Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng

Chương 49



Đêm khuya sương tầng tầng lớp lớp, trên điện Kim Loan đèn đuốc vẫn sáng trưng, ánh nến lay động trong gió lạnh có chút run rẩy. Mưa gió nổi lên đầy trời! Hoàn Nhan Liệt mặc long bào đứng ở trên bậc thang cao nhất, ngai rồng bên cạnh hắn, nhưng hắn không ngồi xuống. Hắn chỉ bắt tay, lẳng lặng đứng nhìn cảnh vật.

Hoàn Nhan Chiêu đứng ở giữa điện Kim Loan, y đã đến đây cũng phải nửa canh giờ. Thế nhưng y chỉ đứng, không hành lễ, lại càng không lên tiếng, cũng chỉ lẳng lặng nhìn cảnh vật.

” Mặt trời đã khuất non cao. Sông Hoàng cuồn cuộn chảy vào bể khơi. Muốn xem ngàn dặm xa xôi. Hãy lên tầng nữa trông vời nước non. (*) Còn nhớ bài thơ này không? Chính là bài thơ đầu tiên ngươi học. Ngươi nói ngươi thích bài thơ này vì nó có thể cho ngươi đứng thật cao, nhìn thật xa. Còn nhớ rõ không?” Hoàn Nhan Liệt hỏi y.

“Nhớ rõ! Bài thơ này Tam hoàng huynh tự mình dạy ta, từng lời đều là Tam hoàng huynh cầm tay ta dạy viết.” Lần thứ hai nhắc tới trước kia, nét mặt Hoàn Nhan Chiêu không gợn sóng nửa phần. Đã bao tháng ngày cô quạnh, bể dâu biến đổi không ngừng. Đến bây giờ, nhắc lại có ích gì?

Hoàn Nhan Liệt cũng hiểu được nhắc lại năm đó cũng uổng công, nhưng hắn không quyết tuyệt được như Hoàn Nhan Chiêu. Với đệ đệ này là như thế, với phụ hoàng cũng là như thế! “Cũng bởi vì điều này, phụ hoàng rất thương ngươi, người…”

“Hoàng huynh, có lời gì thì nói rõ đi, nơi này chỉ có hai huynh đệ chúng ta, không cần quanh co!” Ánh mắt Hoàn Nhan Chiêu hoảng hốt nhưng lãnh liệt.

“Chính ngươi giết phụ hoàng, ngươi đã sớm thiết kế hoàn hảo tất cả mọi chuyện, ngay cả phản ứng của ta cũng ở trong kế hoạch đó phải không?” Hoàn Nhan Liệt không phải kẻ ngốc có thể để người tùy ý lợi dụng, thủ đoạn khéo léo của Hoàn Nhan Chiêu không thể lừa gạt được hắn, chỉ là khi nào nhận ra mà thôi.

“Không tồi!” Hoàn Nhan Chiêu lạnh lùng thốt, tiếp theo hài hước nhướn một mi: “Ta còn tưởng sau khi hoàng huynh trở thành Hoàng Thượng sẽ không để ý lại việc nhỏ đó?”

“Hoàn Nhan Chiêu! Tội ngươi đáng chết vạn lần!” Hoàn Nhan Liệt đột nhiên quát.

Hoàn Nhan Chiêu lại cười lớn, “Hoàn Nhan Liệt, tội ta thật đáng chết vạn lần, còn ngươi thì sao? Cả hai huynh đệ chúng ta sau khi chết đều phải xuống tầng mười tám địa ngục, đời đời kiếp kiếp không được giải thoát!”

Y nhìn thẳng ánh mắt Hoàn Nhan Liệt, đi từng bước lên bậc thang trước ngai rồng, trầm giọng hỏi: “Ngươi dám nói tất cả những gì ngươi làm đều chỉ vì bảo hộ ta không? Ngươi dám nói ngươi không có tư tâm? Ngươi dám nói trong lòng ngươi chưa bao giờ muốn phụ hoàng chết? Ta nói rồi, hai chúng ta là một đôi huynh đệ mưu kế sâu xa thực lực ngang bằng, hiện tại ngươi hiểu chưa? Ta không nuốt lời, mà ngươi, càng đừng để ta thất vọng, Hoàn Nhan Liệt!”

Nói xong lời này, Hoàn Nhan Chiêu đã đứng thẳng trước mặt Hoàng Nhan Liệt, y vuốt tay vịn ngai rồng, thản nhiên nói: “Tuy rằng ta dùng chút thủ đoạn mới để cho ngươi ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, nhưng nếu đã ngồi lên, hoàng huynh nên nghĩ cách ngồi cho vững một chút mới tốt. Phải biết rằng, vị trí này không phải muốn ngồi thì có thể ngồi an vị. Từ xưa tới nay, ngồi không được ở vị trí này đều chỉ có một kết cục, đầu lìa khỏi cổ!”

Hoàn Nhan Liệt không thể nhịn được nữa, dữ dằn quăng y một cái tát, “Bội nghịch thí phụ, ngươi không thấy có lỗi với phụ hoàng sao?”

Hoàn Nhan Chiêu lạnh lùng cười, thuận tay lau vết máu trên khóe miệng, ngay sau đó cũng đáp trả Hoàn Nhan Liệt một cái tát, “Bối phụ cầu vinh, ngươi đối với phụ hoàng thì tốt lắm sao?”

“Không sai, cục diện này là do ta thiết hạ, đối với ngươi vẫn chưa có ý dụ ngươi nhập cục. Ở Tử Tuyền Cung, đến tột cùng đi con đường nào, quyền lựa chọn luôn luôn ở trên tay Hoàn Nhan Liệt ngươi, Hoàn Nhan Chiêu ta chưa bao giờ khống chế suy nghĩ của ngươi. Tới giờ ngươi mới tới trước mặt ta mà dài dòng, bảo ta tước đoạt quyền lợi làm hiếu tử của ngươi, có nực cười không?”

“Ngươi!” Hoàn Nhan Liệt không còn lời nào để nói. Bọn họ không hổ là huynh đệ, tội nghiệt của cả hai nếu mở ra mà tính, ai thiếu ai, ai phụ ai, ai hại ai, ai lôi kéo ai, ai liên lụy ai, kết quả là đều là tám lạng nửa cân! Hai người bọn họ, ai cũng không phải là người, có khác, chỉ là cái khác giữa lang và sói mà thôi.

Hoàn Nhan Liệt suy sụp ngã ngồi ở trên ngai rồng, trận này hắn binh bại nặng nề, hoàn toàn thua cuộc.”Chiêu, chúng ta thật sự sẽ xuống mười tám tầng địa ngục.”

“Rồng muốn bay cao, đâu cần quan tâm phía trước không đường, sau có truy binh?” Hoàn Nhan Chiêu cũng không để ý chuyện đó, nếu làm sẽ không hối hận, bởi có hối hận cũng uổng công.

“Không tồi!” Hoàn Nhan Liệt nghe được tám chữ “phía trước không đường, sau có truy binh” lập tức tươi tỉnh lên, mở ra chiếu thư đã đặt trước ở long án, “Ta tính phong ngươi làm Tần Vương, nhưng trước đó ngươi phải lập được công.”

“Ngươi muốn cho ta đi Liêu Tây Quan một chuyến, thuyết phục hoàng thúc hướng ngươi xưng thần?” Hoàn Nhan Chiêu hiểu rõ nói.

“Đúng vậy! Thân phận của ngươi là thích hợp nhất, những người khác sẽ khiến ta lo lắng, địa vị của A Khấu lại không tương đương hoàng thúc.”

“Ta nghĩ ngươi không chỉ dự định phái ta đi thuyết phục hoàng thúc đơn giản như vậy!” Hoàn Nhan Chiêu cười nói.

“Ba ngày! Ngươi chỉ có thời gian ba ngày. Nếu trong vòng ba ngày ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ hạ lệnh xuất binh chinh phạt Hoàn Nhan Tân Nam, mà chính ngươi, chỉ có thể tự cầu mình nhiều phúc!” Hoàn Nhan Liệt chỉ vào chiếu thư nói, “Chiếu thư này còn thiếu đại ấn ngọc tỷ, nếu ngươi thành công, chiếu thư này sẽ là đạo thánh chỉ thứ nhất sau khi ta đăng cơ, ngươi sẽ là Tần Vương gia, ở Đại Kim Quốc dưới một người, trên vạn người, ai ai cũng xu nịnh, lễ bái quyền thế của ngươi. Ngươi muốn tìm ai báo thù, tiêu đi mối hận trong lòng ngươi, ta cũng không trói buộc, không can thiệp. Nhưng nếu ngươi thất bại, ta coi như cho tới bây giờ không hề có người đệ đệ này! Dám đi không?”

“Vì sao không dám?” Hoàn Nhan Chiêu như thể vô tình cầm lên khối ngọc tỷ ở một bên, lật đi lật lại thưởng thức, lát sau ngẩng đầu, liếc Hoàn Nhan Liệt mỉm cười, chỉ nghe “Ba” một tiếng, ngọc tỷ kia đã đặt ở trên chiếu thư.

Hoàn Nhan Liệt không tức giận vì hắn động ngọc tỷ, chỉ nói: “Một khi đã như vậy, ta chúc ngươi mã đáo công thành, rồi sau đó sẽ gặp hồng vận, bách chiến bách thắng, không gì địch nổi!”

“Sẽ như vậy!” Hoàn Nhan Chiêu cười cực kỳ tự phụ, đến lúc này mới dùng đến quân thần chi lễ, nói, “Thần đệ cũng chúc hoàng huynh sớm đạt được sở nguyện, khoác hoàng bào, nắm quyền thế, một tay che cả càn khôn!”

Nói xong lời này, Hoàn Nhan Chiêu không ở lại Kim Loan điện trống rỗng thêm một khắc, phất tay áo, rất nhanh ly khai.

Hoàn Nhan Liệt lại không lập tức rời đi, hắn đứng yên thật lâu ở trên Kim Loan điện lạnh như băng, bỗng nhiên nở nụ cười. Kim Loan điện này ngay cả loại người từ trước tới nay thanh lãnh như Chiêu cũng chịu không nổi, phải vội vã rời đi! Tư vị cao xử bất thắng hàn (*) này, tư vị cả đời cô tịch vì giang sơn xã tắc này, chẳng lẽ thật sự muốn hắn một mình nhấm nháp?

Không! Còn có Chiêu!

Trước đó vài ngày ngẫu nhiên có nửa buổi nhàn rỗi, lật xem một ít tạp thư, hắn đọc tới một thứ mà theo cách nói của Phật gia gọi là “Mười tám tầng địa ngục”. Mười tám tầng địa ngục này thời gian chịu tội dài ngắn khác nhau, cùng hành vi phạm tội sắp theo cấp bậc nặng nhẹ, tuổi thọ sống ở tầng địa ngục gần nhất mà nói, một ngày tương đương ba nghìn bảy trăm năm mươi năm ở nhân gian, ba mươi ngày là một tháng, mười hai tháng là một năm, trải qua một vạn tuổi, cũng tương đương một trăm ba mươi lăm triệu năm ở nhân gian mới hết mệnh xuất ngục. Lại tới tầng tiếp theo, mỗi một tầng địa ngục so với tầng địa ngục trước nó tăng khổ gấp hai mươi lần, tăng thọ gấp đôi. Tới tầng địa ngục cuối cùng, quả thật khổ vô pháp hình dung, ngày xuất ngục không thể tính nổi.

Hắn và Chiêu, một người soán vị, một người giết cha, tầng mười tám địa ngục sợ là nhất định trốn không thoát. Bất quá, như vậy cũng tốt, cùng hưởng phú quý, tự nhiên cũng nên cùng kinh qua khổ nạn. Dù sao từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải buông Chiêu ra, vô luận tới nơi nào, vô luận đối thủ cùng hắn tranh Chiêu là ai!
(*) Đăng Quán Tước lâu

Bạch nhật y sơn tận,

Hoàng hà nhập hải lưu.

Dục cùng thiên lý mục,

Cánh thướng nhất tằng lâu.

Vương Chi Hoán

Mặt trời đã khuất non cao

Sông Hoàng cuồn cuộn chảy vào bể khơi

Muốn xem ngàn dặm xa xôi

Hãy lên tầng nữa trông vời nước non

Bản dịch của Trần Trọng San

(*) Cao xử bất thắng hàn: Ở vùng cao không chịu được rét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.