Lena cúi đầu nhìn cộng sự của mình, cuối cùng vẫn quyết định đưa tay đặt lên trán Darune.
Chậm rãi xâm nhập và dòng suy nghĩ, gạt ra tầng tầng mây mù, Lena nhìn thấy chân tướng.
Một bóng người đáp xuống đuôi xe Darune, tiếng động làm cho điệp vụ đang chuyên tâm lái xe theo bản năng nhìn lên gương chiếu hậu, một cái bóng xẹt qua làm hắn nhận ra điều gì đó, nhanh chóng rút khẩu súng bên hông ra.
Viên đạn xuyên qua tấm kính thủy tinh sau xe, nhưng không bắn trúng mục tiêu, Darune bẻ tay lái, nỗ lực muốn hất rơi đối phương.
Nhưng xe chuyển hướng chưa được hai mươi độ thì đột nhiên không thể động đậy. Darune ra sức đạp chân ga, nhưng xe giống như bị đóng đinh tại mặt đường. Darune nhìn về phía sau, đối phương đang an vị trên mui xe, hai chân lần lượt giọng vào cửa sau xe.
“Người rốt cuộc là ai!” Darune mở băng đạn, thay đạn bạc lỏng vào, mở chốt súng, đối phương liền nhảy ra xa, Darune còn chưa kịp thấy rõ đối phương, xe bỗng nhiên lao thẳng tới ven đường.
Đầu ngả về trước, Darune lấy tay đè tay lái, còi xe liên tục réo vang. Đối phương tựa hồ đã mất hết kiên nhẫn, một lần lại một lần đẩy mạnh đuôi xe, đầu Darune đập vào tay lái, túi khí an toàn rốt cuộc cũng bật ra.
Kẻ gây ra tai nạn từ phía sau đi tới, tầm mắt Darune mơ hồ, máu từ thái dương chảy vào mắt, hắn liều mạng muốn nhìn rõ đối phương là ai, nhưng mí mắt lại nặng vô cùng, rồi hoàn toàn rơi vào trong bóng tối, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ…
“Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lena nhíu mày, vì sao gã hung thủ kia không tiến lên trực tiếp giết Darune? Trên thế giới này, sức mạnh có thể nâng được xe hơi, Lena tin rằng chỉ có Huyết tộc. Thế nhưng, có huyết tộc nào đạt tới trình độ có thể di chuyển giữa ban ngày chứ? Tất cả chuyện này thật bất khả tư nghị…
Feldt tìm được lệnh khám xét đã nhăn nhúm từ trong mớ quần áo của Darune, “Tôi nghĩ, chúng ta nên đến xem phòng nghiên cứu số 4.”
“Nếu Darune gặp chuyện không may trên đường đi điều tra, rất rõ ràng rằng lúc đó đối phương không muốn phòng nghiên cứu bị điều tra.”
“Tôi đi với anh.” Lena quay lại nhìn Elina, “Xin giúp tôi chăm sóc Darune.”
Feldt và Lena cũng không lái xe, mà là dựa vào tốc độ của Huyết tộc chạy về phía mục tiêu.
Vừa đi vào đường cao tốc, họ liền nhìn thấy một hàng xe chữa cháy đang nối đuôi nhau lên đường.
“Nguy rồi!” Lena nhíu mày, phỏng chừng đối phương đã tiêu hủy chứng cứ.
Quả nhiên, hiện trường đang bị một ngọn lửa lớn thiêu đốt hừng hực: hỏa hoạn, ánh lửa nhuộm lên màn đêm một tầng huyết sắc.
Nhân viên cứu hỏa tại hiện trường cố gắng hết sức để dập lửa, có vẻ như phòng nghiên cứu đã bị tưới chất dẫn lửa, mà nguồn nước được đưa đến hiện trường cũng không đủ, trận hỏa hoạn này e là muốn đốt sạch phòng nghiên cứu, nếu không sẽ không dừng lại.
Lena hít sâu một hơi, xoay người sang chỗ khác.
“Chúng ta sẽ tìm được hung thủ…” Feldt cầm điện thoai, liên lạc với một thẩm phán, yêu cầu đối phương phong tỏa hiện trường từ ngày mai.
Trời rất mau sáng, Lena và Feldt đều tự mình về khách sạn.
Rolin vẫn đang say ngủ trên giường, Feldt ngồi xuống cạnh cậu.
“Trên người anh có mùi khói.” Rolin giọng hơi khàn khàn nói nhỏ, “Đêm qua có chuyện gì đã xảy ra sao?”
“Phòng nghiên cứu số 4 bị đốt.” Bàn tay Feldt vuốt qua cổ Rolin, cảm nhận dòng máu đang di chuyển, “Hiện trường phát hiện mười một cỗ thi thể, pháp y đang căn cứ theo răng nanh để nhận diện thân phận của họ.”
Cử động thân mình, nháy mắt đụng đến chỗ bị thương, Rolin hít sâu một hơi, hung hăng trừng đối phương.
“Thế nào, cậu muốn đến hiện trường?”
“Keene Davis đâu? Hắn cũng chết rồi sao?” Nếu đã không thể đứng dậy, Rolin đành phải thay đổi tư thế.
“Cậu đang nghi ngờ hắn? Sau khi đọc suy nghĩ của Darune, Lena cho rằng kẻ muốn tổn thương Darune rất có thể là một huyết tộc, thế nhưng cậu cũng biết đó, huyết tộc chúng tôi không có khả năng ở dưới…”
“Trên đời này không có gì là không có khả năng.” Rolin nhìn trần nhà, “Cũng giống như tôi và anh khi đó, tôi chưa từng nghĩ tới có gì có thể.”
“Thật vậy sao?”
“Vậy nên mang điện thoại qua đây. Tuy là hiện trường bị thiêu hủy, nhưng chỉ cần là thuốc thì sẽ lưu lại hậu phản ứng hóa học, tìm hiểu rõ nguồn gốc của chúng thì ta sẽ có thể biết phòng nghiên cứu số 4 rốt cuộc đang sản xuất thứ gì.”
Feldt mang điện thoại qua cho Rolin, sau đó ngả người nằm xuống, “Hiện tại tôi muốn hảo hảo nằm bên cạnh cậu một chút.”
Điện thoại vừa thông qua, Melanie và Albert buộc phải chạy từ New York đến thành phố K, hai người trưng dụng một phòng nghiên cứu địa phương, tiến hành phân tích phản ứng hóa học còn sót lại.
“Tiến sĩ, chúng tôi hoài nghi rằng… phòng nghiên cứu này đang tiến hành thuốc X-b…”
“Quả nhiên?” Rolin xê dịch người, “Giờ tôi sẽ qua đó…”
Feldt giữ cậu lại, “Thuốc X-b?”
“Chính là ‘thuốc chống ánh nắng’.” Rolin nhíu mày, “Phòng nghiên cứu số 4 thuộc công ty dược Dynamic, tôi nghĩ có phải chúng ta nên tiến hành điều tra công ty này?”
“Vô dụng thôi.” Feldt ngồi dậy, lấy một phần tài liệu trên đầu giường đưa cho Rolin, “Phòng nghiên cứu số 4 của Dynamic căn bản là không ở thành phố K. Phòng nghiên cứu này là giả. Cậu nghi ngờ không sai, vị tiến sĩ Keene Davis kia có vấn đề.”
“Tôi cần tiến hành tái phân tích phần thuốc còn sót lại kia,” Rolin xốc chăn lên, “Để tôi xem xem Keene có thật sự nghiên cứu ra thuốc X-b hoàn hảo không.”
“Xem ra cậu rất hứng thú với bước tiến trong nghiên cứu của Keene a.”
“Đúng vậy, nếu nghiên cứu của hắn thành công,” Rolin dừng một chút, cũng không quay đầu lại, “Tôi có thể phục chế loại thuốc này.”
“Ừ.” Feldt lẳng lặng nhìn bóng dáng đối phương.
“Về sau, anh sẽ không cần phải e ngại ánh nắng.” Rolin phủ áo khoác lên vai, Feldt đứng dậy, kéo Rolin qua, thay cậu sửa lại tốt quần áo.
“Đứa ngốc, cho tới bây giờ, thứ tôi e ngại cũng không phải ánh nắng.”
Rolin cười cười, mở cửa, rời khỏi phòng.
Melanie thấy Rolin, dang rộng hai tay ôm chầm lấy cậu, “Tiến sĩ a, tôi còn tưởng rằng anh không cần chúng tôi hỗ trợ nữa đó! Mấy ngày anh nghỉ ngơi, tôi không đi dạo phố thì là xem phim rồi ngủ, rất rất rất không thú vị đó!”
“Vậy cô mau chóng tìm một nam nhân đi!” Rolin lấy tay chống ghế dựa chậm rãi ngồi xuống, thắt lưng vẫn rất đau, nơi đó cũng còn đau nhức, xem ra mục tiêu của mình không nên làm cho mình có được năng lực của huyết tộc, mà là làm cho Feldt mất đi năng lực.
“Tiến sĩ… luận văn của tôi… lời nhận xét của ngài quá độc rồi.” Albert vẻ mặt đau khổ.
“Độc là vì muốn tốt cho sự tiến bộ của cậu.” Rolin giơ tay huơ huơ, ý nói họ mang kết quả nghiên cứu đến, sau đó nhanh chóng lật xem, Rolin được xưng là “thiên tài” không chỉ vì năng lực nghiên cứu của cậu, mà còn vì trí nhớ chỉ cần xem lướt qua một lần sẽ không quên. Kết quả xét nghiệm mà Melanie và Albert tốn gần hết một ngày để đưa ra, Rolin chỉ cần ba phút đã có thể tiếp thu.
Rầm một tiếng giật nắp bút ra, tiến sĩ D cầm bút nhanh chóng vẽ vài sơ đồ, sau đó ngồi trước máy tính gõ lách cách, Melanie và Albert đứng sau lưng cậu, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình.
Khi suy tính đến một điểm nào đó, Rolin ngừng lại, hơi thở dốc, “Nguyên lai là có chuyện như vậy a…” Đẩy ghế dựa ra, đứng lên, đối mặt với hai trợ thủ nói, “Các người làm một cuộc thí nghiệm nữa, điều cần chứng minh là loại thuốc này của phòng nghiên cứu số 4 sẽ khống chế hooc-môn nào đó do đại não tiết ra, loại hooc-môn này chỉ làm cho người bình thường bị rối loạn thời kỳ dậy thì, hành vi không không đồng nhất. Nhưng đối với huyết tộc mà nói, có thể…”
“Có thể khống chế độc tố X trong cơ thể bọn họ, do đó khiến thân thể họ sinh ra sức đề kháng đối với tia tử ngoại, nhưng cũng sẽ làm năng lực của bọn họ trở nên cực kỳ không ổn định, thậm chí thường xuyên chịu đau đớn vì tế bào trên cơ thể dần rạn vỡ.” Melanie vừa dứt lời, liền đón nhận ánh mắt sùng bái của Albert.
“Cho nên, đi làm thí nghiệm di!” Rolin cười hướng hai người trẻ tuổi phất phất tay.
“Chính là… cái đó và ba vụ án kia có quan hệ gì?” Melanie hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
“Ngốc nghếch, hooc-môn của đại não rất phức tạp, nếu chỉ một hooc-môn thì có thể tổng hợp bằng phương pháp nhân tạo, nhưng nếu hung thủ của chúng ta cần chính là nhiều loại hooc-môn, hay là nói loại hooc-môn hắn cần – như vậy hắn phải cần một bộ não với tuyến yên hoàn chỉnh.
“Cho nên hắn mới lấy đi bộ não của nạn nhân?”
“Ừm, vậy nên đi làm việc đi, Melanie.” Rolin nhìn thành thị được ánh nắng bao phủ bên ngoài cửa sổ, di động trong túi reo lên, “Alo, đây là tiến sĩ D.”
“Lena Spencer đang ở đường Hauser đúng không?”
Rolin cả kinh, ngồi thẳng lưng, “Keene Davis – tôi đã nghi rằng trong số mười một người bị thiêu cháy kia không có anh.”
“Ừm, cậu nói nếu như tôi vén rèm cửa của nàng lên… thì sẽ như thế nào?”
“Khốn nạn!” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Melanie và Albert, Rolin chạy khỏi phòng thí nghiệm.
“So với tôi thì cậu càng khốn nạn hơn, nếu không thì nghiên cứu nhiều năm qua của cậu và tôi sẽ không bị ngâm nước.”
“Nghiên cứu của anh đã sớm thất bại!” Rolin cản một chiếc xe lại, lấy huy hiệu ra, lôi tài xế ra ngoài, “Cho dù anh không e ngại ánh nắng thì sao? Tuyến yên trong não của anh đã không thể tiết ra hooc-môn cần thiết nữa! Anh lấy thuốc còn chưa điều chế hoàn chỉnh dùng trên người mình, tự mua dây buộc mình!”
“Có lẽ vậy, vốn dĩ tôi rất chờ mong được hợp tác với cậu, nhưng hiện tại xem ra, cậu nhất định sẽ từ chối, đúng không?”
Bẻ mạnh tay lái, Rolin kẹp điện thoại giữa cằm và vai, “Vô nghĩa!”
“A, a, thật đáng tiếc. Tôi có thể không ngừng ăn não người bình thường để bổ sung hooc-môn cần thiết cho cơ thể, thế nhưng các bằng hữu huyết tộc của cậu không cách nào đứng dưới mặt trời. Tôi rất thích ý khi chứng kiến cảnh bọn họ hóa thành tro bụi.” Vừa dứt lời, điện thoại im bặt.
Dừng xe bên vệ đường, Rolin chợt nghĩ đến điều gì, bấm số điện thoại của Lena: “Hung thủ để lại lời nhắn nói muốn đi giết cô, nhưng tôi cảm thấy mục tiêu của hắn là Feldt!”
“Tôi sẽ lập tức rời khách sạn đến nơi thích hợp, cậu hãy đi tìm Feldt!”
Rolin quay đầu xe, lại bấm số của Feldt.
“Lập tức rời khỏi phòng khách sạn! Đến nơi an toàn!”