“Công chúa điện hạ, ta đã nói người đừng trêu chọc Phàn đại nhân rồi mà, hắn tức giận rồi, người còn muốn chạy theo sao?” Nữ tì bên người Thục Hoa của Giang Lâu Nguyệt nói.
Lúc này, Giang Lâu Nguyệt đã lớn khôn, trút bỏ vẻ ngây thơ, thay thế hoàn toàn bằng dáng vẻ đoan trang phóng khoáng, chỉ là vẻ giảo hoạt trên khuôn mặt vẫn không mất đi, “Tại Phàn Quy Ngọc đấy chứ. Hắn ta cũng không phải Phật sống, ngọc bội là đồ vật phu nhân Hộ Quốc công lưu lại ta đương nhiên không động vào nhưng chỉ chạm tay áo, sao hắn lại nổi cơn tam bành?”
“Còn không phải công chúa luôn miệng nói mấy câu…kì quái.”
“Nhàm chán quá đi, có thế nào ta nói thế đó mà.” Giang Lâu Nguyệt dẩu miệng, “Người đâu rồi?”
“Còn chưa ra cửa.”
Giang Lâu Nguyệt vội vàng xách vạt áo chạy ra ngoài, quả thật thấy một bóng người, vóc dáng như bách tùng, “Phàn Quy Ngọc!”
Nam nhân nghe được âm thanh rõ ràng đẩy nhanh tốc độ nhưng vẫn duy trì cử chỉ nhã nhặn trong cung.
Bởi vậy, Giang Lâu Nguyệt chạy tới dễ dàng ngăn cản hắn. “Được, ta không nói nữa. Ngươi vào cung đi, Gia Hữu rất nhớ ngươi đó.”
Thục Hoa đứng cạnh che miệng cười, không biết công chúa đang nói mình hay bệ hạ nữa.
Phàn Thanh lập tức lùi nửa bước, mặt mày vô cùng cảnh giác, “Hành vi người phóng đãng, Phàn mỗ khuyên công chúa thỉnh tự trọng.”
Giang Lâu Nguyệt ngớ người, chẳng qua hàng ngày nàng khen hắn anh tuấn soái khí, tài cao học rộng người này đã đỏ bừng mặt quay đi, giờ lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với nàng!
“Phàn Tư Đồ, chức quan của ngươi bây giờ đã lớn nên không thèm để bản công chúa vào mắt nữa phải không?” Giang Lâu Nguyệt biết Phàn Thanh trời sinh quy củ, cao thấp tôn ti đều phần biệt rõ ràng nên nàng đánh vào vấn đề này, quả thật gãi đúng chỗ ngứa. Có lẽ, trong lòng Phàn Thanh, nàng mãi mãi chỉ là một công chúa điêu ngoa tùy hứng thôi.
“Tại hạ không dám.” Phàn Thành cúi đầu.
“Ta kéo tay áo ngươi được không?”
Phàn Thanh mím môi không đáp, thần sắc vô cùng nhẫn nại.
Giang Lâu Nguyệt vươn tay, lướt qua tay áo hắn, chọc một cái đã rụt về, “Thôi, không đùa ngươi nữa. Vào với ta đi, Gia Hữu vừa tặng ta một con mèo dị đồng, chưa biết đặt tên là gì, Phàn đại nhân học rộng hiểu nhiều, không bằng ngươi nghĩ xem.”
Phàn Thanh chỉ có thể theo Giang Lâu Nguyệt trở về Trường Mẫn Cung của nàng, phía đông nam có Trường Minh Điện cung phụng Giang gia tiên liệt, hương khói lượn lờ, cũng không biết tại sao có thể tạo nên tính tình nàng.
Giang Lâu Nguyệt đi trước, dạo quanh đại sảnh rồi tiến về sương phòng phía bên trái, ôm ra một con mèo tuyết trắng, lỗ tai cụp xuống, thấy người tới bèn khẽ nhúc nhích. Đôi mắt nó trong veo, con ngươi trái phải lục lam lẫn lộn.
“Gia Hữu đưa ta đó, ngươi xem nè.” Giang Lâu Nguyệt đưa mèo cho hắn.
Phàn Thanh nhíu mày, không nhận lấy, mèo trắng vươn hai chân, muốn cọ lên người hắn.
Giang Lâu Nguyệt chu miệng, bất mãn nói, “Ngươi đó, bình thường không thèm nhìn ta lấy một cái, thấy hắn đã sán tới đòi cọ. Ăn cay táo rào cây sung mà.” Nàng tiếp tục quay ra nói với Phàn Thanh, “Phàn đại nhân, ngươi ôm nó đi.”
Phàn Thanh duỗi tay ra, vốn tưởng mèo nhỏ sẽ không hiểu động tác này ai ngờ nó nhảy phốc lên người hắn, còn chọn một tư thế thoải mái cuộn tròn, đuôi trắng bông xù thỏa mãn lắc lư hai cái.
Ngẩn ngơ không biết xuống tay chỗ nào, đành thuận theo nó, bộ dáng mới lạ của Phàn Thanh chọc Giang Lâu Nguyệt cười ha hả, “Phàn Quy Ngọc, ngươi ôm trẻ con hả? Còn nữa, con mèo này thật giống ngươi, mềm cứng không ăn, còn tự phụ vô cùng.”
Trên mặt Phàn Thanh nổi lên một rặng mây đỏ, mím môi, muốn nhét mèo trắng vào lòng Giang Lâu Nguyệt, “Hồ nháo.”
“Ta hồ nháo, là ta hồ nháo.” Giang Lâu Nguyệt đáp qua loa, “Phàn Quy Ngọc, ngươi chưa từng ôm qua vật mềm mại như vậy nhỉ? Có thấy khó chịu không?”
“Chưa từng.”
Giang Lâu Nguyệt thăm dò hắn kĩ lưỡng, xác định lời nói là thật hay giả rồi mới mở miệng, “Thôi, hũ nứt.” Dừng lại một lúc, “Ngươi đặt tên cho nó đi.”
Phàn Thanh mím môi, “Đại Tuyết.”
“Được, Đại Tuyết, tới đây. Cười một cái nào.” Giang Lâu Nguyệt vuốt vuốt đôi tai mèo trắng muốt.
Hai người vừa ngồi xuống nô tài trong cung Gia Hữu đã tới báo cáo, gọi Giang Lâu Nguyệt đến, Phàn Thanh như được đại xá, vội vàng cáo từ.
“A tỷ!” Gia Hữu mười ba mười bốn tuổi, vẫn còn nhỏ xíu ngồi lọt thỏm trong Kim Sơn Vị thênh thang, vẫy vẫy tay về phía nàng.
Bước chân qua, người hai bên tự khắc lui xuống, Giang Lâu Nguyệt ngồi xuống cạnh hắn, “Tìm ta có việc gì?”
“Ta nghe Ngô ma ma nói A tỷ năm nay 17 rồi, đã đến tuổi kết hôn. Ta chọn được vài người anh tuấn tài cao rồi nè, ngươi nhìn qua chút đi?”
“Ta…”
Gia Hữu đương nhiên hiểu nàng, cuống quít bổ sung, “Không thích thì thôi, ta cũng đâu muốn mất A tỷ?”
Giang Lâu Nguyệt cúi đầu, mở danh sách trên bàn ra, xem lướt qua đã buông xuống.
“A tỷ cứ chọn đi, nhìn trúng thì nói cho ta. Thánh chỉ ai dám kháng?” Cẩn thận quan sát biểu tình A tỷ, Gia Hữu nói.
“Được… Vậy ta… Tùy ý đi, ngươi chọn cho ta.”
“Được!”
Giang Lâu Nguyệt vô tình lật lật vài cái, sau đó tay bỗng khựng lại ở một cái tên.
“Đây là… Phàn tiên sinh? A tỷ, ngươi cố ý đúng không?” Gia Hữu làm mặt quỷ, nhẹ nhàng hỏi.
Mặt Giang Lâu Nguyệt lập tức đỏ bừng, cái miệng luôn nhanh nhảu thường ngày nhất thời ậm ừ không đáp, chỉ biết đưa tay chọt vào mặt Gia Hữu, “Vớ vẩn. Ai dạy ngươi đó?”
Xưa nay Gia Hữu lăn lộn với nàng đã thành thói, nhảy vụt sang một bên tránh, “Có ai không biết chuyện A tỷ thích Phàn đại nhân đâu? Chỉ có hắn giả câm giả điếc thôi.”
“Gia Hữu!” Giang Lâu Nguyệt tức muốn hộc máu, đưa tay cù nách hắn, đến khi tiểu hoàng đế mở miệng xin tha mới thôi.
“Đừng cù, đừng cù! A tỷ tha mạng! A tỷ không thích! Không thích! Một chút cũng không thích Phàn đại nhân! Tất cả hôn sự đều do ta sắp xếp! Được chưa?”
Giang Lâu Nguyệt hừ một tiếng mới thu tay lại.
Gia Hữu nằm bẹp lên bàn, nhỏ giọng nói, “A tỷ, dù hoàng thúc có ngăn cản ta cũng phải đi xem buổi lễ đó.”
“Ai ngăn được ngươi.” Giang Lâu Nguyệt thè lưỡi.
“A ba A mụ mà biết A tỷ gả được cho người mình thích nhất định sẽ rất vui, giống như ta vậy.” Gia Hữu nói.
Giang Lâu Nguyệt cong môi, chọt chọt ngón tay vào cái má mềm mềm của hắn, “Trẻ con học đòi người lớn.”
“Nếu không lớn nhanh chút thì nhỡ có người xấu tới, sao ta có thể bảo vệ A tỷ. A ba A mụ bảo vệ chúng ta, ta cũng muốn bảo vệ A tỷ!”
“Rồi rồi, nam tử hán đại trượng phu cố lên!”
“Phàn tiên sinh còn khen ta hôm nay tiến bộ đấy!”
“Đại trượng phu không đòi quà.”
“Ơ~” Gia Hữu làm nũng.
“Được rồi, vậy tối ngươi đến cung ta chơi cờ đi.”
“A tỷ tốt nhất!”
Hai người lại hàn huyên dăm ba câu, Giang Lâu Nguyệt sợ quấy rầu công vụ của Gia Hữu nên cáo lui trước, đúng lúc ra tới chính điện thì đụng phải Giang Thừa Khưa đang cùng hai vị Cửu khanh* đến bái phỏng.
(*) Tức chín Khanh, Chiêu Minh Vương giảng rằng: Trong thiên văn, Cửu khanh là tên chín ngôi sao, đại diện cho từng thứ bậc triều đình
Giang Lâu Nguyệt liếc qua một cái rồi đi thẳng, hoàn toàn không có ý tứ đón tiếp.
“Mẫn Nguyệt công chúa ngày càng đổ đốn, Nhiếp Chính Vương, hoàng thúc ngay trước mặt mà dám không hành lễ, phóng đãng vô giáo dục!”
“Nữ tử kị nhất tham gia triều chính, nhỡ ảnh hưởng đến bệ hạ thì sao?”
Giang Thừa Khưa mở miệng, “Đại nhân, vào trước đã.”
Hai vị Cửu khanh mới im lặng.
Giang Thừa Khưa đứng ngay bậc thềm, chắc hẳn Giang Lâu Nguyệt cũng nghe được nhưng đầu nàng vẫn ngẩng cao, bước đi đoan chính, sống lưng thẳng tắp, từng tầng cung trang mỹ lệ bật lên trên nền cẩm thạch, tựa như một con khổng tước đầy kiêu ngạo.
Cung trang được dệt lên bởi vô số tơ lụa vàng óng, dưới ánh mặt trời tỏa ra kim quang rực rỡ.