Dã Tâm Của Nam Nhân

Quyển 2 - Chương 14-2



Nhưng cũng thật kỳ quái, sau khi trải qua lần kia, Ares mà cậu dùng mọi cách lấy lòng cũng không chịu ghé mắt nhìn, thái độ với cậu cư nhiên hòa hoãn không ít. Tuy rằng không thể nói là thân mật, vẫn còn xa cách, nhưng địch ý quả thực có hạ thấp. Khi Kỳ Hoán Thần không có mặt, Tư Tuấn một mình dắt đi dạo, khi buộc dây thừng dẫn đi Ares cũng phối hợp.

Dựa theo lời Kỳ Hoán Thần chính là, Ares cuối cùng đã nhận thức chính xác tư cách của Tư Tuấn, thái độ với cậu là tiêu chuẩn thấp nhất với bạn đời của chủ nhân… Tuy rằng hiện nay vẫn là tiêu chuẩn thấp nhất, nhưng chỉ cần phát triển theo phương hướng tốt, tiêu chuẩn có thể chậm rãi nâng cao!

Chạng vạng hôm nay, Tư Tuấn dắt Ares đi tới nơi hẻo lánh nhất tiểu khu, một vùng đất trống bốn bề vắng lặng, lần đầu tiên ở bên ngoài cởi dây thừng ra, đung đưa chiếc đĩa ném màu cam, cao cao ném đi.

Ares khinh miệt liếc cậu một cái, không hứng thú dùng móng vuốt cào đất.

Tư Tuấn chỉ có thể cười khổ, một đường chạy chậm, nhặt đĩa ném trở về, ngồi xổm trước mặt Ares, đung đưa lúc lắc trái phải, cuối cùng sau khi khiến nó chú ý một chút, lại một lần nữa ném đi.

Lần này Ares cuối cùng cũng có chút phản ứng, ngửa đầu nhìn đĩa ném rơi xuống đất, sau đó chậm rãi bước đến nơi đĩa ném rơi xuống, dùng móng vuốt gạt gạt, ngậm lên.

Tư Tuấn mừng rỡ, vội vã vỗ tay: “Ares, mang về đây!”

Ares chậm chạp đi hai bước trở về, lỗ tai đột nhiên dựng thẳng lên, sau đó quay đầu phi nhanh.

Tư Tuấn sợ nó dọa mọi người, vội vàng đuổi theo phía sau, một đường đuổi tới lối vào tiểu khu. Chỉ thấy Ares đang xum xoe cùng Kỳ Hoán Thần vừa bước xuống từ chiếc xe xa hoa, ngậm đĩa ném không ngừng đẩy vào tay hắn, hiển nhiên không phải nó không có hứng thú chơi đĩa ném, mà là không có hứng thú với người chơi cùng.

Cao Phỉ Nhi đứng ở một bên cũng có hứng thú muốn sờ sờ Ares, kết quả bị nó nhe răng phát ra tiếng cảnh cáo thấp trầm dọa sợ, vội rút tay về.

“Nó thật hung ác a…” Cao Phỉ Nhi cười duyên nói: “Sao anh lại nuôi chó, dự định nuôi béo ăn thịt sao?”

Đổi lại là bình thường, ai dám nói như vậy, Kỳ Hoán Thần chỉ sợ sẽ ra lệnh Ares ăn thịt người nọ, nhưng hiện tại… Hắn căn bản không chú ý cô đang nói gì, toàn bộ tinh lực đều tập trung trên người Tư Tuấn đứng cách đó không xa. Cao Phỉ Nhi theo ánh mắt hắn nhìn qua, nhìn thấy khối thịt rắn chắc mình thèm muốn nhưng chưa ăn được này, cười càng thêm quyến rũ, nháy nháy mắt xem như chào hỏi, lại hôn gương mặt Kỳ Hoán Thần, lên xe rời đi.

Kỳ Hoán Thần chầm chậm đi đến trước mặt Tư Tuấn, biểu tình vậy mà có chút xấu hổ.

Tư Tuấn vươn tay tiếp nhận đĩa ném trong miệng Ares, thấy được rõ ràng “đồng tình” cùng “xem kịch vui” trong ánh mắt nó. Xoay người quay về, Kỳ Hoán Thần vội vã đi theo.

Hắn nhẹ giọng gọi: “Em họ…”

Tư Tuấn trực tiếp hỏi: “Cô ấy quấn lấy anh?”

“Không phải…” Kỳ Hoán Thần nhất thời không biết nên giải thích thế nào, suy nghĩ một chút, quyết định nói từ đầu: “Lần trước, Cao Phỉ Nhi đột nhiên rời đi, là bởi vì mẹ cô ta cảm giác tim khó chịu, anh vừa cùng Cao Phỉ Nhi đến bệnh viện thăm mẹ.”

Tư Tuấn nhăn mi: “Mẹ cô ta nằm viện có quan hệ gì với anh?”

“Quan hệ rất lớn…” Kỳ Hoán Thần vươn tay kéo bàn tay Tư Tuấn, dùng sức cầm, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày hôm trước, anh nói với Kỳ Sơn Hải, có thể đem Tạp Ba Lai giao cho em quản lý, anh muốn đến công ty thương mại của tập đoàn Sơn Hải học tập, kết quả đã bị cự tuyệt … Em hiểu rõ điều này có ý nghĩa gì không?”

Nghe vậy, Tư Tuấn dừng chân, nghiêng người nhìn hắn.

Kỳ Hoán Thần đột nhiên căm phẫn: “Gần đây Kỳ Tử Gia vừa chiếm đoạt được không ít bang phái nhỏ, tuy rằng đều là cá con tôm nhỏ, nhưng tích tiểu thành đại, hắn nghiễm nhiên đã là nhân vật vai trên ở hắc đạo… Tạp Ba Lai dưới sự quản lý của chúng ta, tuy rằng thành quả tăng lên, nhưng hiển nhiên không làm thoả mãn Kỳ Sơn Hải bằng Kỳ Tử Gia.”

Đích xác, dã tâm của Kỳ Sơn Hải không ngừng tăng, Kỳ Tử Gia có năng lực giành thiên hạ, cùng Kỳ Hoán Thần có thể giữ gia nghiệp, ông ta coi trọng bên nào còn chưa biết.

“Em họ, em đi Tây Nam một chuyến, hẳn là nhìn ra Kỳ Sơn Hải muốn làm gì chứ? Cao gia dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy, em cũng biết sao?” Kỳ Hoán Thần ngẩng đầu lên, không e dè nói: “Chỉ cần bám vào Cao Phỉ Nhi, lợi thế trong tay anh gia tăng không chỉ gấp đôi!”

“Anh muốn… buôn lậu thuốc phiện?” Tư Tuấn cơ hồ là từ hàm răng ép ra hai chữ kia.

Tại Tạp Ba Lai, mỗi lần xử lý khách hít thuốc phiện quá liều mà gây sự, ánh mắt Kỳ Hoán Thần đều vô cùng khinh miệt, còn nghiêm ngặt cấm đám tiếp viên cùng phục vụ tiếp khách hít thuốc phiện, Tư Tuấn đã cho rằng hắn phản đối giao dịch thuốc phiện!

Kỳ Hoán Thần cau mày, có chút bất đắc dĩ nói: “Anh cũng không muốn, thế nhưng hiện tại không phải do anh định đoạt… Anh đảm bào chính mình sẽ không hít thuốc phiện!”

“Thế nhưng Cao Phỉ Nhi ── cô ta là người điên, cô ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp kéo anh xuống nước!”

Xoa xoa gương mặt căng thẳng của Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần cười trấn an nói: “Yên tâm, người phụ nữ kia tuy rằng điên, nhưng anh cũng không phải ngồi không, ứng phó được. Chỉ là em cách xa cô ta một chút, anh thấy sắc tâm của cô ta với em còn chưa chết!”

Tư Tuấn mấp máy môi, đột nhiên không biết nên nói gì. Kỳ Hoán Thần là dạng người nào, cậu cực kỳ rõ ràng, điển hình là nửa người dưới chi phối tế bào não, một ngày nào đó cậu tiếp nhận người này, sẽ không hy vọng xa vời hắn sẽ vì mình mà từ bỏ dạo chơi nhân gian.

Cậu đã chuẩn bị tốt để đối mặt hắn phong lưu như dĩ vãng, thế nhưng đối tượng phong lưu này không nên là Cao Phỉ Nhi.

Dưới tình huống như vậy, ghen tuông biến thành chuyện không quan trọng nhất, lo lắng duy nhất của cậu chính là… Cao Phỉ Nhi có thể lần thứ hai cho Kỳ Hoán Thần dùng thuốc phiện hay không!

Thế nhưng mục tiêu của Kỳ Hoán Thần rõ ràng như vậy, Tư Tuấn căn bản không có cách nào khác ngăn cản. Cậu lần đầu tiên thống hận chính mình không có năng lực khiến Kỳ Hoán Thần vô tư, không cần đem thân xông vào nguy hiểm!

Nếu đã thẳng thắn, Kỳ Hoán Thần và Cao Phỉ Nhi cùng một chỗ cũng không tiếp tục gạt Tư Tuấn. Tuy rằng bọn họ cũng không giống tình nhân mỗi ngày hẹn hò, chỉ là thỉnh thoảng đi ra ngoài, nhưng thỉnh thoảng này, đã khiến Tư Tuấn chịu dày vò, cho dù là ở Tạp Ba Lai hay tại Kỳ gia đều hồn vía lên mây. May là mỗi lần Kỳ Hoán Thần trở về, thần trí đều thanh tỉnh.

Kỳ Hoán Thần đương nhiên biết Tư Tuấn đang lo lắng chuyện gì, ôm cậu hôn nhẹ làm nũng: “Yên tâm, anh cũng không phải đứa ngốc, cô ta cho anh ăn thứ gì anh liền ăn đó sao? Kỳ gia không bằng Cao gia, nhưng cũng không phải quả hồng mềm, cô ta không dám tùy tiện bóp nặn!”

Đích xác, lần trước nếu không phải vì giải vây cho Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần thật sự không cần phải uống chén rượu kia. Đối tượng đổi thành Kỳ Hoán Thần, Cao Phỉ Nhi cũng không dám tùy tiện hạ thuốc.

Thế nhưng mặc kệ Kỳ Hoán Thần vỗ ngực đảm bảo thế nào, Tư Tuấn vẫn không có cách nào buông lỏng trái tim. Trước đây là Kỳ Hoán Thần cả ngày quấn lấy Tư Tuấn, lại ở trong phòng cậu không đi, hiện tại đổi thành Tư Tuấn mỗi ngày chủ động đến phòng Kỳ Hoán Thần qua đêm.

Cậu một đêm không thấy được Kỳ Hoán Thần, thì không có biện pháp đi vào giấc ngủ, miễn cưỡng mơ hồ một trận, cũng đều sẽ bị hình ảnh Kỳ Hoán Thần bị thuốc phiện khống chế trong mộng làm tỉnh lại.

Cậu chưa từng nhận thức rõ ràng tỉnh táo như hiện tại, vị trí Kỳ Hoán Thần ở trong lòng cậu, có bao nhiêu quan trọng!

Loại phương thức mượn sức quanh co này của Kỳ Hoán Thần, rất nhanh khiến cho Kỳ Sơn Hải chú ý.

Ông ta đặc biệt đến Tạp Ba Lai, như thị sát đi một vòng từ lầu một đến lầu chín, sau đó làm trò trước mặt quản sự, không chút nào tiếc rẻ từ ngữ ca ngợi, mạnh mẽ khích lệ Kỳ Hoán Thần một phen.

Trở lại phòng làm việc, chỉ có cha con Kỳ gia và Tư Tuấn, Kỳ Sơn Hải mở miệng nói: “An bài một thời gian, cha và người Cao gia gặp mặt một lần, cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Gần đây mẹ Cao Phỉ Nhi thân thể thật sự không tốt, tuy rằng không nghiêm trọng đến mức lập tức phải làm phẫu thuật, nhưng tim có bệnh, thường thường không chú ý một chút sẽ bất ngờ đột tử. Dưới tình huống như vậy, vị chủ nhân Cao gia này không khỏi lo lắng con gái tuổi còn trẻ. Nếu như bà thực sự xảy ra chuyện gì không hay, Cao Phỉ Nhi sẽ không cách nào thu phục được thuộc hạ, vì thế nóng lòng tạo uy tín cho con gái, phương thức nhanh chóng nhất đó là thành lập đồng minh cùng gia tộc khác.

Bữa tiệc rất nhanh quyết định vào một tuần trước tết Nguyên Đán, địa điểm là ở nhà hàng xa hoa nhất thành S. Hai bên đều nói là tiệc gia đình, thế nhưng từ độ phô trương mà nhìn, cũng có thể nói là tiệc đính hôn cùng tiệc kết minh.

Nhưng mà, ai cũng thật không ngờ, ngay buổi sáng cùng ngày bữa tiệc, Kỳ Sơn Hải mang theo tình nhân gần đây ông ta cưng chiều nhất, đi tới bãi biển câu cá, trên đường trở về lại không may gặp tai nạn xe cộ liên hoàn.

Xe chống đạn không thể ngăn cản va chạm nghiêm trọng từ xe tải lớn, thân xe hoàn toàn bị đè ép thành một khối đĩa sắt, Kỳ Sơn Hải cùng tình nhân của hắn, cùng với hai người tâm phúc trên xe đều tử vong tại chỗ.

Tất cả tới đột nhiên như vậy, khi Kỳ Hoán Thần đang thử quần áo, nhận được điện thoại báo tang, cả người ngây dại, là Tư Tuấn một viên một viên cởi ra cúc áo sơmi của hắn, cởi xuống áo bành tô màu trắng, thay tây trang màu đen. Tiệc kết minh bị hủy, vài ngày sau, tại nơi đồng dạng, cử hành lễ tang Kỳ Sơn Hải.

Tư Tuấn mang theo cặp lồng giữ ấm đi vào linh đường, đem cơm cùng mấy món ăn chay đặt trên bàn cơm trong phòng nghỉ.

“Nên ăn cơm thôi.”

Kỳ Hoán Thần cầm kìm sắt gảy chậu than, biểu tình mệt mỏi nói: “Một ngày đêm đốt tiền giấy, ngửi thấy mùi dầu khói liền buồn nôn, không muốn ăn.”

“Đều là thức ăn chay, không có mùi dầu khói.” Tư Tuấn cứng rắn kéo hắn đứng lên, có chút xấu hổ quẫn bách nói: “Tôi làm, nhanh nếm thử đi.”

Nghe vậy, ánh mắt Kỳ Hoán Thần sáng lên, bước vào phòng nghỉ, cầm bát lên, mỗi món ăn đều ăn một chút.

Tư Tuấn ngồi ở đối diện hắn, có chút khẩn trương hỏi: “Thế nào?”

Kỳ Hoán Thần tỉ mỉ nhấm nuốt, sau khi nuốt xuống chép miệng bĩu môi nói: “Ân… tay nghề không khác mợ em nhiều lắm.”

Tư Tuấn nhất thời nhụt chí, hờ hững nói: “Được rồi, di truyền nhà chúng tôi cũng không phải là làm đồ ăn… tay nghề mẹ tôi cũng không ra sao.”

“Nói như thế, anh hẳn là nên thử học nấu ăn, tay nghề mẹ anh đặc biệt tốt, biết đâu di truyền cho anh cũng không chừng.” Tuy rằng mùi vị không tốt lắm, nhưng khẩu vị Kỳ Hoán Thần lại rất tốt, ăn đến hăng say, còn hăng hái bừng bừng kể sự tích năm xưa của mẹ mình.

“Theo lời mẹ anh, ban đầu bà từ nông thôn đến thành phố, vốn không muốn “xuống biển”, là đến nhà bếp khách sạn học nghề. Tiếc rằng trời sinh đoan trang khó tự buông bỏ, đi đến chỗ nào cũng đều khiến cho gió tanh mưa máu, cuối cùng đành phải thuận theo ý trời đi làm vũ nữ, coi như tạo phúc cho quảng đại đồng bào nam tính.”

Ăn hết cơm, Tư Tuấn lại xới một chén cơm từ trong cặp lồng giữ ấm đưa cho hắn.

Kỳ Hoán Thần nhai hạt gạo, tấm tắc nói: “Mẹ anh nấu cơm là tuyệt nhất, hương gạo bốn phía, nhai dẻo lại không cứng… Bà ấy a, nếu như không vào thành phố mà ở lại nông thôn, khẳng định là bà chủ gia đình xuất sắc nhất, nhưng cũng là bà tám nhất trong thôn, thích nhất là nghị luận nhà phía đông giỏi nhà phía tây kém, là người phụ nữ lắm điều có khả năng gây họa nhất.”

“Đâu có ai nói mẹ mình như vậy.”

“Anh nói chính là sự thực a! Bà ấy thoạt nhìn khôn khéo, kỳ thực là ngu ngốc nhất, không phải vậy cũng sẽ không theo Kỳ Sơn Hải, sẽ không sinh ra anh…” Kỳ Hoán Thần nói, tươi cười dần dần biến mất, nhẹ giọng hỏi: “Em biết tại sao Kỳ Sơn Hải lại chưa bao giờ gọi tên của anh, chỉ gọi ‘tam nhi’ không?”

Tư Tuấn gật đầu: “Trước anh không phải có hai người anh chết non…”

“Đúng vậy, bất quá hai đứa trẻ không thể chết non như vậy, là bị kẻ thù của Kỳ Sơn Hải bắt đi để uy hiếp ông ta, không ngờ ông ta căn bản mặc kệ, còn càng táo tợn đoạt địa bàn người khác, kết quả bị trả thù giết con tin.”

Buông đũa, bưng lên chén canh trứng, Kỳ Hoán Thần nhẹ nhàng thổi đi hơi nóng, nước canh nổi lên từng đợt rung động.

“Ông ta đã cho rằng anh cũng giống hai đứa trẻ kia, căn bản không thể nuôi sống, không phải bởi vì cuộc sống lang bạc chết đói chết bệnh đầu đường xó chợ, thì chính là bị hắc đạo trả thù hại chết. Cho nên luôn không gọi tên, tam nhi, tam nhi, dường như đang gọi tên con chó nhỏ nuôi trong nhà.”

Nhắc tới cuộc sống bất an hỗn loạn khi nhỏ, biểu tình của Kỳ Hoán Thần, vậy mà lại là hoài niệm.

“Anh sinh ra vào buổi sáng, mẹ anh vẫn gọi Thần Thần… Khoảng chừng là khi năm, sáu tuổi, anh phát sốt không ngừng, mẹ anh khóc cầu ông ta đưa anh đến bệnh viện, kết quả làm lỡ ‘việc làm ăn’ của ông ta, ông ta còn đánh mẹ một trận… Anh chán ghét bệnh viện như vậy, chính là bởi vì anh hấp hối nằm ở trên giường bệnh, nhìn ông ta dùng giá truyền nước đánh mẹ anh…”

Kỳ Hoán Thần gắt gao nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trào phúng cười: “Về sau mới biết được đó là một bẩy rập, mọi người đi đến bị một lưới bắt hết, chỉ có ông ta còn sống. Ông ta lúc này mới cho rằng anh là ngôi sao may mắn của mình, thêm coi trọng anh, sao đó cưới mẹ anh, anh mới nhập hộ khẩu có tên tuổi.

“Kỳ Tử Gia cũng vậy, cảnh ngộ của hắn khi còn bé thậm chí so còn không bằng anh… Kỳ Sơn Hải hình như căn bản là không biết có người con trai này, là sau khi cưới mẹ anh, mẹ Kỳ Tử Gia ôm hắn tìm tới cửa, xét nghiệm DNA thật sự là con Kỳ Sơn Hải, sau đó liền như cá trong chậu được thả ra hồ, bắt ông ta chu cấp.”

Buông bát, Kỳ Hoán Thần lấy ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lùng tàn bạo.

“Anh khi đó còn nhỏ, đối với đứa em trai đột nhiên xông ra không có cảm giác đặc biệt gì, mẹ anh lại vô cùng phẫn nộ, cho rằng mẹ con bọn họ khi Kỳ Sơn Hải không xu dính túi không thấy hình bóng, khi chúng ta lo lắng hãi hùng, đối mặt truy sát của kẻ thù thì trốn đi. Hiện tại Kỳ Sơn Hải phát đạt, bọn họ đến ngồi mát ăn bát vàng, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy? Vì thế đặc biệt không khách khí với bọn họ…

“Kỳ Sơn Hải cũng không quá quan tâm chuyện trong nhà, cho dù biết mẹ anh chỉnh bọn họ cũng chẳng quan tâm, ai biết tiểu tử Kỳ Tử Gia kia, liền giống như cá chạch, không ăn cơm không uống nước, vậy mà vẫn sống sót.”

Nghe đến mấy chuyện này, Tư Tuấn không khỏi nhớ tới một thân vết thương của Kỳ Tử Gia… “không khách khí” trong miệng Kỳ Hoán Thần, sợ rằng không đơn giản như vậy.

“Kỳ Sơn Hải đã chết, Kỳ Tử Gia nhất định sẽ có động tác, trong khoảng thời gian này anhh phải vội vàng lo liệu hậu sự, em giúp anh lưu ý hắn.” Nói rồi, Kỳ Hoán Thần ngẩng đầu, nhìn tấm ảnh chụp đen trắng phía trên linh đường, trong ánh mắt đờ đẫn dần dần thêm một ít tình tự không nói rõ, có oán hận, có không hiểu, cũng có một tia bi thương.

“Kỳ thực… ông ta đối với anh xem như không tệ, tuy rằng không có bao nhiêu quan tâm, nhưng cuối cùng cũng là cưng chiều có thừa, anh không nghĩ tới ông ta sẽ đột nhiên chết đi như thế…”

Nghiêng đầu tựa ở trong lòng Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần chậm rãi khép lại cặp mắt sương mù mê mang kia, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

Sau khi Kỳ Sơn Hải mất, Kỳ Hoán Thần bôn ba tứ xứ xã giao với thế lực khắp nơi, đã ba ngày không nhắm mắt, nói xong những lời này, phảng phất  như hắn đã dùng hết mọi khí lực, cả người đều mơ màng trầm trầm.

Tư Tuấn ôm Kỳ Hoán Thần trở về phòng ngủ, thay hắn canh giữ ở linh đường, nhìn tấm di ảnh khói hương bao phủ dưới ngọn đèn u ám, lại nghĩ đến Kỳ Sơn hung ác giả dối, dã tâm bừng bừng đã chết như thế, cũng cảm thấy không thể tin được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.