Dạ Quang

Chương 4



CHƯƠNG 4

Mỗi ngày cuộc sống đều như vậy trôi qua, ngày qua ngày, năm qua năm, cứ như vậy, Lăng Dạ yên bình sống qua 5 năm.

Hiện tại Lăng Dạ đã 15 tuổi rồi.

Trong 5 năm này, Lăng Dạ đã học được khinh công mà Lâm Liêm đã dạy, ngoài ra còn học được một vài chiêu thức đơn giản, có thể nói, những kẻ hỗn tạp bình thường đã không phải là đối thủ của y nữa. Nếu gặp phải đại đa số cao thủ thì có thể dùng khinh công để chạy thoát thân, vậy sẽ không vấn đề gì. Trừ khi gặp phải mấy tên biến thái, võ công đặc biệt lợi hại thì khác.

Hiện tại, có thể nói Lăng Dạ đã học thành tài rồi.

Hôm nay, sắc trời trong xanh, một ngày tuyệt vời, mùa hạ cũng sắp tới rồi, không khí bắt đầu nóng dần lên. Lăng Dạ tùy ý búi lại tóc của mình, một đầu tóc đen bóng có vài sợi không búi lại liền phiêu lượng theo gió. Cho người khác một cảm giác đẹp đến loạn tâm trí. Lại thêm Lăng Dạ vốn có gương mặt đẹp không thể diễn tả, thật là mê đảo chúng sinh a.

“ Dạ nhi, sao lại leo lên cây rồi. Mau leo xuống, nương đã làm món hạnh nhân tô (bánh hạnh nhân) mà ngươi thích ăn nhất này, còn có một ít hoa quả mà ngươi thích nữa.” Triệu Hân nói với Lăng Dạ đang ngồi trên cây.

“ Ta biết rồi, nương, ta xuống liền đây.” Nghe Triệu Hân nói có đồ ăn, Lăng Dạ lập tức nhảy xuống, động tác đó, vẻ mặt đó, tựa như tiên nhân hạ phàm, cho người khác cảm giác xuất thần.

Triệu Hân nhìn Lăng Dạ từ trên cây nhảy xuống liền liều mạng ăn, cũng không để ý đến tóc tai rối bời, trong lòng nghĩ, Dạ nhi của ta càng lớn càng xinh đẹp. “ Ăn chậm một chút, không ai giành với ngươi đâu.” Nhìn thấy Dạ nhi trong miệng chứa đầy hạnh nhân tô, nàng buồn cười nói.

“ Ai nói a, lần trước Lâm thúc thúc ăn hết một nửa số hạnh nhân tô mà nương làm cho ta, hại Dạ nhi cả ngày trong miệng đều nhạt nhẽo.” Lăng Dạ trong miệng đầy bánh, tức phì phì nói, nhớ đến chuyện đó làm Lăng Dạ lại muốn nổi nóng.

Hôm đó Lăng Dạ xem sách trong vườn, không cẩn thận ngủ mất, đúng lúc Triệu Hân làm hạnh nhân tô, mà Lâm Liêm lại thuận tay ăn mất mấy khối. Lăng Dạ tỉnh dậy biết được, cơn giận đó, Lâm Liêm dỗ thế nào cũng không nguôi, cuối cùng Lâm Liêm phải nói là sẽ mang Lăng Dạ ra ngoài ăn một bữa đền bù mới tạm được tha thứ.

Triệu Hân vô phương cười nói : “ Sao vẫn còn chưa quên được vậy, cũng đã qua lâu lắm rồi, hơn nữa Lâm thúc thúc không phải đã xin lỗi con rất nhiều lần rồi hay sao?”

“ Ta biết rồi, nương, có điều đó lại là món hạnh nhân tô mà ta thích ăn nhất đó.”

“ Được rồi được rồi, từ từ ăn thôi, đừng gấp, trong bếp vẫn còn đó.” Triệu Hân vỗ vỗ lưng Lăng Dạ, thật sợ Dạ nhi sẽ nghẹn a.

“ Ân, biết rồi, nương.”

………. Buổi chiều……….

“ Nương, Lâm thúc thúc ra ngoài lâu như vậy sao còn chưa trở về.” Lăng Dạ kỳ quái hỏi.

“ Có thể còn sót chuyện gì đó thôi.” Triệu Hân đáp.

Qua thật lâu sau.

“ Lâm thúc thúc trước đây sớm đã về rồi.” Lăng Dạ lại kỳ quái nói.

“ Đúng vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không, tại sao đã trễ như vậy còn chưa trở lại.”

Đang lúc Lăng Dạ và Triệu Hân thấy kỳ quái vì Lâm Liêm vẫn chưa trở về :

“ Hân nhi, nhanh mang Dạ nhi đi thôi, vừa rồi trong trấn ta thấy những kẻ trước kia, bọn họ đã tìm được đến đây rồi.” Lâm Liêm xông vào cửa vội nói.

“ Bọn họ tìm thấy chúng ta rồi? Đã qua bao nhiêu năm như vậy, bọn họ sao còn chưa chịu từ bỏ. Dạ nhi mau quay về phòng thu xếp hành lý, chúng ta đi ngay bây giờ.” Triệu Hân nói với Lăng Dạ, trong ngữ khí có chút bi ai và phẫn nộ.

Lăng Dạ khong biết bọn họ là ai, nhưng cũng biết sự tình rất nghiêm trọng, lập tức trở về phòng sắp xếp tốt hành lý, nhớ tới trong bếp còn một ít hạnh nhân tô, cũng liền mang nó theo.

Ra đến ngoai vườn phát hiện Triệu Hân bọn họ đã xong rồi, liền lập tức cùng nhau cưỡi ngựa rời khỏi nơi mà mình đã sống suốt 5 năm qua, rởi khỏi Lục Diệp trấn, cưỡi ngựa nhất nhất chạy về hướng tây.

“ Xem ra buổi tối chúng ta chỉ có thể qua đêm trong rừng thôi.” Lâm Liêm nói với Lăng Dạ và Triệu Hân.

“ Không vấn đề gì, chỉ cần không bị phát hiện là được rồi.” Triệu Hân đáp lại Lâm Liêm.

“ Nương, bọn họ là ai, tại sao lại truy sát chúng ta.” Lăng Dạ không hiểu chút gì, đành phải hỏi Triệu Hân nguyên nhân.

“ Dạ nhi, đừng hỏi nữa, khi nào nên biết thì nương sẽ nói cho ngươi.”

“ Nương, Dạ nhi đã trưởng thành rồi, đã là người lớn rồi.” Lăng Dạ không chịu được nói.

“ Đúng vậy, Dạ nhi đã trưởng thành rồi, Hân nhi nàng nên đem mọi chuyện nói rõ cho nó biết đi, sau này cũng sẽ biết thôi.” Lâm Liêm bên cạnh liền xen vào.

“ Ai, được rồi, nương sẽ đem nguyên nhân và quá trình phát sinh sự việc nói cho ngươi.” Triệu Hân than một tiếng. “ Dạ nhi, khối ngọc bội con có mang theo bên người không ?”

“ Ngọc bội ? Có a, nương không phải đã dặn con phải luôn mang theo bên mình sao.” Lăng Dạ nghi hoặc trả lời.

“ Dạ nhi, khối ngọc bội đó là cha của ngươi đưa cho ngươi đó, mặt trên của nó có một chữ “lục”, mặt dưới có một chữ “Dạ”. Lăng Dạ lấy khối ngọc ra nhìn đúng thật là như vậy, nhưng điều này đại diện cho cái gì, còn có ngọc này là cha đưa, vậy cha đang ở đâu?

Triệu Hân tiếp tục nói : “ Khối ngọc này đại diện cho thân phận của ngươi, chính là bằng chứng cho thấy ngươi là lục hoàng tử của Quang Diệp quốc. Mỗi một hoàng tử sau khi được đặt tên lúc chào đời sẽ được ban cho khối ngọc bội này.” Lăng Dạ vô cùng kinh ngạc, ta không ngờ lại là hoàng tử.

“ Nương là phi tử của hoàng đế Quang Diệp quốc, cữu cữu của ngươi là hộ quốc đại tướng quân của Quang Diệp quốc. Bởi vì Thừa Tướng và Hoàng Hậu hãm hại, cữu cữu của ngươi bị nhốt vào ngục, liên lụy toàn gia. Phải chu di cửu tộc, sau đó nhờ vào sự giúp đỡ của Ngự sử đại nhân, Hoàng thượng mới không chu di cửu tộc, nhưng cữu cữu của ngươi bọn họ toàn bộ bị sung quân, còn chúng ta bị biếm làm thứ dân. Nhưng Hoàng Hậu và Thừa Tướng lại sợ xảy ra điều ngoài ý muốn, nên liên tiếp truy sát chúng ta, bởi vì bất kể nói sao thì trước đây ngươi cũng là hoàng tử, mặc dù bị biếm làm thứ dân nhưng vẫn có thể uy hiếp đến sự tồn tại của họ.”

Thì ra thế giới này cũng vậy, bởi vì lợi ích mà không tiếc thủ đoạn. Lăng Dạ đột nhiên cảm thấy bản thân thật bi ai, vô luận là kiếp trước hay là kiếp này đều có vận mệnh như vậy.

“ Được rồi, Dạ nhi đừng suy nghĩ nữa, chúng ta chỉ cần lại tìm một nơi an toàn là được rồi.” Triệu Hân an ủi.

“ Đúng vậy, Dạ nhi, nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đi gấp.” Lâm Liêm ở bên cạnh nói : “ Hân nhi, nàng cũng nghĩ đi, để ta canh gác là được.”

“ Ân, Lâm đại ca, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi, không cần gác, bọn họ chắc không thể biết chúng ta ở đây đâu, ít nhất thì tối nay cũng an toàn. Dạ nhi, ngủ đi, không cần suy nghĩ nữa.”

“ Ta biết rồi, nương, ngủ ngon.” Lăng Dạ nói xong liến ngủ.

Thì ra, bất kể là thế giới nào, ham muốn của con người đối với tiền tài và quyền lợi đều không đổi, đây là đạo lý muôn đời không đổi, cũng là bi ai của nhân loại. Bởi vì tiền tài và quyền lợi, con người có thể tàn sát lẫn nhau, có lẽ do đứng đầu trong chuỗi động thực vật, có trí tuệ cao nhất, nên dục vọng của nhân loại vĩnh viễn cũng không thể thỏa mãn mãi mãi. Đây cũng là sự trừng phạt của trời cao đối với con người. Khiến họ luôn mưu tính hãm hại nhau, không thể hiểu rõ được suy nghĩ thật sự trong lòng đối phương, khiến con người luôn phải tự trau chuốt không ngừng.

“ Dạ nhi, Hân nhi, tỉnh tỉnh, chúng ta phải đi ngay.” Trời còn chưa sáng, Lâm Liêm đã gọi Lăng Dạ và Triệu Hân dậy.

“ Sớm quá.” Mơ mơ hồ hồ, Lăng Dạ dịu dịu mắt không muốn tỉnh dậy.

“ Ân, để phòng vạn nhất. bọn họ có lẽ sắp duổi tới đây rồi.” Lâm Liêm vô phương trả lời.

Khoảng một khắc sau, lại bắt đầu lên đường.

Trời vẫn còn mờ mịt, vạn vật vẫn đắm chìm trong giấc ngủ. Trên bóng trời không một ngôi sao, chỉ có ánh sáng mơ hồ của vầng trăng ảm đạm.

“ Dạ nhi, Hân nhi, dừng lại, ở đây có gì đó không đúng.” Lâm Liêm nghiêm trọng nói.

Còn chưa đợi Lăng Dạ hỏi nguyên nhân, chỉ thấy từ trong rừng xông ra thật nhiều bóng đen, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.

“ Hân nhi, nàng mang Dạ nhi chạy trước đi. Ta ở lại cản đường.”

“ Được, vậy ngươi cẩn thận một chút. Dạ nhi, theo nương chạy trước.”

“ Muốn chạy, không dễ như vậy đâu, bao vây họ lại cho ta.” Lúc này những bóng đen đều vây lại thành vòng, lần này thật sự là chắp cánh cũng khó thoát. Trong đám hắc y nhân có một người nói : “ Đã lâu không gặp, Triệu Quý Phi, bao nhiêu năm rồi nhỉ, lần này ta sẽ không để cho các ngươi chạy dễ dàng như trước nữa đâu.”

“ Đức tổng quản, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt, chúng ta chỉ muốn yên tĩnh sống hết quãng đời còn lại, sẽ không uy hiếp gì hét Hoàng Hậu và Thừa Tướng, cầu ngươi thả cho chúng ta một con đường sống.” Triệu Hân nói, trong giọng nói mang theo chút khẩn cầu và bi ai.

“ Thật có lỗi, Triệu Quý Phi, nô tài cũng chỉ là phụng mệnh hành sự thôi, lời của chủ tử không thể không nghe.” Tên Đức tổng quản trả lời không chút cảm tình.

“ Hân nhi, vô ích thôi, bây giờ chỉ có thể cố gắng phá vòng vây mà thôi.” Lâm Liêm nói

“ Lên hết cho ta, một người cũng không lưu.” Thanh âm vô tình truyền vào trong tai tất cả.

“ Dạ nhi, nương và Lâm thúc thúc sẽ mở đường cho ngươi, ngươi mau chạy đi, chạy càng xa càng tốt.” Triệu Hân tuyệt vọng nói với Lăng Dạ.

“ Đừng, nương, ta muốn giúp hai người.” Lăng Dạ vừa nghe mình phải đi trước, lập tức cự tuyệt.

“ Dạ nhi ngoan, chỉ cần ngươi không việc gì là được, mau chạy đi.” Triệu Hân gấp gáp nói.

“ Đúng vậy, Dạ nhi, khinh công như mèo ba chân của ngươi chỉ có thể làm rộn lên thôi, nghe lời nương và Lâm thúc thúc chạy trước đi. Hãy ở tửu lâu trong Khắc Lâm trấn trước mặt đợi chúng ta, nếu sau một ngày chúng ta không đến, vậy thì đừng đợi nữa.” Lâm Liêm nói nhỏ bên tai Lăng Dạ.

“ Ta biết rồi, mọi người nhất định phải đến, Dạ nhi ở đó đợi hai người.” Nói xong liền đề khí, dùng khinh công chạy đi, Lâm Liêm và Triệu Hân đã bắt đầu đánh nhau với bọn hắc y nhân để mở đường cho Lăng Dạ.

Không mất bao lâu liền rời khỏi khu vực đang tranh đấu, nghe thấy âm thanh đao kiếm va chạm vào nhau càng ngày càng nhỏ, Lăng Dạ lặng lẽ rơi hai dòng lệ, biết được lần này nương và Lâm thúc thúc dữ nhiều lành ít.

………… Khắc Lâm trấn…………..

Trong tửu lâu, có một khách nhân mang mũ trùm đầu, ai cũng đều kỳ quái nhìn y. không chỉ vì y mang mũ trùm khiến người khác không nhìn thấy mặt, mà điều quan trọng là y đã ngồi bên cửa sổ cả một ngày trời, chỉ gọi một bình trà và một đĩa thức ăn. Không hề nói chuyện, nhưng cũng không ai quản y, chủ yếu là vì tất cả những ai đến nói chuyện với y đều bị y một tiếng “cút” dọa chạy mất.

Không sai, y chính là Lăng Dạ.

Đã một ngày rồi, xem ra nương và Lâm thúc thúc đã………., vể sau lại chỉ có một mình ta, thật cô độc, nương hai người mau đến đây đi. Dạ nhi rất nhớ hai người, rất muốn ăn hạnh nhân tô nương làm. Lâm thúc thúc, thúc còn phải dạy Dạ nhi võ công, Dạ nhi sau này sẽ cho thúc ăn hạnh nhân tô mà, cũng sẽ không nháo trốn uống thuốc nữa, hai người sao còn chưa tới. Dạ nhi đã đợi rất lâu rồi. Lăng Dạ lại đợi thêm một khắc, cuối cùng trả ngân lượng, bi ai rời đi, bởi vì có mạng che mặt, nên không ai nhìn thấy được hai hàng lệ trên mặt y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.