Đại Tân, năm Thành Cảnh thứ tám, kinh thành nổi tuyết lớn.
Trong đêm tối, tên người hầu Tống Văn đứng nép dưới hiên của Vĩnh An Hầu phủ, cầm đèn trong tay, trong lồ ng ngực ôm thư, nôn nóng chờ đợi. Cho đến khi nghe thấy tiếng vó ngựa, cậu mới nương theo ánh đèn lồ ng trong tay mà nhìn về phía người đang tới. Trên áo choàng đen của người đến phủ một lớp tuyết dày, hắn giơ tay kéo mũ áo choàng xuống để lộ ra khuôn mặt.
Lúc này đối diện với Tống Văn là một đôi đồng tử vàng kim kỳ dị. Tuy vậy khi tập trung nhìn vào sẽ liền phát hiện là vì màu sắc của đồng tử quá nhạt, phản chiếu ảnh nến mới tạo ra hình ảnh kỳ dị kia. Người đàn ông phi ngựa mà đến, quanh thân tỏa ra hơi nóng hầm hập, sương tuyết rơi xuống lông mi liền tan thành bọt nước.
"Đại nhân!" - Tống Văn bước xuống từ bậc thang, cao giọng nói.
Yến Vân Hà lưu loát xuống ngựa, vứt roi ngựa cho Tống Văn rồi nhận lấy phong thư. Vừa mở ra xem, sắc mặt hắn liền trầm xuống.
"Trong doanh xảy ra chuyện ạ?" - Tống Văn tinh ý hỏi.
"Cấp sự trung Trương Chính vào ngục." Dứt lời, Yến Vân Hà vội vã tiến vào phủ đệ.
Tống Văn có nghe nói về Trương Chính, người này là một ngôn quan, cương trực ghét a dua nịnh hót, cũng ghét cái ác như thù. Hắn cũng không sợ cường quyền, còn từng nhiều lần vì bá tánh mà đứng ra buộc tội quan viên trong triều. Nếu là bị bắt vào đại lao bình thường thì sắc mặt Yến Vân Hà sẽ không như vậy, Tống Văn hỏi: "Chẳng lẽ là chiếu ngục?".
Chiếu ngục nằm dưới trướng Cẩm Y Vệ, ở kinh thành tiếng xấu không ít, là ác mộng của quan văn thanh lưu, được gọi là nơi có vào không có ra.
Yến Vân Hà gọi người hầu tới thay quan phục ướt nhẹp của mình, nói: "Hôm qua Trương Chính viết thư buộc tội Nguyên các lão, tối nay liền bị giải vào ngục."
Cẩm Y Vệ bắt người không hiếm lạ, nhưng cố tình người này là Trương Chính, tại thời điểm này có chút quá vi diệu.
Bệ hạ đăng cơ năm mười tuổi, hiện tại cùng lắm chỉ mới trị vì tám năm, triều đình vẫn bị Thái Hậu cùng Nguyên các lão một bên chặt chẽ nắm giữ. Cẩm Y Vệ vốn làm việc dưới trướng thiên tử nhưng người được chọn giữ chức thủ lĩnh hiện tại lại trực tiếp nhận mệnh lệnh từ Thái Hậu. Bởi vậy mà năm năm trước, bệ hạ đích thân lập Hoàng Thành Tư chấp chưởng việc cung cấm, điều tra tình báo. Tiểu hoàng đế chỉ nhất thời hứng khởi thiết lập cơ cấu, vậy mà hiện giờ nó đã lớn mạnh đến mức không phân trên dưới với Cẩm Y Vệ.
Bởi thế mà Thái Hậu, người nên chống lại Nguyên các lão có địa vị ngang hàng mình, lại giúp đỡ Nguyên các lão. Đây không phải dấu hiệu tốt lành gì.
"Chúng ta có cần lập tức báo cho bệ hạ không ạ?" Tống Văn hỏi.
Yến Vân Hà đã hầu giá ở ngự tiền cả ngày, bụng đã sớm đói đến kêu vang: "Hoàng Thành Tư hẳn là đã bẩm báo cho bệ hạ, trước tiên ngươi đi chuẩn bị ít điểm tâm, ta dùng xong còn phải đi một chuyến đến Chu phủ."
Tống Văn rời đi phân phó hạ nhân, khi quay lại đại nhân đã thay sang một bộ huyền bào, người hầu đang cởi phát quan cho hắn, tóc đen xoăn xõa xuống che đi hai má. Chỉ thấy Yến Vân Hà mày rậm mũi cao, lông mi vừa dài lại vừa dày. Lại xem đôi đồng tử ẩn chứa ánh kim sắc kia, cũng không nói quá khi hắn có cái danh thanh tuấn đẹp đẽ đến cực điểm. Đáng tiếc hắn lăn lộn ở biên cương mấy năm, màu da đã bị sa trường mài giũa đen đi ít nhiều. Bởi vì duyên cớ nào đó mà trong kinh thành, nước da trắng mới được cho là đẹp. Đại nhân nhà hắn vì chuyện này mà lỗ nặng, rõ ràng là trước kia khi chưa ra chiến trường, thanh danh mỹ nam tử của Yến Vân Hà ở kinh thành được lan truyền cực mạnh mẽ. Nghĩ đến người khiến thẩm mỹ của dân chúng kinh thành thay đổi kia, sắc mặt Tống Văn liền cứng đờ, nhịn không được mà nghiến răng.
Yến Vân Hà nhấp một ngụm trà gừng hòa tan lạnh lẽo khắp người, thấy sắc mặt Tống Văn như vậy bèn hỏi: "Ai chọc ngươi?". Xi𝗻 ủ𝗻g hộ chú𝗻g tôi tại _ T 𝗋 ù m T 𝗋 u 𝘺 ệ 𝗻﹒𝙫𝗻 _
"Tối nay đô chỉ huy sứ đại nhân ắt lại vui vẻ đến không ngủ được, ở trước mặt các lão lập công lớn cơ mà." Tống Văn châm chọc mà nói.
Yến Vân Hà nhíu mày: "Nói chuyện cẩn thận."
Cẩm Y Vệ tai mắt khắp nơi, bản thân Yến Vân Hà cũng không thể đảm bảo được trong phủ này có hay không tai mắt của chúng. Sau khi dùng trà, thay một bộ thường phục, Yến Vân Hà không cưỡi ngựa mà đổi sang ngồi xe ngựa đến Chu phủ. Còn chưa đến trước cửa Chu phủ đã thấy Tống Văn hoảng sợ vén rèm xe lên đi vào, lắp bắp nói: "Đại, đại nhân, hình như là...Cẩm Y Vệ!"
Cẩm Y Vệ bình thường sẽ không khiến Tống Văn bị dọa thành như vậy, cậu thân là gia thần của phủ Vĩnh An Hầu, từ nhỏ đã cùng ở bên Yến Vân Hà mà lớn lên, kiến thức rộng rãi. Có thể khiến cậu bị dọa đến vậy thì xem ra Cẩm Y Vệ trước cửa Chu phủ chức vị rất cao.
Yến Vân Hà vén rèm, thứ hắn nhìn thấy đầu tiên là bàn tay trắng tựa sứ, không có chút huyết sắc, không cầm đao mà đang che ô.
Dưới tán ô là một bộ áo lông chồn trắng như tuyết không có chút lông tạp màu, đây là thánh vật ngự ban. Loại da này vốn nên tiến cống đến hậu cung, hiện tại lại khoác trên người một võ quan, người người đều biết là ai ban tặng nên khịt mũi coi thường, thế nhưng cả triều quan văn võ lại không ai dám nói một lời. Rốt cuộc thì ai dám nghị luận việc riêng của Thái Hậu, chẳng lẽ thấy mình sống không đủ tốt nên nên muốn đến chiếu ngục một chuyến hay sao.
Tán ô hơi lay động khi nghe tiếng xe ngựa làm lộ ra sườn mặt của người nọ. Năm đó Tống Văn cũng gặp vị đô chỉ huy sứ này vài lần ở học viện Đông Lâm, có lẽ là kí ức phai nhạt nên hiện giờ gặp lại, cậu vẫn cảm thấy một người không thể nào có bộ dáng như vậy được. Bạc cùng ngọc phủ sương tuyết cũng không bì được dung nhan y. Tuy tuyết trắng và y đều đẹp, thế nhưng ngắm cảnh lại không bằng ngắm người. Trời cao thật sự bất công, cho người nay bộ dạng đẹp kinh hồn, tâm địa độc ác. Người nọ chợt nhấc mắt nhìn sang, Tống Văn suýt nữa liền chìm vào trong cặp mắt kia, hồn cũng suýt bị câu đi mất.
Cũng may đại nhân nhà cậu không nặng không nhẹ đập vào lưng cậu một cái, mới gọi được hồn cậu về. Yến Vân Hà xuống xe ngựa, đi tới trước mặt người đang che ô, nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Ánh mắt hắn không trên mặt người nọ bao lâu, khi thấy phía dưới áo lông chồn của y không phải quan phục liền biết mục đích tới đây của người này không phải bắt người mà là tới bái phỏng.
"Ngu đại nhân, làm sao vào giờ khắc này mà ngươi còn có tâm tư ở đây ngắm tuyết thế?" Yến Vân Hà nhẹ giọng cười hỏi. Cấp sự trung Trương Chính mới bị giải vào nhà lao, không phải nên nắm chắc thời gian mà đánh cho nhận tội sao? Đối phương còn ở đây vào đêm khuya, hẳn là bị Chu phủ đóng cửa không tiếp.
Trong lòng Yến Vân Hà biết rõ, nếu Ngu Khâm giá lâm nơi này với thân phận đô chỉ huy sứ thì cho dù Chu Trọng Hoa ăn một trăm lá gan cũng không dám làm như vậy. Thế nên Ngu Khâm tới đây với một thân phận khác: học sinh cũ của Chu Trọng Hoa. Một ngày là thầy cả đời là cha, dù làm tổng lĩnh Cẩm Y Vệ khiến đủ loại quan lại kinh sợ thì y cũng chỉ có thể khổ sở đứng chờ trong tuyết.
Tống Văn sau khi vội vàng đuổi kịp Yến Vân Hà để bung dù chắn tuyết cho hắn thiếu chút nữa là hụt hơi khi nghe được đại nhân nhà cậu khiêu khích như vậy. Không ngờ hành vi tiếp theo của Yến Vân Hà lại càng thêm phần quá trớn. Chỉ nghe thấy hắn mềm nhẹ mà bám vào Ngu Khâm, nói bên tai y: "Tối nay là ngày lành, cảnh lại đẹp, Ngu đại nhân vậy mà chưa vào cung, chẳng lẽ tư dung xuất chúng như đại nhân mà Thái Hậu đã chán rồi sao?"
Dứt lời, Yến Vân Hà nhìn sườn mặt lạnh băng của người nọ, dường như ngại còn chưa đủ k1ch thích cũng không biết sống chết mà bổ sung: "Nếu ta vừa ý ngươi như Thái Hậu, ta sẽ nuôi ngươi trong lồ ng mà xem xét thưởng thức, cớ gì lại thả ngươi ra làm hại tới triều cương."
Giọng của hắn cực thấp, cũng cực nhẹ, trừ ba người thì không ai khác nghe được. Ngu Khâm thong thả nâng mi, rốt cuộc cũng nhìn về phía Yến Vân Hà.
Không khí bỗng đình trệ, sát khí vờn quanh.
Lông tơ Tống Văn dựng lên, cậu nhớ tới Ngu Khâm trước mắt này trừ việc nhậm chức chỉ huy sứ còn chấp chưởng hình phạt tại chiếu ngục, không có ai là hắn không cạy miệng được, cũng không có ai là hắn không bức được cung, càng không có chuyện hắn không đổ tội được cho ai.
Đại nhân nhà cậu điên rồi sao, cớ gì đi trêu chọc vị mỹ nhân thâm độc này. Huống chi vừa rồi nói lời đại bất kính như vậy về Thái Hậu chính là dâng đầu tới cửa.
"Muốn động thủ?" ngữ điệu vô tội nhưng môi lại nhếch lên đầy khiêu khích, tựa như ước gì Ngu Khâm tới đánh hắn. Nhưng mà, mặc kệ hắn có nói lời khiêu khích như thế nào, Ngu Khâm cũng không dao động.
Lúc này cửa lớn Chu phủ chậm rãi mở ra, tôi tớ tiến lên phảng phất như không nhìn thấy Ngu đại nhân đang đứng một bên, chỉ cúi đầu theo lời đại lão gia phân phó mà cung nghênh Yến Vân Hà đi vào.
Sau khi ba người vào phủ, cửa lớn ở phía sau chậm rãi đóng lại. Tống Văn tiến đến nhỏ giọng nói thầm bên tai Yến Vân Hà: "Ngài cần gì phải trêu chọc y."
Yến Vân Hà cười như không cười đáp lại: "Y không dám, nếu y dám, ngươi có tin ngày mai tấu chương buộc tội hắn có thể chất đầy một cái bàn không."
Lúc này Chu phủ đại môn chậm rãi mở ra, tôi tớ tiến lên, phảng phất vẫn chưa nhìn đến Ngu đại nhân đứng ở một bên, chỉ cúi đầu công đạo lão gia phân phó, cung nghênh Yến Vân Hà đi vào.
"Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng* mà đại nhân." Tống Văn lo lắng sốt ruột nói. Yến Vân Hà thu ý cười: "Trương Chính trước đó vài ngày mới được bệ hạ khen, bây giờ Trương Chính bị bắt giam trong ngục, trong lòng bệ hạ chưa chắc đã dễ chịu."
Tống Văn lúc này mới rõ ràng, bệ hạ trong lòng không dễ chịu thì Cẩm Y Vệ chẳng lẽ có thể nhàn rỗi? Đừng nói ngôn từ của Yến Vân Hà mạo phạm, nếu Ngu Khâm thật sự động thủ đả thương hắn, chỉ sợ bên kia Thái Hậu cũng phải giơ cao đánh khẽ mà thôi. Huống chi sau lưng Yến Vân Hà là Vĩnh An Hầu phủ, đại nhân nhà cậu lại là phó tướng biên cương giành được quân công, có quan hệ mật thiết với hoàng thất, ai dám động đến hắn.
Chu Trọng Hoa năm nay gần năm mươi, tóc mai đã bạc, ngũ quan đoan chính, khí chất nho nhã. Có thể mơ hồ nhìn thấy phong tư khi còn trẻ, hiện giờ ông đang ở thư phòng chờ Yến Vân Hà. Ông và Trương Chính là bạn tri giao, trước khi dâng tấu tố cáo Trương Chính từng tới tìm ông, đem phụ mẫu cùng thê tử trong nhà mình phó thác cho ông. Khi đó ông đã đoán được có lẽ Trương Chính sẽ xảy ra chuyện, chỉ là không nghĩ tới rằng sẽ nhanh như vậy.
Yến Vân Hà đi vào thư phòng, nhìn thấy Chu Trọng Hoa đang đứng ở giữa thư phòng liền vén vạt áo hành lễ. Đây là hắn đối với ân sư bái kiến sau khi phụng mệnh hồi kinh từ biên cương chiến sự ổn định. Chu Trọng Hoa tiến lên ngăn cản hắn, cẩn thận đánh giá khuôn mặt hắn rồi vui mừng gật đầu: "Đã cao lên rồi, cũng rất rắn chắc."
Năm đó ở Đông Lâm viện, văn chương của Yến Vân Hà không phải là làm tốt nhất. Hắn yêu thích cưỡi ngựa bắn cung và đao thương, không tuân thủ quy củ của viện, bên cạnh luôn có bọn nhóc ăn chơi trác táng ở trong viện mà trêu hoa ghẹo nguyệt, gây chuyện thị phi. Tiên sinh trong thư viện lúc nào cũng bị chọc cho tức đến mức phải đi tìm viện trưởng Chu Trọng Hoa để cáo trạng. Chu Trọng Hoa lại luôn nói tuy rằng hành vi của Yến Vân Hà thất thường thế nhưng bản tính không xấu, nếu dạy dỗ tốt ngày sau ắt sẽ thành châu báu. Yến Vân Hà cũng chính là sau chín năm mà chứng minh được điểm này, nhưng cùng là đệ tử của Chu Trọng Hoa, Ngu Khâm đã từng là người được xem trọng nhất, hiệu tại lại thành Cẩm Y Vệ mà quan thanh lưu chán ghét nhất.
Hiển nhiên Chu Trọng Hoa đang nghĩ tới một đệ tử khác đang bị ông cự tuyệt đón tiếp ngoài cửa, khe khẽ thở dài: "Ngu công nếu còn sống, nhìn thấy con cháu hắn vậy mà trở thành dáng vẻ như kia..."
Ông che mặt mà than, rõ là vì thế mà thương tiếc không thôi. Đúng vậy, ai mà nghĩ được Ngu Khâm sẽ biến thành như vậy chứ.
Biên cương gió cát rất lớn, ban đêm trời lại đầy sao, yên tĩnh đến cùng cực. Yến Vân Hà đứng ở trạm gác phòng thủ cao cao kia, đưa lưng về phía trăng sáng, ánh nhìn hướng về phía kinh thành xa xôi, trong lòng cũng từng nghĩ tới Ngu Khâm.
Hiện thực so với tưởng tượng càng tàn nhẫn. Cảnh đời đổi dời, người xưa đã sớm hoàn toàn đổi thay.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
*Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng: ý gươm giáo công khai có thể dễ dàng né tránh, mũi tên bắn lén thì khó mà phòng bị.