Đã Sớm Khom Lưng

Chương 7



“Mẫu thân, sao bệ hạ lại đột nhiên triệu chúng ta tới?” Tiểu Phàn Thanh mặc áo xanh lục chỉnh tề, dung nhan non nớt, con ngươi đen láy trong veo.

Lư thị ngồi xổm xuống trước mặt hắn, tươi cười dịu dàng giống hệt tên bà, Lữ Tĩnh Uyển. Nhưng trong mắt mọi người, chẳng qua chỉ là một cái danh phu nhân Hộ Quốc công hão.

Vươn tay, Lư thị khẽ sờ đầu cậu nhóc, “Khi chúng ta tiến cung con tuyệt đối không được đi loạn, nói bừa, hành động theo cảm tính biết chưa hả?”

Mặc dù đã nghe những lời này nhiều lần nhưng Phàn Thanh vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Hai mẹ con ngồi xe tiến vào thâm cung, cửa lớn phía sau nhanh chóng khép lại.

Mới đầu xuân nên hoa đào trên tường bắt đầu e ấp nở rộ, từng cụm từng cụm tỏa hương thơm ngát.

Xe ngựa đưa đến đây không thể đi tiếp, Lư thị xuống xe trước, sau đó mới dắt Phàn Thanh sau.

“Phàn phu nhân, Thánh Thượng đã ở Ngự Hoa Viên đợi sẵn.” Một tỳ nữ nói.

Lư thị đáp lời rồi xoa đầu Phàn Thanh, đi theo tỳ nữ đến Ngự Hoa Viên.

Đây là một triều đại hỗn loạn, giang sơn còn chưa vững, dân chúng khổ cực, triều thần cấu xé lẫn nhau, yêu phi Trần Như quạt gió nổi lửa nơi hậu cung sóng gió, gian thần một người làm quan cả họ được hưởng, chướng khí mịt mù. Giang Trọng Thanh háo sắc, hoang dâm vô độ, không màng triều chính, sống vật vờ mơ màng.

Ngày chiến sự phía tây thất bại, trong cung hãy còn tấu dở khúc Ngọc Thụ, sa trường thây phơi thành bãi, gạch vàng ngói đỏ vẫn yên bình.

Triều đại này dường như chẳng còn người tốt, nữ tử thường xuyên mang mạn che mặt, sợ bị Giang Trọng Thanh nhìn trúng, triều thần nhu nhược hèn nhát, đứng ngồi không yên.

Giang Trọng Thanh hễ thấy nữ tử nào xinh đẹp sẽ không từ mọi thủ đoạn có được nàng mặc Trần Như ghen lồng lộn. Phàm là người vừa bước xuống từ giường rồng sẽ bị nàng bí mật sát hại.

Giang Trọng Thanh vô cùng sủng ái Trần Như, biết nàng ghen tị, lại hiểu rõ tính nàng nên cũng một mắt nhắm một mắt mở cho qua. Rốt cuộc nữ nhân cũng như quần áo, mặc rồi sẽ hết giá trị.

Lư Tĩnh Uyên xui xẻo bị nhìn trúng nhưng tại thân phận đặc biệt, chồng bà là Hộ Quốc công tiền triều, là tâm phúc của tiên hoàng, Giang Trọng Thanh đụng đến khác nào tự chặt đứt tay phải. Ăn không được chiếm không xong, Giang Trọng Thanh chỉ có thể lấy Phàn Thanh ra ép bà tiến cung thưởng trà ngắm hoa.

Hai mẹ con đã đến trước của Ngự Hoa Viên, Phàn Thanh hơi bất an, nắm chặt tay áo Lưu Tĩnh Uyển, “Mẹ.”

Lư Tĩnh Uyển cười cười, cúi đầu, “A Thanh, sao vậy?”

“Chúng ta về nhà đi.”

“Đợi mẹ hầu trà bệ hạ xong chúng ta về, A Thanh ngoan.”

Phàn Thanh có chút nóng nảy, tiến lên trước một bước, nắm tay áo bà không buông, dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ bướng bỉnh mở miệng, “Về nhà.”

Lư Tĩnh Uyển nắm tay hắn đến một nơi kín đáo, sau đó ngồi xổm xuống, hôn chụt lên mặt hắn, “Hai chén trà thôi, mẹ nói xong thì về.”

Phàn Thanh mím môi im lặng.

Lư thị dắt tay hắn, “Con chơi quanh quẩn ở đây với Mệ Nhiên, mẹ đi bồi bệ hạ, một lúc thôi.”

Mệ Nhiên là nha hoàn hồi môn của Lư thị, theo bà đã hơn mười năm. Lư Tĩnh Uyển nhìn trong chốc lát rồi ôm Phàn Thanh vào lòng, cọ cọ mặt hắn, dường như muốn khắc hắn vào tận xương tủy, “Về sẽ cho con ăn chè sen tám cánh.”

Phàn Thanh nhìn mẫu thân buông hắn ra sau đó đứng lên, tiếp tục đi dọc theo con đường nhỏ, núi giả hoa tươi nhanh chóng che khuất thân hình bà.

“Thế tử, chúng ta chơi một lát phu nhân sẽ về.” Mễ Nhiên nói.

Phàn Thanh im lặng, đôi con ngươi thanh triệt nhìn chằm chằm bông mẫu đơn trước mắt. Hắn cảm thấy Ngự Hoa Viên này quá lộng lẫy, cánh hoa đỏ rực, từng mảng từng mảng như đang chứa đựng thứ gì. Quá lộng lẫy, lộng lẫy đến nỗi có thể nuốt trọn vạt áo vàng nhạt của mẫu thân.

Không biết hắn đã nhìn đóa hoa kia bao lâu.

Hoa viên đột nhiên vang lên một tiếng kêu sắc nhọn, “Bắt lấy nàng, đừng để nàng chạy!”

“Thế tử!” Mệ Nhiên còn chưa kịp phản ứng Phàn Thanh đã chạy vụt đi, may mà thân thủ nàng tốt, nhanh chóng bắt được hắn.

Tiếng động ầm ĩ gần trong gang tấc, Mệ Nhiên sốt ruột ôm Tiểu Phàn Thanh trốn đằng sau núi giả, bưng kín miệng hắn.

Bên ngoài truyền đến giọng nữ, “Không ngờ nhỉ, Lư Tĩnh Uyển, ngươi nghĩ có thể vụng trộm yêu đương với bệ hạ nhưng người tới lại là bổn cung?”

Lư thị ôm ngực, “Trần Như, ngươi chết không được tử tế!”

“Làm sai phải chịu phạt. Mau trói ả lên cho ta!”

Phàn Thanh ra sức vùng vẫy, nước mắt ồ ạt chảy xuống mu bàn tay Mệ Nhiên.

“Thế tử, trật tự nào!” Mệ Nhiên ép giọng xuống.

Lư Tĩnh Uyển vừa ngã, chân đã thương nên chỉ có thể bị hai tên thị vệ đè xuống đất.

“Câu dẫn Thánh thượng, chống đối Quý phi, phu nhân Hộ Quốc công thật to gan!” Trần Như lạnh giọng quát lớn, “Người đâu, đánh cho ta!”

Thị vệ cầm chiếc gậy gỗ thô to, giơ cao lên dường như có thể che trời. Mỗi lần vụt xuống, đều tàn nhẫn đánh lên người Lư thị, khiến vạt áo vàng dần dần thấm đẫm huyết hoa, càng đập càng chảy, cực kì rõ ràng.

Trần Như tựa hồ chưa thỏa mãn, không ngừng bảo thị vệ tăng thêm lực đạo. Mệ Nhiên che mắt Phàn Thanh, run rẩy nói, “Thế tử… Đừng nhìn, đừng nhìn…”

Phàn Thanh chỉ thấy trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, bên tai là tiếng cười đắc ý của Trần Như. Cổ họng nghẹn lại, không ngừng siết chặt, khiến hắn không thở nổi.

“Không được đi loạn, nói bừa, hành động theo cảm tính…”

“Quý phi nương nương, đừng lấy mạng nàng.” Một nữ tử dịu dàng mở miệng.

“Lương Thu Đồng, bệ hạ cho ngươi đến bên ta để ngươi sai xử cách ta làm việc hả?”

“… Thiếp thân cầu xin người thu tay lại.”

Phàn Thanh xuyên qua khe ngón tay của Mệ Nhiên, nhìn thấy một nữ tử tướng mạo bình thường đang quỳ trước người Trần Như, ngữ khí kiên quyết, “Nếu Lư thị chết Hộ Quốc công sẽ không bỏ qua cho người.”

Ngón tay Trần Như siết chặt, trong lòng tràn ngập hận ý, có Hộ Quốc công che chở là có thể ngang nhiên hoành hành sao? Còn chưa mở miệng, thị vệ đã bẩm báo, “Nương nương… Người ngừng thở rồi.”

Không gian lập tức yên tĩnh.

Sau núi giả Phàn Thanh kịch liệt dãy dụa, cổ họng khàn khàn phát ra một tiếng, “Mẹ…”

Trần Như nghiêng đầu, “Ai đó?!”

Thị vệ bước ra sau núi giả, lôi hai người chủ tớ ra ném cạnh xác Lư thị.

Phàn Thanh lập tức bổ nhào vào người Lư Tĩnh Uyển, ôm chặt bà, tay nhỏ khẽ chạm vào mặt, “Mẹ! Mẹ…!”

Nước mắt lạch tạch rơi xuống, hòa cùng máu đỏ thẫm dưới thân.

Muốn gọi một tiếng, lại phát hiện cổ họng nghẹn ứ, đau đớn đến bỏng rát. Oán hận tức tụ trong lồng ngực nhưng yết hầu dường như bị lấp kín, chỉ có phẫn nộ cuồn cuộn không thể nói.

Mệ Nhiên thấy một màn này, tâm đau xót, rút cây trâm trên đầu ra hướng về phía Trần Như, “Ta giết ngươi!”

Còn chưa đụng tới nàng, tay phải đã bị một đao chặt bỏ. Thêm một đao nữa, máu tươi phun ra, cổ trắng nhiễm sắc đỏ, bắn lên nửa mặt Phàn Thanh.

Phịch một tiếng, Mệ Nhiên ngã xuống đất.

Máu đào nhuộm đỏ sân, trong mắt nàng ánh lên ảnh ngược của bông mẫu đơn rung rinh trước gió.

“Đây là thế tử Hộ Quốc công?” Trần Như thú vị nhìn chằm chằm Phàn Thanh, tựa hồ như đang tính toán điều gì.

Lương Thu Đồng ôm hắn vào lòng, che chở phía sau, “Nương nương!”

Lông mày Trần Như nhếch lên, “Kéo bọn họ ra!”

Thị vệ xông lên trước, muốn cướp Phàn Thanh đi.

Lương Thu Đồng gắt gao ôm chặt Phàn Thanh, “Quý phi nương nương xin hãy dừng tay lại!”

“Ngươi có tin ta sẽ ném cả hai người xuống hồ Vị Ương không hả?” Trần Như nói.

“Thiếp thân…”

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thanh âm Ngụy công công vang lên, “Bệ hạ giá lâm!”

Giang Trọng Thanh và Giang Cảnh Thừa một trước một sau tiến vào Ngự Hoa Viên, Giang Trọng Thanh nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt, trách mắng, “Trần Như!”

Trần Như lập tức buôn tay, như hoa lê dính mưa mà làm nũng bổ nhào vào ngực hắn, oán trách khóc lóc kể lể. Giang Thừa Cảnh đi đến bên người Phàn Thanh, đón lấy hắn từ tay Lương Thu Đồng, “Cảm ơn tẩu tử.”

Bàn tay to vuốt ve lưng hắn, “A Thanh, tới đây.”

Phàn Thanh được hắn ôm vào lòng, lúc này yết hầu mới phát ra tiếng khàn khàn, rất khó nghe, “Mẹ! Mệ Nhiên…”

“Đi với thúc thúc, chúng ta về nhà thôi.”

Về nhà? Nhà nào? Chè sen tám cánh chũng chẳng còn người nấu cho hắn nữa rồi. 

Nô tài bắt đầu thu dọn thi thể Lư Thị, Giang Trọng Thanh vừa ôm Trần Như vừa nói, “Trẫm về cung trước, ngươi chăm sóc thế tử đi.”

Ngự Hoa Viên ồn ào nhanh chóng vắng lặng, chỉ còn những bông hoa đỏ rực như tẩm máu tươi.



“Thần có việc bẩm tấu.” Giang Thừa Khưa bước về trước một bước, ấp úng nói.

Gia Hữu tuổi còn nhỏ, biểu tình nghiêm túc, “Nói.”

“Phương nam đang hạn hán, dân chúng bụng đói ăn quàng, vô cùng khốn khổ.” Giang Thừa Khưa mở miệng, “Thánh thượng sao không cho người đến phương nam cứu tế?”

“Hoàng thúc cảm thấy phái ai đi thì tốt?”

“Thần cho rằng Hộ Bộ thượng thư Đặng đại nhân chắc hẳn sẽ xử lý êm xuôi.”

Gia Hữu mím môi trầm tư.

Giang Lâu Nguyệt vẫn luôn đứng cạnh nghe ngóng đột nhiên cất lời, “Không được.”

Ý cười của Giang Thừa Khưa cứng đờ, “Công chúa điện hạ có cao kiến gì?”

“Hoàng thúc đã lớn tuổi vậy rồi, loại chuyện này lại chưa nhìn xa. Nếu lương thảo tiếp tế chỉ do một người quản lý thì cắt xén bòn rút bao phần, ta không thể biết được…” Giang Lâu Nguyệt nói tiếp, “Trừ phi hoàng thúc dám đứng ra lấy danh dự đảm bảo.”

Triều đình lập tức yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở và quần áo cọ xát rất nhỏ. Bọn họ ngàn vạn lần không ngờ Mẫn Nguyệt công chúa lại dám nói ra chuyện này.

Một lúc sau, quan viên dẫn đầu mở miệng, “Công chúa tham gia triều chính vốn không hợp quy củ, Vương gia đề cử, có thể làm không chu toàn sao?”

“Thần tán thành, nữ tử hạn hẹp, công chúa tự tham chính khiến triều thần loạn lạc, so với yêu phi Trần Như ngày trước chỉ hơn chứ không kém! Bệ hạ phải suy nghĩ cẩn thận.”

Gia Hữu tuổi còn nhỏ, không tránh khỏi phạm sau lần nên nàng thường đứng sau Gia Hữu, sợ triều thần kinh thường hắn nhưng lại có quan viên dám nói ra từ “Yêu phi” này.

“Câm mồm! Yêu phi tiền triều lại mang ra so với trưởng công chúa?! Trên đầu ngươi còn có vương pháp không hả?!” Gia Hữu trách mắng, âm thanh non nớt vang vọng trong không khí.

Vị quan viên kia hiển hiên không bị dọa, chỉ chắp tay, lui về phía hàng ngũ.

“… Phàn đại nhân, người thấy sao?” Gia Hữu hít một hơi, mở miệng.

Giang Lâu Nguyệt nghiêng đầu, đội ngũ phía trước bước ra một người, thân hình tựa cây tùng trúc, tướng mạo thanh nhuận. Phàn Thanh định khoanh tay đứng nhìn nhưng nghe thấy lời này đã đứng ra, “Lời công chúa nói không sai. Cứu tế chính là đại sự, không bằng tăng số người giám sát, thần nguyện chờ lệnh.”

“Chuẩn.” Gia Hữu phất tay.

Đại thần vừa lui xuống lại nói, “Bệ hạ, Phàn đại nhân kết thân cùng công chúa điện hạ, biết đâu bị yêu nữ mê hoặc, ăn nói hàm hồ.”

“Trương đại nhân!” Gia Hữu vỗ bàn đứng dậy, hạt châu rủ xuống trên mũ cũng chấn động theo, “Trẫm nhịn ngươi một lần vì ngươi có công với xã tắc nhưng cũng không có nghĩa trẫm sẽ nhịn lần hai. Công chúa điện là ai, nào đến lượt ngươi nói! Người đâu, phạt 50 trượng.”

Triều đình một mảng yên tĩnh, không ai dám đứng ra.

“Sao, đều không để lời trẫm nói vào mắt à. Hôm nay trẫm muốn biết, người trong lòng các ngươi thật sự là ai!”

Vừa dứt lời, lần này mới có hai thị vệ tiến lên, muốn kéo Trương Đằng xuống.

“Vương gia!” Trương đằng nhìn về phía Nhiếp Chính Vương.

Giang Thừa Khưa mở miệng, “Bệ hạ, Trương đại nhân sốt ruột mà thôi.”

Giang Lâu Nguyệt ngồi cạnh Gia Hữu, chỉ thấy cả người hắn phát run bèn khẽ vỗ vỗ mu bàn tay.

Gia Hữu nhắm mắt, hít sâu vài hơi rồi nói, “Thôi, phạt ngươi đóng cửa kiểm điểm một tuần.” Mở mắt, hắn nhìn triều thần xung quanh một vòng, “Bãi triều.”

Chờ Gia Hữu rời đi, Giang Lâu Nguyệt mới bước xuống, đuổi theo Phàn Thanh. Triều Thần đã tan một nửa mà hắn trước nay luôn ở lại cuối cùng.

Thấy nàng, Phàn Thanh chỉ nói, “Công chúa điện hạ.” chứ không dừng bước chân.

“Ngươi thấy Đặng Thọ Diễn thế nào?”

“Người này không thể giữ.”

Giang Lâu Nguyệt bị bộ dáng nghiêm trang của hắn chọc cười, “Được rồi, dạo này ta cũng đang tra xét chút chuyện của hắn.”

“… Dừng lại đi.”

“Không được, sẽ có rất nhiều người liên lụy, nếu có thể đâm Giang Thừa Khưa một kích thì hi sinh ít nhiều có sao.” Giang Lâu Nguyệt không thèm để ý nói tiếp, “Còn ngươi á, ngươi để ý cái gì? Vừa nãy thay ta nói chuyện, để ý đến ta rồi à?”

Phàn Thanh lắc đầu, nói, “Đều là sự thật.”

Giang Lâu Nguyệt nắm lấy tay áo hắn, Phàn Thanh buộc phải dừng lại, nhìn nàng.

“Vì chuyện này?”

“Đúng vậy.”

Giang Lâu Nguyệt mím môi, “Được, vậy ngươi vào cung ta ngồi chút đi, sau chuyện hôn sự ngươi đều không tới, Đại Tuyết rất nhớ ngươi.”

Phàn Thanh chỉ nói, “Công chúa buông tay ra.”

“Ngươi ghét ta thật à?”

Phàn Thanh cúi đầu né tránh ánh mắt nàng, nâng tay trái lên, bẻ từng ngón tay nàng xuống.

Nàng nhìn hắn, hắn rũ mắt.

“Công chúa hồi cung đi, đừng tra xét nữa.”

“…”

“Nếu có thể, ta mong công chúa cả đời sống trong cung, cai quản một thế giới nhỏ, tự tung tự tác cũng không phải không tốt.”

“Cha mẹ đã giam ta trong cái lồng này đằng đẵng mấy năm trời, ngươi cũng muốn giam ta lại sao. Phàn Quy Ngọc, không biết ngươi đã từng nghe câu “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn” chưa. Ngươi có lựa chọn của ngươi, ta cũng có lựa chọn của mình. Hồ sâu, sao ta không thể xuống? Nước loạn, sao ta không thể can?”

Phàn Thanh nhìn nàng, cuối cùng vẫn không lặp lại câu, “Hồi cung đi” khi nãy.



Phàn Thanh bị Giang Lâu Nguyệt lay tỉnh.

“Đại nhân, ngươi mà không chịu dậy ta sẽ tiếp tục lay đó.”

Phàn Thanh chậm rãi mở mắt, sau đó ôm chặt Giang Lâu Nguyệt đang quỳ bên giường vào lòng.

Động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, khiến trái tim nhỏ của Giang Lâu Nguyệt có chút không chịu nổi.

“Đại nhân gặp ác mộng à?” Giang Lâu Nguyệt cẩn thận mở miệng hỏi.

Phàn Thanh nhàn nhạt đáp, “Ừ.” một tiếng, sau đó mở miệng, “Chúng ta về nhà đi.”

“Hả?” Giang Lâu Nguyệt ngẩn người, suy nghĩ từ “Nhà” trong miệng hắn có ý gì.

“Về nhà.” Phàn Thanh lặp lại.

“Được, về nhà thôi, Dương Tang ở dưới bài trí xe ngựa xong xuôi rồi đó.” Giang Lâu Nguyệt nói.

Phàn Thanh buông nàng ra, nhìn chằm chằm nàng không nói.

Giang Lâu Nguyệt đỏ mặt, “Đại nhân muốn hôn ta cứ nói thẳng…”

“Ta muốn thay quần áo.”

“…” Giang Lâu Nguyệt sặc nước bọt, ho khan vài tiếng mất tự nhiên, “Vậy, ta chờ ngươi bên ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.