Dạ Sắc Biên Duyên

Quyển 2 - Chương 11



“Con nít thì biết thích là gì?” Rolin khẽ hừ một tiếng, nếu tên Feldt kia thực sự thích mình, thì anh sẽ dứt khoát nhảy từ nóc tòa cao ốc Empire State xuống kết liễu cho rồi.

“Anh Feldt nói vậy mà.”

“Anh ta nói khi nào?”

“Lúc em đang ngồi trên vòng quay ngựa gỗ a.”

Rolin lúc này mới nhớ tới câu kia của Feldt mà anh không nghe được, Mike là huyết tộc, thính giác của nó chắc hẳn phải tốt hơn anh vạn lần.

“Anh ta nói cái gì?” Tiến sĩ D tức giận hỏi.

“Đó là bí mật của Feldt.”

“Không nói thì thôi.” Rolin mở cửa xe, ấn Mike vào.

Trở lại phòng thí nghiệm, đúng mười giờ tối, Rolin nằm trên giường bi thảm phát hiện mình không ngủ được. Tâm trí không ngừng nhớ tới lời Feldt muốn anh đi “câu dẫn” Shade.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đây chủ ý thối nát đến mốc meo! Ai mà nguyện ý cùng một chỗ với tên tiểu vương tử kiêu ngạo kia a… hơn nữa, tên kia dựa vào khuôn mặt mình không biết đã làm bao nhiêu người cả trai lẫn gái ái mộ. Aish, nếu như tất cả mọi người giống như tiến sĩ D anh có thể nhìn xuyên thấu bản chất thật sự của hắn, phỏng chừng sẽ không có nhiều người bị hại như vậy rồi.

Rolin chui ra khỏi chăn, nhìn thấy một mảnh tường đen kịt, ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến thanh âm click chuột. Mike đang đánh cờ vây trên mạng, cậu nhóc ham chơi này cuối cùng cũng chuyển từ đánh bài bridge sang chơi trò khác.

“Hắc! Em có thể click chuột nhẹ hơn một chút không!” Rolin mở cửa rống với Mike.

“Em đã click rất nhẹ a, rõ ràng là tại tiến sĩ có tâm sự nên mới không ngủ được, sao lại trách em chứ?” Mike ngay cả đầu cũng không quay qua, tựa hồ hoàn toàn là do Rolin cố tình gây sự.

“Cái gì mà anh có tâm sự? Em nghĩ anh có tâm sự gì?” Rolin rất không chịu được tiểu hài tử lại dùng giọng tiểu đại nhân nói chuyện với mình.

Mike xoay ghế chín mươi độ đối diện với Rolin, nói đâu ra đấy, “Anh Feldt nói, nếu bây giờ tiến sĩ vẫn còn do dự nên làm gì, thì hãy suy nghĩ một chút trách nhiệm của FBI là gì.”

“Feldt?” Rolin nheo mắt, “Anh ta nói với em lúc nào? Sao anh không nghe thấy?”

Mike liếc Rolin, “Tiến sĩ, anh không nhớ sao? Huyết tộc chúng em khi trao đổi không nhất định phải phát ra âm thanh.”

“Vậy em nghĩ sao, Mike?” Rolin buồn cười khoanh tay nhìn tiểu đại nhân trước mặt.

“Tiến sĩ chỉ cần làm chuyện đúng là được rồi, sao phải phiền não chứ?” Mike nghiêng đầu, lại làm cho Rolin ngây ngẩn. Anh bỗng nhớ tới ngày nào đó, Feldt nói anh làm bất cứ chuyện gì đều không phải bởi vì anh tốt bụng hay nhẹ dạ, mà chính là làm chuyện đúng mà thôi. Anh biết, nếu không nhanh chóng bắt được hung thủ, thì sẽ có thêm nhiều người nữa chết đi. Anh không muốn lại phải đi kiểm tra nhữrng thi thể vô cùng thê thảm nữa.

Rolin im lặng trở lại giường của mình, thở dài một hơi.

Không sao, dù sao Shade cũng chỉ là 0, hắn hoàn toàn không thể làm gì mình.

Cứ coi như hắn là phụ nữ đi!

Là phụ nữ… Rolin thử tưởng tượng một chút Shade khi biến thành nữ, đột nhiên hung hăng rùng mình một cái, thật là quá shock mà!

Bất quá vấn đề lớn nhất hiện tại là, mình có thể lấy cớ gì để tiếp cận hắn?

A a a a, Rolin mày cũng có ngày này a vì theo đuổi một tên đàn ông khác mà phiền não.

Ngày hôm sau, Malanie thấy Tiến sĩ D với hai mắt thâm quầng đang ngồi trước máy vi tính uống cà phê, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng nhìn vẻ mặt ngưng trọng cứ như có thể nổi bão bất cứ lúc nào nên cũng không dám tiến đến hỏi han. Kinh nghiệm nhiều năm nói cho cô biết, hiện tại quan trọng nhất là phải tránh xa vành đai bão.

Ngay lúc đó, điện thoại di dộng reo lên, Rolin nâng mắt lên nhìn, không ngờ là Feldt gọi tới, anh thật sự rất muốn tắt máy. Vừa định nhấn nút, lại không khỏi có chút tò mò, hiện đang là ban ngày ban mặt, tên kia hẳn là phải trốn trong “ổ” của mình mà ngủ chứ, có chuyện gì cần nói với mình sao?

“Đề nghị hôm qua của tôi, cậu nghĩ thế nào?” Thanh âm của Fedlt có một loại âm sắc riêng, người ngoài nghe rất tao nhã và thuần hậu, nhưng đối với Rolin mà nói, chỉ cần nghe thanh âm cũng có thể tưởng tượng được biểu tình của Feldt, vô sỉ!

“Tôi còn có được quyền lựa chọn sao?” Rolin hừ một tiếng.

“Ha ha, xế chiều nay Shade sẽ tới cửa hàng trên King Street chọn mua trang phục mùa thu, cậu có thể tới đó một chuyến, giả vờ muốn mua trang phục đi dự lễ cưới hay gì đó.”

“Tin tức của anh thật nhanh, bất quá anh có nghĩ tới tôi rất chán ghét tên kia, đừng hi vọng tôi sẽ chủ động đi bắt chuyện với hắn.”

Feldt nở nụ cười, thanh âm kia truyền qua điện thoại khiến Rolin thất thần trong chốc lát, “Đồ ngốc, hắn có ý với cậu, nhìn thấy cậu chẳng lẽ còn không vểnh đuôi chạy tới bắt chuyện với cậu?”

“Anh sẽ không lại chọc tôi đi!” Rolin trợn trắng mắt, anh thật sự khó có thể tượng tượng ra cảnh Shade đến bắt chuyện với mình như thế nào.

Tràn ngập nghi hoặc, Rolin vẫn làm theo lời đối phương, hai giờ chiều lái xe tới con đường King Street xa xỉ.

“Cửa hàng nhiều như vậy, làm sao tôi biết tên kia ở đâu chứ?” Rolin đối với những thứ xa xỉ và đi dạo phố đều không có hứng thú, ngay cả thương hiệu cũng không kể được vài cái. Lúc này, di động rung lên, mở ra nhìn, là tin nhắn của Feldt: Shade thích nhất là thương hiệu Armani.

“Armani? Nghe có chút quen tai…” Rolin đi dọc trên đường, mấy chục mét sau cuối cùng cũng thấy Armani.

Trong cửa hàng không đông lắm, bất quá cách bài trí và trang hoàng thoạt nhìn không giống với những cửa hàng bình thường.

Rolin đứng trước cửa sổ thủy tinh liếc đảo vài vòng trong tiệm, không khỏi nhếch miệng cười, tên Shade này trong cửa hàng mà còn đeo mắt kính râm, bộ sợ người khác nhận không ra hắn sao?

Vào trong cửa hàng, rất nhanh đã có người bán hàng đi tới hỏi anh cần gì, lực chú ý của Shade vẫn đặt trên dàn quần áo như trước, cũng không thèm để ý đến khách vừa bước vào là ai.

“Ân, tôi nghĩ tôi cần một bộ đồ thích hợp để tham dự một buỗi hôn lễ.” Rolin bắt chước dáng cười của Feldt, bày ra tư thế nho nhã lễ độ, quả nhiên, anh vừa cất tiếng, Shade liền xoay đầu lại nhìn về hướng Rolin.

Người bán hàng nhìn nhìn dáng người Rolin, đem một bộ âu phục phù hợp đưa tới trước mặt anh, “Anh xem bộ này thế nào? Mặc dù là âu phục nhưng lại không có vẻ cứng nhắc.”

“Không cứng nhắc, nhưng anh ta mặc vào lại không toát lên được khí chất.” Thanh âm của Shade vang lên sau lưng Rolin, sắc mặt người bán hàng có chút khó coi, bởi vì ai cũng đều nghe ra được giọng châm chọc trong đó, đương nhiên không nhằm vào mắt thẩm mỹ của người bán hàng, mà là nhằm vào Rolin.

Trong lòng cắn chặt răng, Rolin cố nén lại lửa giận muốn đập Shade một trận.

Ít ra hắn bắt chuyện với mình, xem như là đã mắc câu rồi đi…

“Nga, ra là ngài Smith a.” Rolin xoay đầu lại máy móc cười, “Nếu ngài cảm thấy quần áo ở đây không thích hợp với khí chất của tôi, tôi đành phải đi cửa hàng khác vậy.”

Mới vừa ra dáng bỏ đi, cánh tay của anh liền bị túm lại.

“Tôi chỉ nói bộ kia không thích hợp với cậu, chứ chưa nói toàn bộ quần áo ở đây đều không thích hợp với cậu!” Shade vẫn túm tay Rolin, nhưng trên thực tế, Rolin rất hi vọng hắn sẽ không giữ anh lại, như vậy là anh có thể trở về nói với Feldt “Xem đi, đây không phải do tôi, là do Shade không mắc bẫy thôi.”

“Vậy ngài Smith biết kiểu quần áo gì thích hợp với khí chất của tôi?” Rolin xoay người lại, tách ngón tay Shade ra.

“Đương nhiên.” Đối phương trả lời gọn gàng, hất cằm như muốn nói “Ai bảo thẩm mỹ của cậu và tôi khác nhau.”

Ta nhịn! Rolin nắm chặt hai tay.

Shade quay lại giữa mớ quần áo muôn màu rực rỡ kia, rút ra một bộ âu phục màu xám và chiếc áo sơ mi màu đen, đi tới trước mặt Rolin, trong giọng nói có vài phần giương giương tự đắc, “Thử bộ này.”

Mấy người bán hàng khác nhìn Rolin, Shade là khách quen của các cô, tính tình của hắn đương nhiên các cô đều biết, do đó hiện tại không khỏi có chút lo lắng nếu như Rolin phất tay áo bỏ đi thì vị tiểu vương tử này có nổi bão hay không.

Hoàn hảo, Rolin một phen tiếp lấy quần áo bước vào phòng thay đồ.

Chưa đầy hai phút, anh đã đi ra, mặc dù không có hứng thú với mua quần áo, Rolin vẫn giả bộ đứng trước gương, một giây này, ánh có chút hiểu được vì sao luôn có người chạy theo những thương hiệu nổi tiếng.

Chỉ là một bộ quần áo mà thôi, mà thoạt nhìn có thể biến anh thành hai người khác nhau.

“Hắc, anh thay đồ cũng nhanh quá đi!” Shade tựa hồ có chút tức giận khi Rolin không hảo hảo mà quý trọng quần áo mà hắn lựa, bỏ kính râm xuống, ngay giây phút Rolin quay người lại, một tia kinh ngạc hiện lện trong đáy mắt Shade.

“Lại không phải phụ nữ, thay quần áo mà còn lề mề chi.”

Người bán hàng một bên che miệng cười, đưa tay sửa sang lại nếp nhăn trên quần áo Rolin một chút.

Shade cũng đi tới trước mặt Rolin, hơi hừ một tiếng, “Anh thật quê, toàn bộ nút áo đều cài lại sao?”

Rolin còn chưa kịp nói gì, tay đối phương đã đưa tới trước mặt anh, cởi bỏ ba nút áo đầu, bẻ cổ áo rộng ra, Rolin nhéo nhéo cổ, cảm thấy tay đối phương thường xẹt qua làn da trước ngực mình.

“Xem đi, như vậy đẹp hơn nhiều.” Shade chỉ chỉ gương.

Rolin không thể không thừa nhận mắt thẩm mỹ của Shade.

Chỉ thay đổi một điểm nho nhỏ mà thôi, mà khí chất của Rolin đều được tôn lên, anh vốn là có chút tùy ý, áo khoác màu bạc hoàn toàn thể hiện thân hình thon dài của anh, còn có vài phần thanh lịch. Hơn nữa áo sơ mi đen phanh ngực, càng tăng thêm vài phần ***y và thời thượng.

Người bán hàng khác trong cửa hàng cũng khen ngợi, nụ cười trên miệng Shade càng rộng.

“Vậy lấy bộ này đi.” Rolin đưa thẻ tín dụng cho người bán hàng, anh đương nhiên biết giá bộ quần áo này không rẻ, bất quá vừa ra tới cửa đã được Melanie giáo huấn qua, ví dụ như “Tiến sĩ, tiền lương của anh cao như vậy, phải biết hưởng thụ cuộc sống chứ.” Vì thế đã đến lúc hưởng thụ cuộc sống.

Shade nhìn người bán hàng gói quần áo, không nhanh không chậm nói: “Tôi thay cậu lựa quần áo thích hợp, cậu không cảm ơn tôi sao?”

Cám ơn? Toàn bộ tiền lương của tôi cứ như vậy mà bay mất! Nghĩ vẫn chỉ là nghĩ, Rolin vẫn không quên mục đích của mình là gì, “Nga? Anh muốn tôi cảm ơn anh như thế nào?” Trừ việc lấy thân báo đáp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.