~ Cái thẻ rẻ rách của mày, thì đáng giá bao nhiêu? Hay là lên giường với bao nhiêu thằng rồi?
An Tân Hạ cười nhếch môi, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn An Nhạc Nhạc và Bái Yên.
~ Cô đừng có mà quá đáng. Tiền này là của Yên Yên kiếm được từ những ngày cực khổ làm việc, là tiền mồ hôi, nước mắt đấy. Cô làm sao mà hiểu được?
An Nhạc Nhạc hét lên. Sỉ nhục cô, không sao, cô chịu được, nhưng đừng có đụng đến bạn cô.
~ Tiền ở đâu, kiếm được như thế nào, không phải An Tân Hạ cô mới là người rõ nhất sao?
~ Mày....mày..được lắm, để xem mày như thế được bao lâu.
An Tân Hạ không nói lại được, dơ tay lên nhằm mặt An Nhạc Nhạc mà giáng xuống.
~ Ui da..
An Nhạc Nhạc đau đớn kêu lên, tay ôm lấy bên má đỏ ửng, nước mắt đã từ nơi khóe mắt mà tuôn rơi.
~ A Nhạc, có sao không, An Tân Hạ cô thật là quá đáng, để xem tôi thu phục cô thế nào...
Bái Yên giật tóc An Tân Hạ kéo về phía mình, đồng thời lấy tay tát cho cô ta hai cái liên tiếp. An Tân Hạ không kịp phản ứng, lần lượt nhận từng đau đớn.
~ Sao nào, có đau không, đừng tưởng ức hiếp được A Nhạc mà muốn làm gì thì làm.
Lúc đó, Lục Di Sơ đang đi ngang qua, trực tiếp thấy mọi chuyện, hận không thể bảo vệ Nhạc Nhạc, nhưng An Tân Hạ mới chính là vị hôn thê của anh. Lục Di Sơ bước vào, đưa tay đỡ lấy An Tân Hạ, hướng tới Bái Yên mà nói.
~ Tại sao cô lại đánh cô ấy?
An Tân Hạ như vớ được phao, ôm lấy Lục Di Sơ mà khóc.
~ Hức hức...Di Sơ, anh xem cô ta, không những ức hiếp em mà còn dám đánh em nữa...anh phải đòi lại công bằng cho em.
~ Công bằng cái khỉ gió? Ai là người gây sự trước, cô xem lại bản thân mình đi, đừng có chõ cái mõm vào cuộc sống của A Nhạc nữa.
Bái Yên nghe cô ta nói, da gà đã lần lượt nổi hết lên, cảm thấy rất bẩn khi nghe giọng cô ta.
~ Cô....cô....
~ Từ khi nào mà lại xưng cô rồi, không phải vừa nãy vẫn còn mày tao với chúng tôi sao, giả tạo vừa thôi.
~ Cô im đi, đừng có chửi Hạ Hạ nữa.
Lục Di Sơ nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm An Nhạc Nhạc đang cúi gằm mặt xuống đất.
~ Hạ Hạ? Nghe mà chói tai quá, đừng có gọi cô ta mà mắt anh vẫn nhìn A Nhạc, đôi cẩu nam nữ các người.
~ Cô...cô..anh...
~ Cô cái chó, không phải mày tao nữa sao? Cô giả tạo vừa thôi.
~ Cô thôi đi, đừng có nói Hạ Hạ như vậy nữa, cô nên xem lại bản thân mình trước khi nói người khác.
Bái Yên nghe xong, bật cười.
~ Ha ha, anh đang nói tôi xem lại bản thân sao, người nào xem lại thì không biết đâu.
~ Yên Yên, thôi đi, mình đi về.
An Nhạc Nhạc im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng.
~ A Nhạc, cậu im lặng đi, hôm nay tớ sẽ đòi lại công bằng cho cậu, không thể để loại người như cô ta lộng hành mãi được.
~ Loại người như tôi là ý gì?
An Tân Hạ gồng mình lên hỏi, bản thân cố gắng kiềm chế, giữ hình tượng thục nữ trước mắt Lục Di Sơ.
~ Còn phải hỏi, bản thân cô còn không biết rõ sao?
Bái Yên cảm thấy buồn nôn, loại người này còn giả tạo đến bao giờ.
~ A Nhạc, đi thôi, đừng ở đây thêm 1 phút nào nữa, thật kinh tởm.
~ Đứng lại.
Lục Di Sơ gọi lại, bản thân cố gắng nhìn An Nhạc Nhạc thêm chút nữa, nhưng cô vẫn cúi gầm mặt xuống.
~ Kệ bọn họ, ta đi thôi.
Bái Yên kéo tay An Nhạc Nhạc ra khỏi cửa hàng, nhưng lại bị một lực rất mạnh kéo lại.
~ Cô đứng lại, tôi muốn nói chuyện với Nhạc Nhạc.
~ Nhưng cô ấy không muốn.
~ Nhạc Nhạc, nghe anh nói đã.
Lục Di Sơ vẫn cứ gọi, lực nắm từ tay càng mạnh hơn.
~ A, đau quá..
An Nhạc Nhạc khẽ kêu lên, tay cố gắng vùng ra khỏi Lục Di Sơ.
~ Nhạc Nhạc..
Lúc đó, một thân ảnh cao lớn lướt đến, hất văng tay Lục Di Sơ ra, đồng thời ôm An Nhạc Nhạc vào lòng.