Đá Quý Không Nói Dối

Chương 35: Sôi sục kiềm chế phúc giây này



Anh sẽ dùng thời gian cả đời để quên đi Ngôn Thiên Hạ.

Nếu như có thể quên được.

Phần 1: Đối diện sự thật

Mỗi buổi sáng sau này Thiên Hạ đều dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng, thu dọn đồ đạc nhanh chóng, uống một cốc sữa, ngậm một miếng socola, cầm túi da và đi thẳng ra xe của mình.

Hôm đó, Thiên Hạ lái xe từ bãi đỗ xe lộ thiên của nhà họ Ngôn ra, mui xe được kéo lên, gió khẽ thổi qua, ánh nắng nhạt chiếu trên làn da trắng xanh xao của cô.

Khi lái xe qua nhà chính, cô cố ý đưa mắt nhìn lên tầng hai.

Dường như cùng một lúc, cánh cửa sổ tầng hai bật mở, chân phải cô giảm lực, xe dần dần nhả ga.

Cửa sổ tầng hai, một người mặc bộ quần áo ngủ màu xanh mở cửa sổ, mái tóc vàng, những đường nét thanh tú tao nhã trên khuôn mặt, bóng lưng dài, dường như tất cả được đặc tả dưới ánh nắng mặt trời.

Thiên Hạ chuyển ánh mắt ra chỗ khác trước khi hai người nhìn thẳng vào nhau, cô nhấn mạnh ga, chiếc xe lao vút đi trong sương sớm. Bóng người trên tầng hai im lặng tựa người vào cửa sổ nhìn cô rời khỏi đó.

Có thể do không trang điểm nên gương mặt Thiên Hạ càng xanh xao, sắc mặt xấu, sau khi đến công ty cô cứ bặm môi đi thẳng về phía trước, mọi người đi qua không ai dám bắt lời, ai cũng có thể nhận ra tâm trạng giám đốc hôm nay không tốt.

Sau khi vào văn phòng, cô bật hết đèn, sau đó lấy một chiếc gương trong ngăn kéo ra và bắt đầu trang điểm nhẹ. Hai mươi phút sau, gương mặt đã có chút thần sắc ngụy tạo.

Ban đầu cô đã khuyên Từ Sở như thế nào?

Nếu như người đó không yêu cô, cô sẽ cố gắng để sống tốt hơn. Cả ngày khóc vì một người đàn ông thì không đáng. Phụ nữ nên có sự nghiệp của mình có như vậy mới không đặt trọng tâm cuộc sống lên một người đàn ông.

Bây giờ nghĩ lại càng thấy có lý.

Sự nghiệp của “Cảnh Thụy” ngày càng phát triển ổn định, cô phải đưa sự nghiệp mà cha cô gây dựng sang một trang sự nghiệp mới, không nên lãng phí thời gian vào việc suy nghĩ những chuyện làm tổn hại tinh thần nữa.

Thiên Hạ bật nút khởi động, màn hình tinh thể lỏng trên bàn làm việc chạy thẳng vào trang chủ, ánh sáng màu xanh phát ra, cô đưa mắt nhìn chậu xương rồng tròn bên cạnh.

Cô đưa tay phải với lấy chậu xương rồng và đưa gần trước mặt. Những mắt xương rồng nhạt nhạt, nhìn không nhận ra là buồn hay vui, vừa giống như đang nhớ lại điều gì đó, đang suy nghĩ điều gì đó. Đột nhiên cánh tay phải cô đưa ra bên thân, buông tay, vang lên một tiếng, chậu xương rồng rơi trọn vào thùng rác.

Cô bắt đầu tập trung tinh thần đọc báo, thẩm định các bản vẽ, cả buổi sáng cô không cho đầu mình nghỉ ngơi một giây phút nào cả.

Khi cô cảm thấy đói bụng thì đã hơn một giờ chiều, cô gọi điện thoại cho thư ký và nhờ cô ấy chuẩn bị bữa trưa.

Vừa nhấc ống nghe lên ánh mắt Thiên Hạ lại nhìm chằm chằm về chậu xương rồng trong thùng rác.

“Tổng giám đốc? Tổng giảm đốc? Hôm nay chị có muốn ăn đồ Nhật không?” Giọng nói vang lên trong ống nghe khiến Thiên Hạ giật mình và rời mắt khỏi chậu xương rồi, cô vuốt vuốt tóc rồi trả lời câu không liên quan: “Tôi cần… đến giúp tôi đổ rác”.

“Sao?” Trợ lý đầu dây bên kia ngạc nhiên, ngay lập tức phản ứng kịp thời: “Được, tôi sẽ liên hệ với nhân viên vệ sinh ngay. Chị… có muốn ăn đồ Nhật không?”

“Không đâu, cho tôi món ăn bình thường thôi, cảm ơn”. Thiên Hạ gác máy rồi lại nhìn vào bản báo cáo dày đặc trên màn hình. Cảm thấy mặt trời thật là đau đầu.

Cô để máy tính ở chế độ stand by sau đó ra ngoài cửa sổ hít thở chút không khí trong lành.

Đối diện là tòa nhà “Lý Ngự Thành” màu xanh thẫm, giống như trời vừa cao vừa xa, lại khiến cô nhớ lại bóng người dưới bầu trời ấy.

Thiên Hạ đột nhiên rất muốn cười, cô nhếch mép, phát ra tiếng cười chua chát.

Trong thế giới của cô, mỗi một góc đều có hình bóng của Khưu Lạc, không phải lùi một bước hay sớm một chút là có thể ngăn chia khoảng cách được, cũng không phải một bên buông xuôi là có thể xóa sạch đi mọi thứ được.

Thích một người là một việc trong nháy mắt, còn cách quên một người đó là dùng cả đời để quên.

Thiên Hạ rời khỏi cửa sổ và đến ngồi trên chiếc ghế sofa mềm. Không lâu sau thư ký dẫn nhân viên dọn phòng đến.

Cô tận mắt chứng kiến túi rác được mang ra khỏi phòng.

“Chị không sao chứ? Nhìn sắc mặt của chị không tốt lắm…” cô thư ký cười hiền từ hỏi thăm.

Thiên Hạ cười và trả lời: “Không sao”. Ánh mắt cô đăm đăm, nhìn không thấy nụ cười trong đó.

“Ừ, vậy em đi đây, có chuyện gì thì chị gọi em nhé!”.

Thiên Hạ gật đầu. Cô thư ký chào và ra khỏi phòng.

Cô nhấp từng ngụm canh cho ấm bụng rồi bắt đầu cầm đũa dùng cơm.

Trong đầu cô lại bắt đầu suy nghĩ xem lúc nào sẽ nói chuyện dứt khoát với Khưu Lạc? Cô như thế này có phải đã tận tay đẩy Khưu Lạc cho Trần Giai Vân không? Nhưng nếu không làm thế này thì cô chẳng có cách nào khác để tiếp tục nắm tay Khưu Lạc cả.

Có lẽ Trần Giai Vân cần anh ấy hơn chăng?

Nhưng Trần Giai Vân cần anh ấy thì liên quan gì đến cô chứ!

Có lẽ, đứa bé cần anh ấy hơn?

Trái tim cô khẽ rung lên, đôi đũa dừng khựng lại ngay giữa không trung.

Cô nhắm mắt lại, đôi lông mi đen trên nền da trắng như muốn chặn lại mọi dòng duy nghĩ.

Sáu giờ chiều.

Đến giờ tan ca, Thiên Hạ dọn dẹp hồ sơ rồi cầm túi ra khỏi văn phòng.

Cô đi qua phòng giám định và thấy cô gái trẻ học việc không còn nữa. Khung cảnh này thật quen thuộc mà cũng thật lạ lẫm, dường như trước đây cũng từng xảy ra chuyện này – khi Khưu Lạc đến phòng giám định đón cô cùng về nhà.

Mái tóc màu đen, những đường nét đẹp trên cơ thể, chiếc cằm hoàn mỹ, áo sơ mi ngắn tay màu hồng, quần Âu dài màu đen, Khưu Lạc đang đứng ở cửa vào phòng giám định, giống như một chú bướm bị vô số hoa vây quanh.

Anh ấy nhuộm tóc đen rồi?

Thiên Hạ dừng chân nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh.

Mái tóc đen và đôi mắt màu xanh vô cùng quen thuộc, là quãng thời gian tươi đẹp không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần trong giấc mơ và hồi ức.

Bóng người phía xa dường như cảm nhận được ánh mắt của cô cho nên đã dần dần quay mặt lại và nở một nụ cười, gương mặt tươi tắn: “Thiên Hạ, anh đến đón em về nhà”.

Trong ánh mắt có chút mệt mỏi.

Tại sao mỗi khi cô hạ quyết tâm phải nhẫn tâm thì anh lại dùng nụ cười dịu dàng trong đáy mắt của mình để mê hoặc cô? Những người rơi vào bẫy tình tại sao không tỉnh táo lý trí, không ngăn được sự mê hoặc?

Khưu Lạc, có thể đừng dịu dàng với cô ấy như thế được không?

Có lẽ, cô nên nói ra chuyện của Trần Giai Vân, còn đứa trẻ có đôi mắt màu xanh lục nữa chứ, không nên che giấu thêm một giây phút nào nữa.

Thiên Hạ vẫn đứng ở chỗ cũ, Khưu Lạc vẫn đứng từ xa nhìn cô cười.

Nhân viên xung quanh thấy hơi lạ liền hỏi cô: “Tổng giám đốc, giám đốc Khưu đến đón chị về kìa”. Bọn họ vẫn quen gọi Khưu Lạc là giám đốc như cũ, vẫn nghĩ hai người là anh em.

Thiên Hạ đi về phía Khưu Lạc, cô không muốn xảy ra chuyện ở công ty, cô nhìn anh và nở nụ cười lịch sự: “Vất vả rồi, đi thôi”.

Hai người bước vào thang máy trống.

Khoảng cách cực gần nhưng ngay cả không gian nhỏ hẹp cũng trở nên quá xa xôi.

“Nụ cười ban nãy của em có ý gì?” Khưu Lạc nhếch môi cười nhạt, trong đôi mắt anh tràn đầy sự lạnh lùng.

“Sao? Có gì không đúng sao?”. Cô hỏi ngược lại.

Trong băng giá dần dần lan tỏa sự cô đơn, giọng anh trầm xuống nhưng lại vô cùng vang bên tai, cứ ong ong trong đầu cô: “Thiên Hạ, tại sao anh đột nhiên cảm thấy em lại xa cách với anh thế?”

Là anh tự tay đẩy em ra xa.

Câu nói này cứ dội lên từng hồi trong lòng nhưng cô không cách nào nói ra được.

Khưu Lạc đột nhiên cầm lấy bàn tay cô và truyền hơi ấm sang, anh nắm chặt và nói: “Thiên Hạ, em đang giả vờ. Con người khi nói dối thì tuần hoàn máu ở chân sẽ nhanh hơn, họ luôn ý thức việc chuẩn bị chạy đi, do đó nhiệt độ ở tay sẽ giảm đi”.

Những lời anh nói như từng mũi kim đâm sâu vào tim cô.

“Hừm”. Cô đột nhiên cười châm chọc. Rốt cuộc là ai đang nói dối? Là ai đang lừa ai?

Nếu đã như thế thì hãy để sự thật phơi bày mọi chuyện đi.

Ting một tiếng, thang máy bật mở, ánh đèn bên ngoài rọi vào trong thang máy, chiếu rội lên làn da cô, chiếu lên đôi mắt trong suốt của cô. Cô nói với Khưu Lạc: “Anh đi với em đến một nơi”.

Xe lao vút đi, hai bên đường có một số cành cây dại đổ rạp xuống, thỉnh thoảng có nhánh thò ra ngoài mặt đường và bị xe đi qua nghiền thành bốn năm đoạn.

Thiên Hạ đỗ xe ở sân sau bệnh viện, sau đó hai người bước ra ngoài.

Lá cây ngô đồng đỏ thẫm rụng thành từng đống nhỏ trên sân, thỉnh thoảng có trận gió thu thổi qua khiến mấy phiến lá cuộn tung lên mấy vòng trên nền đất xanh xám, giống như những cái chết không cách nào giải thoát được.

Thiên Hạ dẫn Khưu Lạc lên tầng ba, anh ngước lên nhìn tấm biển “Khoa sản” rồi ngạc nhiên hỏi cô: “Dẫn anh đến đây làm gì?”

Cô không trả lời, mà trực tiếp dẫn anh đến phòng giám hộ trẻ sơ sinh.

Đứa bé không còn ở giường cũ nữa, cô hỏi hộ lý, hộ lý nói đứa nhỏ đã được đưa đến bên mẹ để bú sữa.

Thiên Hạ lại dẫn anh đến phòng của Trần Giai Vân, suốt đoạn đường không nói gì cả. Đứng dưới tấm biển phòng 303, cô cố gắng nói với anh: “Anh vào là biết mọi chuyện”.

Cánh cửa đột nhiên được mở từ bên trong, người hộ lý hôm qua Thiên Hạ đã gặp đưa mắt nhìn hai người một lượt rồi nói với Khưu Lạc: “Là anh Khưu phải không? Cuối cùng thì anh cũng đến, vợ anh đang cho con bú, anh vào đi”.

Trần Giai Vân nghe thấy “Anh Khưu” liền giật mình khiến đứa trẻ bật khóc, cô vội vàng dỗ:

“Đừng khóc, đừng khóc, con ngoan nào”.

“Chuyện gì thế?” Khưu Lạc hỏi, anh nhìn phòng một lượt rồi hỏi: “Frank đâu?”

Trần Giai Vân cúi mặt cố che đi ánh mắt đầy đau thương. Frank khi biết đứa trẻ không phải con mình đã phủi áo mà đi rồi. Cô thật lòng yêu anh ta, không ngờ…

“Anh có hứng…” Thiên Hạ cố gắng giữ bình tĩnh nói tiếp: “Bế đứa con của anh một chút không?”.

“Của anh?” Khưu Lạc chau mày: “Làm sao có thể…”. Anh tiến lên phía trước và nhìn đứa bé.

Da trắng, các bộ phận cơ thể đều nhỏ nhỏ, mềm mại và đáng yêu. Trần Giai Vân chuyển hướng để Khưu Lạc đối mặt nhìn đứa trẻ. Đôi mắt đứa trẻ mở to và nhìn anh cười.

Quan hệ huyết thống giống như một lời nguyền, hai đôi mắt màu xanh lục nhìn nhau.

Khưu Lạc lạnh cứng sống lưng, anh lặng người không nói được câu nào.

Đứa bé đưa tay ra trước dường như muốn anh ẵm, nó nhìn anh và cười.

Anh đón lấy đứa trẻ và nhìn nó kỹ hơn. Đứa trẻ cười rất tươi, nước dãi từ trong miệng chảy ra, đôi mắt màu xanh lục đẹp tựa ánh mặt trời sáng sớm của ngày xuân.

“Sao thế được…” anh chau mày khó hiểu, dường như vẫn không tin sự thật này, anh nhìn đứa bé và run run hỏi Trần Giai Vân: “Chúng ta làm sao lại có một đứa con chứ? Hai năm qua anh đâu có động vào em”.

Trần Giai Vân ôm mặt khóc, cô càng thu người lại và ôm chặt lấy mình, đó là tư thế của một đứa trẻ khi ở trong bụng mẹ, tư thế vô cùng yếu đuối.

Đứa trẻ như cảm nhận được nỗi đau của người mẹ, nó đột nhiên cũng òa khóc theo.

Tiếng khóc càng ngày càng to, khiến cho Thiên Hạ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, cô đẩy cửa chạy ra ngoài. Cô hộ lý không hiểu cũng chạy theo, cảm thấy gia đình này thật khó hiểu.

“Em khóc cái gì? Anh đang hỏi em đấy”. Khưu Lạc chau mày, trong lòng nóng như lửa đốt, đốt cháy tấm bản đồ xanh tương lai mà anh đã vẽ ra.

“Anh có thể không nhận đứa trẻ này”. Trần Giai Vân hạ giọng nghẹn ngào nói và trả lời câu hỏi không liên quan: “Nhưng em muốn đứa bé, nó là do em sinh ra, hãy đưa nó cho em”. Cô ngẩng đầu và đưa hai tay về phía đứa trẻ. Trong đôi mắt dịu dàng ấy đầy nước mắt, nước mắt chảy dài xuống má, lăn trên làn da trắng xanh xao, nhưng trong ánh mắt lại là sự kiên định khác thường, tràn đầy tình yêu của người mẹ.

Anh cúi đầu nhìn đôi mắt đứa trẻ rồi chậm rãi nói: “Nó là con anh, làm sao anh không nhận chứ”.

“Vậy.” Trần Giai Vân thấy tim mình đập nhanh hơn, tay cô túm chặt lấy tấm chăn, điều này có liên quan mật thiết đến việc đứa trẻ có được lớn lên trong một gia đình bình thường hay không: “Anh sẽ nhận sao…..”.

Không khí càng nặng nề và khó chịu hơn, đôi môi anh khẽ nhếch lên và bật ra nụ cười nhạt: “Tại sao anh không nhớ lại được?”.

“Lần duy nhất trong hai năm… cái đêm sau khi anh mất tích và trở về, sau khi anh đến tham dự buổi tiệc của nhà tài phiệt họ Vương”. Trần Giai Vân chậm rãi kể, cô cố gắng tìm kiếm từ thích hợp nhất: “Em không biết tại sao tâm trạng anh lại tồi tệ đến vậy, anh ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng ngủ và uống rất nhiều Vodka. Em khuyên anh nên lên giường ngủ…”.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy hình như trong đầu anh đã có dấu vết trượt qua.

Trong cái đêm u ám đó, mùi nước hoa quen thuộc giống như trên người Thiên Hạ khiến anh không thể kiềm chế được, mái tóc dài mềm mượt như tơ khẽ bay trên ngực anh…

“Trước đây chúng ta không phải cũng chưa từng… vì thế lần đó em không từ chối anh… tuy rằng người anh muốn thực sự là Thiên Hạ”. Nước mắt Giai Vân rơi lộp bộp xuống tấm chăn trắng khiến nó ngả sang màu nâu nhạt.

Cô chẳng qua chỉ là vật thay thế, ngay từ đầu đến cuối đều là vật thay thế.

Cô thay anh xuất hiện các hoạt động của “Lý Ngự Thành”, do không vừa ý, do phản cảm, nên ở bên ngoài cô đã mượn danh “Lý Ngự Thành” để gây mưa tạo gió, còn anh thì mắt nhắm mắt mở. Sau này lại thay người con gái anh yêu sống cùng anh, tuy chỉ sống cùng nhau nhưng nhìn anh lặng lẽ thích người khác trước mặt mình cũng khiến cô cảm thấy không vừa ý, cô cũng phải phản bội, thế nên cô mới đi tìm hạnh phúc của riêng mình.

Thật không dễ dàng gì mới tìm được một người quan tâm chăm sóc, luôn luôn nghĩ cho mình. Thật không dễ dàng gì mới bước khỏi cuộc sống kỳ dị ấy, đột nhiên một trận phong ba ập đến, tất cả mọi viễn cảnh đẹp đẽ đều bị hủy diệt.

Frank đi rồi, cô lại vẫn là vật thay thế.

Khưu Lạc ngồi bên đầu giường, nhẹ nhàng đặt đứa trẻ xuống tấm chăn mềm.

Anh giang hai tay sang hai bên của đứa trẻ, giọng lạnh lùng nói với Giai Vân: “Đừng khóc nữa, anh cũng nhớ được gần hết rồi”. Đột nhiên lại bật ra tiếng cười châm chọc: “Không ngờ lại như thế…” một tay anh sờ trán rồi mệt mỏi nhắm mắt lại, nụ cười trên miệng càng lúc càng bật ra vô nghĩa: “Không ngờ lại như vậy…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.