Lăng Dạ đem tất cả cua bắt được thả hết, nhìn thấy trong dòng nước hoặc dưới phiến đá mấy con cua đông đúc bò ngổn ngang, trong lòng bất giác cũng cảm thấy hạnh phúc.
Lãnh và Lăng Quang nhìn Lăng Dạ đang mỉm cười hạnh phúc, trong lòng cũng vô cùng sủng ái, nhìn lẫn nhau, khi ý thức được đối phương là tình địch của mình xong, lập tức hung hăng trừng đối phương một cái, rồi tiếp tục nhìn Lăng Dạ.
Thời gian vui vẻ luôn qua rất nhanh, buổi chiều nhanh chóng trôi qua, ở phía xa một mảng đỏ sẫm, ánh ráng chiều rực rỡ phủ đầy bầu trời vốn dĩ xanh lam, trên bãi cỏ, những dòng người đang dần dần tan ra, dưới một gốc cây to, ba người Lăng Dạ chậm rãi nướng xâu thịt trước mặt, hương thơm theo gió từ từ phiêu đãng tứ phía, ngẫu nhiên sẽ mang theo chút hương hoa, và mùi vị ngát thơm của bãi cỏ xanh.
Lăng Dạ chậm rãi ngồi ăn thức ăn mà hai người kia nướng cho mình, hương vị rất ngon, thấy hai người vội vàng bên ngọn lửa, cũng bèn bỏ đồ ăn trong tay xuống, chế đồ nướng cho họ, nhìn thấy xâu thịt trước mặt đang chín dần, sau đó tràn đầy hương thơm, liền phân hai xâu thịt ra đưa cho hai người, Lăng Quang và Lãnh nhìn xâu thịt mà Lăng Dạ đưa cho, kinh ngạc một lát, rồi vui mừng tiếp nhận, vui vẻ hứng khởi mà thưởng thức.
Lăng Dạ lấy thêm vài xâu rau củ, sau đó rưới dầu lên, rồi đặt lên giá nướng, có thể dầu bôi quá nhiều, nên mấy xâu rau củ này trực tiếp bốc cháy, thấy đồ ăn bị bốc cháy, Lăng Dạ tay chân luống cuống dập lửa cho chúng, cảm thán cũng may không gây ra nạn cháy rừng.
Lăng Quang và Lãnh nhìn Lăng Dạ chân tay luống cuống, liền bỏ xâu thịt trong tay xuống, chạy lại giúp đỡ.
Lăng Dạ nướng cho hai người bọn họ ăn, mà Lăng Quang và Lãnh lại nướng cho Lăng Dạ ăn, ba người vui vẻ hưởng thụ thời gian vui vẻ khó có được, trên đường trở về, Lăng Dạ đi chính giữa, không ai nói chuyện gì, bảo giữ tình trạng yên tĩnh, không khí cũng rất hài hòa, nhưng lại có chút dị thường.
Cuối cùng không khí tĩnh lặng này bị Lăng Quang phá vỡ.
“ Dạ nhi.” Ngừng một lát, Lăng Quang suy nghĩ rốt cuộc có nên nói hay không, cuối cùng hít một hơi thật sâu, nói: “Dạ nhi, ngày mai theo ta trờ về Quang Diệp đi.”
Lăng Dạ nhìn Lăng Quang, sau đó quay đầu, tránh khỏi đường nhìn của y, hai mắt nhìn về phía thật xa, nói: “Ta muốn ở Huy Kí quốc thêm vài ngày.” Nói xong, cuối thấp đầu, như đang trầm tư, cũng giống như đang khẩn cầu Lăng Quang cho phép.
Thở dài một hơi, Lăng Quang nắm tay của Lăng Dạ, nói: “Vậy ở chơi thêm vài ngày, trước hết dạo hết mọi nơi ở Huy Kí rồi trở về sau.” Trong lòng có chút hối hận đã đáp ứng yêu cầu của Lăng Dạ, dù sao thì ở bên ngoài càng lâu, tình địch cũng sẽ càng tăng nhiều, nhưng lại không nỡ cự tuyệt.
Lãnh từ đầu đến cuối bảo trì trầm mặc, bộ mặt băng lạnh, khiến người khác đoán không ra hắn đang nghĩ gì, nhìn đôi phụ tử trước mặt, hoặc có lẽ có thể gọi là người yêu, trong lòng của Lăng Dạ, bản thân đối với y là sự tồn tại ra sao, chỉ là một bằng hữu, một người có thể có có thể không sao?
Lắc lắc đầu, xua tan nghi hoặc trong lòng, hiện tại thắng thua còn chưa có quyết định, sao lại có thể dễ dàng đưa ra kết luận như thế chứ, bản thân yêu thích người ta thì phải biết tranh giành chứ.
Nắm lấy tay còn lại của Lăng Dạ, nếu như về sau không thể làm người yêu của ngươi, vậy hiện tại ta sẽ trân trọng từng ngày được bên ngươi.
Lăng Dạ cảm thấy hai bàn tay nắm lấy mình, đều rất ấm áp, nhìn Lăng Quang, lại nhìn Lãnh, bên cạnh luôn có người yêu ta và có người ta yêu.
Khi trở về đình viện của Lăng Quang, thị tùng ở đây đã thay bọn họ sắp xếp phòng sạch sẽ, tùy ý đi vào trong một gian, ngồi lên giường, cuối cùng dứt khoát nằm xuống, nhẹ nhàng lăn lăn, đem chăn quấn thành một đống, nhắm mắt lại, một mảng tối đen, trong đêm rất an tĩnh, trong đầu một mảng trắng xóa, cái gì cũng không cần nghĩ, hơn nữa cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ là lặng lẽ nằm nơi đó, thẳng đến khi chìm vào giấc mộng.
Lăng Quang và Lãnh hai người rất yên tĩnh ngồi ở tầng tháp ngắm sắc đêm, một vầng trăng tròn cao cao treo trên bầu trời, thỉnh thoảng sẽ có một làn gió nhẹ thổi qua, khiến cho lá cây bay xào xạt, đánh vỡ trời đêm yên tĩnh.
Hai người ai cũng không nói gì, chỉ là lặng lẽ ngồi ở đó, nhìn bầu trời sao.
Tựa hồ muốn sớm kết thúc cục diện này, Lãnh chuyển nhãn thần về phía Lăng Quang, hỏi: “Ngươi rất yêu Dạ nhi!” Biết đó là một câu khẳng định, nhưng vẫn không thể nhịn được muốn hỏi thử, hy vọng không phải như trong lòng nghĩ.
Lăng Quang không có trả lời, chỉ là gật gật đầu, qua rất lâu sau, mới nói: “Rất yêu rất yêu.”
Câu trả lời như trong dự liệu, Lãnh nhìn Lăng Quang, cũng chỉ có khi nói đến Lăng Dạ, trên bộ mặt nghiêm túc băng lạnh đó mới lộ ra nụ cười hạnh phúc sủng ái, “Ta cũng rất yêu y, y không thua kém ngươi.”
Lăng Quang ngừng một chút, sau đó nói : “Ta biết, nhưng ta sẽ không để ngươi giành mất Lăng Dạ.”
“ Nếu như, Dạ nhi y thích ta, không thích ngươi nữa, vậy ngươi sẽ làm gì.” Lãnh nhìn Lăng Quang, đáp án này đối với hắn rất quan trọng.
“ Đây là chuyện không có khả năng, nếu như Dạ nhi thật sự không thích ta nữa, vậy ta cũng sẽ vĩnh viễn giam y ở bên cạnh ta, không để y ly khai.” Khi nói những lời này, Lăng Quang có chút kích động, biết đó chỉ là giả thiết, , nhưng tại sao vẫn tức giận như thế, là đang sợ hãi sao?
Nghe thấy đáp án của Lăng Quang, Lãnh chớp chớp mắt nhìn y, cuối cùng thở dài một hơi: “Ngươi đích thật là một nam nhân rất bá đạo, tuy rằng Dạ nhi thích ngươi, nhưng trước khi nghe thấy y cự tuyệt ta, ta sẽ không từ bỏ.” Lãnh đứng lên, sau đó nhảy xuống dưới, động tác rất ưu mỹ.
�
Lăng Quang cũng nhảy xuống, đối lưng với Lãnh, và khẩu khí cũng giống như Lãnh, nói: “Ta sẽ không để cho ngươi đạt được, Dạ nhi chỉ thuộc về ta.” Sau đó đi về hướng phòng của Lăng Dạ.
Mà Lãnh nhìn Lăng Quang đi về hướng phòng của Lăng Dạ, không nói gì, quay người đi, hướng về phía ngược lại.
Đi vào trong phòng, nhìn thấy Lăng Dạ cuộn chặt trong chăn thành một đống, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở của y, nhìn người đang gần trong gang tấc, hung hăng hít lấy hương vị trên thân thể của Lăng Dạ, sau đó chui vào ổ chăn, chặt chẽ ôm lấy y, gương mặt ngủ say yên tĩnh đó, đột nhiên nghĩ đến ngày mai khi Lăng Dạ nhìn thấy ta lại ngủ chung với y, không biết sẽ có phản ứng thế nào, vì thế có chút chờ đợi, tóm lại bất kể phản ứng ra sao, bản thân vĩnh viễn đều sẽ không buông tay.