Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 1 - Chương 5



Xe dừng lại trước một ngôi biệt thự sang trọng, Lăng Thịnh Duệ lập tức bị kiến trúc lộng lẫy trước mặt làm hoa mắt.

Nhìn điệu bộ kinh ngạc như nhà quê lên tỉnh kia của nam nhân, Phương Nhược Thần vẻ mặt khinh thường nói: “Xuống xe đi, đến nhà tôi rồi.”

“Ừ.” Lăng Thịnh Duệ lấy lại tinh thần, mặt hơi đỏ lên, cảm thấy mất mặt vì phản ứng lúc nãy của mình.

Cẩn cẩn thận thận theo nam nhân trẻ tuổi đi vào, Lăng Thịnh Duệ không dám thở mạnh, y sợ một khi đối phương tức giận liền đuổi y ra ngoài.

Sau khi biết đối phương sẽ không mang mình “vứt xác nơi hoang dã”, Lăng Thịnh Duệ liền yên tâm.

Y bây giờ, căn bản là không có nhà mà về, cảm thấy nếu như có thể ở chỗ này, thực ra cũng không tệ, chí ít không phải ngủ nơi đầu phố nữa.

Tuy biết như thế thực không có khí phách, nhưng Lăng Thịnh Duệ thật sự là không nghĩ ra được cách nào khả quan hơn.

Khi Phương Vân Dật vừa ra khỏi phòng nhìn thấy Phương Nhược Thần đang đi ở trước mặt, lập tức cảm thấy hơi kỳ quái: “Anh, sao sớm thế này đã về rồi?”

Phương Nhược Thần nới rộng cà vạt trên cổ, vẻ mặt bực mình liếc mắt nam nhân đứng sau lưng, quay đầu lại nói với Phương Vân Dật mặt mày kinh ngạc: “Đừng nói nữa, hôm nay thực là quá đen đủi mà, bị một tên đại ** quấy rối cả nửa ngày.”

Lăng Thịnh Duệ thoáng cái yếu ớt cãi lại ở trong lòng, tôi mới không phải **, hơn nữa người cứ dây dưa suốt không phải là cậu sao. Tuy nghĩ như thế, nhưng y căn bản không có gan nói ra, y sợ dưới cơn thịnh nộ, nam nhân trẻ tuổi bạo lực này sẽ ngũ mã phanh thây y mất.

Theo đường nhìn của Phương Nhược Thần, Phương Vân Dật lúc này mới để ý đến Lăng Thịnh Duệ đứng phía sau anh, sau khi nhìn từ trên xuống dưới một lượt, mày liễu lập tức cau lại.

“Anh, sao anh lại dẫn một tên ăn mày về nhà chứ. A…!Bẩn thế kia, buồn nôn chết mất!”

Theo bản năng lùi lại phía sau một bước, Phương Vân Dật bịt mũi lại, cứ như ngửi thấy được một mùi cực kì khó ngửi, biểu cảm trên mặt là chán ghét.

Lăng Thịnh Duệ bất chợt cười khổ, đưa cánh tay lên ngửi mùi trên người.

Thực sự...Hơi có mùi...

Lăng Thịnh Duệ lập tức nhớ lại, từ ba ngày trước sau khi bị vợ – Hứa Nguyệt Như đuổi ra ngoài, y vẫn chưa từng tắm một lần nào.

Động tác của Lăng Thịnh khiến sự chán ghét trong mắt Phương Vân Dật lại càng sâu hơn: “Anh, mau đuổi nó đi đi, tùy tiện cho nó ít tiền rồi đuổi đi, anh có đột nhiên tốt bụng thì cũng đừng mang tên ăn mày về chứ!”

Lời nói của thiếu nhiên như một thứ sắc nhọn, đem chút tôn nghiêm từ lâu đã chỉ còn một chút ít ỏi của Lăng Thịnh Duệ phá nát thành từng mảnh, nụ cười khổ trên mặt nam nhân càng rõ nét hơn, Lăng Thịnh Duệ thở dài, xoay người rời đi.

Bây giờ rời đi cũng tốt, nếu không chờ lát nữa bị người ta trực tiếp đuổi ra khỏi nhà, vậy thì quá mất mặt rồi.

Tuy là mặt mũi danh dự y đã mất hết từ lâu rồi...

“Đứng lại! anh muốn đi đâu? Quay lại cho tôi!”

Giọng nói lạnh băng của Phương Nhược Thần từ sau truyền đến, giọng điệu mang theo một chút uy nghiêm không cho phép chống cự, loáng thoáng còn mang theo chút uy hiếp. Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dừng bước, xoay người lại: “Xin hỏi, cậu còn việc gì sao?”

Sự nghe lời của Lăng Thịnh Duệ khiến Phương Nhược Thần càng thêm khinh thường, thế nhưng cũng không muốn cứ thế để y rời đi.

Anh còn chưa chơi chán mà...

“Đi vào! Bên trong có phòng tắm, tự vào tắm rửa đi!” Chỉ vào một gian phòng, Phương Nhược Thần lạnh lùng lên tiếng mệnh lệnh, không cho nam một chút cơ hội cự tuyệt nào.

Lăng Thịnh Duệ lập tức có chút kinh ngạc, người này sao lại không đuổi y đi?

Nhưng dưới cái nhìn lạnh lùng của nam nhân, chịu đủ khổ cực rồi Lăng Thịnh Duệ cũng không dám có ý kiến gì nữa, đành phải cẩn cẩn thận thận đi vào phòng tắm.

“Anh, anh làm sao vậy? Sao có thể để cho một tên ăn mày đi vào khách phòng nhà chúng ta chứ?”

Giọng nói kinh ngạc của thiếu niên vang lên từ phía sau, Lăng Thịnh Duệ không nhịn được cười khổ, xem ra thằng bé lớn lên xinh đẹp như thiên sứ này cực kì chán ghét y.

Bước vào phòng tắm, Lăng Thịnh Duệ cởi quần áo trên người mình, mở vòi hoa sen, tùy ý để cho dòng nước lạnh lẽo chảy trên cơ thể chồng chất vết thương mà lại thon dài cân đối.

Cùng lúc đó ở phòng ngoài, đối mặt với Phương Vân Dật đang tức điên người, Phương Nhược Thần lại có vẻ cực kì hờ hững.

“Yên tâm đi, anh ta không ở đây lâu đâu.” Nhét tay vào túi quần, động tác tao nhã dựa vào khung cửa, lạnh lùng mỉm cười nói: “Chờ đến khi anh chơi đủ rồi, tự nhiên sẽ đuổi hắn đi...”

Chỉ có điều, anh không thể nào ngờ được rằng, một lần “chơi” này của anh, chính là chơi đến mức đánh mất toàn bộ trái tìm mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.