Lăng Thịnh Duệ có chút lo lắng đứng tại cửa vào, tuy rằng mỗi ngày lúc phải quét tước đều phải tiến vào, nhưng hắn thực không nghĩ tới cùng Phương Nhược Thần đứng chung một phòng như vậy.
Tổng cảm thấy, sẽ có chuyện gì đấy không biết được xảy ra.
“Đứng ngay cửa làm cái gì? Sao lại không vào?” Phương Nhược Thần cởi ra áo khoác, lộ ra áo sơ mi trắng tinh.
Vải vóc mềm mại, gói trọn lấy nửa người trên rắn chắc thon dài của Phương Nhược Thần, phác thảo một đường cong của da thịt trơn bóng, vô cùng xinh đẹp.
Lăng Thịnh Duệ cảm thấy đầu có chút choáng.
Không phải bởi vì nổi lên sắc tâm, mà bởi vì hắn có loại dự cảm rất khó hiểu.
Giống như có một sự tình nào đó đang được tiến hành trong âm thầm, mà hắn, căn bản không rõ được rốt cuộc là chuyện gì.
“Qua đây.” Phương Nhược Thần chỉ chỉ sô pha ở bên kia.
Lăng Thịnh Duệ hít một hơi sâu, lặng lẽ bước qua.
Kết cục xấu nhất, phỏng chừng là bị đánh một trận thôi, tổng sẽ không giống Trình Trí Viễn hoặc tên khốn Hứa Gia Lôn kia, đi cường bạo hắn.
Phương Nhược Thần ghét hắn, mà còn là loại chán ghét vô cùng, một điểm này Lăng Thịnh Duệ rất rõ, cho nên, là tuyệt đối sẽ không làm ra loại cử chỉ nào quấy rối hắn.
Lăng Thịnh Duệ thầm nghĩ, tâm tình vốn đang xáo trộn đã trấn tĩnh lại rất nhiều.
Sau đó, hắn nội tâm cười nhạo một trận, một người đàn ông trưởng thành như hắn, cư nhiên bắt đầu lo lắng cho “trinh tiết” của mình, nghe ra vẫn thật có chút… khôi hài.
Nghĩ đến đây, Lăng Thịnh Duệ trong lòng lại khinh thường bản thân một cách trầm trọng.
“Ách, xin hỏi cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Lăng Thịnh Duệ bước đến trước mặt Phương Nhược Thần, vô cùng lịch sự mở miệng hỏi.
Phương Nhược Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng khẽ hiện ra một tia châm chọc: “Có cần thiết không? Lúc này còn tự cho mình giống một đầy tớ, chẳng lẽ anh là người trời sinh đê tiện, thích ăn nói khép nép đấy à?”
Một câu phát biểu, không hề lưu tình.
Lăng Thịnh Duệ có chút ngốc ra, sự ghê tởm chán ghét trong mắt đối phương dường như không tăng thêm sự che giấu, khiến hắn có cảm giác khó chịu.
Lăng Thịnh Duệ nắm chặt tay, xoay người rời đi.
Hắn đúng là có hơi mềm yếu, nhưng vẫn chưa tùy tiện đến mức để người khác xúc phạm mình.
“Đứng lại đó, nếu anh bước thêm một bước, tôi sẽ làm cho anh phải hối hận suốt đời.” thanh âm Phương Nhược Thần vang lên sau lưng, ngữ khí hiếp bức vô cùng rõ ràng.
Cước bộ Lăng Thịnh Duệ dừng lại, nội tâm đang đấu tranh không ngừng, cuối cùng vẫn chậm rãi xoay người lại, có hơi bất đắc dĩ nhìn lại Phương Nhược Thần.
Phương Nhược Thần ngồi trên ghế, ngẩng mặt lên, trên khóe miệng là nụ cười khinh thường, bắt chéo hai chân, một động tác thô tục nhưng lại không che giấu được khí chất quý tộc trời sinh của cậu ta.
Lăng Thịnh Duệ không thể không thừa nhận, cậu ta lớn lên vô cùng đẹp, thậm chí có thể nói là siêu cấp mỹ nam ngàn dặm khó tìm, nhưng hắn hiện tại lại không hề có bất cứ ý muốn nhìn lại ánh mắt tràn đầy dục vọng của cậu ta, trong con mắt nhìn người của hắn, quan trọng nhất không phải ngoại hình, mà là phẩm cách.
Sự giằng co trong nội tâm Lăng Thịnh Duệ bị Phương Nhược Thần để hết vào trong mắt, tuy rằng từ sâu trong nội tâm rất xem thường tên đàn ông yếu đuối này, nhưng cũng có lúc, cảm giác nắm bắt một người không có cách phản kháng lại mình, đặc biệt là một người đàn ông mà chơi đùa trong lòng bàn tay khiến cậu ta rất có cảm giác thành tựu.
“Tôi nói anh ngồi xuống.” Phương Nhược Thần ra lệnh, cằm hơi nghiêng qua, chỉ vào ghế sô pha ở bên cạnh.
Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống.
“Xin hỏi, cậu rốt cuộc có chuyện gì tìm tôi?” Lăng Thịnh Duệ không biết đã hỏi câu này bao nhiêu lần.
Phương Nhược Thần mỉm cười nhìn hắn, nụ cười kia thật khiến Lăng Thịnh Duệ lông tóc đều dựng thẳng.
“Lăng Thịnh Duệ, giới tính: nam, 31 tuổi, nghề nghiệp: giảng viên, chẳng qua vì bị gièm pha chuyện dâm loạn học sinh vị thành niên mà bị khai trừ giấy phép làm giảng viên, bất đắc dĩ rời khỏi F thị chuyển đến bản thị. Vợ là Hứa Nguyệt Như, 32 tuổi, con trai Lăng Hạo 12 tuổi, lớp sáu bậc tiểu học, là một bé trai có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp.”
Phương Nhược Thần ánh mắt không dời nhìn chăm chú Lăng Thịnh Duệ, miệng chậm rãi nói ra từng tư liệu có liên quan đến Lăng Thịnh Duệ.
Thân thể không ức chế được mà run bắn lên, sắc mặt Lăng Thịnh Duệ trong phút chốc đã tái nhợt một mảnh.
Đoạn thời gian bị người khác vu oan hãm hại không tính là gì, hắn đã sớm không để tâm tới chuyện này nữa, điều khiến hắn khẩn trương chính là Phương Nhược Thần cư nhiên đem toàn bộ tư liệu về hắn điều tra vô cùng tường tận và rõ ràng.
Bất ngờ đứng dậy từ sô pha, Lăng Thịnh Duệ kinh hoảng thất thố nhìn Phương Nhược Thần: “Cậu điều tra tôi, cậu… rốt cuộc muốn làm gì?”
Bởi vì trong lòng hoảng hốt, giọng nói phát ra cũng có chút run rẩy.
Phương Nhược Thần cười đến cao thâm khó lường: “Đừng khẩn trương, tôi chỉ là muốn tìm hiểu một chút tư liệu về anh thôi, không có ác ý gì đâu.”
Lăng Thịnh Duệ đương nhiên không tin cậu ta, hung ác trừng lấy cậu: “Cậu mà dám đụng chạm tới bọn họ, tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Càng nói về sau, âm thanh càng nhỏ đi như muỗi kêu, loại “uy hiếp” này tự nhiên sẽ chẳng có bất kì lực răn đe nào.
Ý cười trên môi Phương Nhược Thần lại càng thêm sâu, nhẹ híp hai mắt, nhãn thần có chút thú vị: “Nếu như tôi không nghe sai, anh vừa nãy đang uy hiếp tôi đúng không?”
Còn chưa đợi Lăng Thịnh Duệ đáp trả, Phương Nhược Thần tiếp tục nói: “Nếu như tôi không nhớ lầm, con trai anh lớn lên rất xinh xắn.” Khẽ nheo mắt, Phương Nhược Thần đánh giá Lăng Thịnh Duệ từ trên xuống dưới một phen, mỉa mai nói: “So với lão già như anh thì xinh đẹp hơn vạn phần.”
Ngẩng đầu lên, Phương Nhược Thần giống như đang vẽ ra một cảnh tượng, lẩm bẩm thì thào một mình: “12 tuổi à, thật là một độ tuổi đẹp đẽ…”
Lời thì thào của Phương Nhược Thần, khiến Lăng Thịnh Duệ nghe xong kinh hãi trong lòng.
Tuy lời nói kia như là chỉ vô tình thoáng qua, nhưng trái lại Lăng Thịnh Duệ vô cùng hiểu rõ ý tứ trong từng câu chữ.
Phương Nhược Thần đang uy hiếp hắn.
Nhưng, hắn lại không hiểu nguyên do gì mình bị uy hiếp.
Đứa con trai thương yêu nhất của mình bị người ta thèm muốn khao khát, thì một người được xem như trấn tĩnh trầm ổn như Lăng Thịnh Duệ cũng không cách nào nhẫn nhịn.
Bước lên phía trước, Lăng Thịnh Duệ dùng sức nắm lấy cổ áo Phương Nhược Thần, hung ác trừng cậu, phẫn nộ rống lên: “Cậu rốt cuộc muốn gì? Đừng có đem tâm tư đê tiện xấu xa của cậu đi làm bẩn con trai tôi! Cậu mà dám làm gì với nó, tôi, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận đó!”
Tuy rằng vẻ mặt hung tợn, nhưng trong lòng Lăng Thịnh Duệ lúc này lại sợ đến muốn chết, nhưng lại không thể không tự khích mình, không được để lộ một thần sắc sợ hãi nào ra ngoài mặt.
Chỉ là, ánh mắt hắn đã bại lộ tâm tình lúc đó của hắn.
Phương Nhược Thần lạnh lùng nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, đôi con ngươi đen láy như vết mực, thập phần sâu thẳm, trong cách nhìn của Lăng Thịnh Duệ, thì giống như hai cái động đen tối, sâu không thấy đáy.
“Anh định dùng cái gì khiến tôi hối hận?” Phương Nhược Thần nghiền ngẫm nhìn hắn, ngữ khí lãnh đạm.
Vì Lăng Thịnh Duệ dùng sức khá mạnh, đã vô tình bứt tung một cái nút áo trước ngực cậu ta, lộ ra lồng ngực trắng nõn mà rắn chắc, thế mà, cậu trái lại không thấy tức giận.
Phương Nhược Thần vào lúc này, đối với thái độ cường ngạnh lên của Lăng Thịnh Duệ càng thêm cảm thấy hứng thú.