọc rồi. Về nhà phụ thân vừa nhìn thấy ta không còn chút tóc, nghĩ cũng không cần nghĩ, liền đoán ra ngay nhất định là ngươi làm, bởi vì không thể đi tìm mẫu phi của ngươi, chỉ có thể đem chuyện này nói với hộ quốc đại tướng quân, mà đại tướng quân mỗi lần nhìn thấy phụ thân của ta lại như nhìn thấy ôn dịch, lập tức chạy biến, không biết là phụ thân của ta tìm y là vì chuyện của ngươi. Ta bởi vì bị ngươi cạo đầu, nên phải mang mũ một tháng, còn không dám ra khỏi cửa, chình là vì sợ các ngươi đem ta làm trò cười.” Ngạo Thanh Cang cảm khái nói, lúc đó Dạ nhi thật sự chính là một con ác quỷ a.
Lăng Dạ nghe được chuyện lúc nhỏ của mình, liền cảm khái, thì ra chủ nhân của cơ thể này lúc nhỏ lại lợi hại như thế a, thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, cũng như nước biển không thể đong đếm a.
“ Vậy nói như thế, các ngươi lúc nhỏ đều bị ta chỉnh hết rồi, còn bị chỉnh rất thảm nữa.” Lăng Dạ hỏi.
“ Đúng vậy, nhưng mà, Dạ nhi đã lớn như vậy rồi, đều đã thành niên rồi, chắc cũng sẽ không còn làm mầy chuyện đó nữa.” Lăng Huy đáp.
“ Đúng vậy.” Ngạo Thanh Cang cũng đáp, thật sợ y lại chỉnh mình, phải biết là, mỗi lần y làm bộ dáng này thì chỉ có thể ngoan ngoãn làm như không biết gì, chỉ sợ y một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ, đến lúc đó hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
Lăng Dạ nhìn thấy ánh mắt trông đợi của hai người họ, nghĩ một lát rồi nói: “ Lúc nhỏ là ta không hiểu chuyện, mới làm như vậy, hiện tại ta đều đã thành niên, lẽ nào còn không hiểu chuyện như thế a.” Ngừng một lát, nhìn thấy phản ứng của bọn họ, phát hiện hai người đều thở ra nhẹ nhõm, thế là Lăng Dạ liền tiếp tục nói: “ Nhưng mà.”
Hai người vốn dĩ đã an tâm liền lập tức khẩn trương lên.
“ Trong hoàng cung này thật sự là rất vô vị, ngươi xem nếu ta không làm một chút gì đó, ta sợ ta sẽ phát điên đó, cho nên a, ta quyết định sẽ noi theo trước đây, kế tục đại nghiệp chỉnh người lúc nhỏ.” Lăng Dạ mãn nguyện nhìn phản ứng của bọn họ, khí thế oai vệ dáng điệu hùng dũng nói.
Lăng Huy và Ngạo Thanh Canh khóc không ra nước mắt a, thật sự là vấn đề cấm kỵ thì không được nói a, làm gì mà lại đi nói chuyện y lúc nhỏ thích chỉnh người a. Đồng thời trừng mắt nhìn đối phương, trong lòng nghĩ, tội phạm đầu sỏ là ngươi.
“ Chúng ta đến đình tử trước mặt ngồi nghỉ đi, ta đi mãi đã có chút mệt rồi.” Lăng Dạ nói.
“ Vậy thì liền nghe Dạ nhi, chúng ta đến trước mặt nghỉ ngơi.” Lăng Huy phụ họa.
“ Đương nhiên là phải nghe Dạ nhi rồi, không lẽ còn phải nghe ngươi sao.” Ngạo Thanh Cang nghiến răng nghiến lợi nói.
Ba người đến trong đình tử ngồi xuống, Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang ngồi hai bên Lăng Dạ, Trúc Tâm lấy ra hạnh nhân tô, Lăng Dạ ăn luôn mồm, lại hỏi: “ Hai người các ngươi không ăn sao, dù sao thì cũng khá nhiều, ta ăn không hết.”
Hai người lập tức lắc đầu như gõ trống, đồng thời nói: “ Ta không cảm thấy muốn ăn.”
Lăng Dạ kỳ quái nhìn hai người họ một cái, rồi không để ý đến nữa, các ngươi không ăn, vậy ta ăn. Tiếp tục phấn đấu với hạnh nhân tô trước mặt.
Ngạo Thanh Cang lại nghĩ, ta sao lại dám ăn a, nhớ lúc nhỏ có một lần, ta không cẩn thận ăn một khối tô của ngươi, cũng chính là lần đó, ngươi cạo sạch đầu ta a, ngươi nói đó là lợi tức của khối tô đó.
Lăng Huy thì nhìn Ngạo Thanh Cang, lòng nghĩ ngươi yêu hạnh nhân tô như mạng a, nếu chúng ta không cẩn thận ăn mấy khối, ngươi liền liều mạng với chúng ta thì làm sao? Tên củ cải trắng kia lần đó biến thành đầu trọc chính là hình phạt tốt nhất rồi a.
Lăng Dạ không biết bọn họ đang nghĩ gì, tự mình ăn, nhìn thấy hạnh nhân tô trước mặt càng ngày càng ít, cho đến khối cuối cùng cũng chui vào trong bụng y, chùi chùi miệng, thỏa mãn thở một tiếng, sờ sờ cái bụng đã có chút căng của mình, cảm thán, hiện tại ta càng lúc càng biết ăn a. Rồi nhìn Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang bên cạnh, áy náy nói: “ Ha ha, vừa rồi chỉ lo ăn, quên các ngươi còn ở đây.”
“ Không sao cả, nhìn Dạ nhi ăn cũng là một loại hưởng thụ, nào giống như con đại tinh tinh kia, thô thiển như vậy, còn là hoàng tử sao, mỗi lần ăn gì cứ như là nạn dân vậy, ăn cùng với hắn thật sự là một loại giày vò a.” Ngạo Thanh Cang dịu dàng nhìn Lăng Dạ nói.
“ Đúng vậy, ta ăn giống như nạn dân, còn ngươi thì không như vậy, ăn y như nữ nhân, từng miếng từng miếng, còn nhai kĩ nuốt chậm, không khác gì nữ nhân, ăn chung với ngươi một chút khẩu vị cũng không có.” Lăng Huy cũng nhìn Lăng Dạ từ từ nói.
“ Đó gọi là có tu dưỡng, nào giống ngươi, thất phu chính là thất phu, không vì thân phận địa vị cao mà thay đổi.” Nghe xong lời Lăng Huy nói, Ngạo Thanh Cang phản bác.
“ Ta chính là thất phu, thì sao a, còn tốt hơn ngươi một bà thím.”
Kết quả một buổi sáng trôi qua trong sự tranh cãi của Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang.
“ Lục hoàng tử, người có thể dùng ngọ thiện rồi.” Trúc Tâm nói.
“ Nhanh như vậy a, vậy đi dùng ngọ thiện thôi, tam hoàng huynh, Thanh Cang, ta đi trước nha, các ngươi tiếp tục a.” Lăng Dạ cười nói.
“ Vậy chúng ta cũng muốn đi, Dạ nhi, khi nào rảnh thì đến chỗ của tam hoàng huynh chơi, mẫu phi của ta cũng rất nhớ ngươi, lúc nào đó ngươi ghé thăm nàng đi.” Lăng Huy nói.
“ Đúng vậy, chúng ta cũng phải đi rồi, Dạ nhi, lúc nào đó cũng đến nhà ta chơi, phụ thân của ta cũng rất nhớ ngươi đó.” Ngạo Thanh Cang đứng dậy nói.
“ Ân, nếu rảnh, ta sẽ đến, đến lúc đó, các ngươi nhất định phải chiêu đãi ta cho tốt a.”
“ Biết rồi, ta nhất định sẽ chuẩn bị thật nhiều hạnh nhân tô mà ngươi thích.” Ngạo Thanh Cang giành trước nói.
“ Ta cũng vậy, ta cũng sẽ chuẩn bị thật nhiều, đợi ngươi đến chơi a.” Lăng Huy cũng lập tức nói.
“ Vậy ta đi a, lần sau gặp lại.” Lăng Dạ cáo biệt bọn họ, nói với Trúc Tâm phía sau, “ Chúng ta đi thôi.”
……………………………..
Sau giờ cơm trưa, Lăng Dạ nhàm chán nằm trên giường, mấy ngày nay làm sao trôi qua a.
Lăng Quang đi vào, thì thấy Lăng Dạ đang nằm trên giường, nói: “ Dạ nhi, mới ăn xong không bao lâu, làm sao đã nằm ường trên giường rồi.”
Nghe thấy tiếng nói của Lăng Quang, Lăng Dạ ngồi dậy đáp: “ Ăn cơm xong không có gì làm, không biết làm gì chỉ còn nằm trên giường cho dễ chịu thôi.”
“ Nghe nói sáng nay ngươi và Lăng Huy còn có Ngạo Thanh Cang ra ngoài dạo một vòng, còn không chịu để thị vệ của phụ hoàng phái bảo vệ ngươi đi theo.” Lăng Quang ngồi cạnh Lăng Dạ, nói.
“ Ân, sáng nay bọn họ đến thăm ta, phụ hoàng, những thị vệ đó, ngươi không cần phái theo bảo hộ ta nữa, nhiều người đi theo như vậy, ta cảm thấy rất không quen.” Lăng Dạ lại tiếp tục nằm, đầu gối lên chân của Lăng Quang, năn nỉ.
“ Vậy cũng được, nhưng mà phụ hoàng sẽ phái một số ám vệ, bọn họ chỉ ở xung quanh ngươi, bí mật bảo hộ ngươi, lần này ngươi nhất định phải tiếp nhận, nếu không thì cứ ngoan ngoãn nằm trong tẩm cung, nơi nào cũng không được đi.” Lăng Quang vuốt tóc Lăng Dạ nói.
“ Ân, biết rồi, ta tiếp nhận là được chứ gì.” Lăng Dạ phiền muộn nói.
“ Dạ nhi, Trúc Tâm nói lúc ngươi mười tuổi não bộ từng bị tổn thương, chuyện trước kia toàn bộ đều không còn nhớ, phải không? Vậy sao ngươi không nói với ta.” Lăng Quang nổi giận nói.
“ Ngươi lại không có hỏi ta, hơn nữa đó là chuyện của sáu năm trước, có cái gì đáng nói.” Biết Trúc Tâm đem chuyện của mình nói lại với Lăng Quang, Lăng Dạ cũng không cảm thấy gì, hồi báo lại chuyện của mình cũng bình thường thôi.
“ Ai, nhớ kỹ lần sau xảy ra chuyện gì đều phải nói với phụ hoàng, biết không?” Lăng Quang sùng ái nhìn Lăng Dạ, dịu dàng nói.