Dạ Quang

Chương 17



CHƯƠNG 17

Mấy ngày này, Lăng Quang đều rất bận rộn, bởi vì khánh điển của tháng sau, vốn dĩ là tổ chức đơn giản một chút là được, kết quả một kế hoạch, càng làm càng lớn, còn mời hoàng đế của Phiên Thời quốc và Huy Kí quốc, thật không hiểu, không phải chỉ là một khánh điển thôi sao, làm to lớn như vậy làm gì.

Trên đường Lăng Dạ đi đến ngự thư phòng, vừa đi vừa nghĩ, thặt không biết phụ hoàng nghĩ gì. Nhưng mà hôm khánh điển đó chắc là rất đông đi, đến lúc đó tuyên bố thân phận của ta, ai, khẳng định là sẽ giống như con khỉ bị người ngắm nghía, chỉ là không biết sẽ có bao nhiêu người bị ta mê hoặc đây, đến lúc đó chải chuốt một chút, để nhìn phản ứng của mấy người ở dưới, nhất định rất vui a.

Lúc đó, không biết có được tặng lễ vậy không, chắc là có đi, lại thêm tất cả đều là người quyền cao chức trọng, vậy lễ vật của họ cũng không tồi đâu. Vừa nghĩ đến điều này, Lăng Dạ liền hưng phấn. Ha ha dù sao thì ta cũng là truyền nhân của rồng, thích mấy lễ vật rực rỡ cũng thật bình thường đi. Oa, thật mong chờ khánh điển tháng sau a!

Rất nhanh Lăng Dạ liền đến ngự thư phòng, trực tiếp đẩy cửa vào, thấy Lăng Quang đang phê tấu chương, liền ngồi trên ghế thuận tiện lấy một quyển sách, trải ra trên mặt bàn rồi xem.

Lăng Quang thấy Lăng Dạ đến, cũng không kinh ngạc, mấy ngày nay, Lăng Dạ mỗi buổi chiều đều đến ngự thư phòng xem sách, có lúc xem một hồi liền ngủ, đợi Lăng Quang phê tấu chương xong, y sẽ nhẹ nhàng nhìn ngắm gương mặt say ngủ đó, đợi y tỉnh lại, mấy ngày như thế này rất bình đạm, nhưng cũng rất hạnh phúc.

Tấu chương hôm nay khá ít, Lăng Quang phê xong rất nhanh, thấy Lăng Dạ đang xem sách liền hỏi: “ Dạ nhi, hôm nay xem sách gì a, nhập thần như thế, thực là hiếm khi có lúc không có ngủ gật a.”

“ Cuốn sách ngày hôm qua, chỗ này của phụ hoàng không có sách gì hay cả, toàn là mấy loại địa lí quốc gia, chính sự, không thì là sách ghi chép những việc trước kia.” Lăng Dạ bỏ sách xuống buồn bực nói, thật là không biết mấy ngày này làm sao trôi qua, cảm giác thấy bản thân sắp nhàm chán đến điên rồi.

“ Dạ nhi, vô vị lắm sao, nhưng đây cũng không có biện pháp gì, trong hoàng cung vốn dĩ là một nơi nhàm chán, không có khoái lạc, chỉ có âm mưu hãm hại nhau, có lúc chỉ cần không cẩn thận một chút liền rơi vào vực sâu vạn trượng, không thể leo lên.” Lăng Quang cảm thán. “ Ta biết đem ngươi quay lại chỗ này là ủy khuất cho ngươi rồi.”

“ Cũng không có gì nhiều, chỉ là mấy bữa này thật sự là rất khó qua, mỗi ngày buổi sáng thức dậy, dùng tảo thiện xong thì đợi dùng ngọ thiện, dùng ngọ thiện xong thì lại tiếp tục đợi dùng vãn thiện, vãn thiện xong thì lên giường ngủ. Ta cảm thấy mình không có cái gì để làm, giống như là đang lãng phí thanh xuân.”

Lăng Quang đứng lên đi đến bên cạnh Lăng Dạ, lại ôm Lăng Dạ vào lòng, để y ngồi trên đùi mình, ôm Lăng Dạ nói: “ Dạ nhi, nếu thật không có gì làm, ngươi có thể đến thăm tam hoàng huynh, hoặc là Thanh Cang, bọn họ không phải thường chơi với ngươi lúc nhỏ hay sao, ngươi cũng có thể đi thăm Thục Quý Phi, Lăng Huy không phải đã nói mẫu phi của hắn rất nhớ ngươi sao, thường xuyên đến thăm bọn họ cũng được mà.”

“ Ta biết, lần trước ta đã đi rồi, mẫu phi của tam hoàng huynh còn chuẩn bị rất nhiều thứ ta thích ăn, còn kể cho ta rất nhiều chuyện của mẫu phi, nàng thật sự rất hòa nhã, chỉ là nều nhìn thấy nàng, ta sẽ nhớ đến nương, nương của ta cũng quan tâm ta như thế, mỗi lần nàng đều sẽ mỉm cười nói làm cho ta hạnh nhân tô mà ta thích nhất, mỗi lần nàng đều làm rất nhiều, vì sợ ta ăn không đủ.”

Lăng Dạ vùi đầu vào lòng ngực Lăng Quang, bi thương nói, cho dù nàng chỉ chiếu cố ta có sáu năm, nhưng ta đã gặp được nàng ngay lúc ta bi thương, tuyệt vọng nhất , nàng cho ta ấm áp, khiến trái tim vốn dĩ đã chết đi của ta lại có được hy vọng hồi sinh.

“ Dạ nhi, phụ hoàng biết người rất hoài niệm nương ngươi, nhưng ngươi cũng không thể mãi chôn mình trong đau thương, nương ngươi cũng hy vọng ngươi có thể vui vẻ tiếp tục sống, phụ hoàng hy vọng về sau, Dạ nhi mỗi lần nhớ đến nàng đều là niềm vui, dù sao thì kí ức nàng để lại cho ngươi cũng không phải là đau thương.” Lăng Quang nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của Lăng Dạ.

“ Phụ hoàng, ta đã biết rồi, cảm ơn ngươi.”

“ Ngốc nghếch, không cần nói cảm ơn gì đó với phụ hoàng, nếu như ngươi thật sự muốn cảm tạ phụ hoàng, vậy hôn phụ hoàng một cái đi.” Lăng Quang vừa nói vứa chỉ chỉ miệng của mình.

“ Ai muốn hôn ngươi a, ngươi tự mình đi tìm mấy phi tử của ngươi mà hôn đi, ta mới không cần đâu.” Lăng Dạ mặt đầy hắc tuyến nói, thật sự là phá không khí a, cũng không nhận ra tâm tình của mình bởi vì một câu nói của Lăng Quang mà tốt lên rất nhiều.

“ Dạ nhi, phụ hoàng có thể xem lời nói vừa rồi của ngươi là đang ăn dấm chua không!” Lăng Quang xấu xa nói, thuận tiện dùng tay xoay lại mặt của Lăng Dạ, cho y nhìn thẳng vào mình.

Nghe được câu nói của Lăng Quang, Lăng Dạ lập tức phản bác: “ Ăn dấm chua cái đầu ngươi.” Nhưng gương mặt bởi vì dựa quá sát vào Lăng Quang mà đỏ hồng cả lên.

“ Nếu đã không phải là ăn dấm chua, Dạ nhi làm gì mà đỏ mặt a.” Lăng Quang tiếp tục cười xấu xa nói.

Bị Lăng Quang nói vậy, mặt Lăng Dạ càng đỏ, lại không biết phải phản bác ra sao, nhìn thấy nụ cười xấu xa của Lăng Quang, Lăng Dạ cũng không nói nên lời, ta làm gì mà đỏ mặt a!

Thấy Lăng Dạ không có trả lời, Lăng Quang càng thêm đắc ý, nói nhỏ bên tai Lăng Dạ: “ Dạ nhi, bộ dáng này thật sự là rất mê người a, khiến phụ hoàng nhịn không được muốn ăn ngươi.” Nói xong còn ác ý cắn lên vành tai của Lăng Dạ.

Nghe được lời nói không chút cố kỵ của Lăng Quang, Lăng Dạ thật sự là muốn tìm một lỗ nứt để chui vào, chỉ biết mặt của mình chắc chắn đã nóng đến mức có thể nướng thịt rồi.

Vô cùng thoả mãn nhìn phản ứng của Lăng Dạ, khuôn mặt khuynh quốc đó đã đỏ bừng bừng rồi, ngay tới cái cổ cũng không ngoại lệ.

Lăng Dạ cảm thấy mình không còn mặt mũi ra gặp người nữa, rõ ràng mình không có ăn dấm chua, lại bị Lăng Quang kiên quyết nói thành như vậy, mình lại còn giống như một đứa trẻ nói dối mà đỏ mặt lên, đây không phải là không khảo mà xưng sao, vấn đề là mình không có cái gì tốt để xưng hết, Lăng Dạ khóc không ra nước mắt, trong lòng gào lớn, ta còn oan hơn Đậu Nga* a!

Thấy Lăng Dạ ngốc ra, không có phản ứng, Lăng Quang bèn không thèm cố kỵ gì nữa, một đôi tay to lớn rở rẫm khăp người Lăng Dạ.

“ Ân, nhột quá.” Lăng Dạ khổ sở uốn éo cơ thể kỳ quái nói: “ Trên người của ta hình như có một con kiến cực đại a.”

Mà Lăng Quang lại cảm giác được thân thể của Lăng Dạ trên người mình uốn qua uốn lại, liền có chút không thể khống chế được bản thân, trong lòng nghĩ thật là một tiểu yêu tinh hại người, nhưng khi nghe thấy câu nói của Lăng Dạ xong, nhất thời không còn chút dục vọng, cái gì mà con kiến, rõ ràng là bàn tay a.

“ Dạ nhi, ngươi cảm thấy có con kiến to như vậy sao?” Lăng Quang hỏi.

“ Ha ha, không có, vậy tay của phụ hoàng làm gì rờ tới rờ lui vậy a.” Lăng Dạ chế giễu nói.

“ Dạ nhi, ngươi nói xem.” Lăng Quang tiếp tục ăn đậu.

“ Không, không biết.” Lăng Dạ nuốt một ngụm nước bọt, có chút cứng lưỡi nói.

“ Bộ dạng này của Dạ nhi thật sự là mê người a.” Lăng Quang cũng không thể nhẫn nại được nữa, liền trực tiếp hôn lên môi của Lăng Dạ, hai tay lại liên tục ăn đậu hủ trên thân thể Lăng Dạ.

Cảm thấy được ý đồ của Lăng Quang, Lăng Dạ có chút sợ hãi, không biết phải làm thế nào, chỉ có thể ráng sực giãy dụa. Nhưng mà Lăng Quang cơ bản không để cho Lăng Dạ cơ hội chạy thoát, chặt chẽ ôm chặt lấy y như muốn cột vào bên mình. Lăng Dạ cảm thấy được mình cơ bản không thể giãy thoát khỏi Lăng Quang, khẩn trương đến không biết phải làm gì, cảm thấy được động tác của Lăng Quang càng ngày càng lớn, trong miệng cũng chỉ có thể mơ hồ thoát ra một tiếng ‘đừng’ vỡ vụn, nhưng Lăng Quang căn bản không để ý đến điều đó, tiếp tục động tác của mình.

Lần này Lăng Dạ thật sự là gấp vô cùng, trong mắt đã có một chút lệ thủy, chỉ sợ Lăng Quang thật sự đem bản thân mình làm gì. Đột nhiên cảm thấy được vòng tay ôm chặt mình có chút nới lỏng, bên tai còn nghe thấy tiếng thở dài nhỏ nhẹ.

Lăng Quang thấy Lăng Dạ muốn khóc, chỉ có thể dừng lại động tác nhẹ than: “ Dạ nhi không nguyện ý đến thế sao, ghét phụ hoàng làm như vậy lắm sao.”

“ Không, không có, ta chỉ là có chút sợ, sợ hãi, phụ hoàng, có thể cho ta thêm một chút thời gian không.” Lăng Dạ khóc nói.

“ Được rồi, vậy phụ hoàng đợi đến ngày ngươi chấp nhận ta.” Lăng Quang nhẹ nhàng ôm chặt Lăng Dạ.

“ Phụ hoàng, xin lỗi.” Lăng Dạ có chút kỳ quặc tại sao mình lại phải nói xin lỗi, tiếp tục nói: “ Phụ hoàng, không thì để cho ta nằm trên đi, như vậy ta có thể tiếp nhận rồi.”

“ Xem ra lá gan của Dạ nhi càng ngày càng lớn a, còn muốn cưỡi trên người của phụ hoàng.” Lăng Quang nhìn Lăng Dạ chầm chậm nói.

Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Lăng Quang, Lăng Dạ lập tức nói: “ Vừa rồi ta chỉ là tùy tiện nói nói thôi, đương nhiên là phụ hoàng ngươi nằm trên a.” Lăng Dạ cũng xem thường chính mình, sao lại sợ Lăng Quang đến hết thuốc chữa thế này.

“ Nga! Vậy thì được rồi, nếu không phụ hoàng có thể sẽ phải trừng phạt Dạ nhi thật tốt a.” Lăng Quang một bộ mặt tươi cười sáng rỡ nói.

Lăng Dạ ngốc ngốc cười, trong lòng lại nghĩ, vừa rồi phụ hoàng đối với ta như vậy, ta lại không hề giận dữ, còn đáp ứng yêu cầu của y, ta lẽ nào thật sự yêu y rồi sao? Bỏ đi, tùy duyên thôi, cứ làm theo trái tim mách bảo là được, đồng tính luyến thì lại làm sao, phụ tử thì thế nào, y nếu đã không để ý, ta còn để ý cái gì. Chỉ cần y đối với ta tốt là được, yêu cầu cao mà làm gì. Nếu như trời cao đã cho ta cơ hội sống lại, ta nhất định sẽ nắm giữ chặt lấy, tìm kiếm một nửa kia trong trái tim mình, hiện tại, con người trước mắt này, có lẽ đúng rồi, yêu, không cần vì thời gian, tuổi tác, giới tính mà thay đổi, rồi sẽ có một ngày nhìn thấy rõ được tấm lòng của hai người chúng ta thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.