Dạ Sắc Biên Duyên

Quyển 6 - Chương 5



“Em muốn nói là, Josephine và Oliver bị nhiễm virus không phải vì Lilith muốn sử dụng loại virus này để loại bỏ phe đối lập, mà cô ta muốn điều chỉnh thuốc chống ánh nắng.”

Feldt tỏ vè hờ hững, “Đúng vậy, mỗi bước đi của ả đàn bà kia đều có mục đích, nàng ta sẽ không mạo hiểm chỉ vì muốn thử nghiệm thuốc mới hay chỉ đơn thuần là muốn đạp đổ gia tộc Larsson.”

Tay Rolin tạo thành hình cây súng chỉ chỉ vào đầu mình, “Khi đang trị liệu cho Oliver, ‘Eva’ của anh từng dùng tính mạng anh để uy hiếp em giao ra thuốc giải cho Huyết tộc.”

Feldt tỏ ra tức giận, “Đúng. Tôi còn nhớ.”

“Cô ta cần loại thuốc này” Rolin đứng dậy, đi vòng qua Feldt, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người anh, “Đồng thời cô ta còn cần thuốc kháng virus Leen, bởi hai loại thuốc này giải quyết được hai nan đề của thuốc chống ánh nắng.”

Nhìn chiếc cằm hất cao đầy tự tin của cậu, hầu kết và đường cong cổ phơi bày rõ mồn một, lúc đó Feldt thấy bị cậu khêu gợi đến nỗi không thể dời tầm mắt, “Thuốc giải có thể giải quyết vấn đề về tính ổn định, còn thuốc kháng virus Leen có thể làm giảm tốc độ mẫn cảm virus X đối với ánh nắng.”

“Bingo – ” Rolin dùng ngón tay chỉ chỉ Feldt, biểu cảm chợt chuyển, “Có hứng thú không? Chúng ta cùng tạo ra nó?”

“Tốt, nếu thật có thể tạo ra nó, như vậy dù là ban ngày tôi cũng có thể cùng em làm tình.”

Rolin nghiêng đầu, ngũ quan như dính vào nhau, đó là dấu hiệu báo hiệu cậu sắp nổi điên, “Em nhận ra không nên mời anh làm bất cứ chuyện gì.”

Cậu vừa xoay người muốn đi xem bản kết quả thì bị Feldt giữ lại, quay đầu liền đối diện với nụ cười khiến tim đập loạn kia, “Sao vậy? Em không muốn sao? Buổi sáng chúng ta có thể cùng nhau tập thể dục, mặc đồ thể thao, tận hưởng không khí tươi mát và ánh nắng ôn hòa, vào buổi trưa… quán cà phê bên đường không tệ, bánh quy không quá ngọt, tôi biết em không thích những món quá ngọt. Buổi chiều thì, nếu có kỳ nghỉ, chúng ta có thể đi du lịch, như đến thăm Oxbridge… tốt nhất là đừng gặp phải gã Larsson kia ở nước Anh…”

Rolin liếc qua, khuôn mặt hơi cúi của đối phương toát ra nét dịu dàng, phảng phất như đó là bức tranh đẹp nhất cũng như tinh xảo nhất trên đời.

Cách đó không xa, Melanie vừa gõ máy tính, vừa thi thoảng quay đầu liếc trộm cảnh phim tình cảm này diễn biến ra sao, mà Albert rất không thức thời cầm xấp luận văn của mình bị tiến sĩ phê bình đến, hai mắt mở to nhìn tình thế phát triển.

“Tối đến…” Ánh mắt Feldt khẽ chuyển, như muốn câu lấy trái tim Rolin về phía mình, khóe miệng cùng bờ môi mang theo tà khí, “Chúng ta có thể làm tình, tôi sẽ tận lực dùng sức để yêu em.”

Melanie bị sặc nước miếng, ho đến tối mặt tối mày. Abert run lẩy bẩy, luận văn rơi tuột xuống đất.

Bọn họ cho rằng tiến sĩ đại nhân sẽ nổi điên lật tung phòng thí nghiệm, nhưng cậu chỉ dùng tay kia đặt lên mu bàn tay Feldt, chậm rãi gỡ tay anh ra, biểu tình trên mặt cũng không hiện rõ, nhưng Feldt vẫn bắt được nụ cười mỉm kia.

“Đi thôi, em còn nhớ rõ thành phần của thuốc kháng virus, chúng ta cùng đi phân tích một chút xem nó làm thế nào để giảm tốc độ mẫn cảm của virus X đối với ánh nắng.”

Feldt không nói gì thêm, chỉ đi theo cậu. Mấy tiếng sau, nghiên cứu cũng không có gì tiến triển.

Chợt nhớ ra từ sau khi trở về từ phòng thí nghiệm của Oliver vẫn chưa tắm qua, Rolin bỗng cảm thấy sau lưng đặc biệt ngứa ngáy, tuy biết rõ là do tâm lý tác động, nhưng vẫn không nhịn được mà ngọ nguậy.

Feldt cười cười, rời phòng nuôi cấy đi đến phòng tắm pha nước ấm.

“Đi tắm đi, tiến sĩ D cả người toàn bọ chét. Bây giờ chỉ cần quan sát phản ứng và ghi chép số liệu mà thôi, có tôi và Melanie là đủ rồi.”

Rolin nhìn đồng hồ báo thức, làm việc suốt ba tiếng, mình cũng nên nghỉ ngơi một chút thôi. Vừa ngâm mình vào nước ấm, trên lưng bỗng đau rát, e là vừa nãy lỡ gãi làm trầy da, đưa tay sờ sờ, “Nổi ban rồi sao?”

Dường như nghe được lời cậu, Feldt đi tới trước phòng tắm, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, của phòng tắm liền mở.

“Nè, ai cho anh vào!” Rolin tuy là có chút tức giận, nhưng cậu dành nhiều sự chú ý lên tấm lưng mình hơn.

Feldt mặt vô biểu cảm, ngồi xuống thành bồn tắm, xoay lưng Rolin hướng về phía mình. Ngón tay vuốt dọc theo những nốt ban đỏ. Nhiệt độ cơ thể vừa được nâng cao vì nước ấm bỗng tiếp xúc với đầu ngón tay lạnh lẽo của đối phương làm cậu không khỏi rụt vai lại.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng Feldt rất nhẹ, “Hình như nổi mụn nước rồi, mấy ngày nay vì nghiên cứu virus Leen làm em quá mệt mỏi, sức đề kháng giảm sút nên…”

“Xem ra ở cùng em anh học được rất nhiều thứ a, quỷ hút máu tiên sinh?” Rolin nhích gần về phía sau, ngẩng đầu vừa lúc chạm phải đôi ánh mắt Feldt, bên trong làn hơi nước đặc biệt mê người.

Ngón tay Feldt trượt lên đầu vai cậu, lưu luyến ở cổ, Rolin vừa định cúi đầu, lại bị đối phương giữ lấy cằm, cả người không thể động đậy.

Trong mắt Feldt dường như chưa một loại áp lực, tùy thời đều có thể dấy lên ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ, làm Rolin ngồi thẳng dậy.

Cúi đầu, đôi môi đối phương áp tới, đầu lưỡi len lỏi vào khuấy đảo một trận, Rolin theo bản năng nắm chặt thành bồn tắm, miệng lưỡi dây dưa càng lâu càng kịch liệt, tay Feldt vuốt dọc theo thắt lưng thẳng hướng xuống dưới, thậm chí bắt đầu vuốt ve cặp mông cậu.

“Ngô…” Cậu biết sợ là đối phương đã động tình, nếu không dừng lại, chỉ sợ cậu khó giữ thân.

Thế nhưng lực tay của Feldt càng ngày càng mạnh, thậm chí có xu thế nâng cậu lên khoi bồn tắm, ngay cả tư thế ngửa cổ ra sau cũng ê ẩm đau.

Trong giây lát, Feldt rời khỏi cậu, đứng lên, “Tôi đến tiệm thuốc.”

Rolin thở phì phò, nhìn mặt nước, rõ ràng vòng ôm của đối phương không hề có độ ấm, thế nhưng ngay giây lát anh ta xoay người đó, bản thân mình lại cảm thấy lạnh lẽo.

Trở lại phòng ngủ, Rolin biết mình có hơi phát sốt, khi Melanie gõ cửa đưa bản báo cáo thì Rolin nói cô hãy về nhà nghỉ ngơi.

“Tiến sĩ, anh cảm thấy không khỏe sao?” Mike đẩy cửa ra, thò đầu vào.

“Không có gì. Anh hơi mệt thôi, cần nghỉ ngơi lát.” Rolin cười.

“Vì sao Feldt còn chưa quay lại chứ?” Mike nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đúng nhỉ… Vì sao tên kia còn chưa về…

Chỉ là cậu không hay biết, Feldt đang đứng dưới đèn đường, hút một điếu thuốc lá.

Khi trở về, anh mới phát hiện cả phòng thí nghiệm chỉ còn lại Mike đang chơi mô hình máy bay. Feldt mở cửa phòng ngủ, thấy Rolin đang cuộn mình trong chăn, giống như rất lạnh.

Anh mang nước ấm đi tới bên giường, ôm Rolin đang cuộn mình trong chăn vào lòng, “Uống thuốc đi, nếu không em càng thấy lạnh hơn.”

Uống thuốc xong, Feldt chậm rãi đặt cậu xuống, rồi cùng nằm bên cạnh cậu, ngón tay chơi đùa sợi tóc cậu.

Rolin hơi mở mắt, thấy đối phương chống đầu nằm bên cạnh mình.

Cậu nhớ rõ hình ảnh này, chính mình trước đây dường như cũng từng sinh bệnh, mà đối phương cũng luôn canh giữ bên cạnh mình như vậy.

Miếng mề đay rớt xuống từ cổ Feldt, rơi trên gối đầu.

Rolin vươn tay cầm lấy nó, nhiệt độ cơ thể Feldt rất thấp, thế nhưng nó lại hơi ấm.

“Rốt cuộc em cũng hiểu được vì sao em lại giao nó cho anh…”

Chóp mũi Feldt cách cậu rất gần, hành động vô cùng thân thiết lại không làm cho người ta phản cảm, “Vì sao?”

“Lindsay… từng là chân tình của em. Sau đó em đem chân tình của mình giao cho anh.”

“Tôi cho rằng…” Môi Feldt tiến sát lại, “Em vẫn luôn kháng cự tôi, không ngừng phủ nhận trí nhớ của mình…”

“Sau đó không ngừng từ trong hiện thực thật sự nhận ra ‘anh’.” Rolin không còn thấy lạnh, mất tự nhiên hướng về đối phương, trán lướt qua môi đối phương, “Anh chế phục huyết hệ của Oliver, mang em về Washington, anh bảo vệ em khi em không hay biết mình đang gặp nguy hiểm, anh đứng phía sau em khi em cần kiên trì… Anh làm em cảm thấy bản thân mình rất giống một đứa trẻ mười sáu tuổi…”

“Chỉ vậy thôi?”

“Anh khiến em không lúc nào là không cảm thấy… động tâm.” Rolin cúi đầu.

Giây tiếp theo, cậu bị lật úp lại, đối phương vén áo ngủ cậu lên.

“Anh… muốn làm gì?” Rolin muốn ngồi dậy, Feldt lại nhẹ nhàng ấn cậu về lại giường.

“Yên tâm, tôi sẽ không ra tay với người bệnh. Mụn nước trên lưng em cần bôi thuốc, nếu không khi kết vẩy sẽ rất ngứa.” Feldt chắc chắn sẽ không chịu thừa nhận rằng, hiếm khi được cậu tiến sĩ bày tỏ làm trái tim anh đập loạn, không thể không lật cậu lại để che giấu tâm tình của mình.

Miếng bông thấm nước thuốc lành lạnh chạm vào lưng, Rolin bỗng cảm thấy mình trở nên mẫn cảm vạn phần, rõ ràng đối phương căn bản không hề chạm vào mình, nhưng khi ngón tay anh ta lướt trong khống khí, tim Rolin đều đập mạnh.

Bỗng nhiên, động tác của Feldt dừng lại, Rolin nghiêng người nhìn anh, chỉ thấy anh ta làm một thủ thế đừng lên tiếng.

Anh tao nhã đi đến gần cửa, mở cửa ra, nhẹ giọng nói: “Bất luận ngươi muốn lấy thứ gì, muốn không bị ta phát hiện là chuyện không thể xảy ra.”

Rolin cứng người, cậu biết mục đích của người xâm nhập phòng nghiên cứu e là bán thành phẩm của thuốc chống ánh nắng. Mà người này hơn phân nửa là người gắn thiết bị nghe lén kia. Rolin xốc chăn, xuống giường đi tới sau lưng Feldt, khi cậu nhìn thấy người kia, liền ngây dại.

“Josephine…” Sao lại là cô ấy?

Mike gúc trên bàn, hình như hôn mê, trong tay còn nắm chặt máy bay. Josephine cảnh giác nhìn Feldt, ngón tay đặt sau gáy Mike, “Vật kia ở đâu!”

“Ngươi là huyết hệ của Katherine đi? Không lẽ… Katherine muốn thi với Lilith xem cuối cùng ai có thể trở thành ‘Eva’ của Huyết tộc?” Mắt Feldt chứa ý cười, giống như không hề để sự uy hiếp của đối phương vào trong mắt.

Josephine dường như bị chọc giận, ném mô hình máy bay trong tay Mike qua, tốc độ nhanh đến nỗi phát ra tia lửa khi ma xát với không khí.

“Rắc – ” một tiếng, Feldt đưa tay chụp lấy vật đã biến hình kia.

Rolin ở phía sau trong lòng run lên, quây đầu nhìn áo khoác của mình, muốn lấy dung dịch X-a trong túi áo khoác, lại bị người cộng sự đứng phía trước nắm lấy cổ tay.

“Nếu Thane biết ngươi tự lấy mình làm mồi nhử để dẫn đường cho tiến sĩ D nghiên cứu virus Leen thì… nhất định rất đau lòng.” Feldt vuốt cằm, ngữ điệu dịu dàng đã mang ý châm chọc.

Josephine mỉm cười, thần sắc cũng rất ảm đạm.

“Lòng hắn không đau được… bởi vì hắn đã chết!” Josephine nhấc Mike lên, “Thuốc chống ánh nắng ở đâu!”

Rolin cười khẽ một tiếng, lấy tay chỉ huyệt thái dương mình, “Ở trong này, cô muốn mang luôn đầu tôi đi không?”

Josephine cắn răng, “Còn bán thành phẩm đâu!”

Tủ trưng bày thuốc phía sau nàng đã mở ra, điều này làm Rolin không khỏi nghi ngờ, cậu nhớ rõ rằng thuốc chống ánh nắng mới chỉ thành công được một nửa được đặt trong đó, sao Josephine lại nói như vẻ cô ta không tìm được chứ?

Liếc nhìn mặt nghiêng của Feldt, xem vẻ mặt của anh ta, Rolin âm thầm chửi trong lòng một tiếng, không chừng tễ thuốc đó đã bị người kia giấu đi đâu rồi, hiện tại cậu cần phải lo là Mike.

Ngón tay Josephine run rẩy, hiển nhiên không phải vì run sợ Feldt, cổ họng chậm rãi nuốt nước miếng, đồng tử dần tan rã.

“Có phải cô đang ‘nghiện’?” Rolin tiến lên từng bước để nhìn kỹ biểu cảm của cô ta.

Quả nhiên, mắt cô dại ra, lập tức kéo Mike lui về sau, “Cậu chỉ cần nói cho tôi biết thuốc bán thành phẩm ấy ở đâu!”

“Đừng mắc thêm sai lầm nữa, Josephine.” Rolin khoanh tay, lạnh lùng đánh giá cô, “Cô có biết khi cô phát bệnh, Thane đã lo lắng cho cô dường nào không? Nhân viên nghiên cứu chúng tôi không ngủ, anh ta cũng không ngủ.”

“Đừng nhắc tới hắn!” Dưới ánh đèn, đôi mắt nàng ánh lên hơi nước.

Rolin định nói tiếp, thì chính mình lại bị người phía sau ôm lấy, đối phương còn tựa đầu lên bờ vai cậu, hơi thở mờ ám tỏa ra, hô hấp như có như không của Feldt làm suy nghĩ của cậu lệch khỏi quỹ đạo bình thường.

“Sao lại không cho nói?” Môi Feldt lướt qua vành tai Rolin, “Ngươi rất quan tâm hắn đúng không? Cho nên khi biết trên chuyến bay kia có virus Leen, ngươi cố ý không để hắn ngồi chuyến bây ấy. Ngươi và hắn vốn có thể giống hai người chúng tôi, tiếp tục phát triển…”

“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Nước mắt Josephine rốt cuộc rơi xuống, “Tôi đã giết hắn, là tôi giết hắn!”

“Bởi vì cô nghiện! Bởi vì cô không thể khống chế chính mình!” Rolin rời khỏi Feldt, từng bước lại gần cô, “Khi cô đánh mất bản thân, bất kể người đàn bà kia sai cô làm gì cô đều đã làm! Nói cho tôi biết, người đó có phải Lilith!”

“Đương nhiên là Lilith, nếu là đại nhân Katherine, nàng căn bản không cần dùng Enzym không chế tôi…” Josephine hừ lạnh.

“Cô sắp phát bệnh.” Rolin trầm giọng, “Hiện tại cô có thể dùng Mike trong tay để đổi lấy một loại thuốc. Thuốc chống ánh nắng bán thành phẩm chính là thuốc giải của loại Enzym này.”

“Thuốc giải?”

“Đúng vậy, sai khi dùng thuốc giải cô sẽ không phải chịu sự không chế của Enzym nữa.”

“Làm sao tôi biết thuốc anh đưa tôi thực sự công hiệu?”

Rolin lắc đầu, “Làm sao cô biết khi cầm thuốc chống ánh nắng bán thành phẩm đi gặp Lilith, cô ta sẽ bỏ qua cho cô sao?”

Josephine do dự, giữ Mike càng chặt, điều này làm Rolin không dám thở mạnh, không cẩn thận một chút cô ta liền bóp nát cổ Mike mất.

“Thane muốn cô chọn cái nào?” Feldt cười khẽ một tiếng, “Ngươi đã làm hắn thất vọng một lần… A, ta quên mất, hắn đã chết, vậy nên cho dù người có lại làm cho hắn thất vọng, thì hắn cũng không thể – cảm nhận.”

“Tôi chọn thuốc giải.” Josephine trả lời rất nhanh.

Rolin nhìn cô, vươn tay về sau nắm lấy tay Feldt.

Cậu bỗng cảm thấy mình vô cùng may mắn, khi Feldt bị loại Enzym này chi phối, chuyện anh ta quan tâm nhất cũng chính là mình.

Hoặc là nói, vô luận là ở khi nào thì, chuyện Feldt Hassing lo lắng đầu tiên vĩnh viễn là Rolin Dandes.

“Thuốc đâu?”

“Ở đây.” Feldt đưa tay vào túi, lấy ra một hộp sắt nhỏ, nắp hộp mở ra, bên trong hiện ra một viên thuốc con nhộng.

Josephine bỗng mang theo Mike nhảy ra khỏi cửa sổ, đứng ở đường đối diện.

“Ném thuốc qua đây, tôi sẽ để lại đứa nhỏ này!”

Nàng lo lắng hoàn toàn đúng, nếu cách không đủ xa, Feldt tùy thời có thể đoạt lại thuốc vừa ném ra, đồng thời thừa dịp cô ta chạy tới lấy thuốc liền có thể mang Mike về.

“Tôi sẽ ném thật đó.” Hai người tới trước cửa sổ, Feldt dùng ngữ điệu hay nói giỡn hỏi Rolin bên cạnh.

“Không sao, thuốc giải còn có thể chế lại, quan trọng là… đổi Mike về.”

“Cũng đúng” Feldt mỉm cười ném thuốc ra ngoài, “Mike chính là con của tôi và em – ”

Josephine duỗi dài tay, viên thuốc vừa chạm vào đầu ngón tay cô, một đạo bóng đen vụt qua, trong màn đêm chỉ nhìn thấy máu hóa thành sương mù, cô ngã người về sau.

Rolin há to mồm vừa định thăm dò xem chuyện gì vừa xảy ra, thì bị Feldt kéo xuống bảo hộ phía sau.

Một thân ảnh yểu điệu đứng thẳng trên cột đèn đường, tao nhã mà quỷ mị.

Quả tim Josephine nằm trên tay nàng, máu tí tách rơi xuống, viên thuốc có tiết tấu tung mình trên không.

Rolin áp đầu vào lưng Feldt, thì thào ra cái tên kia: “Lilith…”

“Hóa ra mục tiêu của ngươi là thuốc giải chứ không phải thuốc chống ánh nắng.” Feldt phát ra một tiếng cười lạnh.

Độ cao của cột đèn thấp hơn nhiều so với tầng lầu của phòng nghiên cứu, nàng kia ngẩng đầu lên, ánh trăng rọi sáng khuông mặt nàng, “Ta cũng chế được bán thành phẩm vậy… So với bán thành phẩm của các ngươi, ta càng muốn thuốc giải hơn.”

“Bù vào tính ổn định của bán thành phẩm của ngươi sao?” Feldt giương cằm, ngón tay mất tự nhiên giữ chặt Rolin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.