Dã Tâm Của Nam Nhân

Quyển 1 - Chương 10



Thảm trạng của Kỳ Tử Gia khiến bác sĩ thiếu chút nữa báo cảnh sát, sau khi kiểm tra trực tiếp đẩy vào phòng giải phẫu. Khi nhận giấy đồng ý phẫu thuật, nhìn chẩn đoán gãy xương sườn, vỡ tan lá lách, nội tạng xuất huyết đợi xét nghiệm chính xác, tay Tư Tuấn cũng trở nên run rẩy.

Ôm chiếc áo khoác bị máu thấm ướt của Kỳ Tử Gia ngồi ở hành lang bệnh viện, từ trong túi áo mò lấy thuốc lá cùng bật lửa, Tư Tuấn đột nhiên hiểu rõ nghiện thuốc lá cảm giác thế nào… Lúc này cậu không thể nghĩ nhiều đến tấm biển cấm hút thuốc, hung hăng hút mấy điếu, ổn định lại tâm tình.

Tuy rằng chưa từng chân chính tiếp xúc đến những chuyện trên hắc đạo, nhưng từ nhỏ sinh trưởng trong hoàn cảnh như vậy, đám lưu manh thuốc hạ của cha đối với cậu rất khách khí, ở bên ngoài ác độc tàn nhẫn thế nào, hoàn toàn có thể tưởng tượng. Nhưng biết thì biết, tận mắt nhìn một màn thương tổn đứa con ruột thịt như vậy, mà ngay cả giữa đám dã thú cũng không phát sinh, vẫn khiến cậu từng đợt buồn nôn.

Sau 5 giờ đồng hồ, đèn phòng giải phẫu tắt, Kỳ Tử Gia còn đang mê man được đưa vào phòng điều trị, Tư Tuấn theo bác sĩ đi làm thủ tục nhập viện, khi trở về chỉ thấy Kỳ Hoán Thần đứng trước giường bệnh, đang vươn tay về phía yết hầu của thiếu niên mình đầy thương tích, hơi thở yếu ớt.

“Anh muốn làm gì?!” Tư Tuấn không phân nặng nhẹ nắm cổ tay mảnh khảnh của Kỳ Hoán Thần, kéo hắn cách xa giường bệnh.

Kỳ Hoán Thần cũng không phản kháng, chỉ thẫn thờ nói: “Anh đến xem… nó đã chết chưa!”

“Cậu ấy sẽ không chết.”

Kỳ thực giai đoạn nguy hiểm của Kỳ Tử Gia còn chưa qua, bác sĩ cũng nói tuy rằng phẫu thuật thành công, nhưng tình trạng của hắn không quá lạc quan. Thế nhưng Tư Tuấn vẫn tin tưởng vững chắc thiếu niên bề ngoài nhu nhược, nội tâm vô cùng cường đại này, nhất định có thể vượt qua một cửa này.

Kỳ Hoán Thần nheo mắt, lạnh lùng nhìn người em trai ruột trên giường bệnh, than thở: “Thật đáng tiếc…”

Bộ dáng hắn vô cùng tiếc nuối, khiến Tư Tuấn nhịn không được hỏi: “Anh đã muốn hắn chết như vậy, tại sao lại không kích nổ bom?”

“Biết rõ còn hỏi!” Kỳ Hoán Thần trở tay nắm cổ tay Tư Tuấn, ánh mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén: “Em cược thắng, anh quả thực luyến tiếc… luyến tiếc thân thể khêu gợi như thế của em bị nổ thành thịt vụn!”

Tư Tuấn mấp máy môi, đột nhiên không biết, mình nên cảm động đến rơi nước mắt hay nên cười nhạt.

Đích xác, Kỳ Hoán Thần không kích nổ bom xem như tha cậu một mạng, thế nhưng bom này vốn cũng là hắn đặt. Mà hơn 5 giờ trước, khi cậu tiến lên ôm lấy Kỳ Tử Gia, Kỳ Hoán Thần vì tránh cho Kỳ Sơn Hải nghi ngờ cậu, trái lương tâm khuyên can, biến thành Tư Tuấn là hành động giả dối dưới ý của hắn.

Thế nhưng nếu không phải hắn báo cho Kỳ Sơn Hải, Kỳ Tử Gia căn bản cũng sẽ không bị bắt được, sẽ không bị hành hạ như vậy!

Buông bàn tay Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần xoay người đẩy ra cánh cửa thủy tinh phòng bệnh, phía trên chiếu rọi lên biểu tình u ám của hắn: “Dù sao cũng không chết được, cũng không cần nhìn chằm chằm làm gì, theo anh đi ra ngoài uống một chén.”

Kỳ Hoán Thần tuy rằng thích hỗn độn cùng một chỗ với đám du côn lưu manh, nhưng mỗi lần đều mời bọn họ đến những nơi hoặc ưu nhã hoặc xa hoa, tầm hoan mua vui, bình thường hẹn hò cũng phải vào nhà hàng sa hoa. Nhưng lúc này lại tùy tiện tìm một quán bar nhỏ bên cạnh bệnh viện, gọi một chai rượu trong mà bình thường hắn nhìn cũng không nhìn, một chén một chén uống cạn.

Bọn họ ngồi ở góc, ánh sáng u ám, mặc dù hai người cách nhau không đến một thước, Tư Tuấn vẫn nhìn không rõ biểu tình của Kỳ Hoán Thần, không biết hắn hiện tại là mất mát hay oán giận, hoặc là như buổi chiều mê man khi nhìn cha ngược đãi em trai?!

“Em còn nhìn anh như vậy, anh sẽ nhịn không được.” Kỳ Hoán Thần vùi đầu uống rượu đột nhiên mở miệng, đồng thời, bàn chân từ dưới gầm bàn duỗi tới, cọ cọ bắp chân Tư Tuấn.

Tư Tuấn vô ý thức lui về phía sau, vừa ngẩng đầu, liền chống lại tươi cười xấu xa của Kỳ Hoán Thần, nghe được lời nói càng thêm xấu xa.

“Đàn ông giải tỏa tình cảm trong lòng, khi hưng phấn cần dựa vào làm tình, khi buồn khổ cũng là làm tình… Anh vốn không có khả năng kiềm chế, em còn liên tục câu dẫn anh, sau đó còn nói không muốn, trước đây anh còn tưởng rằng em là người thẳng thắn, hiện tại xem ra quả là còn già mồm cãi láo hơn phụ nữ!”

Tư Tuấn mấp máy môi, đem bao thuốc trong túi áo ném qua: “Anh có thể chọn phương thức giải tỏa tình cảm khác!”

Kỳ Hoán Thần cầm lấy bao thuốc dính máu, lông mi cau lại, tấm tắc nói: “Là của tiểu tạp chủng kia? Ngay cả hút thuốc cũng là loại giá rẻ như vậy, theo hắn, sẽ tốt hơn đi theo anh?”

Tư Tuấn đã lười tiếp tục giải thích, dù sao nói nghìn lần hắn cũng nghe không vào. Trước đây cậu còn nghĩ người như Kỳ Hoán Thần điều kiện bên ngoài cũng không tệ lắm, ý thức bản thân có chút quá thừa cũng rất bình thường, nhưng gần đây càng ngày càng phát hiện, người này căn bản là cố chấp đến lệch lạc.

Đem bao thuốc vo thành một nắm ném vào thùng rác lý, Kỳ Hoán Thần lại nói: “Hơn nữa, hắn khiến Kỳ Sơn Hải nổi sát ý, sớm muộn sẽ chết, em vẫn là sớm phân rõ ranh giới đi.”

“Tôi thấy không hẳn. Chỉ sợ tính toán của anh hoàn toàn sai, Kỳ Tử Gia không chết, trái lại khiến cha anh nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.”

“Nhìn với cặp mắt khác xưa?” Kỳ Hoán Thần cười rộ lên: “Em họ, em quá ngây thơ rồi, sự tình hôm nay, chỉ là điểm bắt đầu mà thôi.”

“Có ý tứ gì?”

Kỳ Hoán Thần rót đầy chén rượu lớn, nhíu mày: “Em đang thay hắn moi tin tình báo?”

Tư Tuấn lặng yên vài giây, đột nhiên đứng lên: “Anh không muốn nói thì đừng nói, dù sao tôi cũng không muốn nghe ── ”

Cậu căn bản không cần thảo luận việc này cùng Kỳ Hoán Thần. Mặc dù tán thưởng phẩm hạnh khí phách của Kỳ Tử Gia, nhưng cũng hoàn toàn không có suy nghĩ đầu nhập vào phe hắn. Hiện tại việc duy nhất cậu muốn làm, chính là nhân lúc mình còn chưa hoàn toàn hỗn loạn vào trong tranh đấu của anh em Kỳ gia, trở về quê hương.

“Đừng đi ── ”

Kỳ Hoán Thần nắm cánh tay Tư Tuấn, bị cậu gạt ra, lại không cam lòng ôm lấy thắt lưng cậu, lại bị Tư Tuấn thô bạo kéo từ ghế trên ngã xuống, đồng thời bị lôi xuống còn có đống vỏ chai nghiêng ngả. ‘Rầm’ một tiếng, Kỳ Hoán Thần ngã ngồi trên mảnh thủy tinh vỡ vụn.

“A ── đau quá ── ”

Tư Tuấn vội vàng dừng bước, một tay kéo hắn dậy, đỡ hắn lại không dám dùng sức, có chút khẩn trương hỏi: “Bị thương rồi sao?”

“Em họ…” Mặc quần áo mùa đông, Kỳ Hoán Thần căn bản không bị thương dựa sát vào trong lòng Tư Tuấn, rầu rĩ nở nụ cười: “Mỗi lần anh kêu ‘đau’, em bất luận tức giận thế nào cũng sẽ không bỏ anh lại, khổ nhục kế thật sự là có tác dụng với em đấy.”

“Khổ nhục kế?!” Gắt gao nắm bả vai Kỳ Hoán Thần, Tư Tuấn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Đùa giỡn tôi khiến anh vui vẻ như vậy sao?!”

“Đùa giỡn em?” Kỳ Hoán Thần bị nắm không ngừng run rẩy, nhếch mi nói: “Em họ… Anh thực sự rất đau, thế nhưng đổi thành những người khác, anh nhất định sẽ không kêu lên. Bởi vì anh biết cho dù kêu, bọn họ cũng sẽ không để ý anh, chỉ có em sẽ không bỏ rơi anh. Mặc kệ em thừa nhận hay không, em vẫn quan tâm anh, nếu như người bị nguy hiểm tính mạng là anh, em nhất định cũng sẽ không ngồi yên không nhìn đến, nhất định sẽ lo lắng cho anh hơn cả Kỳ Tử Gia, đúng hay không?”

Kỳ Hoán Thần nói, khiến Tư Tuấn nhất thời có cảm giác như bị rắn cắn, cả người đều đau nhức khó nhịn, thần trí cũng bị nọc độc ăn mòn đến tê dại.

“Đừng nghĩ đến đương nhiên như thế,  anh chưa bao giờ quan tâm người khác, sao có thể hy vọng xa vời người khác giao ra thật tình với anh?!” Buông tay ra, Tư Tuấn cũng không quay đầu lại lao ra khỏi quán bar, bước chân nhìn như bình ổn, chỉ có chính cậu biết, cậu cơ hồ là chạy trối chết.

Bầu trời không biết từ bao giờ bắt đầu hạ mưa, Tư Tuấn không có nơi nào để đi, chỉ có thể trở lại bệnh viện.

Đứng ở ngoài cánh cửa thủy tinh của phòng bệnh, nhìn đứa trẻ còn đang mê man kia, trong đầu nhiều lần xuất hiện câu hỏi của Kỳ Hoán Thần.

Nếu như là hắn… Nếu như đổi thành Kỳ Hoán Thần, cậu sẽ phản ứng thế nào?!

Nếu như là trước khi phát sinh chuyện bị hắn bức bách, sợ rằng khi Kỳ Sơn Hải đá ra một cước đầu tiên, cậu sẽ thả người che chắn trước người hắn, nhưng hiện tại… Trong đầu xuất hiện hình ảnh Kỳ Hoán Thần giống như Kỳ Tử Gia cả người là máu, mình đầy thương tích, Tư Tuấn cư nhiên rùng mình một cái.

Người đàn ông kia luôn luôn cao ngạo, cho dù là bị cậu đánh sưng mặt, thậm chí khi bị siết cổ hít thở không thông, cũng không chịu cúi đầu, hơi chút làm nũng tỏ ra yếu thế đã là cực hạn của hắn.

Nhưng nếu là gân cốt đứt gãy, miệng đầy máu tươi, hắn còn cao ngạo đứng dậy sao? Hắn có thể như Kỳ Tử Gia, giữ vững nguyên tắc của mình sao? Hay sẽ ôm chân Kỳ Sơn Hải khóc lóc cầu xin tha thứ? Tư Tuấn đột nhiên cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, nhắm mắt lại không muốn tiếp tục nghĩ đến loại tình cảnh này, lại càng không nguyện ý đi đào móc đáp án chân thực ở sâu trong nội tâm mình.

Không biết đứng bao lâu, đột nhiên một tiếng sấm vang lên, khiến Tư Tuấn phục hồi tinh thần lại, xoay người muốn ngồi xuống, không ngờ thấy Kỳ Hoán Thần cuộn mình cong cong nằm trên ghế.

“Tiểu tạp chủng kia đẹp như vậy sao? Em nhìn nó đến thất thần, ngay cả anh tới cũng không biết…” Kỳ Hoán Thần chống lưng ghế, miễn cưỡng ngồi dậy, sắc mặt âm tình bất định: “Nó đẹp hơn anh sao?”

Tư Tuấn lười trả lời loại vấn đề nhàm chán này, lui lại một bước hỏi ngược lại: “Anh rốt cuộc uống bao nhiêu rượu?”

“Vui vẻ mà!” Kỳ Hoán Thần lung lay lảo đảo đứng lên đi tới trước cửa thủy tinh, chỉ chỉ Kỳ Tử Gia bên trong, tươi cười rạng rỡ: “Nhìn nó từng chút từng chút đi gặp tử thần, anh rất vui vẻ!”

“Anh có tự tin như vậy, nhất định có thể thắng được Kỳ Tử Gia?” Tuy rằng hiện tại là Kỳ Hoán Thần chiếm hết ưu thế, nhưng với năng lực của Kỳ Tử Gia, không hẳn không thể tìm đường sống trong chỗ chết.

Kỳ Hoán Thần sửng sốt một hồi, như là nửa ngày mới nghe hiểu Tư Tuấn nói gì, hàm hàm hồ hồ trả lời: “So với nói… tự tin với chính mình, không bằng nói… có lòng tin đối với dã tâm của Kỳ Tử Gia… Hắc hắc…”

“Có ý gì?”

“Kỳ Sơn Hải ít nhất còn có thể sống thêm hai, ba mươi năm, tiểu tạp chủng này hận ông ta hận anh đều tận xương, hắn không nhẫn nhịn được lâu như vậy, sớm muộn sẽ ra tay… Kỳ Sơn Hải có thể dễ dàng tha thứ hắn động động móng vuốt bới bới đất, thậm chí sẽ cảm thấy thú vị, thế nhưng một ngày uy hiếp đến địa vị của mình, cho dù là con trai ruột, ông ta cũng tuyệt không nương tay!

Tư Tuấn kinh ngạc: “Anh muốn để cho bọn họ tự giết lẫn nhau?”

Chính xác, Kỳ Tử Gia tuy rằng hoàn cảnh thê thảm, cũng có năng lực sinh hoạt, hắn rời khỏi Kỳ gia sẽ càng sống tốt hơn. Nhưng hắn không chỉ không đi, còn phát triển bang phái thiếu niên dưới mí mắt Kỳ Sơn Hải, hiển nhiên là có mưu đồ.

Thế nhưng hành động của Kỳ Hoán Thần cũng không giống như đang mưu tính sâu xa, bằng không hắn sẽ không rõ ràng không nắm chắc, còn một lần lại một lần ra tay mưu hại Kỳ Tử Gia, hầu như bại lộ thế lực cùng thực lực của mình.

“Anh không nghĩ xa như vậy…” Quả nhiên, Kỳ Hoán Thần lắc đầu, trong ánh mắt mê man mang theo hung tàn: “Nếu như có thể diệt trừ hắn nhanh một chút là hay nhất, cho dù không thể, anh cũng muốn hắn sống không bằng chết!”

Thường ngày, ngữ điệu Kỳ Hoán Thần luôn luôn lười biếng cùng không đứng đắn, cho dù phát giận cũng là bày ra thái độ ngạo mạn cao cao tại thượng. Chỉ có khi nhắc tới Kỳ Tử Gia, giọng nói mới kịch liệt như vậy… Hận ý rõ ràng như vậy, thực sự không giống chỉ vì tranh đoạt quyền vị.

Tư Tuấn nhịn không được hỏi: “Tại sao anh lại hận hắn như vậy? Hắn tốt xấu cũng là em trai cùng cha của anh ── ”

“Vậy để hắn cùng cha hắn đều đi tìm chết đi! Anh mới không yêu thích Kỳ Sơn Hải, anh cho dù đi làm một nam kỹ, cũng không muốn mẹ bị hại chết!” Một mạch gào xong, Kỳ Hoán Thần cả người giống như hư thoát, nắm tay chống tường, nhắm mắt lại thở dốc từng ngụm lớn, thân thể còn hơi run.

Tư Tuấn chưa từng thấy Kỳ Hoán Thần như vậy, nhất thời cũng sửng sốt, đợi sau vài phút  hắn mở mắt ra, hơi nước trong đáy mắt càng đậm, tựa hồ rơi vào mê lộ, lạc mất phương hướng.

“Tại sao lại… hận hắn như thế… Tại sao lại như thế? Có phải em nghĩ, anh trời sinh ác độc, chính là không thể nhìn hắn sống tốt… chính là không bỏ xuống được tiền tài quyền lực này?!”

Tư Tuấn lắc đầu, cậu còn nhớ rõ vài ngày trước, Kỳ Hoán Thần nghiến răng nghiến lợi nói hắn căn bản không thích Kỳ Sơn Hải, chỉ là vì không để Kỳ Tử Gia đạt được mới nhất định phải tranh giành.

Ngưng mắt nhìn Tư Tuấn, sau một lát, Kỳ Hoán Thần đột nhiên nở nụ cười: “Muốn nghe không? Anh chỉ nói cho em…”

Kỳ Hoán Thần kỳ thực rất thích hợp để cười.

Hắn ngũ quan tinh tế, nhưng quá sắc bén, khi mặt không biểu cảm có chút hung ác, thế nhưng một khi cười rộ lên, đó là hoa đào rạng rỡ, nói không hết thoải mái cùng phong lưu… Chỉ là hiện tại, tươi cười của hắn như bị bàn tay vô hình cứng rắn nhào nặn đến méo mó.

“Cũng là một đêm trời mưa như thế này, anh ăn xong bữa tối mẹ làm, trở về phòng học bài. Khi đó, anh đã sắp thi đại học, mẹ anh còn nói muộn một chút sẽ mang đồ ăn khuya cho anh… Kết quả, bà ấy bị Kỳ Tử Gia hại chết!”

“Xảy ra chuyện gì?” Thời gian Kỳ Hoán Thần tham gia thi đại học, Kỳ Tử Gia hẳn là một đứa trẻ mười lăm tuổi. Tư Tuấn thực sự không cách nào tưởng tượng, hắn làm sao hại chết một người phụ nữ mạnh mẽ bên người lão đại, trong hắc đạo như cá gặp nước, còn bồi dưỡng thế lực của chính mình.

“Anh không biết… Anh nghe được tiếng thét chói tai của mẹ, khi chạy đến, liền thấy bà nằm ở cửa, trên mặt đều là máu… Con mắt mở thật to … Thế nhưng trong con ngươi cũng không còn ánh lên hình bóng anh nữa.”

Con mắt Kỳ Hoán Thần cũng mở thật to, biểu tình tự tiếu phi tiếu cuối cùng biến mất, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, hòa tan đi hơi nước, bi thương nồng đậm không chỗ ẩn dấu.

Tư Tuấn không khỏi nhớ tới trước khi mẹ cậu qua đời, gắt gao nắm chặt tay cậu, đôi mắt nhưng vẫn nhìn về phía cửa, thẳng đến khi hô hấp ngừng lại, trong con ngươi bà cũng không thể chiếu ra hình bóng người đàn ông bà yêu cả đời.

“Mà Kỳ Tử Gia thì đứng ở bên cạnh bà, giống như ma quỷ, đứng ở bên cạnh thi thể mẹ anh…” Kỳ Hoán Thần cuối cùng đứng không được, trượt tường ngồi trên mặt đất, cúi đầu, giọng nói lạnh lẽo như kết băng, bén nhọn như dao nhỏ: “Tiểu tạp chủng kia nói, mẹ anh truy đánh hắn, kết quả bị trượt chân, tự mình lăn xuống từ trên bậc thang, ngã chết!”

Nói xong, hắn lại nở nụ cười, tựa hồ đang kể truyện cười hoang đường nhất trên thế giới: “Mẹ anh sao có thể trượt chân ngã chết, mẹ anh… mẹ anh đeo giày cao gót, ôm anh cũng có thể tránh được truy sát của hắc đạo, bà sao có thể đeo dép trượt chân ngã chết?”

“Thế nhưng Kỳ Sơn Hải… người đàn ông bồi dưỡng ra kỹ xảo chạy chốn cao siêu của mẹ, cha anh, người chồng trên danh nghĩa của mẹ anh, ông ta tin. Có lẽ ông ta không tin nhưng lười hỏi đến. Ông ta chỉ cho Kỳ Tử Gia một bạt tai, tựa hồ hắn chỉ đánh nát một bình hoa ── mẹ anh ở trong lòng ông ta, căn bản cái gì cũng không phải!”

Nguyên lai, đây mới là hận của Kỳ Hoán Thần!

Không phải tranh giành gia sản, mà là thù giết mẹ. Đối với người ngoài mà nói, mẹ Kỳ Hoán Thần ra tay trước, Kỳ Tử Gia khi đó còn vị thành niên, dù cho thật sự là phòng vệ quá độ, về tình cũng có thể tha thứ. Nhưng đối với Kỳ Hoán Thần mà nói, đau đớn mất đi người thân nhất đủ để đốt cháy hết lý trí của hắn, đem hắn và Kỳ Tử Gia đóng tại hai đầu trường đấu thú, huyết hải thâm thù, không chết không ngừng!

Dưới loại tình huống này, Tư Tuấn khong thể hời hợt nói cái gì “hiểu lầm”, nhưng cũng không có biện pháp cùng chung mối thù với Kỳ Hoán Thần.

Bỗng nhiên lại nghĩ tới tại công viên trò chơi, ánh mắt Kỳ Hoán Thần muốn bóp nát kíp nổ. Điên cuồng, căm hận, mâu thuẫn, giãy dụa ── cuối cùng đều biến thành thật sâu không biết làm sao.

Lúc đó chỉ biết may mắn tránh được một kiếp, thế nhưng hiện tại biết được khởi nguồn hận ý của Kỳ Hoán Thần với Kỳ Tử Gia, đáy lòng đột nhiên có cảm giác nói không nên lời. Kỳ Hoán Thần vì cậu mà từ bỏ … không phải cơ hội diệt trừ em trai tranh đoạt gia sản, mà là cơ hội tốt nhất thay người mẹ chết thảm báo thù.

Khi đó Kỳ Hoán Thần nói “Em nợ anh một mạng”, cậu còn không cho là đúng, thậm chí xem thường. Hiện tại mới hiểu được Kỳ Hoán Thần nói mạng này, không phải chính cậu hay Kỳ Tử Gia, mà là mẹ hắn!

Mạng này đối với Kỳ Hoán Thần mà nói, đều quý trọng hơn tiền tài địa vị kia nghìn vạn lần!

Hít sâu một hơi, Tư Tuấn vươn tay, kéo hắn dậy từ sàn nhà băng lãnh. “Anh say, tôi đưa anh trở về!”

Kỳ Hoán Thần nhu thuận tựa trong lòng Tư Tuấn, bị cậu kéo ra ngoài, khi vào thang máy, đột nhiên dừng bước, nắm lấy cánh tay Tư Tuấn, vô cùng chăm chú hỏi: “Em họ, đổi lại là em, em sẽ làm gì?”

Chuyển đổi lập trường, nếu như cậu là Kỳ Hoán Thần, sẽ phản ứng thế nào?

Tư Tuấn quên không được khi mẹ qua đời, tâm tình khi một mình canh giữ ở linh đường… Thời điểm kia, oán hận của cậu với cha đạt tới cực điểm, mà thống khổ và thù hận của Kỳ Hoán Thần lúc đó, nhất định còn hơn cậu trăm nghìn lần đi!

Cái gọi là khác nhau giữa rộng lượng và hẹp hòi, bất quá là thái độ giới hạn với mọi chuyện, một ngày chạm đến đường ranh giới, bất luận kẻ nào cũng sẽ biến thành dã thú không có năng lực suy nghĩ.

Tựa như cậu sẽ bởi vì em gái chịu uy hiếp tiềm tàng mà đánh mất lý trí, nhảy vào trong cái bẫy đơn giản của Kỳ Hoán Thần. Ngoại trừ Kỳ Tử Gia biết chân tướng, không ai có tư cách chỉ trích Kỳ Hoán Thần không từ thủ đoạn.

Thế nhưng mẹ đột tử, cha vô tình, cũng không thể là lý do hắn phóng túng lạm giao, giẫm đạp lên tự tôn người khác, đùa bỡn thân thể người khác!

Trời mưa rất lớn, cửa bệnh viện cách chỗ đỗ xe một khoảng, Tư Tuấn gỡ ra hai tay Kỳ Hoán Thần đang ôm thắt lưng cậu, đặt lên cây cột, xông vào màn mưa chạy ra.

Chạy một phần ba đường, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, nhìn lại, Kỳ Hoán Thần quả nhiên theo đi ra ngoài, bước chân lảo đảo, tựa như một cô nhi bị người lớn vứt bỏ.

Hắn hơn nữa còn lầm bầm thì thào nói: “Đừng bỏ anh lại…”

Tư Tuấn hét lớn một tiếng: “Đứng yên đó, tôi đi lái xe tới!”

Kỳ Hoán Thần sửng sốt một chút, không tiếp tục đi theo, nhưng cũng không quay về, chỉ ngơ ngác đứng lạnh run trong cơn mưa to như trút nước.

Người này… Tuy rằng âm ngoan độc ác, đáng giận khiến cậu hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn, nhưng tiếc rằng ông trời thưởng cho hắn khuôn mặt khiến người thương yêu, vừa giả bộ nhu nhược yếu đuối, tựa như cậu mới là kẻ tội ác tày trời.

Tư Tuấn bất đắc dĩ, đang muốn đi trở về, đột nhiên một chiếc xe tải màu đen vọt đến nhanh chóng dừng trước mặt Kỳ Hoán Thần. Trên xe có hai người nhảy xuống, một người cầm khăn che miệng Kỳ Hoán Thần, một người nâng chân hắn, cấp tốc nhét hắn vào trong xe, toàn bộ quá trình bất quá vài giây.

“Kỳ Hoán Thần ── các người buông hắn ra!”

Tư Tuấn tại một khắc chiếc xe vọt đến liền liều mạng chạy lại, nhưng vẫn chậm một bước, ngay khi cậu chạy đến, xe đã khởi động, tăng tốc phóng về phía cậu.

Tư Tuấn giang hai cánh tay, dưới chân giống như mọc rễ không thể nhúc nhích, đèn xe phóng đại trước mắt đem thân thể hoàn toàn bao phủ, “phanh” một tiếng va chạm, bóng tối bao trùm lấy cậu.

Người đàn ông lái xe nhìn về phía kính hậu chiếu, nghi hoặc nói: “Tiểu tử vừa rồi đâu? Tao hình như đụng vào, sao nháy mắt lại không thấy đâu.”

“Quản hắn làm gì, người tới tay là được!” Người đàn ông ngồi phía sau buông khăn ra, đem hai tay Kỳ Hoán Thần đã hôn mê trói về phía sau.

Một người khác nắm cằm Kỳ Hoán Thần nhìn kỹ, không có ý tốt nở nụ cười: “Tiểu tử này so với ảnh chụp càng xinh đẹp… Kỳ Sơn Hải Vương bát đản kia, hai đứa con trai đứa này so với đứa kia càng xinh đẹp, cũng không biết có đúng là con hắn hay không!”

Kẻ bên cạnh cũng cười rộ lên: “Lão đầu, anh xem A Tiêu trong lòng ngứa ngáy khó nhịn như thế, trước khi giết chết, thẳng thắn thưởng cho hắn chơi đùa đi!”

“Đừng con mẹ nó vô dụng như thế, buộc chắc cho tao, còn giống như lần trước ngay cả  một tiểu quỷ cũng trông không được, tao giết chết hai người chúng mày trước!” Ngồi ở ghế phó lái, nguời đàn ông trên mặt có vết sẹo giáo huấn hai người xong, ánh mắt thù hận rơi trên người Kỳ Hoán Thần.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Kỳ Sơn Hải lão Vương bát đản kia, bình thường hạ độc thủ với chúng ta vì không nghe theo hắn. Con trai nhỏ của hắn càng đáng hận, cướp tiểu quỷ Nhật Bản kia, hại chúng ta trốn đông trốn tây như chó nhà có tang, tao không bắt được đứa nhỏ cuả hắn, còn bắt không được đứa lớn nhất?! Nhất định phải để cho Kỳ gia bọn họ trả giá lớn!”

Xe cuối cùng chạy vào một nhà kho cũ nát, tên mặt sẹo xuống xe trước, chỉ huy hai người đàn ông ngồi phía sau khiêng Kỳ Hoán Thần xuống.

Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên từ gầm xe chui ra, vô thanh vô tức lẻn đến phía sau một kẻ, ghìm cổ hắn dùng sức vặn một cái, răng rắc một tiếng, người nọ miệng sùi bọt mép ngã xuống.

Kẻ khiêng vai Kỳ Hoán Thần thấy đồng bọn đối diện đột nhiên ngã xuống, sợ đến vội vàng buông Kỳ Hoán Thần, đang muốn lấy ra dao nhỏ, ngực đã trúng một cước, nằm trên mặt đất hồi lâu không đứng dậy.

Mặt sẹo từ trong ngạc nhiên phục hồi tinh thần lại, vung dao nhỏ vọt qua, người nọ cư nhiên cũng không trốn, cánh tay che trước ngực, cùng lúc cánh tay trái bị dao nhỏ đâm vào, tay phải ra quyền, nặng nề đánh một quyền lên gương mặt sẹo, đánh cho hắn gãy mũi vỡ răng, đầu choáng não trướng máu chảy như trút.

Một đạo sấm sét hiện lên, nhà kho trong nháy mắt sáng như ban ngày, chỉ thấy người nọ một thân đầy máu, tựa như đi ra từ địa ngục.

Tài xế còn chưa xuống xe đã bị dọa vỡ mật, cũng không dám tiến lên nữa, vội vã gọi đồng bọn còn có thể hành động lên xe, nhanh chóng đào tẩu.

Xe đi xa, người đàn ông cường đại khủng bố, tựa như Tu La kia, thân thể lung lay, đột nhiên hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

Máu loãng từ cái trán chảy xuôi xuống khuôn mặt anh tuấn mà còn trẻ, một giọt một giọt rơi trên mặt đất, hai tay chống đất, cậu từng bước một bò đến bên người Kỳ Hoán Thần.

Quần áo sau lưng hoàn toàn bị mài rách, da tróc thịt bong máu thịt không rõ, nơi bắp đùi cũng là từng vết thương không ngừng nhỏ máu, vết thương giống như bị bàn ủi nóng hồng chạy qua một lần, đau đến tứ chi đều tê liệt. Cậu vừa rồi chống đỡ một hơi thở, dựa vào ra tay bất ngờ cùng thời tiết quỷ quái dọa sợ mấy người kia, bọn họ nếu như tiếp tục phản kháng một hồi, cậu căn bản là chống đỡ không được.

Tư Tuấn cuối cùng bò đến bên người Kỳ Hoán Thần, vươn bàn tay máu thịt mơ hồ, đầu tiên là dò xét hơi thở của hắn, hơi chút thở dài. Cậu run rẩy lấy điện thoại cầm tay ra, nhưng vì ướt nước không thể khởi động máy, lúc này điện thoại di động trên người Kỳ Hoán Thần vang lên.

Vừa nhấc máy, bên kia truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của Trầm Tư Viễn: “Hoán Thần, cậu ở đâu? Không phải nói buổi tối tìm tôi thương lượng sự tình ── ”

“Trầm tiên sinh… Cứu hắn…” Tư Tuấn gắng gượng, đem địa điểm miêu tả sơ lược một lần, sau đó nặng nề ngã bên người Kỳ Hoán Thần, ngay cả khí lực cầm điện thoại cũng không có.

Thời điểm chiếc xe xông đến, cậu bị đèn chiếu khiến đầu óc đường như bị chập mạch, căn bản không biết né tránh, may là tại thời khắc cuối cùng phục hồi tinh thần, nhân tiện nằm xuống, hai tay hai chân chống gầm xe, bị kéo một đường đến nơi đây.

Sau lưng da tróc thịt bong, đầu gối cùng khuỷu tay cũng đều bị mài nhìn thấy đầu khớp xương, vài lần cậu đau đến hầu như ngất xỉu, đều cố gắng cắn chặt răng, từ đầu tới cuối trong đầu hoàn toàn không có ý niệm buông tay.

Trong đầu liên tục hiện lên vấn đề của Kỳ Hoán Thần, nếu như người gặp nguy hiểm tính mạng là hắn… Đáp án rõ ràng như vậy, đổi lại là Kỳ Hoán Thần, mặc kệ cậu có bao nhiêu oán hận, cũng không cách nào thờ ơ lạnh nhạt, xem như trả lại hắn một cái mạng.

Đối với người đàn ông nhiều lần làm nhục mình, cậu cư nhiên luôn có tiềm thức “bảo vệ” như vậy. Lúc ban đầu Kỳ Hoán Thần cấp bách không thể nhịn, chọn lựa cậu làm con chó trung thành, thực sự là con mắt tinh tường.

E sợ mấy người bị đánh bất ngờ mà hốt hoảng chạy trốn kia lấy lại tinh thần quay trở lại, rõ ràng đã kiệt sức rã rời đến thần trí cũng trở nên mơ hồ, Tư Tuấn vẫn cắn răng cứng rắn chống đỡ. Thẳng đến khi Trầm Tư Viễn dẫn vài người chạy tới, mới yên tâm hôn mê đi.

Kỳ Hoán Thần hít vào không ít thuốc mê, vừa cảm giác ngủ hơn hai mươi mấy giờ, còn có chút choáng đầu buồn nôn, nhưng so sánh với thương tích của Tư Tuấn, phản ứng không tốt này quả thực không đáng nhắc tới.

Hỏi bác sĩ tình trạng của Tư Tuấn, cậu tuy rằng đều bị thương da thịt, nhưng có dấu hiệu bị nhiễm trùng, đến bây giờ còn sốt cao không hạ. Kỳ Hoán Thần ngồi ở bên giường, cầm bàn tay nóng hổi của Tư Tuấn, nhất thời cảm thấy một dòng nước ấm tràn đầy trong máu.

Bình thường kiên cường oai hùng, thành thục trầm ổn thế nào, lúc này cả người quấn đầy băng vải nằm sấp trên giường, cũng bất quá là một đứa trẻ lớn mới đầy hai mươi tuổi, tính trẻ con chưa hết mà thôi. Nửa khuôn mặt lộ ra còn bị nước thuốc bôi một khối đỏ một khối vàng, quả thực như cái bảng pha màu. Nhưng vừa nghĩ vết thương như vậy là vì hắn mà chịu, Kỳ Hoán Thần có loại cảm giác tự hào kỳ diệu.

Kỳ thực khi còn nhỏ, mỗi một ngày hắn đều trải qua trong chờ đợi lo lắng, thà rằng tình nguyện đến hộp đêm lộn xộn làm bài tập, cũng không dám một mình ngồi đợi trong phòng thuê. Đến nay còn nhớ tình cảnh mẹ ôm hắn chạy trốn trong ngõ nhỏ tối đen, tránh né truy sát của kẻ thủ Kỳ Sơn Hải.

Thời gian kia, cha vẫn là ngọn nguồn tai họa, mà mẹ lại là thần thủ hộ.

Hắn không cần có bất luận cảm kích gì đối với bảo hộ của bà, cũng không cần tính toán nên hồi báo như thế nào, hắn hưởng thụ một phần chăm sóc cùng yêu thương theo lý thường phải làm này… Bởi vì hắn biết, nếu như trên thế giới này chỉ có một người sẽ vì hắn mà đánh cược tính mệnh bản thân, đó chính là người phụ nữ con buôn tầm thường, nhưng thương hắn yêu hắn không hề suy nghĩ này.

Vì thế, sau khi người phụ nữ này chết đi, hắn liền coi mình như cô nhi.

Nhưng hiện tại, hắn có Tư Tuấn… người em trai từ trên trời rơi xuống này, nhìn từ bất luận góc độ nào, đều là người đàn ông mê người gợi cảm tới cực điểm, với hắn lại có thể nói là bảo sao nghe vậy, ngoan ngoãn phục tùng, mặc dù là có tranh chấp, vẫn như cũ có thể ỷ lại, cho dù là trong lòng có oán hận, cũng sẽ không chút do dự đứng ra che chở.

Hắn chưa từng hao tâm tổn trí làm gì, nhưng thu hoạch hồi báo lớn như vậy, khiến hắn kinh ngạc có thừa lại cực độ tự hào, đồng thời, cũng hơi có chút hối hận… Không phải hối hối đùa bỡn cậu trên giường, mà là hối hận thủ đoạn không ôn nhu hơn một chút.

Bất quá tất cả còn không quá muộn… Tư Tuấn còn ở lại bên người hắn không phải sao?

Kỳ Hoán Thần bò lên giường, sờ sờ băng vải quấn lấy Tư Tuấn, trên lưng còn mơ hồ có thể thấy vết máu, nặng nề hôn một cái lên miệng cậu, rồi mới cẩn cẩn dực dực nằm bên người cậu, cầm bàn tay ấm áp dán lên khuôn mặt mình.

Hắn sớm đã biết, đó là một người đàn ông không có dã tâm chỉ có lòng trung thành, người có thể bắt được cậu, sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Mà người có được hạnh phúc này, nhất định là hắn!

—— Thượng bộ hoàn——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.