Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng

Chương 44



Trong Ngọc Sâm Cung, Hoàn Nhan Chiêu hữu khí vô lực tựa vào trên giường, lẳng lặng thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Cả người ảm đạm giống như sen xanh héo rũ, lộ ra bụi tử vong. Nếu không phải ánh tà dương mùa đông xuyên qua cửa sổ khiến gương mặt y sáng lên một chút, y thoạt nhìn thật giống như một con rối không có sinh mệnh.

Đã cách lúc hoàng đế Đại Kim quốc bị ám sát qua đời cả mười chín tầng trời, mà y lại hôn mê nửa tháng! Trong khoảng thời gian hơn nửa tháng này đủ để Hoàn Nhan Liệt khống chế toàn bộ thế cục cấm cung. Y hiện tại tuy nói là được an trí ở Ngọc Sâm Cung để dưỡng thương, còn không bằng nói là bị giam lỏng ở tại Ngọc Sâm Cung! Vết thương trên người không quá nặng, Hoàn Nhan Liệt thực sự đã hạ thủ lưu tình. Tuy nhiên cách miệng vết thương khép lại không được lý tưởng cho lắm, Hoàn Nhan Chiêu đương nhiên biết này điều này như thế nào, nhưng đã đi đến đây rồi, y cũng chẳng chấp được nhiều như vậy. Ván cờ đã mở, vô luận như thế nào cũng phải đi tiếp. Thế cục này vốn là tất bại chi cục, không hề có mảy may phần thắng, thứ có thể đem ra cược cũng chỉ là cái mệnh của mình, chỉ mong có đủ tài năng để đi đến kết cục trước khi dầu hết đèn tắt, đừng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, muốn sống không được, muốn chết không xong, đó là vạn hạnh. Cái gọi là lo lắng về sau, y thật sự vô tâm cũng vô lực!

“Thập Thất đệ!”

Hoàn Nhan Chiêu giật mình chuyển thần, Hoàn Nhan Bình? Vô sự bất đăng tam bảo điện (1), hắn tới làm gì?

Chỉ thấy Hoàn Nhan Bình mỉm cười ngồi xuống bên giường y, thần thái lại có chút quỷ dị, “Đêm đó phụ hoàng gặp chuyện đến tột cùng đã nói những thứ gì?”

Hoàn Nhan Chiêu thật sự vô lực ứng phó với hắn, chỉ nói: “Điều nên nói ta đều đã nói, ngươi đi hỏi Tam hoàng huynh thì sẽ biết.”

“Nên nói? Nói cách khác vẫn còn có chuyện để nói đúng không? Tỷ như…” Hoàn Nhan Bình cố ý tạm dừng một lát, thấy Hoàn Nhan Chiêu đã nhíu mày mới nói tiếp, “Ngươi cùng phụ hoàng khi đó…”

Hoàn Nhan Chiêu thân mình chấn động, sắc mặt tức khắc trắng bệch. Thần phi, ta tất lấy tính mệnh của ngươi, con của ngươi cũng chạy không thoát!

“Ngươi đem ý chỉ chân chính của phụ hoàng nói cho các đại thần, ta cam đoan chuyện của ngươi vĩnh viễn sẽ là bí mật!” Hoàn Nhan Bình không bằng được với mẫu phi của hắn, không hề đúng lúc, quá hấp tấp!

“Ta mệt rồi…” Hoàn Nhan Chiêu tuy rằng phẫn nộ, nhưng cũng không vì vậy mà bối rối, Hoàn Nhan Bình muốn cùng Hoàn Nhan Liệt tranh chấp thật sự rất không biết tự lượng sức mình.

“Hoàn Nhan Chiêu, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Chọc giận bản vương, ta phái vài tên thị vệ tới cường bạo ngươi, xem ngươi còn cứng rắn nổi không?” Hoàn Nhan Bình hung hăng uy hiếp y.

“Ngươi dám!” Ngữ khí kia oán độc đến cực điểm, cuối cùng như lửa cháy.

“Ngươi cứ xem ta dám hay không!”

“Ta sẽ xem ngươi dám hay không!” Lúc này lên tiếng chính là Hoàn Nhan Liệt! Hắn đi đến trước hai người bọn họ, không nhìn sắc mặt Hoàn Nhan Chiêu. Lại trực tiếp phân phó Hoàn Nhan Bình, “Chiêu thân mình không khoẻ, đệ có thể đi rồi. Về sau, nếu không vấn đề gì thì đừng tới quấy rầy!”

Hoàn Nhan Bình vẫn không cam lòng.

“Ngoại công của đệ đã phụng chỉ vào kinh phục mệnh, đệ là ngoại tôn chẳng lẽ không muốn trở về thăm?”

“Cái gì? Ngoại công phụng chỉ vào kinh phục mệnh? Tại sao ta lại không biết? Ngoại công phụng chỉ của ai?” Ngoại công của Hoàn Nhan Bình nếu vào kinh chẳng khác gì đã chặt đứt niệm tưởng cuối cùng của hắn.

“Đương nhiên là phụng chỉ của ta!” Hoàn Nhan Liệt cao ngạo cười, người nhà thần phi ai cũng đều nhát gan sợ phiền phức, Hoàn Nhan Bình lại hữu dũng vô mưu, dựa vào cái gì mà dám cùng hắn tranh đấu? “Ta là tân đế, tháng sau sẽ lên ngôi. Đến lúc đó Thập ngũ đệ cần phải đổi lại gọi ta là Hoàng Thượng, đừng phá hủy cấp bậc lễ nghĩa.”

Mắt thấy còn chưa động thủ đã hảo mộng thành không, Hoàn Nhan Bình chỉ có thể bất đắc rời đi. Ngôi vị hoàng đế, chính là vọng tưởng!

“Điều hắn nói, điều Thần phi nói, có phải thật vậy hay không?” Hoàn Nhan Liệt vẫn không nhìn Hoàn Nhan Chiêu, tuy rằng quay mặt về phía y, lại chỉ nhìn ra cửa sổ.

Hoàn Nhan Chiêu im lặng không nói gì, chỉ nhìn nhìn chằm chằm vào bộ áo ngủ bằng gấm thêu công, lẳng lặng cười. Ngươi đã sớm nắm giữ toàn bộ cấm cung, Thần phi đem chuyện này nói cho Hoàn Nhan Bình, tự cho là thần không biết quỷ không hay, nhưng kỳ thật đều ở trong lòng bàn tay ngươi. Hoàn Nhan Bình có thể tiến vào Ngọc Sâm Cung dễ dàng như thế cũng là ý tứ của ngươi, là ngươi cho hắn tới thử ta. Hiện tại ngươi cũng biết, còn hỏi cái gì nữa?

Hoàn Nhan Liệt trong lòng lửa giận bùng lên, một cái tát dừng trên mặt y, “Thấp hèn!”

Một cái tát kia đủ khiến Hoàn Nhan Chiêu ngã xuống giường không dậy được! Thế nhưng Hoàn Nhan Liệt tâm lại sinh thương tiếc, bắt lấy đầu vai y, đem y từ trên giường kéo đến, ra sức nắm lấy y như đã phát điên, “Ngươi lại vẫn còn mặt mũi mà sống? Ngươi vì sao còn không chết đi? Vì sao!”

“Bốp!” Hoàn Nhan Chiêu bị đánh đột ngột, muốn nôn, lại thấy Hoàn Nhan Liệt như muốn bóp chết mình, cũng chẳng quan tâm nhiều được, cũng cho Hoàn Nhan Liệt một cái tát. “Là ngươi vẫn không cho ta chết! Là hắn vẫn không buông tha ta!”

Hoàn Nhan Liệt không ngờ y lại có hành động này, lập tức ngơ ngẩn.

Hoàn Nhan Chiêu đưa mắt nhìn lên hắn, hàn ý lạnh lẽo trong đáy mắt khiến cho lòng người khiếp hãi, “Ngươi hiện tại hối hận cũng không muộn!”

“Không!” Hoàn Nhan Liệt đột nhiên lui từng bước, lại đột nhiên đánh về phía trước, chế trụ cổ tay y, tựa như người chìm dưới nước bắt được cọc rơm cứu mạng! “Không! Ta tuyệt sẽ không để cho ngươi chết! Ta tuyệt sẽ không giết ngươi!”

Nghe xong lời này, Hoàn Nhan Chiêu không động dung, chỉ cười. Liệt… Không, hiện tại hẳn phải gọi ngươi là Hoàng Thượng, ngươi hiện nói như vậy thì có nghĩa ngươi đối với ta cũng đã nổi lên sát tâm! Cũng tốt, cứ nhìn xem ai sẽ thắng ai!

Giúp y đem áo gấm vừa rồi giãy giụa mà bung ra cài lại cho tốt, Hoàn Nhan Liệt thở dài, ngồi xuống bên cạnh y. Nhìn bên mặt y xuất thần, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Lần thứ mấy? Ngày đó chúng ta hồi cung là lần thứ mấy?”

“Đông!” Hoàn Nhan Chiêu giống như nghe được ngực bị đá lớn đập vào, thanh âm xương ngực vỡ vụn! Y hung hăng bắt lấy ngực áo Hoàn Nhan Liệt, đem hắn kéo lại mình, lửa cháy trong đáy mắt có thể thiêu đốt hắn hoàn toàn! “Ngươi hỏi ta lần thứ mấy? Đã xảy ra loại sự tình này, ngươi lại còn hỏi đệ ta, mấy, lần?”

“Chiêu…” Hoàn Nhan Liệt ra sức muốn vặn tay y ra, miệng viết thương, miệng vết thương trên người y lại nứt! Máu, máu đỏ tươi, rất chói mắt! Vì sao hắn lại tự dưng hỏi điều ngu xuẩn này, thật rất ảo não! “Chiêu, bình tĩnh một chút! Thái y! Tuyên thái y!”

“Không cần!” Hoàn Nhan Chiêu lại suy sụp buông lỏng tay ra. Từ lúc bắt đầu đã dự tính sẽ phải chịu vũ nhục như vậy, không thể oán. “Thả ta đi! Phóng ta xuất cung, nếu không ta vĩnh viễn đều thật khốn khổ!”

“Không được!” Hoàn Nhan Liệt không chút nghĩ ngợi liền quả quyết cự tuyệt.

“Để ta xuất cung! Ta không thể ở trong này! Ta không thể tiếp tục ở trong này thêm một khắc!” Hoàn Nhan Chiêu cũng kích động phi thường, lớn tiếng kêu lên.

“Chiêu, đừng tùy hứng! Ngươi hiện tại ở bộ dạng này, làm sao có thể xuất cung?” Hoàn Nhan Liệt thử giảng đạo lý cho y, “Huống hồ, bên ngoài rất loạn, vạn nhất…”

“Ta không thích nghe! Lấy cớ, hết thảy đều là lấy cớ! Ta muốn xuất cung, ta nhất định phải xuất cung!” Ý niệm này đã chôn dấu nhiều năm trong lòng Hoàn Nhan Chiêu, hiện tại một lần nữa tỉnh lại, y một khắc cũng không muốn kéo dài! “Hoàn Nhan Liệt, ta cho ngươi biết, nếu ngươi không cho ta đi, ta sẽ chém giết mà ra ngoài! Ngươi biết ta có năng lực này, cũng nhất định sẽ hạ thủ được!”

Điều Hoàn Nhan Liệt có thể làm chỉ còn là thở dài, “Ngày mai, chờ ta sai người xử lý xong chuyện biệt việt, ngày mai sẽ cho ngươi xuất cung.”

“Vậy ngay ngày mai!” Hoàn Nhan Chiêu ra sức gật đầu.

“Cất kỹ thứ này đi.” Hoàn Nhan Liệt đem một lọ bích huyết đan cùng với phương tử luyện chế bích huyết đan nhét vào trong tay y, “Còn Hoa Ly, ta đã phế võ công của hắn, đến tột cùng xử trí như thế nào, chính ngươi tự lo liệu đi.”

“Cái đó ta sẽ nghĩ.” Tuy rằng xuất cung bất quá là rời khỏi cái lồng sắt nhỏ hẹp đi tới cái lồng sắt rộng hơn một chút, nhưng nếu có thể rời khỏi hoàng cung, coi như đã đạt thành một tâm nguyện lớn nhất. Y rốt cục có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này!

Còn như về sau, thật sự sẽ nghĩ cho tốt! Hoàn Nhan Chiêu gắt gao cầm dược bình lạnh lùng nở nụ cười. Ánh cười kia, chính là sông băng vạn năm vĩnh viễn không tan, làm người ta không rét mà run!
(1): Vô sự bất đăng tam bảo điện: Không có việc sẽ không đến

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.