Dạ Sắc Thâm Xử (Sâu Thẳm Trong Đêm)

Chương 29



Phương Cẩn xin nghỉ một ngày, nhưng hôm sau vẫn không đi làm.

Sáng sớm Cố Viễn đến đón cậu, nhưng trong nhà không có ai, gọi điện cũng không bắt máy. Đến công ty Cố Viễn lại dặn thư ký gọi tiếp, nhưng cả một buổi sáng cũng không hề có hồi âm.

Buổi trưa Cố Viễn vốn có một hội nghị, nhưng mỗi lần đến chỗ thư ký lại nghe báo rằng điện thoại không ai nghe máy, hắn rốt cục ngày càng nóng nảy không yên, cuối cùng lúc sắp đến buổi trưa thì tuỳ tiện mượn cớ, dời lại buổi hội nghị mà bên nhà cung cấp đã mỏi mắt trông chờ hắn mở gần nửa tháng, sau đó cũng không đánh tiếng với ai mà tự mình lái xe đến nhà Phương Cẩn.

Lần thứ hai đứng trước cánh cửa này, hắn đột nhiên nhớ lại lần trước không mời mà tới, kết quả ở phòng khách nghe thấy tiếng tiếng thở dốc gấp gáp bị đè nén truyền tới từ phòng ngủ, trong lòng lập tức xẹt qua một dự cảm chẳng lành, đôi mày rậm cũng nhíu lại.

...Có phải Phương Cẩn ở nhà...

Nhưng mà cậu ấy thích mình, bây giờ đã biết mình cũng thích cậu ấy, chắc không phải đâu.

Cố Viễn không nhịn được mà nghĩ nếu như Phương Cẩn thật sự lại lên giường với người ta, thì hắn phải làm cái gì. Phản ứng đầu tiên của hắn là đem gian phu đánh bán sống bán chết, sau đó gọi điện kêu vệ sĩ trùm bao bố ném xuống sông, rồi trói Phương Cẩn lại hung hăng đè ba ngày ba đem khiến cậu nhận thức rõ sự thật, sau này không dám liếc mắt tới những người đàn ông khác nữa; nhưng nghĩ đi nghĩ lại một chút, trực tiếp ra tay đánh gian phu có vẻ không thú vị lắm, phải treo ngược tên kia lên, để tên kia mở to mắt nhìn hắn làm Phương Cẩn đến mức ý thức mơ hồ, khiến cậu khóc lóc cầu xin tha thứ thừa nhận hắn tốt hơn bất kỳ kẻ nào mới đúng.

Cố Viễn hít sâu một hơi, đè nén sự tức giận và kích động nào đó đang sôi trào, đưa tay gõ cửa một cái.

"Phương Cẩn! Anh biết em ở bên trong! Phương Cẩn!"

"Đi ra mở cửa!"

Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm.

Cố Viễn gõ đến mấy chục lần, càng gõ trong lòng càng nổi lửa, đột nhiên cửa mở ra không hề báo trước. Kết quả trong nháy mắt đó Cố Viễn không thu tay kịp, mấy đột ngón tay thuận thế lao đi... Bốp!

Phương Cẩn che mũi ngồi xổm xuống.

"Em sao rồi?" Cố Viễn nhất thời có chút hoảng hốt, nhanh chóng đỡ Phương Cẩn dậy nhìn một cái, chỉ thấy nửa gò má cậu đều bị mái tóc lộn xộn che phủ, cậu đang bụm chặt miệng mũi, mơ hồ có thể thấy khoé mắt đỏ bừng, trên hàng mi dường như còn treo nước mắt.

Cố Viễn lập tức phát hoảng: "Anh không cố ý! Có đau lắm không? Đánh trúng đâu rồi? Có chảy máu không?"

Phương Cẩn nhắm chặt hai mắt không nói được một lời, chỉ có nước mắt từng giọt từng giọt thật lớn trượt qua gò má. Cố Viễn trăm triệu lần không nghĩ tới chính mình lại làm cho Phương Cẩn khóc dưới tình huống như vậy, trong lúc hoảng loạn chỉ có thể ôm cậu tới ghế sô pha trong phòng khách, vừa đè cậu xuống không cho đứng dậy, vừa cố sức đẩy bàn tay đang che miệng mũi của cậu ra.

Chỉ thấy mũi cậu đã hoàn toàn đỏ, nhưng không biết là khóc đỏ hay bị đánh đỏ, Cố Viễn cẩn thận nhìn kỹ một chút, may là không chảy máu mũi.

"Anh không cố ý mà, đừng khóc nữa đừng khóc nữa... Em cần chườm đá không?"

Phương Cẩn gắt gao nhắm chặt hai mắt, tựa người trên ghế sô pha, chỉ lắc đầu không nói một câu.

Nhưng Cố Viễn vẫn đi đến tủ lạnh tìm hai viên đá, lúc đi ngang phòng ngủ còn tiện thể liếc mắt nhìn vào, bên trong cũng không có ai khác, vì vậy hắn thở phào nhẹ nhõm.

Phương Cẩn đã ngồi dậy, tựa vào góc tay vịn sô pha, ánh mắt kinh ngạc dõi theo Cố Viễn. Vẻ mặt kia kỳ thực có chút đờ đẫn, Cố Viễn cũng không biết làm thế nào, liền lấy viên đá xoa lên sống mũi cho cậu, cậu cũng không phản kháng, gặp lạnh chỉ khẽ nghiêng đầu tránh một chút.

Cố Viễn lại xoa xoa bên cánh mũi cậu, nhìn thấy thật sự không bị chảy máu, sau đó tiện tay ném viên đá vào trong miệng nhai rốp rốp rồi hỏi: "Em làm sao vậy?"

"..."

"Sao hôm nay không đi làm? Tâm tình không tốt sao?"

"..."

Cố Viễn nắm lấy tay cậu, kéo tay áo lên nhìn một chút, chỉ thấy máu tụ tím đen đã tan đi không ít. Nhưng sắc mặt cậu vẫn thật sự không dễ nhìn, dưới mắt có vành đen trông rất mệt mỏi, có vẻ đã thật lâu rồi không ngủ, ngay cả ý thức cũng có chút cảm giác bị tan rã.

Bộ dáng như vậy thực sự quá bất thường, giọng Cố Viễn nghiêm nghị lên: "Phương Cẩn! Em rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đừng có không nói lời nào!"

"... Không có gì..." Hồi lâu sau Phương Cẩn rốt cục nhỏ giọng nói, "Có chút khó chịu."

Cố Viễn lập tức sờ thử trán cậu, quả nhiên có chút phát sốt. Hắn lập tức đứng dậy tìm thuốc tìm nước, nhưng lại bị Phương Cẩn kéo lại, khàn khàn nói: "Không cần uống thuốc, bình thường cũng hay như vậy... Không có chuyện gì, lát nữa thì tốt rồi, uống thuốc hạ sốt nhiều không tốt."

Cố Viễn cũng biết tâm tình cậu có biến động lớn thì sẽ phát sốt, nhưng chuyện gì xảy ra lại khiến tâm tình cậu biến động chứ?

Hắn hoài nghi nhìn Phương Cẩn, lại thấy đối phương dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt kia như là trong lòng cất giấu nhiều chuyện không giải quyết được, muốn tìm thấy đáp án trên người hắn vậy. Trong lòng Cố Viễn khẽ động, nghĩ đến có phải cậu thấy kỳ hạn một tháng sắp đến liền muốn chia tay với hắn hay không, vì vậy hắn lại ngồi xuống kéo tay cậu, cẩn thận mà trịnh trọng hỏi: "Có phải em có chuyện gì muốn nói cho anh biết không?"

Trong phòng khách một mảnh an tĩnh, ngọn cây ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đong đưa, truyền đến tiếng ve kêu mơ hồ.

Phương Cẩn nhìn chăm chú vào hắn, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

"...Cố Viễn..." Thật lâu sau cậu rốt cục nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao anh thích em vậy?"

Cố Viễn sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức thanh minh: "Là em thích anh trước!"

Lời phản bác yếu ớt của Phương Cẩn còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Cố Viễn không chút lưu tình mà chặn lại: "Chuyện gì anh cũng biết hết rồi, cũng hoàn toàn có thể hiểu, cho nên em không cần che giấu gì hết. Mọi người đều là người lớn rồi, những chuyện như yêu thích hay thậm chí ham mê không cần gì phải phân tích ra một hai ba bốn cả, em chỉ cần nói anh có thích hợp hay không thôi? Lẽ nào anh vẫn không thể vượt qua tiêu chuẩn chọn lựa của em sao?"

"...Anh biết trong giới của em có thể tương đối loạn, gặp rất nhiều cám dỗ." Cố Viễn nhìn Phương Cẩn đang lắc đầu tựa như muốn nói cái gì, hắn lập tức ngắt lời không cho cậu cự tuyệt: "Nhưng điều kiện của anh em cũng thấy đấy, nói không phải khoe, tốt hơn phần lớn những người em từng hẹn hò qua đúng không? Em còn cần đi tìm người khác làm gì chứ?"

"Em không có... hẹn hò qua nhiều người..." Phương Cẩn nói ngắt quãng, "Em chỉ là..."

Cố Viễn nhạy bén nhận ra trọng điểm.

Không có hẹn hò qua nhiều người.

Hắn vẫn mơ hồ cảm thấy kỳ thực Phương Cẩn có một đối tượng lui tới cố định, còn có chút phiền phức ở chỗ đối tượng đó, có thể là thiếu tiền, nợ ân tình hay bị chụp ảnh khó coi, cho nên mới chần chừ do dự trong việc xác định quan hệ với hắn... Nhưng đây chỉ là suy đoán của hắn, không có bất kỳ dấu vết gì trong thực tế để chứng minh điều nay cả.

Có điều không biết tại sao, cái suy đoán này ngày càng rõ ràng, đến mức độ không cách nào xem nhẹ được.

"Bây giờ em còn có đối tượng cố định sao?" Cố Viễn nhìn vào mắt Phương Cẩn mà hỏi.

Giọng nói của hắn ôn hoà, dịu dàng, ung dung thản nhiên mang theo sự mê hoặc.

Phương Cẩn dường như đắm chìm trong ánh mắt thâm sâu như biển kia, chỉ kinh ngạc nhìn hắn, ngay cả chớp mắt cũng đã quên, một lát sau mới lắc đầu: "Không có..."

Không khí dường như chợt ngưng đọng rồi sau đó bắt đầu chậm rãi lưu động, mang theo những luồng khí ấm áp đặc quánh, dần dần kéo bọn lại gần cùng một chỗ.

Cố Viễn vươn người sang hôn lên môi cậu, mới đầu là đứt quãng, rồi lại miên man không dứt, những lúc khẽ tách ra lấy hơi để thở Phương Cẩn phát ra tiếng rên rỉ mềm yếu; âm thanh kia rơi vào tai Cố Viễn khiến hắn như bị tắm trong tình dục, mang theo chút khàn khàn nhỏ vụn, khiến mỗi dây thần kinh của hắn đều tràn ngập lửa nóng và khát khao cháy bỏng.

Ngay sau đó hắn làm nụ hôn này sâu thêm, ký ức được kéo về buổi tối điên cuồng một tháng trước, Phương Cẩn bị hắn đè xuống xỏ xuyên từng lần một, hung ác tàn nhẫn như dã thú chinh phục con mồi xinh đẹp dưới vuốt nhọn của mình... Khi đó người này cũng chỉ có thể phí công khóc lóc và co mình lại mà thôi, tay thì gắt gao nắm lấy ga giường theo tần suất thân thể bị xâm phạm, đôi môi đỏ thắm ướt át vô ý thức hé mở, không chút năng lực chống cự để hắn tuỳ ý hôn lên.

Hơi thở của Cố Viễn trở nên nặng nề, hắn đè Phương Cẩn vào sâu trong sô pha, sau đó đột nhiên ngẩng cao đầu từ trên cao nhìn xuống: "Nói em thích anh."

Mí mắt Phương Cẩn ửng đỏ, đáy mắt ngậm nước không chớp một cái.

Cố Viễn thả dịu âm thanh, vẻ mặt tràn ngập mê hoặc, hoàn toàn khác biệt với hung khí nóng rực ở phía dưới đang gắt gao đè giữa bắp đùi Phương Cẩn: "...Nhanh nói đi, nói em thích anh."

"..." Phương Cẩn há miệng trong ánh mắt trông đợi của hắn, lại chỉ phát ra một lời nỉ non mơ hồ.

Em thích anh.

Em thích anh thì như thế nào đây?

Ân oán và gút mắt của thế hệ trước, hận máu cùng sống chết khác thường, tất cả như một cái lưới lớn đang dần dần mở rộng từ trong bóng tối sâu thẳm, một ngày nào đó sẽ tàn nhẫn siết chết tình yêu mỏng manh yếu ớt này, cho đến khi nó hoá thành máu thịt nhễ nhại hung tợn.

"Em không thích anh sao? Đêm hôm đó người khóc gọi tên của anh là ai?"

"Rõ ràng lén lút thích anh lâu như vậy, cho rằng không thừa nhận là có thể coi như không có sao?"

Phương Cẩn quay đầu đi chỗ khác, nhưng hơi thở ấm áp của Cố Viễn lại áp sát bên tai cậu, từng lời thúc giục, tựa như ngàn vạn cây kim hung hăng đâm vào nơi hèn yếu tự ti nhất trong lòng cậu, đau đớn đến mức phải cuộn người lại.

Thật sự cho rằng không thừa nhận là có thể coi như không có sao?

"...Em thích anh..." Phương Cẩn đứt quãng, nghẹn ngào má phát ra âm thanh: "Em thực sự rất thích anh..."

Cố Viễn như tướng quân giành được thắng lợi, ôm bổng Phương Cẩn lên một cái, bước vào phòng ngủ, nặng nề ném cậu lên giường rồi lập tức dùng cả người nhảy qua ngồi lên.

Phương Cẩn ngửa đầu lần thứ hai bị hôn môi, chỉ cảm thấy từng cái nút áo trên người bị cởi ra, quần áo nhanh chóng bị lột ra, da thịt trần trụi ma sát với những mảng vải sang quý mềm mại trên người Cố Viễn, có một cảm giác kích thích như điện chạy khó có thể hình dung được. Cậu cho rằng Cố Viễn cũng sẽ nhanh chóng cởi quần áo ra, ai ngờ ngay sau đó đã cảm giác được mình đang bị mở rộng, vết chai thô ráp do dùng súng trên ngón tay tạo ra ma sát, khiến cậu phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.

"Cố... Cố Viễn, Cố Viễn..."

Cố Viễn từ trên cao nhìn xuống, như một con sói oai phong đang giẫm lên người cậu, nhưng con sói mạnh mẽ anh tuấn tàn nhẫn này lại áo mũ chỉnh tề, đáy mắt lóe ra tia sáng khiến kẻ khác không rét mà run.

"Chịu đựng..." Hắn lạnh lùng nói, "Không được kêu."

Phương Cẩn trở tay nắm lấy ga giường, trong nháy mắt khi hung khí cứng rắn nóng rực tiến vào cậu dùng hết sức ngẩng đầu lên, lộ ra đường cong ưu mỹ của chiếc cổ thon dài. Cố Viễn lập tức cúi người cắn lên hầu kết mỏng manh trí mạng của cậu, thậm chí hắn còn có thể cảm giác rõ ràng mạch đập, cảm giác được dòng máu tươi ấm áp đang chảy ngay dưới răng nanh bén nhọn của hắn, còn sảng khoái dữ dội hơn thứ đang ra vào từng cái một bên dưới.

Đó là khoái ý chinh phục.

Hắn chưa từng có cảm nhận rõ ràng như trong giờ khắc này, thân thể mềm yếu mà mỹ lệ dưới thân này, là để hắn thống trị.

Đây là con mồi của hắn, bị hắn đánh chiếm, chà đạp, run rẩy khuất phục lực lượng dưới sức mạnh của hắn, bị ép mở ra thân thể dâng lên nơi chặt chẽ ấm áp ở bên trong.

Tình yêu cùng dục vọng tối tăm tàn nhẫn dây dưa cùng một chỗ, trộn lẫn với nhau rồi bốc hơi lên, ăn mòn từng dây thần kinh của Cố Viễn.

Hắn cố ý lột trần toàn thân Phương Cẩn, bản thân lại không cởi quần áo, chỉ kéo quần xuống lộ ra bộ phận to lớn hung ác, dùng nó để chen vào bên trong vách thịt tươi đẹp ẩm ướt đang không ngừng co rút, mạnh mẽ kích thích điểm mẫn cảm nhất ở sâu bên trong, thưởng thức sắc dục khó có thể che giấu toát ra trên gương mặt khuất nhục của Phương Cẩn; đồng thời cúi người hôn liếm ngậm mút lỗ tai đỏ bừng của cậu, kề sát tai cậu dùng những từ ngữ hạ lưu khôi hài mà giễu cợt cậu, nhục nhã cậu, ép buộc cậu nhìn vào ngón tay ẩm ướt của hắn.

"Xem em ướt nhiều chưa? Nghe âm thanh này một chút xem, nước nhiều đến mức sắp chảy xuống chân rồi này."

Phương Cẩn giãy dụa mang theo tiếng khóc nức nở, lồng ngực kịch liệt phập phồng, ngay sau đó bị đâm đến mức ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.

Cố Viễn lại phấn khởi tới cực điểm, nhìn ngón tay cậu gắt gao nắm lấy ga giường, nhất thời hứng khởi liền rút dây thắt lưng, thuần thục cột tay cậu vào đầu giường. Như vậy ngay cả góc độ giãy dụa của Phương Cẩn cũng bị hạn chế rất nhiều, chỉ có thể ở kịch liệt run rẩy dưới thân thể rắn chắc cường tráng của Cố Viễn, phát ra những lời cầu xin tha thứ vỡ vụn đến lạc giọng theo từng đợt cắm vào thật sâu, rút ra, rồi lại cắm vào sâu đến đáng sợ hơn nữa.

Cố Viễn ra vào không ngừng trên người cậu tròn nửa tiếng, mỗi khi Phương Cẩn không chịu nổi sắp tắt thở đến nơi thì lại thả chậm một chút, hôn lên hàng mi đẫm nước mắt của cậu, mãi cho đến khi cậu bị nước bọt thấm ướt, bị không biết bao nhiêu lời lẽ vô tình xâm phạm; sau đó chờ Phương Cẩn chậm rãi lấy lại hơi thở được một chút, sẽ một lần nữa làm cậu dồn dập, hung khí mang theo nước đi ra thấm ướt đẫm đùi trong của Phương Cẩn và ga giường, ép buộc cậu nói từng câu em thích anh.

Phương Cẩn giữa đường đã không kiên trì nổi mà lên cao trào, cuối cùng lúc Cố Viễn hung hăng bắn tinh dịch vào sâu trong cơ thể cậu, điểm trí mạng bị lấp đầy chà xát kích thích khiến cậu lần thứ hai bắn ra.

Nhưng lần này căn bản không còn lại bao nhiêu, huyệt động ở phía sau kịch liệt dồn nén co rút từng đợt, vỗ về Cố Viễn đến cực kỳ khoan khoái, hắn lại chôn sâu bên trong đưa đẩy theo biên độ nhỏ thêm vài chục lần mới rút ra.

"Anh cũng thích em..." Trong ý loạn tình mê Cố Viễn nắm lấy tóc cậu, ép cậu ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn của hắn, kề bên gương mặt khóc đến rối tinh rối mù của cậu mà thì thầm nói: "Anh yêu em."

Lời vừa mới ra khỏi miệng Cố Viễn cũng tự giật mình sửng sốt một chút.

Đó là lần đầu tiên trong đời hắn nói anh yêu em.

Thật sự là lần đầu tiên.

Xế chiều bọn họ lại làm lần thứ hai, lần này là ở trong nhà tắm, Cố Viễn đặt Phương Cẩn trên bức tường gạch men dưới vòi sen, từ phía sau đi vào thật sâu bên trong cậu; nhưng Phương Cẩn rõ ràng không thích cái tư thế này, trong hốt hoảng cậu cứ luôn không ngừng quay đầu, vô ý thức muốn tìm kiếm khuôn mặt của Cố Viễn.

Bộ dáng này kỳ thực vô cùng đáng thương, bởi vậy sau khi ra khỏi phòng tắm, làm lần thứ ba trên thảm trong phòng ngủ, Cố Viễn dịu dàng mặt đối mặt mà làm cậu, thả tiết tấu thật chậm thật săn sóc, còn ghé vào tai cậu không ngừng nỉ non những lời tâm tình dễ nghe.

Cuối cùng khi kết thúc thì sắc trời đã sắp tối đen hoàn toàn, bởi vì lượng tinh lực tiêu hao quá lớn, đến giờ cơm tối thì Phương Cẩn đã sắp không nhịn được mà ngủ mất. Cố Viễn gọi điện thoại kêu món ở bên ngoài, đút cho cậu từng muỗng từng muỗng cháo thịt nạc trứng muối ấm áp ngon lành, ép cậu ăn hơn phân nửa chén cháo trong trạng thái bán ngủ, rồi mới để cậu yên giấc.

"Anh yêu em..." Trước khi chuẩn bị đi ngủ Cố Viễn hôn lên phần tóc mai ẩm ướt của Phương Cẩn một cái, nhỏ giọng nói.

Căn phòng bị đêm đen bao phủ, hồi lâu sau hắn lại mỉm cười, dán vào khuôn mặt ửng hồng trong lúc ngủ mơ của Phương Cẩn mà hôn thêm một cái: "Thưởng thêm một cái nữa... Coi trọng anh là ánh mắt của em không tệ đâu đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.