Dạ Quang

Chương 38



CHƯƠNG 38

Lăng Quang đợi người vừa nhận được tin tức, nói Lăng Dạ bọn họ đã phát hiện hắn đi theo, Lăng Quang suy nghĩ một chút, vừa muốn nói bảo thanh y nhân đó không cần đi theo nữa, kết quả lại nhận được tin nói rằng đã bị mất dấu, Lăng Quang than một hơi nói: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa trực tiếp đến Huy Kí, bọn họ nếu đã đến Huy Kí quốc, vậy nhất định sẽ đến đô thành.”

Ở nơi khác, Lăng Dạ và Lãnh trốn trong rừng nhìn thấy thanh y nhân theo dấu khi phát hiện không thấy bọn họ nữa, tứ phía tìm kiếm một chút,sau đó đuổi về một hướng khác.

Nhìn thấy thanh y nhân rời đi, Lăng Dạ thở nhẹ một hơi: “Đi thôi.”

Lãnh gật đầu, hỏi: “Vẫn muốn đi Huy Kí quốc sao, phụ hoàng của ngươi nhất định biết ngươi sẽ đến đó, có thể sẽ đến đô thanh tìm đó.”

“ Huy Kí quốc lớn như vậy, cho dù y biết chúng ta đến đô thành, rồi ở đó chờ đợi, cũng không nhất định sẽ gặp được ta, không cần lo lắng. Chúng ta trước tiên đến một số thành phố khác của Huy Kí quốc thăm thú rồi nói sau, nói không chừng bọn họ tìm không thấy chúng ta sẽ trở về thôi.” Lăng Dạ nói.

“ Được thôi, nhưng mà, tiền dành dụm của chúng ta không còn nhiều, về sau phải tiết kiệm một chút, cho nên sau này chúng ta ngủ một phòng thôi, như vậy sẽ có thể tiết kiệm một khoảng.” Lãnh đen mặt nói.

Lăng Dạ nghe thấy thế trong lòng cảm thấy phiền muộn: “Nhất định phải ngủ chung một phòng sao, chúng ta đi kiếm tiền thêm là được rồi. Trước tiên cứ đi kiếm đi rồi nói.”

Lãnh thấy Lăng Dạ một bộ biểu tình không tình nguyện, gật gật đầu đáp ứng lời Lăng Dạ, thực hiện kiến nghị trước tiên kiếm tiền. Trong lòng lại nghĩ, để xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu, đến lúc đó cũng phải ngủ chung phòng với ta thôi.

Lăng Dạ không biết những điều Lãnh suy nghĩ trong lòng, thấy Lãnh đáp ứng, vô cùng vui mừng, trong lòng nghĩ nếu có thể kiếm tiền, vậy thì không cần thiết phải ngủ chung một gian phòng nữa.

Thế là hai người bôn ba trên đường thêm ba ngày, cuối cùng đến được lãnh thổ của Huy Kí quốc.

Vừa bước vào trong thành, trong lòng Lăng Dạ liền kích động, quả thật là vô pháp dùng từ ngữ để có thể hình dung, cuối cùng có thể không cần phải ngủ ở nơi hoang dã nữa rồi.

Lãnh thấy bộ dáng hưng phấn của Lăng Dạ, trong lòng cũng mỉm cười, trên mặt lại vẫn là băng sơn ngàn năm không đổi, không có một chút xíu biến hóa nào.

“ Lãnh, chúng ta đi ăn cái gì trước đi, đều đã ăn lương khô hết ba ngày rồi, ta phải ăn một bữa thật ngon mới được.” Lăng Dạ thấy Lãnh một bộ biểu tình nhàn nhã, dứt khoát kéo tay của hắn, đi vào trong một tửu lâu.

Lãnh phát hiện Lăng Dạ kéo tay của mình, kinh ngạc một chút, sau đó rất vui lòng để Lăng Dạ tha vào trong tửu lâu.

“ Tiểu nhị, mang cho ta vài món đặc sắc trong tửu lâu lên, lại thêm một đĩa hạnh nhân tô nữa.” Lăng Dạ đi vào tửu lâu, mông vừa đặt xuống ghế, đã lớn tiếng kêu lên.

Lãnh nhìn bộ mặt hứng khởi của Lăng Dạ, có chút xung động muốn rờ lên tóc của y, nhưng vẫn kìm chế được.

Không lâu sau, thức ăn được mang lên, Lăng Dạ nhìn thức ăn nóng hầm hập, thơm ngào ngạt trên bàn, chùi chùi khóe miệng đã sắp chảy nước bọt của mình, sau đó ăn ngồm ngoàm.

“ Ăn chậm thôi, không có ai giành với ngươi, cẩn thận kẻo nghẹn.” Lãnh nhìn Lăng Dạ đang liều mạng nhét đầy thức ăn vào trong miệng, vừa gắp thêm đồ cho Lăng Dạ, vừa chậm rãi nói.

“ Ngươi sẽ giành với ta.” Lăng Dạ miệng đầy đồ ăn mơ mơ hồ hồ nói ra được năm chữ.

Lãnh nghe thấy dở khóc dở cười, nhưng trên mặt vẫn bảo trì thần tình băng lạnh như xưa, thế là.

“ Lãnh, mặt của ngươi sao lại co giật vậy a.” Lăng Dạ khi gắp thức ăn liếc thấy biểu tình quái quái của Lãnh, bèn hỏi.

Còn không phải là do ngươi hại sao, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm nghĩ vậy trong lòn, lắc đầu biểu thị bản thân không có gì.

Ăn cơm xong, Lăng Dạ ợ một phát sảng khoái, rồi hỏi: “Lãnh, chúng ta đi đâu làm thuê, làm gì để kiếm tiền.?”

“ Cái này, chúng ta trước hết đi xem thử xem chỗ nào cần người, còn nếu thật sự không được, chúng ta tự mình bày một sạp hàng bên đường, bán màn thầu cũng được.” Lãnh kiến nghị, xem ngươi có thể thấy mới mẻ được bao lâu, kiên trì được bao lâu.

“ Được, vậy chúng ta trước đi tìm xem ở đâu cần người.” Nói xong, Lăng Dạ liền đứng lên, đi ra ngoài.

Một cửa tiệm bán vải.

“ Ông chủ, các ngươi ở đây đang cần người phải không?” Lăng Dạ tìm đến ông chủ để hỏi.

“ Đúng vậy, chúng tôi ở đây đang cần người, sao rồi ngươi đến đây tìm việc sao?” Ông chủ tỉ mỉ nhìn Lăng Dạ và Lãnh, nhưng khi nhìn thấy biểu tình hung thần ác sát của Lãnh xong, vội vàng nói: “Ở chỗ chúng tôi đã tìm đủ rồi, ngươi đi chỗ khác đi.”

Ông chủ thấy Lãnh sau khi mình cự tuyệt yêu cầu của Lăng Dạ, biểu tình mềm nhẹ đi, đối với mình gật đầu, liền thở nhẹ một hơi.

Trong lòng Lăng Dạ thì lại phiền muộn, sao lại đủ rồi chứ, bởi vì Lãnh đứng ở sau lưng Lăng Dạ, cho nên y không nhìn thấy ánh mắt hung ác của Lãnh, mới khiến cho ông chủ nói rằng đã đủ người.

“ Lãnh, chúng ta đi đến chỗ khác hỏi đi.” Lăng Dạ thất vọng vô cùng bước ra khỏi tiệm.

Một tiệm bán thuốc. Bạn đang �

“ Đại phu, tiệm thuốc của các ngươi đang cần người phải không?” Lăng Dạ tràn đầy hy vọng nhìn vị đại phu đó.

Đại phu gật gật đầu, ngẩng đầu lên hỏi: “Các ngươi là đến tìm việc phải không?”

Lăng Dạ kích động vô cùng gật gật đầu, xem ra có hy vọng rồi.

Đại phu tỉ mỉ nhìn Lăng Dạ và Lãnh, đồng dạng, khi nhìn thấy biểu tình của Lãnh rồi lập tức hỏi: “Các ngươi là người bản địa sao?”

Lăng Dạ lắc đầu.

“ Xin lỗi, ở đây chúng tôi chỉ cần người bản địa.” Đại phu cự tuyệt.

Thế là lại bị cự tuyệt.

Tiếp theo một tiệm lại một tiệm, đi hết cả con đường, không có tiệm nào thuê hai người Lăng Dạ.

Hiện tại trong lòng Lăng Dạ vô cùng buồn bực, nếu không phải nói đủ người rồi, thì chính là không cần người từ bên ngoài đến, còn nói cái gì mà mình lớn lên xinh đẹp như thế, sẽ ảnh hưởng đến làm ăn, đây đều là lý do gì thế này.

Lãnh thấy biểu tình ưu buồn của Lăng Dạ, an ủi: “Dạ nhi, không cần buồn nữa, chúng ta tự bày một sạp hàng vậy.”

Lăng Dạ gật gật đầu, hâng, không cần ta chính là tổn thất của các ngươi, ta tự bày một sạp hàng cũng có thể kiếm tiền.

Thế là, ngày hôm sau, trên đường nhiều thêm một sạp bán màn thầu bánh bao.

Lăng Dạ nhàm chán đứng ở cạnh sạp hàng, sao người đến mua lại ít như vậy, bánh bao và màn thầu không phải rất khó ăn a. Vì để có nhiều người mua hơn, thế là, dứt khoát không có hình tượng rao lớn: “Bán bánh bao màn thầu đây, bánh bao và màn thầu nóng hổi đây.”

Nhưng vẫn không có ai đến mua, Lãnh đứng sau lưng lạnh lùng nhìn người đi đường, nếu như có ai đi đến, liền hung hăng trừng người đó, cho nên đương nhiên, không có ai đến mua, mà lúc Lăng Dạ quay đầu lại, Lãnh lập tức bày ra vẻ mặt vô tội nhìn y, thế là ngày đầu tiên chỉ kiếm được mười mấy văn tiền.

Ngày thứ hai, so với tình trạng ngày đầu tiên giống nhau.

Ngày thứ ba, Lăng Dạ thấy người đến mua vẫn ít như vậy, thế là: “Lãnh, ta không bán nữa.”

“ Sao lại không bán nữa?” Lãnh nhìn Lăng Dạ biết rõ còn cố hỏi.

“ Không có ai đến mua cả, hơn nữa ngươi chỉ đứng ở một bên, cũng không giúp gì.” Lăng Dạ hiện tại tức giận và khó chịu đầy mặt, bọn họ không phải là đang ức hiếp ta từ nơi khác đến chứ.

“ Nếu như không kiếm được tiền, chúng ta chỉ có thể ngủ chung thôi, phải biết là, ba ngày này, chúng ta mua đồ đạc đã tiêu tốn rất nhiều rồi, hiện tại tiền dành dụm cũng không còn lại bao nhiêu.” Lãnh nhắc nhở.

“ Ngủ chung thì ngủ chung, vẫn tốt hơn bày hàng ở đây mà không có ai mua.”

Lãnh thấy âm mưu của mình thành công, trong lòng vô cùng cao hứng, hoàn toàn tương phản với tâm tình của Lăng Dạ lúc này.

Thế là Lăng Dạ liền ngốc nghếch bị Lãnh lừa gạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.