Bàn tay Kỳ Hoán Thần đang khoát trên cổ tay Tư Tuấn dần trượt xuống dưới, cuối cùng cầm tay cậu, ánh mắt cũng trở nên nhu nhuyễn ái muội:
“Bất quá… Nếu cho tiểu hài tử một món đồ chơi làm nó chơi đùa một lần liền yêu thích, như vậy có thể đền bù cho sự đau lòng khi mất đi kẹo ngọt, đúng không?”
Thẳng đến giờ phút này, Tư Tuấn mới ý thức được, nguyên lai Kỳ Hoán Thần căn bản không buông tha mình.
Cái bẫy đơn giản không cần động não, nhưng khiến cậu trong lòng đại loạn, tức khắc rơi vào, cơ hồ không có khả năng chạy trốn. Thật khó cho Kỳ Hoán Thần, cư nhiên có thể kiềm chế lâu như vậy, dùng phương thức quanh co như vậy, bức cậu tự đưa lên tận cửa.
Có lẽ là một đêm kia dưới ảnh hưởng của thuốc, Kỳ Hoán Thần đạt được khoái cảm rất lớn. Có lẽ là ngày thứ hai, một quyền kia khiến Kỳ Hoán Thần dâng lên ham muốn chinh phục…
Nói chung, cậu đã khiến hắn cảm thấy được kích thích.