Dạ Sắc Biên Duyên

Quyển 4 - Chương 12



Trong phòng bệnh chỉ có Kevin được ở lại với tư cách là học trò của giáo sư.

“Đây… Sao lại thế này?” Rolin đứng trước giường bệnh, “Bác sĩ nói thế nào?”

“Bác sĩ nói, cơ thể, đại não, ngay cả thần kinh của giáo sư Camelo đều không bị tổn thương” Kevin nhíu mày.

“Cậu phát hiện ông ấy như thế nào?” Feldt đi đến trước giường bệnh, nhìn vị giáo sư của bọn họ, trong mắt ông là nét ngây ngô không phù hợp với lứa tuổi.

“Bài phát biểu của tiến sĩ D tại buổi diễn thuyết lần trước đã cho giáo sư Camelo một gợi ý lớn, gần đây ông ấy dồn hết tâm huyết vào giai đoạn ba của nghiên cứu kia, cũng sắp có thành quả rồi. Mấy ngày nay chúng tôi đều thức đêm, giáo sư nói phải ở lại phòng thí nghiệm để điều chỉnh kết quả nghiên cứu, tôi và vài người trợ thủ cùng xuống dưới lầu mua sandwich, khi trở về, phát hiện cửa điện tử đang mở, đi vào thì thấy giáo sư ngồi trên ghế của mình, đang phát ngốc.” Kevin lắc đầu, cố gắng nhớ lại toàn bộ chi tiết, “Tôi còn tưởng rằng ông ấy đang suy ngẫm, mãi cho đến khi tôi đứng trước mặt ông ấy mới phát hiện ánh mắt ông ấy bất thường!”

“Vì vậy đợi khi các cậu đưa ông ấy đến bệnh viện kiểm tra, thì nhận được kết quả khám bệnh như này?” Rolin ấn bả vai của giáo sư, đối phương nghiêng đầu đánh giá cậu, giống như chưa từng quen biết cậu học trò tâm đắc của mình.

Feldt như có tâm sự, ngồi xuống trước giường bệnh. Khuôn mặt tuấn tú của anh rõ ràng hấp dẫn lực chú ý của giáo sư, ông vươn tay, muốn kéo Feldt lại gần mình.

“Giáo sư Camelo thân mến, hãy để tôi nhìn xem rốt cuộc ông đã xảy ra chuyện gì?” Lời nói của Feldt tựa như có ma lực, giáo sư lập tức yên tĩnh lại, đôi mắt nhìn thẳng anh.

Ba giây sau, Feldt nhướng mày, đứng dậy.

“Anh thấy cái gì?” Rolin có chút nóng vội hỏi.

“Cái gì cũng không thấy.”

“Sao có thể cái gì cũng không thấy?” Lúc này Kevin cũng thấy khó hiểu, “Chẳng lẽ giáo sư cứ như vậy biến thành “đứa trẻ” mất trí nhớ sao?”

“Đúng vậy, hiện tại ông ấy là một đứa trẻ.” Feldt đè thấp âm cuối, “Đã mất trí nhớ. Kevin, tôi hỏi cậu, nghiên cứu của giáo sư có liên hệ gì với Huyết tộc?”

“Nếu nghiên cứu thành công, sẽ trở thành cơ sở để sản xuất thuốc X-b kháng ánh nắng.”

“Không lẽ vì loại thuốc này nên giáo sư mới bị biến thành như vậy?” Ngón tay Rolin nhẹ nhàng xoa nắn môi dưới của mình, “Có liên quan đến nghiên cứu của Keene Davis không? Thuốc kháng ánh nắng mà hắn sản xuất tuy là chưa hoàn hảo, nhưng chỉ cần giải quyết được vấn đề về sự phân bố của tuyến yên, thì có thể làm cho Huyết tộc bước vào thế giới con người!”

“Master của Keene Davis là Lilith, cô ta tự nhận mình là Eva.” Feldt hít một hơi, “Đọc suy nghĩ của người khác là năng lực mà tất cả huyết tộc đều có, thế nhưng lấy đi ký ức của người khác là năng lực mà chỉ Huyết tộc thuần chủng mới có thể làm được.”

“Anh nghi ngờ Lilith?” Kevin xoay người lấy điện thoại cầm tay đi ra ngoài phòng bệnh, “Nếu thật như vậy, tôi phải báo cho tiên sinh Larsson. Chuyện này liên quan đến sự cân bằng giữa toàn bộ giới Huyết tộc và nhân loại.”

“Nàng lấy đi ký ức của giáo sư vì muốn lấy nghiên cứu của giáo sư?” Trái tim Rolin nặng trĩu, “Giáo sư sẽ ra sao đây? Ông ấy đã công tác nhiều năm trong lĩnh vực này như vậy, Lilith kia lại có thể dễ dàng cướp đi hết thảy của ông ấy?”

Feldt đặt hai tay lên vai Rolin, để cậu nhìn mình, “Cho nên bây giờ chúng ta sẽ đi ngăn cản nàng. Rolin, so với giáo sư Camelo thì tôi càng lo lắng cho cậu hơn. Cậu là chuyên gia nghiên cứu về Huyết tộc, tư duy của cậu tiến xa hơn giáo sư Camelo rất nhiều. Nếu nói như mục tiêu cuối cùng của Lilith là thuốc kháng ánh nắng, nàng nhất định sẽ tìm đến cậu.”

Rolin nắm lấy cổ tay Feldt, “Lilith quá ngây thơ rồi, cứ nghĩ rằng lấy đi kí ức của học giả thì có thể lấy đi trí tuệ của bọn họ.”

“Tôi sẽ gọi điện nhờ Lena ở cạnh cậu, bây giờ tôi phải đi một chuyến đến tòa án Nhật Quang.” Feldt ôm chặt Rolin, “Hứa với tôi, bất luận chuyện gì xảy ra cũng phải bảo vệ tốt bản thân – cậu vĩnh viễn thuộc về tôi, Rolin.”

Feldt đưa Rolin về dưới lầu phòng thí nghiệm, rồi liền chạy đến chỗ thẩm phán Grey.

Rolin bước vào thang máy thì nhận được một cuộc điện thoại khác. Một tiến sĩ đã từng hợp tác với cậu trong lĩnh vực nghiên cứu này cũng xảy ra chuyện tương tự. Rolin đánh một quyền vào cửa thang máy, nhìn vách thang máy bằng inox phản chiếu vẻ mặt của mình, cắn răng nói: “Lilith – cô thật quá đáng!”

Đi tới cửa phòng thí nghiệm, lại phát hiện cửa đang mở.

Rolin trong lòng căng thẳng… rốt cuộc cũng đến lượt mình rồi sao?

Cậu rút cây súng lục bên hông ra, cũng tiêm cho mình một liều thuốc X-a, nghiêng người, nhẹ nhàng dùng mũi chân đẩy cánh cửa ra, thật cẩn thận đi vào.

Lúc này, Melanie và Albert không ở đây, nhưng đúng ra Mike phải đang chơi game online mới đúng, vì sao ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có?

Rolin đi qua những dụng cụ và máy tính trong phòng thí nghiệm, tiến tới trước cửa phòng ngủ, bên trong ánh ra ánh sáng đèn.

Cánh cửa đột ngột mở ra, cậu giật mình mém nữa bóp cò súng.

“Rolin, cậu đã về? Tôi đang đánh bài với Mike.” Lena nhìn thấy họng súng chỉa vào mặt mình, ý cười trên mặt cũng dần thu lại, “Xem ra chuyện của giáo sư Camelo đã thật sự làm cậu sợ.”

Khó khăn hít vào một hơi, Rolin nhét súng vào lại bên hông, “Cô quên đóng cửa.”

“Cửa nào?” Lena hỏi.

“Chính là cửa chính của phòng thí nghiệm a!” Rolin phất phất tay, chỉ về phía cửa.

Lena chợt kéo mạnh Rolin về phía mình, “Tôi chắc chắn đã đóng cửa đó lại!”

“Tiến sĩ!” Phía sau bọn họ truyền đến tiếng gọi của Mike.

Hai người đồng thời quay lại, thấy trên giường lớn, Mike đang bị một người ôm vào lòng, đối phương có mái tóc ngắn, gọn gàng chỉnh tề. Khuôn mặt có nét trung tính, mang theo vẻ phong tình câu dẫn dù đã tự kiềm chế.

“Buổi tối tốt lành, tiến sĩ D.”

Nháy máy, Rolin rút súng chỉa vào hắn.

“Ngươi là ai?”

Đối phương nhẹ nhàng thả Mike ra, vòng ngực nhô lên làm Rolin biết đối phương là nữ.

“Tôi nghĩ, cậu đã sớm đoán được tôi là ai.”

Lena một phen đẩy Rolin ra, “Lập tức…”

Lời còn chưa nói hết, bàn tay của nàng đã đặt lên vai Lena, chóp mũi cơ hồ chạm vào má cô, “Cô định nói “chạy” sao?”

Rolin bóp cò súng, viên đạn bắn ra.

Bàn tay nàng múa may trong không khí, ba viên đạn bạc lỏng liền rơi gọn vào lòng bàn tay nàng.

Rolin xông lên, đánh úp vào cổ đối phương, nhưng lại bất ngờ biến chiêu giữa không trung, một phen bắt lấy Lena.

“Thuốc X-a sao?” Nàng chân thành đi về phía bọn họ, “Cậu là nhà khoa học gia tôi chú ý nhất ở đây, là người đầu tiên sáng chế ra loại thuốc này – làm cho năng lực của Huyết tộc dung hợp với con người. Cho nên tôi vẫn đang chờ đợi, chừng nào cậu mới có thể cho tôi lần kinh hỉ thứ hai?”

Rolin nhìn thoáng qua Mike đang ngồi trên giường, trong mắt cậu bé tràn ngập nỗi sợ hãi, đây là lần đầu tiên cậu bé đối mặt với một Huyết tộc thuần chủng không có ý tốt.

“Đừng lo cho Mike, tìm được cơ hội liền chạy đi.” Ánh mắt Lena trở nên nghiêm túc, chắn trước người Rolin.

“Huyết hệ của Feldt sao? Tôi thật sự muốn chừa lại chút mặt mũi cho hắn, có điều nhìn qua thì cô rất không biết điều.” Lilith ngẩng đầu lên, toát ra sự cao ngạo và lãnh khốc, nàng ném ba viên đạn trong tay ra ngoài, Lena tránh được hai viên, chúng xuyên qua vách tường không biết bay về đâu, thế nhưng viên thứ ba lại trúng vào cánh tay cô.

Rolin một phen giữ chặt cô, xoay người chạy ra cửa.

“Trò chơi rất thú vị.” Lilith vỗ vỗ tay, “Bất quá tôi phải giải quyết các người trước khi Feldt quay lại.”

Rolin mang theo Lena chạy như bay trên đường, trong tay cậu có thuốc giải nhưng không tìm được cơ hội để tiêm cho Lena, nếu tiếp tục như vậy thì trong ba phút nữa, Lena sẽ chết.

“Đáng giận!”

“Buông tôi xuống… mau chạy đi!” Lena giãy dụa, cô có thể cảm nhận được Lilith đang đuổi theo phía sau.

Rolin mang theo cô nhảy lên mui xe của một chiếc xe đang chạy trên đường, người lái xe kinh ngạc ngẩng đầu nhìn trần xe bị lõm xuống, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đạp lên cột đèn lấy đà, một bước nhảy lên tầng thượng của một tòa lầu, phía bên kia tấm kính cửa sổ, những nhân viên tăng ca kinh ngạc nhìn vết nứt trên cửa kính, hoang mang không biết bóng đen vừa xoẹt qua là gì.

Lúc này, Lilith đã đuổi tới, đi sánh vai với Rolin.

Rolin liếc nhìn mái tóc ngắn đang tung bay trong gió và đôi mắt hẹp dài của Lilith, đối phương dùng giọng điệu ung dung nói: “Thân mến, là cậu giết huyết hệ của tôi – Keene Davis sao?”

“Đúng thì sao? Hay cô muốn lấy mạng của tôi để báo thù cho hắn?” Rolin cười lạnh.

“Đã năm phút hai mươi sáu giây rồi, thân mến – cậu còn có thể kiên trì bao lâu đây?”

Rolin nhảy qua một tầng thượng khác, lúc này, bàn tay Lilith đáp xuống vai Roli.

“Thân mến, trò chơi đuổi bắt đến đây là hết. Tính kiên nhẫn của tôi không tốt như Feldt.” Rolin quay đầu lại, thấy nụ cười như ác ma của Lilith.

Lúc này, cậu cảm thấy có người túm áo nhấc cậu lên.

Một bóng đen hiện ra ở phía sau Lilith, nàng bỗng buông Rolin ra rồi đánh về phía cái bóng đó.

Lena yêu ớt mở mắt, nhìn người nhấc họ lên, “Ra là… các người…”

Một cô gái mặc quần áo học sinh, làn da trắng nõn và ngũ quan sắc xảo cho thấy thân phận của cô, “Chạy đi, chúng tôi không cầm chân được lâu đâu!” Nói xong liền xoay người đi hỗ trợ đồng bạn đang chiến đấu với Lilith.

“A, a, a” Lilith đứng tại chỗ, liếc hai người trước mặt, “Tôi nên sớm nghĩ đến Washington là địa bàn của Feldt, huyết hệ của hắn ở đây không ít. Bất quá, rốt cuộc là huyết hệ của ta lợi hại, hay là hắn đây?”

Vừa dứt lời, tầng thượng bên cạnh xuât hiện hai bóng đen, vì đứng ngược sáng nên không thấy rõ biểu tình.

“Ở đây giao cho các ngươi, ta muốn đuổi theo cậu tiến sĩ xấu xa kia.” Thân ảnh Lilith chợt lóe rồi biến mất.

Rolin tiêm thuốc giải cho Lena, nhìn đối phương dần khôi phục tri giác, rốt cuộc cũng an lòng.

Lena mở mắt, câu nói đầu tiên chính là “Cẩn thận!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.