Hàn Kỳ mở cửa ghế phụ cho anh, bản thân thì vòng ra ghế lái chính.
Khi cả hai người đều ở trên xe, cậu khởi động, lái xe ra khỏi nơi đó.
~ Anh, xem ra cô gái anh muốn em điều tra, thân thế rất bí ẩn.
Dạ Cảnh Lam nhíu mày.
~ Là sao?
~ An Nhạc Nhạc, năm nay vừa tròn 18 tuổi, là con gái của Vương Triệu Dĩnh và An Phù Điểu. Do An lão mất, An phu nhân cùng con gái là An Tân Hạ đã đuổi cô ấy đi. Và còn bị An Tân hạ cướp đi người yêu là Lục Di Sơ. Hiện đang sống cùng Bái Yên.
~ Vậy là con riêng của An Phù Điểu?
~ Em không nghĩ là vậy. Khi em điều tra, có một chuyện rất kỳ lạ, không biết là có nên kể cho anh không?
~ Nói.
Hàn Kỳ thở sâu, mặt trở nên nghiêm túc hơn.
~ Thân thế cô ấy, có lẽ liên quan đến cái chết của cha em. Và có thể, cô ấy không phải là con của An Phù Điểu và Triệu Vy Vân.
~ Mặc dù em chưa dám tin điều này, nhưng em chắc chắn thân thế cô gái này, còn rất nhiều điều bí ẩn.
Dạ Cảnh Lam không nói gì, suy nghĩ, ánh mắt tập trung.
Cô gái này thật sự rất thú vị.
Ở nơi nào đó, An Nhạc Nhạc bắt chiếc taxi và trở về căn nhà nhỏ của Bái Yên.
~ Yên Yên, tớ về rồi.
An Nhạc Nhạc mệt mỏi vào phòng, ngồi xuống ghế sofa.
~ Cậu hình như vẫn biết vác mặt về.
Nghe giọng điệu này của Bái Yên xem ra là rất tức giận. Cô cười hì hì, nói nhẹ.
~ Yên Yên yêu dấu, tha lỗi cho tiểu nữ, tiểu nữ biết ngài rất rộng lượng nha.
Nói xong, tay còn bóp nhẹ vai Bái Yên, đây chính xác là lấy lòng nha.
~ Vậy tiểu nữ có biết phải làm gì không?
An Nhạc Nhạc đích thị là hiểu hàm ý trong câu nói này của Bái Yên, đây là muốn bắt cô nói hết tất cả những chuyện ở trung tâm mua sắm Thời Đại.
~ Yên Yên, thật sự là tớ không biết gì đâu.
Bái Yên đang mong chờ câu trả lời, lại không ngờ An Nhạc Nhạc lại đáp như vậy, cô càng thêm tức giận.
~ Vậy là cậu không coi tớ là bạn?
An Nhạc Nhạc nghe vậy, luống cuống giải thích.
~ Yên Yên, nếu tớ nói không biết gì, cậu có tin không?
~ Chắc chắn không.
~ Nhưng thật sự là tớ không biết gì cả, thứ duy nhất tớ biết chính là người đàn ông giúp tớ hôm nay là..là...
~ Là ai?
~ Là cái người..cướp...cướp đi lần đầu tiên của tớ đó.
An Nhạc Nhạc mặt đỏ bừng.
~ Hả? Thật ư?
~ Ừm..
Bái Yên không tin nổi vào mắt mình.
~ A Nhạc, cậu tuyệt đối tránh xa người đó ra, đó không phải là người chúng ta có thể đụng vào đâu.
~ Nhưng..nhưng...
~ Cậu còn do dự gì nữa, cậu không biết sao, đó là Dạ Cảnh Lam, là Dạ Cảnh Lam đấy.
An Nhạc Nhạc vẫn chưa hết bàng hoàng thì Bái Yên tiếp tục.
~ Dạ Cảnh Lam là chủ tịch của Phượng Đế, là người thừa kế Dạ gia, còn là ông trùm Mafia. Cậu động vào hắn thì chỉ có đường chết thôi.
~ Th...thật sao...?
~ Lại còn không phải, cậu tốt nhất đừng có liên hệ gì với người đó.
~ Nhưng thật ra..chuyện đó...có chút phức tạp..
Bái Yên mất kiên nhẫn.
~ Còn gì?
~ Thực ra..là Dạ Cảnh Lam..hắn muốn bắt tớ bồi thường..