Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 1 - Chương 12



Sáng sớm.

“A......!” Tiếng hô kinh ngạc không lớn không nhỏ vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh hài hòa trong phòng.

Nhìn Phương Vân Dật bị mình ôm chặt trong ngực, Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc không nói nên lời, nửa ngày cũng không nói được lời nào.

“Ôm đủ rồi chứ hả, có thể buông ra chưa?” Phương Vân Dật bị ôm chặt trong ngực vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm y, ngữ khí cực kì bất mãn.

Lăng Thịnh Duệ không phản ứng, y đã bị cảnh hiện tại làm cho ngây người rồi.

“Cái kia...... Cậu, cậu sao lại ở trên giường của tôi?” Nội tâm Lăng Thịnh Duệ cực kì hoảng sợ, hơi hơi lắp ba lắp bắp mở miệng hỏi.

Tay phải bị Phương Vân Dật gối lên đã tê dại, Lăng Thịnh Duệ thử mấy lần cũng không thể rút ra, đành phải thôi.

Nhìn vẻ mặt bị dọa sợ của nam nhân, Phương Vân Dật khóe miệng dần dần nhếch lên tạo thành một nụ cười xấu xa, duỗi tay ôm lấy thắt lưng nhỏ nhắn rắn chắc của nam nhân, một lần nữa kéo lại nam nhân đang muốn dịch sang bên cạnh ấn vào ngực mình: “Anh không nhớ sao?”

Thân thể hai người dán sát lại với nhau, cảm giác vô cùng mập mờ khiến cả người Lăng Thịnh Duệ thoáng cái bắt đầu cứng đờ.

Loại chuyện này đối với Phương Vân Dật mà nói, đã sớm là thấy nhưng không lạ rồi, vẻ mặt đã bị hoảng sợ của nam nhân, khiến cậu thấy thú vị cực kỳ.

“Buông, buông tôi ra!”

Lăng Thịnh Duệ bắt đầu giãy dụa, nhưng là phí công vô ích, Phương Vân Dật có một sức mạnh khiến người kinh ngạc hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình xinh đẹp của cậu.

Dáng vẻ sợ hãi kia của Lăng Thịnh Duệ khiến Phương Vân Dật cảm giác cực kỳ thú vị, nghĩ nam nhân này thật là quá dễ bắt nạt mà, nhất thời nổi lên suy nghĩ trò đùa dai.

“Anh lẽ nào đã quên anh tối hôm qua làm gì tôi rồi sao?”

“Cái gì?” Nam nhân vốn vẻ mặt đang hoảng sợ lập tức an tĩnh lại, gương mặt kinh ngạc nhìn về phía Phương Vân Dật, biểu cảm trên mặt Phương Vân Dật thản nhiên, nhưng trong mắt lại có chút gì đó đau thương lờ mờ.

Lăng Thịnh Duệ thoáng cái mặt cắt không còn giọt máu, còn một màu trắng bệch.

Chẳng lẽ......

Một đoạn trí nhớ tối qua dần dần hiện về, như dòng nước chảy qua não y, tuy cực kì mơ hồ, nhưng y lại có thể nhớ lại mang máng, y tối hôm qua hình như ôm chặt lấy người nào đó mà ngủ, hình như người nọ còn ngọ ngoạy một chút.....

“Không, không thể nào, tôi......” Nam nhân lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, vẻ mặt bán tín bán nghi nhìn Phương Vân Dật ở trong lòng, ấp úng mãi, cũng không nói được một câu.

“Anh nói xem?” Ánh mắt Phương Vân Dật thoáng cái lại càng trở nên ai oán.

Lăng Thịnh Duệ  đột nhiên cảm thấy bản thân giống như một đại thúc biến thái làm nhục Phương Vân Dật trong sáng, cảm giác xấu hổ, đau khổ cùng tự trách đểu dồn dập nảy lên trong lòng, khiến y cảm giác xấu hổ vô cùng.

Nhìn dáng vẻ hối hận muốn chết kia của nam nhân, Phương Vân Dật thoáng cái cười thầm đến mức thắt ruột.

Nam nhân này, thật đúng là...... Thú vị cực kỳ.

“Ha hả, đại thúc, anh thật là đáng yêu mà.” Vẻ mặt chẳng còn chút ai oán, Phương Vân Dật diễn xuất siêu phàm lại một lần nữa khôi phục lại Phương Vân Dật dáng vẻ đẹp đẽ tỏa sáng, gương mặt cười xán lạn đó khiến Lăng Thịnh Duệ hoa mắt chóng mặt.

Đợi đến lúc phản ứng lại được, Lăng Thịnh Duệ phát hiện mình đã bị Phương Vân Dật đặt ở dưới rồi, hai tay bị đặt ở hai bên đầu, không thể động đậy.

“Anh sẽ không phải cho là những lời tôi nói vừa nãy là thật chứ?” Khóe mắt Phương Vân Dật hơi nheo lại, trong nét cười xán lạn lại có chút tà khí công tương xứng với ngoại hình trong sáng tựa thiên sứ của cậu.

“Chẳng lẽ không phải?” Lăng Thịnh Duệ mở to hai mắt.

“Đương nhiên là không phải rồi.” Phương Vân Dật vẻ mặt hèn mọn liếc mắt nhìn anh, ngữ khí khinh miệt: “Với dáng vẻ hèn nhát này của anh, cùng muốn làm gì với tôi? Anh cũng quá tự tin rồi đó!”

Lời nói có chút ác độc, khiến sắc mặt Lăng Thịnh Duệ biến thành màu xanh.

“Được rồi, không còn sớm nữa rồi, tôi phải đi học.” Nhìn đồng hồ báo thức ở một bên, Phương Vân Dật hơi ảo não mở miệng nói, tối hôm qua bởi vì nhất thời nhẹ dạ mà tha chon nam nhân đã dâng tới tận miệng này, cậu hiện tại hối hận muốn chết.

Cúi đầu, Phương Vân Dật như hả giận mà cắn mạnh môi Lăng Thịnh Duệ.

“Buông tôi ra!” Lăng Thịnh Duệ giãy dụa, hai chân cố sức đạp lên trên, muốn đá văng Phương Vân Dật ở trên người ra.

“Chết tiệt!” Suýt chút nữa bị đá trúng chỗ hiểm, Phương Vân Dật thoáng cái có chút tức giận, lúc nãy nếu không phải cậu trốn nhanh, không khéo là bị đá hỏng luôn rồi, cả người trong thoáng chốc chảy đầy mồ hôi lạnh.

“Tên khốn kiếp này! Lại dám đá ta!”

Tiếng một cái tát trong trẻo vang lên, cả phòng nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ còn lại cảnh sau khi đánh, hai người thở gấp.

Lăng Thịnh Duệ bị đánh đến chẳng hiểu ra sao ngơ ngác nhìn Phương Vân Dật ở trên người, vẻ mặt khó có thể tin, bên mặt trái xuất hiện năm dấu đỏ rõ ràng không gì sánh được, dần dần bắt đầu sưng lên.

Vừa ồn ào như thế, Phương Vân Dật thoáng cái đánh mất đi sự hứng thú vốn có, bò từ trên người nam nhân xuống, động tác ưu nhã mặc lại quần áo của mình.

“Hừ, thực sự là không biết điều!” Cứ như còn thấy một cái tát vừa rồi chưa đủ, trong lúc thịnh nộ Phương Vân Dật nắm tóc nam nhân, kéo mạnh lên, hung dữ mở miệng nói: “Tôi nói cho anh biết, anh đã là người của nhà tôi, tôi muốn làm gì với anh đương nhiên là điều không thể chối cãi, anh không có chút quyền phản kháng nào.”

Dứt lời, Phương Vân Dật vẻ mặt chán ghét buông Lăng Thịnh Duệ ra, xoay người rời đi, không quay đầu liếc nhìn y một cái nào nữa.

Cửa bị đóng mạnh một cái, kéo Lăng Thịnh Duệ đang chìm vào cõi thần tiên lại hiện thực.

Sự việc thay đổi quá nhanh, rõ ràng là Phương Vân Dật đang cười dịu dàng với y đột nhiên lại biến thành Phương Vân Dật xấu xa hung ác, giở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, sự thay đổi bất ngờ khiến Lăng Thịnh Duệ có chút phản ứng không kịp.

Xoa xoa mặt trái bị đánh có chút nóng rát đau đớn, Lăng Thịnh Duệ ngoài cười khổ ra, cũng vẫn là cười khổ......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.