Dạ Sắc Biên Duyên

Quyển 7 - Chương 2



“Katherine, chúng ta cần bố cục các phòng thí nghiệm bên trong thuyền, đây là một chiếc thuyền lớn, nếu không có biện pháp tìm được Lilith sau khi tiến vào, thì nàng ta sẽ trốn vào một nơi kín đáo nào đó. Một khi chúng ta thất bại, sẽ rất khó để khóa chặt nàng ta lần nữa.” Feldt buông tư liệu, anh nói không sai, kế hoạch này không thể qua loa.

“Ta nguyện ý phái huyết hệ của ta đến hỗ trợ Katherine tìm hiểu chiếc thuyền.” Một nam tử tóc vàng mặc tây trang màu xám giơ tay lên, hắn là Oce Duy Thụy Lạp, một Huyết tộc thuần chủng, đồng thời cũng là trùm lĩnh vực tàu thủy, có người nói hắn có tàu ngầm chuyên dụng.

“Vậy thì nhờ ngươi, Oce. Nên nhớ, thời gian của chúng ta không nhiều, chỉ có nửa tháng.”

Sau đó, mọi người thảo luận thêm một vài chi tiết, trước khi trời sáng, hội nghị liền kết thúc.

Feldt bước trên hành lang, đi vào căn phòng dưới chân tháp, Lena gật đầu, Rolin đã tỉnh, đang ngồi dựa vào đầu giường.

“Giường này thật cứng.” cậu chép miệng, “‘Hội nghị bàn tròn’ của các anh kết thúc rồi?”

“Ừ.” Feldt vươn tay ra, “Chúng ta đã có thể trở về.”

Roli rất ăn ý không hỏi về nội dung hội nghị, nếu có thể nói, thì cộng sự của cậu sẽ nói toàn bộ cho cậu nghe. Chỉ là mới cử động nhẹ một chút, cả cơ thể bỗng đau nhói, nhất là vị trí phía sau kia đau đến toát mồ hôi lạnh, chợt mặt nóng ran, vì cậu nhớ đến sự chiếm hữu gần như không hề tiết chế của Feldt đêm qua.

“Thân mến, suy nghĩ của em đang phiêu du đến vài chuyện… quá xa rồi.” Feldt ôm Rolin lên, đi ra thềm đá.

“Này! Ai cho anh ôm em giống ôm phụ nữ như vậy… tự em có thể đi!” Rolin đè lên vai đối phương, muốn nhảy xuống, một chút cử động nhỏ thôi mà làm cậu đau đến hít khí lạnh.

Feldt đi đến cửa sổ, “Giữ chặt, chúng ta đi đường tắt.”

Nói xong, liền nhảy xuống, gió lạnh như những lưỡi dao sắc bén đánh ập tới, Rolin không kịp kêu tiếng nào vội vùi đầu vào cổ Feldt.

Dưới đêm trăng, anh mang theo cậu lao đi, hướng đến bờ biển ngập sóng.

Tựa như một ngôi sao băng, lướt qua chân trời như một cảnh tượng xinh đẹp.

Có chút rung động, Rolin ngẩng đầu lên, phát hiện bọn họ đã dừng ở trên thuyền.

Cánh quạt bắt đầu vận hành, thuyền từ từ rời khỏi bến bờ.

Một chiếc thuyền khác đi qua sát bên họ.

Rolin thấy Oliver đứng trên mạn thuyền, đang nhìn về phía mình.

Hai chiếc thuyền từ lúc gặp nhau đến lúc rời đi chỉ mất hơn mười giây.

Giữa làn gió đêm lạnh lẽo, Rolin hướng đối phương phất phất tay.

“Kì thât anh có thể phái huyết hệ nhân lúc anh ta nằm trong phòng đá để đưa anh ta đi.” Kevin đứng phía sau Oliver, vừa dậm chân vừa xoa xoa hai má đỏ ửng của mình, “Hắn ta chỉ mang theo một mình Lena mà thôi.”

“Sau đó tất cả mọi người sẽ biết ta và Hassing đấu nhau? Lilith lại càng thoải mái mà đánh bại chúng ta.” Oliver vẫn đứng yên trên mạn thuyền, không có… chút xu hướng nào rằng sẽ quay vào khoang thuyền.

“Uầy… anh nếu đã nhớ hắn, rõ ràng có thể nhảy qua kiss một cái, hay là ôm một chút vân vân…” Ít ra cũng tốt hơn cứ ở nhìn không thấy, sờ không được.

Oliver không trả lời. Hắn nhớ rõ giây phút Rolin tiêm cho mình liều thuốc kháng virus cuối cùng, ánh mắt đó, hoàn toàn chỉ có mình.

Có lẽ, hắn vĩnh viễn không có cách nào làm cậu ấy yêu mình.

Nếu đã vậy, nắm giữ hay hủy diệt cũng không có ý nghĩa.

Ít nhất, Oliver Larsson hắn có được Rolin Dandes theo cách riêng của mình.

Hắn sẽ đứng bên bờ Huyền Nhai, để chắc chắn rằng cậu vĩnh viễn tránh xa nơi nguy hiểm.

“Không được! Tôi sắp thành khối băng rồi!” Kevin xoay người chạy vào khoang thuyền, khi hắn thờ dài, hắn biết Oliver không nghe được.

Rolin cùng Feldt quay lại Washington vào ngày hôm sau, tin đầu tiên nhận được là phải tham dự tang lễ của Thane.

Nội bộ cục đương nhiên biết Thane chết trong tay chính vị cộng sự của mình, nghe nói lúc hắn chết không nhắm mắt, ***g ngực bị đập nát, có thể tưởng tượng rằng Thane muốn giúp Josephine khi cô lên cơn, lại bị Josephine lỡ tay ấn nát ***g ngực.

Tử vong quá nhanh, có điều Rolin biết, cho dù ở giây phút cuối cùng của sinh mệnh, hắn vẫn lo lắng cho Josephine.

Tang lễ được cử hành vào ban ngày, Feldt không thể tham dự.

Quan tài Thane được phủ bởi quốc kỳ của Mỹ, chậm rãi hạ huyệt.

Bản điếu văn dài dòng của mục sư Rolin không nghe lọt một chữ, khi mọi người lần lượt tiến lên đặt hoa, cậu mang một nhúm tro bui của Josephine đặt vào đó.

Tha thứ cho cô ấy đi, Thane. Thật ra cô ấy rất quan tâm anh.

Trở lại phòng thí nghiệm, Rolin tiếp tục nghiên cứu về thuốc chống ánh nắng.

Nhưng mà… có cái gì đó không thích hợp, theo lý thì tên Feldt kia hẳn phải làm tổ trong phòng của Rolin cho dù là ban ngày, hoặc sẽ hăng hái bồi cậu cùng nhau làm nghiên cứu.

Mãi cho đến bảy giờ tối, sắc trời dần ảm đạm, thế mà tên kia vẫn chưa đến. Lấy điện thoại ra nhìn, không có cuộc gọi… ngay cả một tin nhắn ngắn cũng không có.

Phòng trên tầng mái của cà phê đối diện hình như có người mới dọn tới. Xe tải chuyển đồ dừng lại, bên trong là các loại đồ gia dụng, chỉ nhìn chất liệu thôi cũng đủ biết đều là đồ xa xỉ, rõ ràng là kẻ có tiền có thể mướn một căn nhà trọ xa hoa, vì sao lại chọn căn phòng nhỏ trên tầng mái quán cà phê?

Melanie cũng rất tò mò nhìn về phía đối diện đường.

Một cô gái mặc đồ học sinh bước xuống từ chiếc xe hơi, mái xóc vàng xoăn, bên đường có chiếc xe chạy ngang, rọi sáng làn da của cô, trắng nõn như sứ.

Rolin nhíu mày, đó là một Huyết tộc.

“Nhìn có vẻ là nhà có tiền, lại chọn tầng mái quán cà phê…” Melanie nửa đùa nói, “Chẳng lẽ cô bé thích uống cà phê?”

Rolin lừ mắt, “Tôi đi xuống ăn bữa tối, các người nếu đã xong việc của mình thì có thể về.”

Vừa xuống tới lầu dưới, thì thấy bên cạnh quán cà phê mới mở một cửa hàng hoa, mùi hoa hòa cùng mùi hương cà phê tạo nên một hương vị làm người ta say mê.

Rolin đi vào quán cà phê, gọi một ly nước chanh và một phần cá chình.

Vừa ngẩng đầu, cậu đối diện với chỗ của cô gái mới chuyển đến, bên cạnh cô là một người đàn ông anh tuấn tầm hai mươi mấy tuổi, hai người khiến không ít người ghé mắt nhìn.

Rolin cau mày, sao lại thế này, đối diện nhà mình lại xuất hiện hai gã Huyết tộc

Đối phương dường như cũng không để ý tới cậu, chỉ nhỏ giọng tán gẫu rồi thỉnh thoảng nhấm nháp cà phê, mà Rolin cũng không có khẩu vị, nhanh chóng kết thúc bữa tối rồi rời đi, khi đi ngang qua cửa hàng bán hoa, cậu phát hiện ra một chuyện bất thường khiến cậu hoài nghi.

Bà chủ cùng con trai của tiệm hoa chính là hai Huyết tộc đã phụng mệnh Oliver bắt cậu lại khi cậu muốn rời khỏi hắn… Không lẽ Oliver muốn giám sát cậu?

Rolin lấy điện thoại ra, gọi vào số Feldt, vẫn là giọng máy tính trả lời tự động, điện thoại đối phương đã khóa. Mà điện thoại bàn ở nhà của tên kia cũng không ai nghe.

Nếu vậy đành gọi cho Oliver, hắn an bài huyết hệ của mình đến trước mặt phòng thí nghiệm là có ý gì!

Thế nhưng Oliver cũng tắt điện thoại.

Chuyện này rất không trùng hợp.

Rolin híp mắt, quay lại quán cà phê, cô học sinh và đồng bạn vẫn ngồi ở đó.

“Các ngươi là huyết hệ của ai?”

Cô học sinh vẫn không lộ biểu cảm, nghe câu hỏi của hắn cũng chỉ nhíu mày, tiếp tục uống cà phê. Ngược lại, người đàn ông cạnh nàng trả lời, “Tiến sĩ D, xin đừng hiểu lầm. Chúng tôi là huyết hệ của Feldt Hassing đại nhân, bởi vì ngài ấy có chuyện phải rời khỏi Washington nửa tháng, cho nên nhờ chúng tôi bồi bên cạnh người.”

Rời khỏi Washington? Còn phái người đến ‘bồi’ tôi?

Nghĩ đến huyết hệ của Oliver ở cửa hàng hoa, Rolin chợt hiểu ra, “Feldt đâu? Anh ta đi đâu rồi?”

“Rất xin lỗi, chúng tôi không thể trả lời.” Người đàn ông tốt tính trả lời.

Rolin xoay người, hướng về phía đối diện đường, không thèm quan tâm đến những chiếc xe đang chạy trên đường, dù sao mấy vị Huyết tộc kia sẽ không để mình bị đâm chết!

Trở về phòng ngủ, Mike đang uống gì đó, Rolin nhìn qua, quả nhiên là máu.

Cái gã Feldt kia! Ngay cả Mike cũng đã an bài tốt, thế nhưng lại không để mình biết anh ta chạy đi đâu.

Thật là đáng giận!

Trong một quán rượu nhỏ ở Barcelona, một thiếu niên đội nón cao bồi đang hát không có nhạc đệm.

Bức màn trước cửa bị buông xuống, trước cửa quán cũng treo biển ‘tạm dừng buôn bán’.

Một nam tử mang khuôn mặt lạnh lùng ngồi tựa bên cửa sổ. Cô gái phía sau hắn mở miệng nói: “Kevin, tôi van xin cậu đừng hát nữa, tối qua uống xong rồi ói luôn cả mật ra.”

“Debbie, cô xem ông chủ cũng không nói tôi hát khó nghe, còn nói tôi biểu diễn rất tốt nha.” Cậu chàng làm bộ phải tiếp tục hành hạ thính giác bọn họ.

Có không ít người lục tục đẩy cửa vào, bọn họ dường như không lưu tâm đến giọng hát của Kevin, chỉ hành lễ với nam tử lạnh lùng rồi im lằng tìm một chỗ ngồi xuống.

Một chiếc xe nháy mắt dừng lại trước cửa, một nam tử mặc áo choàng dài đen bước xuống, mũ áo choàng che khuất mặt, không nhìn thấy biểu tình.

Cửa bị đẩy ra, ngoại trừ Oliver thì ánh mắt mọi người đều chuyển qua đó.

Nam tử kéo mũ ra sau, suối tóc vàng óng rơi ra, anh đi về phía Oliver, ngồi trước mặt hắn.

“Ta và Oce tiến vào từ đuôi thuyền, nếu bại lộ còn có thể có tác dụng dời đi lực chú ý của Lilith.” Oliver đặt bản vẽ lên bàn, “Ngươi và Katherine vào từ đáy thuyền, chúng ta gặp nhau tại đây.”

Đầu ngón tay hữu lực chỉ vào một điểm trên bản vẽ.

Feldt hiểu ý gật đầu.

Katherine ngồi ở quầy bar nhận được một cuộc điện thoại, xoay người nghiêm mặt nói: “Hai mươi phút nữa thuyền cập cảng.”

“Nếu vậy thì…”

“Hành động đi!” Feldt và Oliver cùng nói, chỉ chớp mắt mà thôi, toàn bộ quán bar chỉ còn lại Kevin đang tự sướng và Debbie đang bị tra tấn lỗ tai.

Một chiếc ca nô cỡ trung cập cảng Barcelona, tiến hành tiếp tế lương thực.

Feldt và Katherine mặc đồ lặn, đều tự dẫn theo một huyết hệ tiến vào nước biển.

Lặn tới đáy thuyền, len vào giữa khe hở của chân vịt đang ngừng hoạt động.

Đoàn người xâm nhập vào khoang máy móc khô ráo, rồi lặng lẽ cởi bỏ bộ đồ lặn, đi tới cánh cửa khoang thuyền, hai công nhân bảo trì đang định đi vào, còn chưa kịp mở miệng đã bị đánh ngất xỉu, thẻ nhân viên trên người cũng bị tịch thu.

Hai thẻ nhân viên nay chỉ có thể giúp bọn họ rời khỏi khoang máy, nếu muốn vào phòng nghiên cứu e là phải tốn thêm ít khí lực.

Đồng thời, Oliver và Oce dẫn theo vài người tiến vào đuôi thuyền, Lilith vẫn rất quan tâm đến vấn đề an toàn, Oliver cơ hồ nháy mất liền cảm ứng được trên boong thuyền và sau lối vào có huyết hệ của Lilith ẩn nấp.

Oliver và Oce cùng hướng phía sau làm một thủ thế, họ cầm vũ khí là ống tiêm nhắm về phía thủ hạ của Lilith.

Hạ được bốn người, còn sót một người vừa định báo vào trong khoang thuyền, thì bị Oliver vặn gãy yết hầu.

Lấy thẻ nhân viên trên người họ xuống, Oce làm thủ thế ‘đi’, bọn họ chính thức tiến vào trong khoang thuyền.

Ngọn đèn màu trắng chiếu rọi lên vách tường kim loại, họ nhanh chóng tới cánh cửa thứ nhất, Oliver đặt tay lên cửa, liền có thể cảm ứng được mặt bên kia cánh cửa trống không.

Dựa theo bản đồ, sau cánh cửa này hẳn là dãy phòng nuôi cấy nối tiếp, nơi quan trọng như vậy, bên trong sao lại không có ai?

Trừ khi họ bỏ đi, nếu không, cánh cửa này là con đường duy nhất dẫn đến chỗ Lilith.

Oce vòng qua trước Oliver, dùng thẻ mở cửa.

Hắn đi vào, chậm rãi nhìn quanh căn phòng trống không một bóng người, sau đó áp tay lên vách tường bên cạnh, lắc đầu, ý bảo ngay cả phòng nuôi cấy cách vách cũng không có ai.

Oliver nhíu mi, trực giác nói cho hắn biết, kế hoạch của bọn họ nếu không phải có kẽ hở thì chính là đã bị bại lộ, nói không chừng Lilith đang định giăng lưới bắt gọn bọn họ.

Đang lúc hắn định gọi Oce quay lại, thì cánh cửa bọn họ vừa tiến vào bị đóng lại.

Theo tiếng sột soạt vang lên, từ lỗ thông gió trên đỉnh đầu có thứ gì đó tràn vào.

“Chào mừng lần thứ hai thể nghiệm virus Leen.” Giọng Lilith dội đến từ bốn hướng.

Nhóm Huyết tộc đi theo Oliver ý thức được nguy hiểm, liều mạng muốn đánh đổ vách tường kim loại.

Oce nhìn Oliver, “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Oliver đưa điện thoại lên bên miệng, “Feldt, Lilith đã có chuẩn bị.”

Feldt và Katherine đang lặng lẽ đi đến lối vào khoang máy. Nghe giọng Oliver trong tai nghe, anh nhíu mày, “Ngươi sao rồi?”

“Chúng ta đang chuẩn bị rút lui.”

Oliver nhìn khe hở bị đập nứt trên vách tường, gió biển lạnh lẽo lùa vào.

“Các ngươi vội ra ngoài đến vậy sao?”

Huyết hệ xoay đầu lại mới chợt ý thức được rằng mình đang ở trước mặt Huyết tộc thuần chủng, hơn nữa còn là Master của mình, thật là thất thố.

“Nếu vừa rồi là virus Leen, thì chúng ta đã nhiễm bệnh rồi. Cho dù rời khỏi chiếc thuyền này thì sao?”

Câu hỏi của Oliver làm mọi người bình tĩnh lại. Hắn quay đầu nhìn Oce, “Goi cho Debbie và Kevin phái trực thăng đến, nói cho họ biết chúng ta có khả năng đã bị nhiễm virus Leen.” Sau đó, Oliver đi ra ngoài, đứng trên boong thuyền, nhíu mày.

Bây giờ không thể bắt được Lilith, đầu mâu của nàng nhắm vào hai đại gia tộc của Huyết tộc hay là… Rolin đây?

Katherine ngừng lại nhìn xuống Feldt nói: “Bây giờ, chúng ta nên làm gì?”

“Lui về.” Tuy rằng Feldt vạn phần muốn nghiền nữ nhân này thành tro, điều hối hận nhất trong đời anh chính là bận tâm về thân phận Huyết tộc thuần chủng của nàng mà không lấy mạng nàng lúc ở trong phòng thí nghiệm dưới đáy biển. Nhưng anh cũng biết, dưới tình huống này mà còn tùy tiện tiến vào, tương đương với việc đem bản thân cùng tính mạng của toàn tộc nhân hướng về lưỡi đao.

Feldt vừa xoay người, liền căng cứng người tại chỗ, trên bánh răng bất động phía sau, có một người.

Katherine nhìn biểu tình của Feldt, cuối cùng cũng chú ý đến người kia, “Lilith…”

Không ngờ nàng tự mình ra trận.

Huyết hệ của Feldt và Katherin chợt nhoáng lên đánh úp nàng, ‘loảng xoảng’ – sau tiếng nổ, hai gã huyết hệ kia một người bị nàng ấn vào vách tường, người kia đầu đập vào bánh răng bên cạnh, máu phun tung tóe.

“Ngươi thật không có thẩm mỹ.” Feldt khoan thai tiến lên phía trước, bên khóe miệng là nụ cười ngả ngớn.

“Vậy thì tiến sĩ D dùng cái gì để hấp dẫn ngươi? Là một con người, cậu ta lớn lên cũng không tệ lắm.” Lilith cũng bước ra khỏi bóng tối, đứng trước mặt Feldt, ngón tay vỗ về chơi đùa trên má anh, “Hay là thiên phú của cậu ta cho người nhìn thấy hy vọng?”

Feldt giữ lấy cổ tay nàng, “Nếu ta nói ta mê luyến hết thảy của cậu ta, ngươi định làm thế nào đây?”

“Ta thích ngươi, Feldt, nhưng ngươi luôn làm ta đau lòng.” Lilith trưng ra biểu tình như một nữ diễn viên chuyên nghiệp, làm Feldt phải lui về sau nửa bước, phá lên cười đên bả vai run run.

“Truyện cô kể làm tối rất buồn cười.” Khóe miệng Feldt nhếch lên một khe hở nhỏ, “Thân mến, ngay cả Eva cũng chỉ được tạo thành từ xương sườn của Adam, mà ngươi lại muốn biến Adam thành xương sườn của mình.”

“Cho nên ngươi đang từ chối ta.” Khóe miệng Lilith vẫn cong thành nụ cười, giây tiếp theo nàng xuất hiện trên đỉnh đầu Feldt, trần nhà nổ vang một tiếng, sau khi Feldt tránh ra, chỗ đó lưu lại một vết nứt lớn.

Katherine không nói hai lời, đánh tới Lilith vừa đứng vững.

Nếu như là bình thường, có lẽ Feldt sẽ bày ra một chút phong độ đàn ông, nhưng lúc này đây, bất luận phải dùng phương pháp nào cũng tốt, anh chỉ muốn nữ nhân này biến mất khỏi thế giới.

Trong lúc Katherine và Lilith kiềm hãm lẫn nhau, Feldt như tia chớp lao vào trận chiến, một tay đâm vào ngực Lilith, nắm lấy trái tim đang đập cửa ả đàn bà ấy, cảm giác máu chảy ra từ khe hở làm Feldt hưng phấn không thôi.

Katherine lui tới bên người Feldt, “Giết nàng!”

Ngay khi Felt nắm chặt tay muốn kéo quả tim ra, thì anh cảm thấy ngực mình truyền tới một cơn đau, mà khóe môi Lilith kéo lên thành nụ cười đắc ý.

Người ức chế tim mình vậy mà lại là Katherine.

Thân thể nhất thời mất sức, Lilith chậm rãi tiến lên trước, bàn tay Feldt cũng theo người nàng rơi xuống, Feldt loạng choạng ngồi trên mặt đất.

Miệng vết thương trước ngực Lilith nhanh chóng khép lại, còn Feldt muốn tháo vật ức chế tim xuống nhưng lại phát hiện mặt trên cần phải quét dấu vân tay mới có thể mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.