Dạ Sắc Biên Duyên

Quyển 4 - Chương 8



Chưa kịp nghe Feldt trả lời, từ di động truyền ra tiếng thủy tinh vỡ vụn.

Trái tim Rolin cơ hồ đã nhảy ra khỏi ***g ngực, “Feldt – ”

Không thể… anh không thể có bất cứ chuyện gì!

Không thể chết trước tôi!

Không thể giống Lindsay… khiến tôi ngay cả tay cũng không bắt được!

Ánh nắng lúc ba, bốn giờ chiều, góc chiếu của mặt trời vừa vặn xuyên qua cửa sổ tràn vào gian phòng, toàn bộ quá trình thậm chí chưa tới nửa giây.

“Tôi muốn đối phó một nhân vật phiền phức, chúng ta lát nữa gặp.” Thanh âm Feldt vang lên từ bên kia điện thoại.

Trái tim từ trên cao rơi xuống, Feldt còn sống!

Xe chạy như bay trên đường, Rolin biết, giờ là ban ngày, sự nguy hiểm của Feldt vẫn chưa kết thúc.

Đi tới trước cửa khách sạn, Rolin thấy một đoàn người tụ tập dưới lầu, đang khó hiểu nhìn lên trên, nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng vang, tựa như là tiếng tường sập. Hai ba chiếc xe cảnh sát cũng đã tới, cảnh sát tách đám đông ra, chuẩn bị tiến vào.

“Đặc vụ FBI – Rolin D.” Rolin lấy thẻ chứng nhận đưa tới trước mặt cảnh sát, “Tôi muốn vào trong, hy vọng các anh có thể ở ngoài giữ quần chúng cách xa nơi này.”

Cảnh sát không chút hờn giận: “Đây là thành phố K, địa bàn quản hạt của tôi, không phải là cục điều tra liên bang các người muốn thế nào được cái đó…”

Rolin một phen túm cổ áo hắn, “Anh biết người bên trong là ai không? Anh ngay cả bên trong đang xảy ra chuyện gì cũng không nắm rõ đã dẫn người của anh đi vào, nếu họ chết hết, anh có thể phụ trách không?”

Cảnh sát bị biểu tình nghiêm túc của Rolin làm chấn động. Rolin rút súng, rút băng đạn, thay đạn rồi chạy vào, từ trong túi rút ra một ống thuốc, đâm đầu kim vào người mình. Nháy mắt, toàn bộ thế giới trở nên vô cùng rõ ràng.

“Anh ở đâu a? Tôi chưa từng nghe qua có vị huyết tộc thuần chủng nào lại trốn tránh một huyết hệ a.”

Thanh âm Keene theo không khí truyền vào tai Rolin, ngay cả tiếng nghị luận của đoàn người bên ngoài khách sạn, thanh âm của nhóm cảnh sát đang bảo vệ hiện trường đều hết sức rõ ràng.

Trách không được Feldt lại có khả năng cách sáu tầng lầu nghe được mình và Kevin nói chuyện.

Ngón tay chạm lên tường, Keene đi qua dãy hành lang thật dài, trong khách sạn này, nơi không có cửa sổ chỉ có toilet và nhà kho của khách sạn.

Rolin khuếch tán mọi giác quan của mình một cách rộng nhất, nháy mắt định vị vị trí của Feldt.

Ngay lúc này, Keene lộ ra một mạt cười lạnh, hắn biết mình đã ngày một đến gần Feldt, cho dù trốn trong toilet thì thế nào, chỉ cần mình đánh một quyền lên vách tường, ánh mặt trời chiếu vào, vị Huyết tộc tôn quý không gì sánh được kia trong phút chốc sẽ hôi phi yên diệt.

Bỗng nhiên trong lúc đó, một bàn tay xuyên qua vách tường hành lang, bẻ rụng cánh tay trái của Keene.

“A – ” hắn quát to một tiếng, một tay túm chặt cánh tay bị cụt của mình, dụng ý muốn lợi dụng năng lực tái sinh của Huyết tộc để mọc lại cánh tay, thế nhưng thuốc X-b đã ức chế năng lực tái sinh của hắn, cánh tay tuy đã mọc lại, nhưng không cách nào cử động tự nhiên trong khoảng thời gian ngắn.

Phía bên kia bức tường, Feldt cười, xem ra một trảo này của mình không chuẩn a, vốn mục tiêu là quả tim tên kia.

Keene phẫn hận nhìn lỗ hổng trên mặt tường, đưa tay cầm mắt kính bị xê dịch trên mặt, quăng xuống đất mà hung hăng giẫm đạp, “Huyết tộc thuần khiết các người, cho là mình tài trí hơn người, cuối cùng không phải cũng trốn ở nơi mặt trời không chiếu đến sao – thật giống vở hài kịch!”

Vừa dứt lời, hắn đặt một tay lên mặt tường, rầm một tiếng, sau khi bụi bặm tan hết, toàn bộ toilet lót gạch men sứ trắng hiện ra trước mắt, nhưng người kia cũng không ở bên trong như trong tưởng tượng của hắn. Keene cười lạnh, “Trốn cũng nhanh lắm.” Mới bước vào một bước, một bóng người từ trên trần nhanh chóng phóng xuống, sức mạnh cường đại đập thẳng lên người Keene, nháy mắt sàn nhà vỡ ra, hắn rơi thẳng xuống ba tầng lầu mới nặng nề bị áp trên mặt đất.

Áp mặt đối phương lên sàn nhà, Feldt cười nói: “Ngươi nói ai trốn?”

Nửa mặt Keene đã lún vào sàn nhà bê tông, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười như trước, chân hắn đá mạnh vào một khối bê tông rơi bên cạnh, khối bê tông đập vào vách tường, bụi đất bay lên.

Feldt nhanh chóng lắc mình, ngay trước khi ánh nắng xuyên qua vách tường vỡ vụn tràn vào, một bóng người dang rộng tấm rèm ôm chặt lấy Feldt, ánh mặt trời xuyên thấu qua làn bụi mù mịt, chiếu lên gương mặt nam tử. Feldt bị gắt gao bao phủ dưới tấm rèm, Rolin kề sát bên người anh, thở hắt một hơi thật dài.

“Keene Davis!”

Bạc lỏng bắn ra ngoài, Keene vừa tránh thoát, Rolin không biết từ khi nào đã đến ngay trước mặt, một quyền đánh lên mặt hắn.

Keene lui ra sau hai bước, bắt được nắm đấm thứ hai của Rolin bay đến, nhưng lại không đoán được tay kia của đối phương lại bẻ rụng cánh tay của hắn.

Máu tí tách rơi xuống, Keene chật vật bịt chặt miệng vết thương, mà họng súng của Rolin đã chỉa vào trán hắn.

“Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nổ súng.” Keene nghiêng đầu, một bộ dáng bất cần.

“Đúng a, bởi vì hôm nay tôi không mang thuốc giải.” Ngón tay Rolin bóp cò súng.

Keene khơi dậy nỗi sợ hãi đã được giấu vào nơi sâu nhất trong nội tâm cậu.

Đã qua nhiều năm như vậy, cậu đã dùng hết mọi biện pháp để quên đi nỗi đau ngày ấy, hôm nay, Keene đã đào lên hết thảy.

Cậu vĩnh viễn nhớ rõ buổi sáng kia, cậu chạy vào một phòng bệnh trong bệnh viện, Lindsay ngồi trên giường, sắc mặt hồng hào, cười nói với cậu: “Đột nhiên em cảm thấy tốt hơn rất nhiều, mọi thứ trên đời bỗng trở nên rất rõ ràng! Anh không thể tưởng tượng được đâu, em có thể nghe thấy tiếng tàu điện ngầm đang chạy ở nơi rất xa kia, tiếng chim đập cánh, và cả… tiếng tim đập của anh!”

Ngay tại thời khắc mọi thứ đều tốt đẹp như thế, bức rèm đột nhiên rơi xuống.

Ánh nắng trong suốt biến thành thứ vũ khí bóp chết mọi thứ, tiếng hét chói tai Lindsay để lại trên đời đã đâm thủng trái tim Rolin.

Hạt bụi phiêu đãng trong không khí.

Cậu cái gì cũng không bắt lấy.

“Goodbye –”

Keene mở to hai mắt, dựa vách tường, có thể nhìn thấy trạng thái bạc lỏng từ họng súng tung tóe văng ra, nhanh chóng rót vào mạch máu. Hắn co rút, chậm rãi tụt xuống, hô hấp tựa hồ bị nghẹn ở cổ họng, dường như muốn nói gì đó.

Rolin xoay người sang chỗ khác, cậu cái gì cũng không muốn nghe.

“Nè, không sao chứ.” Dùng mũi giày đá đá cẳng chân Feldt, khi Rolin đang chuẩn bị đứng dậy đưa Feldt đến chỗ khác, không ngờ rằng Keene sớm đã bất động lại cố dùng hết sức lực cuối cùng của mình mà nhấc chiếc ghế bên cạnh lên ném về phía Rolin.

Đầu bị đập trúng, thế giới kịch liệt rung động, Rolin ngã xuống, bên tai là Feldt đang không ngừng gào thét tên cậu, dòng máu đỏ sẫm tràn ra mặt đất.

Rolin cảm nhận thân thể mình đang không ngừng rơi xuống, không biết muốn rơi xuống đâu.

Nhìn thật giống như một quá trình bất tận, nhưng bỗng dưng dừng lại.

Cậu thấy một màn đêm thăm thẳm, một cậu bé mang theo đèn pin đi tới một tòa kiến trúc theo phong cách Anh cổ xưa phía trước, vách tường phủ đầy dây thường xuân rậm rạp, ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy lầu ba đang sáng đèn.

Cậu bé lộ ra nụ cười tinh nghịch, buông đèn pin xuống, nắm lấy dây thường xuân từng chút từng chút leo lên nơi có ánh sáng, đó là một chuyến phưu lưu mạo hiểm nhưng đầy hưng phấn. Dây thường xuân có thể đứt bất cứ lúc nào, cậu cũng có thể không cẩn thận mà rơi vào khoảng không bất cứ lúc nào, ngay khi cậu thật vất vả mới đặt được hai tay lên bệ cửa sổ, chuẩn bị gọi tên người kia nhằm làm hắn kinh ngạc, thì một bàn tay mát lạnh đặt ở cổ tay cậu, kéo cậu lên.

Cậu bé phát ra một tiếng kêu sợ hãi, khi mở mắt nhìn thì phát hiện mình đã bị người khác ôm vào lòng.

“Oliver…”

“Vật nhỏ này, nếu lần sau còn dám làm loại chuyện nguy hiểm như vậy, tôi sẽ hảo hảo giáo huấn em.” Nam tử tên Oliver câu khóe miệng thành một nụ cười nhàn nhạt.

“Sao anh biết em ở bên ngoài cửa sổ?” Cậu bé nghiêng đầu, ánh mắt tràn ngập tò mò.

“Glynn tiên sinh, xin mang một chậu nước ấm lên!” Oliver quay đầu đi, hướng ngoài cửa gọi một tiếng, sau đó thả cậu bé lên giường, đốt một que diêm, nhóm lò sưởi âm tường.

“Oliver anh thật là lợi hại! Thời tiết lạnh như vậy mà anh cũng không cần đốt lò sưởi?”

Nam tử ngồi đối diện với cậu, một người mặc đồ quản gia mang theo nước ấm và khăn mặt đi tới.

“Trời lạnh như vậy, cũng khuya như vậy rồi, vì sao em phải tới tìm anh vậy? Bà Cobry sẽ rất lo lắng.” Thanh âm Oliver không có nhịp điệu, phối hợp với tiếng lách tách từ lò sưởi, thế nhưng lại sinh ra vài phần lo lắng.

Cậu bé chắp hai tay trước ngực, bày ra tư thế đáng thương, “Có thể xin anh gọi một cuộc điện thoại cho bà Cobry, nói rằng em ở chỗ của anh không a?”

Oliver cúi đầu, làm người khác không rõ hắn đang nghĩ gì, cậu bé không ngừng khẩn trương, sợ hãi chủ nhân căn phòng sẽ đưa cậu về nhà. Nhưng đối phương chỉ cởi đôi giày ướt đẫm sương đêm của cậu, dùng khăn ấm lau đôi chân lạnh băng của cậu.

“Em sắp vượt qua độ ấm của anh rồi, đó cũng không phải chuyện tốt.” Thanh âm của hắn có chút thấp, dường như mơ hồ có thể nghe ra không hờn giận.

“Em thề lần sau em sẽ gọi điện cho anh trước, bây giờ có thể cho em ở lại đây được không… Larson tiên sinh.” Cậu bé mím môi, lòng càng thêm bất an.

Oliver ngẩng đầu, đầu ngón tay điểm điểm cái mũi đỏ chót của đối phương, “Gọi anh Oliver.”

Cậu bé ngửa đầu, nhìn đối phương đi tới cạnh bàn, cầm lấy điện thoại.

Đây là một gian phòng đầy nam tính, đồng thời bố cục cũng rất tao nhã, phong cách phục cổ nhưng lại không ngột ngat.

Khung giường điêu khắc hoa văn hình phượng hoàng, cậu bé vươn tay chậm rãi vuốt ve những hoa văn ấy, mãi cho đến khi một cánh tay cường kiện bế lấy cậu, đặt vào trong chăn nệm mềm mại.

“Có lạnh không?” Lời nói của Oliver luôn ngắn gọn như vậy.

“Sẽ không.” Cậu bé nghiêng người đến, nhìn khuôn mặt trưởng thành mà anh tuấn trước mắt, “Oliver, Vì sao người anh vẫn không ấm lên?”

“Đừng quan tâm,” Oliver vòng tay qua đầu cậu bé, bàn tay nhẹ nhàng nâng gáy cậu, “Nói cho anh biết, hôm nay lại gặp phải chuyện gì không vui?”

————————————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi chính thức sửa bút danh thành: Tiêu Đường Đông Qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.