Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng

Chương 65: Phiên ngoại : Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng — Chiêu (Hoàn Nhan Liệt thiên)



Ngoại truyện này giải mã nhiều khúc mắc còn bỏ lại trong chính truyện. Ví dụ như nếu Chiêu là hoàng tử của Đại Kim Quốc thì vì sao còn có Kỳ Đình Tử Quán, còn có một màn bức vua thoái vị kia.

1

Ta vẫn nhớ rõ khi Chiêu sinh ra, ngày đó trong cung tuyết rơi thật nhiều. Ánh bạc đẹp như trang sức trắng thuần bao phủ khắp nơi, tuyệt mỹ, tuyệt sắc.

Mẫu phi vì Chiêu mà gắng sức ở trong phòng, phụ hoàng và ta đều lo lắng chờ ở bên ngoài. Chúng ta, người một nhà, đều chờ mong Chiêu sinh ra, người một nhà.

Chiêu sinh ra vào thời điểm tốt đẹp, thực lực Đại Kim quốc đang mạnh dần lên, phụ hoàng và mẫu phi vợ chồng hòa hợp. Thân là Đại Kim quốc Thập Thất Hoàng tử, đứa con trai nhỏ nhất của phụ hoàng, nó hẳn phải nhận được hàng nghìn hàng vạn lần sủng ái.

Một đứa trẻ như vậy, một thân phận như vậy, thật khó không vì được cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, ngang ngược. Nhưng Chiêu cũng thực là một đứa nhỏ nhu thuận, biết thông hiểu người khác. Hay phải nói là nó thông minh quá sớm, nhìn thấu tầng tầng lớp lớp mê chướng, tỉnh táo mà tồn tại ở trên đời, chỉ lo tới thân mình.

Ta vẫn còn nhớ rõ bên người Chiêu từng có một người cung nữ cực kỳ hợp ý  tên là Tuyết Phảng. Nàng làm việc chu đáo, chăm sóc Chiêu khi còn nhỏ rất tốt. Nhưng không ai dự đoán rằng nàng lại là người được phái đến để đầu độc Chiêu. Ngày đó nếu không phải ta vô ý đánh đổ nghiêng tách trà của Chiêu, hậu quả thật không tưởng tượng nổi…

Khi Tuyết Phảng bị lôi đi, nàng khóc lóc cầu xin Chiêu cứu mình, cầu xin một người mà nàng định xuống tay làm hại cứu tính mạng mình!

Chiêu lại chỉ lạnh lùng nhìn, không lên tiếng. Nó chỉ nhìn, nhìn Tuyết Phảng chối cãi, nhìn nàng khóc to cầu xin tha thứ, nhìn nàng bị thị vệ kéo, không tránh né, nhưng cũng không nói được một lời, đáy mắt không có một tia cảm xúc.

“Chiêu…” Cho lui tất cả thị vệ và cung nữ thái giám, ta nhẹ nhàng ôm lấy nó, thân hình hài đồng năm tuổi, mềm mại, giống như đóa hoa mai trên cánh còn đọng tuyết.

“Tuyết tỷ tỷ…” Nó trầm giọng hô nhỏ, mờ mịt vang lên giữa cung điện trống rỗng xung quanh, giống như còn đang chờ nàng đáp lại. Đến lúc này, mắt nó mới để lộ ra vẻ yếu ớt hoang mang.

“Đã qua rồi, không sao.” Ta không biết phải giải thích với nó như thế nào, giải thích rằng lòng người khó dò. Nó vẫn còn là một đứa nhỏ, nhỏ như vậy. Tuy đã hiểu được phải biết che dấu cảm xúc trước người khác, nhưng cũng không có nghĩa sẽ không bị tổn thương.

Bỗng nhiên nghĩ tới bài thơ kia, ” Mặt trời đã khuất non cao, Sông Hoàng cuồn cuộn chảy vào bể khơi, Muốn xem ngàn dặm xa xôi, Hãy lên tầng nữa trông vời nước non.” Đó là bài thơ đầu tiên ta dạy nó, nó học xong rất tâm đắc liền đọc cho Tuyết Phảng nghe, ta ở một bên nhìn. Nguyên tưởng đã quên đi, hiện tại lại rõ ràng như thế.

Chiêu, nơi này là hoàng cung, không phải là điều chúng ta lựa chọn. Hy vọng đệ hiểu được, muốn xem ngàn dặm xa xôi, hãy lên tầng nữa trông vời nước non.

2

Có lẽ phụ hoàng thật sự rất sủng ái mẫu phi và Chiêu. Thật lâu về sau ta mới hiểu được, cây cao trong rừng, tất sẽ bị gió quật trước tiên. Vào thời điểm kia, ta đã học được sự lãnh đạm. Nhưng nếu ta đổi chỗ với Chiêu, liệu có thể có được dũng khí phóng khoáng mà buông tay không, ta cũng không thể trả lời.

Năm bảy tuổi, Chiêu gia nhập đội mật thám, là nó tự yêu cầu. Mười tuổi, rời khỏi Đại Kim, có phải nó tự yêu cầu hay không đã không còn là điều trọng yếu. Phụ hoàng từng có mười bảy người con trai, tựa hồ chuyện đó cũng không nhiều người biết. Lúc Chiêu ra đi, ta không tiễn đưa, thậm chí ta không rõ ràng nó cụ thể ra đi vào lúc nào.

Ta cũng không có dũng khí nhìn nó. Giữa đoạn thời gian tai bay vạ gió kia, ta chưa bao giờ đưa tay cho nó, chỉ nhìn nó chìm ngập, hữu tâm vô lực.

Đêm khuya hồi mộng, thường nhớ lại Chiêu ngày đó, trí tuệ sắc sảo, thông minh lanh lẹ. Ta tưởng niệm nó như thế, đệ đệ duy nhất của ta.

Thời điểm kia, khi mà phụ hoàng thường thích ôm nó, cười lớn nói: “Có đứa con như thế này… Chiêu, phụ hoàng sắc phong con làm thái tử, được không?”

“Không đâu!” Chiêu cười lắc đầu, “Con chỉ muốn làm đứa con ngoan của phụ hoàng.” Thời điểm kia, ta vẫn nghĩ Chiêu còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nhưng giờ nghĩ lại, liệu có phải đã sớm thông suốt nên mới không cố ý che dấu không?

Nếu thật sự như thế, đến cuối cùng vẫn là không thể không khiến người thở dài hối tiếc.

“Thập Thất Hoàng tử nhân tiểu phúc bạc, sẽ không chịu nổi đâu!” Nhớ lại lời đồn đại nhảm nhí trong cung, có phải đã sớm định trước con đường tối tăm này không? Hay lời nguyền rủa của ác nhân rốt cuộc đã linh nghiệm?

Thời điểm lại nhận được tin về Chiêu, nó đã có một thân phận, một cái tên.

Cố Tích Triều!

3

Cố Tích Triều, với ta, chỉ là một người xa lạ. Mật thám tốt nhất của Đại Kim quốc, dưới tay vô số oan hồn.

Mà Chiêu, cũng là hồn tuyết hóa thành. Bình tĩnh mà duy trì khoảng cách với tất cả mọi người,  bảo vệ mình, cũng bảo hộ người khác.

Một sát thủ, một nhân vật như lưỡi kiếm sắc bén, đây là Chiêu sau khi lớn lên?

Ta không thể chấp nhận.

Nhưng lúc này cũng đã không còn là vấn đề chấp nhận hay không.

Phụ hoàng ra lệnh cho ta bắt nó trở về.

Nó vì một nữ nhân mà phản bội phụ hoàng, giết đi 74 mật thám hàng đầu mà chúng ta phái đi Đại Tống.

Ta chỉ thấy lạnh người, Chiêu, đệ sao có thể hồ đồ như thế?

Chân trời đâu chẳng xanh rờn cỏ non?

Phản bội phụ hoàng, đệ vạn kiếp cũng sẽ không trở lại được!

Lần thứ hai nhìn thấy nó, cũng là lúc nó vì thê tử mà tuẫn tình. Ít nhất lúc đó ta cũng cho là như thế. Không thể nói ta không phẫn nộ, không thất vọng, bằng không ta cũng sẽ không động thủ đánh nó.

Vì một nữ nhân, đáng giá sao?

“Đáng giá!” Nó trả lời ta như vậy, “Những ngày cùng nàng một chỗ là thời điểm vui sướng nhất đời này của ta. Đáng tiếc, mộng đẹp dễ tan lưu ly dễ vỡ.”

Thời điểm vui sướng nhất đời là ở bên nữ nhân kia? Một nữ nhân xa lạ?

Ta nghĩ, ta không nhận ra người đệ đệ này. Chia ly nhiều năm như vậy, nó thay đổi, cũng là chuyện đương nhiên.

Còn võ công của nó, rốt cuộc vì sao lại như vậy, nó không trả lời ta. Nó chỉ cầu ta, cầu ta bảo toàn cho thê tử của mình. Ta không hiểu vì sao nó phải “Cầu”! Hoặc nên nói là nó không hiểu được. Nếu nó là đệ đệ của ta, ta nhất định sẽ giúp nó, buồn cười thay ngay cả điều này nó cũng không hiểu. Đệ đệ của ta, thân đệ đệ, gặp lại nhau, lại xa cách như thế.

Y chính là Cố Tích Triều, không còn là Chiêu trong lòng ta!

4

Hai năm sau, lần thứ hai ta mang theo Chiêu bước trên quốc thổ Đại Tống. Ta để ý thấy trong mắt y có một tia khát vọng thản nhiên, vụt hiện lên, nhanh chóng biến mất, như sợ khiến người khác biết. Nhưng chờ đợi điều gì? Nơi này là Đại Tống, không phải Đại Kim, nơi này, không phải nhà của chúng ta.

Chiêu, tại sao ngươi u mê như vậy?

Chiêu dựa theo kế hoạch, gặp lại Thích Thiếu Thương, kẻ đã từng là địch nhân của y, hơn nữa lại liên lụy làm y mất đi ái thê. Ta còn tưởng sẽ có cảnh cừu nhân gặp mặt, nhưng sự tình cũng chẳng có gì mấy.

Ta lần đầu tiên cảm thấy kinh hoảng, Chiêu, ngươi cùng hắn, đến tột cùng che giấu điều gì?

Hai người các ngươi liên thủ diệt trừ Ma Nhãn Yêu Cơ, ăn ý như thế, thậm chí không cần ngôn từ trao đổi.

Hắn dốc hết sức trước mặt quan sai đảm bảo ngươi không giết người, hắn dựa vào cái gì để xác định như vậy?

Trong xe ngựa hắn thổ lộ chân tình với ngươi, vì sao ngươi không động thủ giết hắn? Vì sao ngươi vẫn nguyện ý quay về Lục Phiến Môn cùng hắn, thậm chí ủy khuất chính mình, hành hạ chính mình?!

Là vì kế hoạch của chúng ta sao? Phải không?

Chiêu, ngươi luôn miệng nói ngươi không hề động tâm, không hề động tình, nhưng vì sao thân thể của ngươi càng ngày càng lạnh?

Ngươi thấy hắn sẽ cười, ngươi còn có thể lừa gạt được ai?

Ngươi cuối cùng phản bội, ta sớm đã chuẩn bị, lại vẫn không dự đoán được ngươi phản bội triệt để như thế, tuyệt tình như thế!

Đầu tiên là Phó Vãn Tình, tiếp theo lại là Thích Thiếu Thương, ngươi bảo ta làm sao có thể tha thứ cho ngươi?

5

Nguyên lai, ngươi căn bản không cần sự tha thứ của ta!

Cái kim trong bọc sớm muộn cũng có ngày lòi ra!

Ta thiếu chút nữa đã quên, là Chiêu, ngươi là người thông minh nhất trong mười bảy đứa con trai của phụ hoàng! Là Cố Tích Triều, ngươi là sát thủ giỏi nhất, con người vô cùng tàn nhẫn!

Sự ngoan độc của ngươi chẳng những có thể dùng ở trên người kẻ khác, càng có thể dùng trên người chính mình!

Có lẽ khi khiến ngươi tự mình nói ra hai chữ “Nhận mệnh”, ta nên giết ngươi! Đối với ngươi lại không đành lòng.

Cho nên, tội danh thí phụ sát thúc, ta và ngươi phải cùng nhau gánh chịu.

Chúng ta không hổ là huynh đệ, tội nghiệt của cả hai nếu mở ra mà tính, ai thiếu ai, ai phụ ai, ai hại ai, ai lôi kéo ai, ai liên lụy ai, kết quả là đều là tám lạng nửa cân! Hai người chúng ta, ai cũng không phải là người, có khác, chỉ là cái khác giữa lang và sói mà thôi.

Chúng ta đúng là một đôi huynh đệ mưu tính sâu xa, ngang sức ngang tài. Ngươi không nhìn lầm ta, ta lại thực sự đã nhìn lầm ngươi! Năm đó Chiêu nhu thuận kia sớm đã chết, đã chết vào thời khắc bị mẫu thân của mình tự tay đẩy xuống hồ sen! Thật buồn cười tới giờ ta mới biết được chân tướng, thật đáng buồn dù đã biết chân tướng, ta vẫn không thể buông tay.

Chiêu, ngươi là độc!

Khiến ta vì ngươi mà trọn đời trầm luân!

6

Ngươi và Thích Thiếu Thương, có lẽ là một đoạn oan nghiệt khác. Không giải được, không buông được, không rời được, ta lạnh lùng nhìn ngươi trầm luân, nhìn ngươi chuốc khổ, không đề cập tới, cũng không ngăn trở.

Cái gọi là si tâm bất hối, thề non hẹn biển, cái gọi là sống chết bên nhau, dù chết cũng không thay lòng, cũng không phải là tuyết đọng đầu xuân mà là hoa chưa tàn hết cuối thu, giống như sương sớm, qua ngày khổ đau.

Huống hồ, hai người các ngươi lại khác nhau như vậy, một sáng ngời, sáng tới chói mắt, một hắc ám, ám tới kinh diễm; rồi lại giống nhau như vậy, cả hai đều sẽ không vì bất cứ ai mà từ bỏ sự kiên trì của chính mình, cho dù đối phương là người mà mình yêu nhất!

Ta biết ngươi nhất định sẽ trở lại bên ta, bởi vì ngươi không còn chỗ nào có thể đi, không còn đường nào có thể trốn. Chúng ta, nhất định phải cùng nhau tiêu tan vào địa ngục, trọn đời không được siêu sinh!

Có lẽ, vẫn không cho ngươi biết, cũng bởi nguyên nhân này. Sợ khiến ngươi tổn thương, lại càng vì cho tới bây giờ ta cũng không nắm chắc, cũng không xác định được liệu mình có thể vĩnh viễn che chở cho ngươi không. Cho nên ta không cam đoan điều gì, bởi vì tất cả đều là giả. Trên đời này, tất cả đều là giả. Người giả dối, tâm giả dối, lời, lại càng giả dối! Tựa như điều ta hiện tại nghĩ mình muốn, tột cùng là thật hay là giả, ta cũng không biết rõ!

Nhưng ta lại hiểu rõ kết cục của hai chúng ta. Đơn giản là nếu nói tới bản lĩnh mưu tính lòng người, ngươi không bằng ta!

Chiêu, vô luận ngươi có nguyện ý hay không, ngươi chỉ có thể đi theo con đường ta sắp xếp cho ngươi.

Đây, chính là, mệnh, của ngươi!

7

“Ngươi có thể giết ta, Tích Triều nếu không sống được, ta nhất định sẽ đi bồi hắn. Ta nếu không sống được, Tích Triều cũng nhất định sẽ không sống một mình! Cho nên, ngươi có thể động thủ!”

Đây là lời của Thích Thiếu Thương. Vào một khắc kia khi hắn nghĩ ngươi nhất định sẽ chết!

Ta cho rằng ngươi vì hắn, nhưng hắn lại nói bởi vì ta!

Thích Thiếu Thương liền nhìn ta như vậy, không nhìn thanh Nghịch Thủy Hàn đang đặt trên cổ mình! Ta xác định lúc này nội lực của hắn không còn được bao nhiêu, căn bản ngay cả vài tên thị vệ bình thường cũng không phải là đối thủ. Nhưng khí thế của hắn, lại vẫn là của một đại hiệp, một đại hiệp đỉnh thiên lập địa!

Nhìn ánh mắt hắn, ta nghĩ, ta có chút hiểu được, hiểu được vì sao ngươi thất bại. Chẳng những thua người, còn mất cả tâm.

Hắn hẳn là nguồn sáng của ngươi. Bất luận kẻ nào đều không tự chủ được mà chạy về phía ánh sáng, đây là bản năng.

Ngươi tất nhiên sẽ không chết, ta vì ngày này mà chuẩn bị nhiều năm, ngươi hẳn cũng biết?

Vào thời điểm thông qua mật thám của mình tra ra được ngươi lại tập loại võ công chắc chắn sẽ dẫn đến tử vong này, ta cũng đã bắt đầu chuẩn bị vì ngày hôm nay.

Năm đó, uổng cho ta làm hoàng tử, nhưng kết quả ngay cả mẫu thân sinh ra mình và đệ đệ ruột thịt của mình đều không bảo hộ được. Nỗi nhục nhã như vậy, tuyệt đối không thể lặp lại!

Nhưng rốt cuộc phải làm thế nào mới thật sự là bảo hộ cho ngươi? Ta nghĩ, ta không nắm chắc.

Mọi người, mọi người đều khuyên ta, cầu ta, buông tay đi! Thả ngươi tự do!

Mà trong số ‘mọi người’ này, hai kẻ duy nhất không mở miệng cầu ta, một người là ngươi, một người là Thích Thiếu Thương!

Thích Thiếu Thương còn nói một câu, dù mới ngày hôm qua, y vẫn coi ngươi như ca ca, ca ca duy nhất, huyết thống chi thân.

Mà ngươi, lại chỉ lạnh lùng nhìn ta, đáy mắt không một tia cảm xúc. Giống như ánh mắt nhiều năm trước ngươi nhìn Tuyết Phảng.

Chiêu, ngươi là đệ đệ của ta, đệ đệ ruột thịt.

Chúng ta, chỉ có thể là huynh đệ. Phải không?

Ta hiểu được, lúc này đây, chính là lúc phải buông tay.

Nếu không, tất thành tử địch!

“Ta thả ngươi đi. Nhưng ta có thể phóng Cố Tích Triều đi, cũng tuyệt đối không thể phóng Hoàn Nhan Chiêu đi!”

“Ta hiểu được,” Thanh âm của ngươi, lại lạnh nhạt như vậy. “Hoàn Nhan Chiêu, mặc ngươi bài bố.”

Phú quý phù vân, ở trong mắt ngươi, giang sơn vạn lý, sự nghiệp ngàn năm, tất cả xem ra đều kém một Thích Thiếu Thương! Ta không bằng hắn, hắn vì ngươi mà chống đỡ thiên hạ, cho ngươi một nơi, chân chính, gọi là, nhà!

8

Về sau ta có thói quen cứ cách một khoảng thời gian ngắn lại triệu kiến một mật thám có nhiệm vụ đặc biệt.

Ngày đó, hắn sau khi báo cáo với ta về chuyện của ngươi, đột nhiên lại nói thêm một câu.

“Hoàng Thượng, có chuyện vi thần phải bẩm báo người. Thần khi ở Đại Tống, từng thất thủ bị bằng hữu Thích Thiếu Thương của Cố công tử bắt.”

“A?” Ta tự nhiên hiểu được hắn thành thật như thế một nửa bởi lòng trung thành, mà nguyên nhân quan trọng hơn là sợ nếu giấu diếm chân tướng, tương lai có thể phải chịu trừng phạt càng nghiêm trọng.

“Chính Cố công tử thả vi thần, y không giống người sẽ có uy hiếp đối với Đại Kim. Cho nên…”

Nguyên lai là vì ngươi mà cầu tình. Mà ta lại càng muốn biết ngươi vì sao phải làm như vậy! Ta nghĩ ngươi sẽ giết hắn, vì sao lại không?

“Y nói những thứ gì? Y không nói gì với ngươi sao?”

“Y chỉ nói là, y hiện tại rất tốt. Chỉ như vậy.”

Chỉ như vậy? Ta phất tay cho hắn lui ra, sắc diện có chút mệt mỏi tăm tối, đột nhiên nở nụ cười, cũng chỉ có thể như vậy đi.

Bởi vì ngươi, rốt cục chiếm được điều mình muốn.

Ngươi nói ta cho tới bây giờ chưa từng chân chính hiểu được ngươi, ta không tin. Nhưng hiện tại, không thể không thừa nhận, ngươi nói đúng.

Thời điểm đi đến ngự hoa viên, thấy vừa lúc hoa sen nở.

Sen xanh, ngươi là sen xanh trong nước. Mà ta lại vọng tưởng vịn cành bẻ được ngươi, đem ngươi đưa vào phòng, cắm trong bồn hoa. Nhưng Thích Thiếu Thương, Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương hiểu được ngươi, cho nên hắn có thể có được sự coi trọng của ngươi, có thể làm bạn cùng ngươi trong nước.

Ngày hơi nắng ngắt, ta lại có chút ngẩn ngơ. Ngẩn ngơ tưởng thấy ngươi, ngươi hồi năm tuổi, hướng ta mỉm cười.

Ta nghĩ ta rốt cục tìm được ngươi, tiến lên trước, đem ngươi ôm vào trong lòng.

“Chiêu, ” kìm lòng không được mà rơi lệ, “Ta vĩnh viễn sẽ không để đệ đi.”
Loạn đàm

Trong truyện này Hoàn Nhan Liệt tuy không phải một nhân vật mình thích, nhưng là một nhân vật mình có ấn tượng. Đọc đến ngoại truyện này, thấy ít ác cảm với Hoàn Nhan Liệt hơn.

Hoàn Nhan Liệt có lẽ cũng giống như Thích Thiếu Thương, đều yêu thương Hoàn Nhan Chiêu/Cố Tích Triều, đều không thể buông tay, đều từng làm rất nhiều điều vì y. Nhưng ở những chuyện quan trọng nhất, đều thua Thích Thiếu Thương.

Hoàn Nhan Liệt không chắc chắn với chính mình, nhưng Thích Thiếu Thương không cần phải suy nghĩ tới việc mình có thể bảo hộ được cho Cố Tích Triều không, có lẽ bởi hắn hiểu rõ mình sẽ làm tất cả để bảo vệ y, nếu không bảo vệ được thì cũng sẽ không sống lâu hơn y một khắc. Hoàn Nhan Liệt có thể lạnh lùng nhìn Hoàn Nhan Chiêu trầm luân với niềm tin y rồi sẽ đâm vào đao kiếm mà tỉnh ngộ quay lại. Thích Thiếu Thương không nỡ ép Cố Tích Triều, không thể nhìn y đau khổ mà làm mọi việc để cứu y, tới mức sẵn sàng giết y.

Tất cả những gì Hoàn Nhan Liệt làm hay không làm, tưởng chừng vì Chiêu, rốt cuộc cũng vì cả chính mình, không đưa tay ra cho Chiêu hồi nhỏ là vì địa vị của mình, lưu giữ thuốc chuẩn bị một ngày kia sẽ phải cứu Chiêu, một phần cũng bởi muốn bù lại sự bất lực ngày xưa. Bảo hộ Chiêu, giữ gìn Chiêu, ràng buộc Chiêu, tất cả đều vì muốn giữ Chiêu ở lại bên mình, muốn tìm lại một Chiêu ngày trước.

Tất cả những gì Thích Thiếu Thương làm hay không làm, nhiều lúc tưởng hắn đã tuyệt tình, rốt cuộc tất cả lại đều là vì Cố Tích Triều. Ra đi cũng bởi vì y, ở lại cũng bởi vì y, không ép buộc y rời đi, bắt y lựa chọn, đều xuất phát từ tấm lòng chân thành mong muốn sự tốt đẹp cho y.

Về mọi điểm, Hoàn Nhan Liệt thua Thích Thiếu Thương toàn diện. Có lẽ bởi vì Hoàn Nhan Liệt sinh ra và lớn lên ở trong hoàng tộc, thật khó có thể có được thứ gọi là tình cảm thuần khiết.

Sự đối lập giữa Hoàn Nhan Liệt và Thích Thiếu Thương gây ấn tượng mạnh mẽ với mình, cũng là một trong những yếu tố khiến mình quyết định làm bộ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.