Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 2 - Chương 11



Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, giọng nói ôn hòa của Lăng Thịnh Duệ mới vang lên: “Đã xong.”

Phương Nhược Thần chợt tỉnh, nhìn sang người đàn ông bên giường, đối phương cũng vừa khéo ngẩng đầu, dung mạo ôn hòa, tuy chẳng đang biểu lộ cảm xúc gì, nhưng không chút nào tổn hại được cảm giác ôn nhuận như ngọc của anh chung quanh người, loại khí chất ấy chính là từ trong xương tủy mà tản mác ra.

Tim Phương Nhược Thần nhất thời đập trật mất nửa nhịp, vô thức chau mày lại, che giấu tình cảm đột ngột dâng trào trong nội tâm.

“Sao rồi, có phải cảm thấy không được thoải mái lắm hay không?” Lăng Thịnh Duệ hỏi.

Phương Nhược Thần không biết nên mở miệng như thế nào, do dự mất một hồi mới đáp: “Tay có hơi đau.” Lời cậu nói là sự thật, vết thương trên tay cậu vốn thật là đau, hiện tại ngâm luôn nước thì lại càng đau thấu tim hơn.

Lăng Thịnh Duệ gật gật đầu: “Vậy để tôi giúp cậu băng lại một lần nữa.”

Phương Nhược Thần ngu ngơ nhìn vào anh: “Ờ, vậy cũng được.”

Lăng Thịnh Duệ đứng thẳng người, một ít tóc từ trên trán trượt xuống, mái tóc dài trên trán không quá lông mày, vừa vặn lắm chỉ chạm được đến phần mí mắt, khiến anh cảm thấy không thoải mái, vô thức lấy tay vuốt ngược tóc ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng của anh.

Chỉ một động tác trong lơ đãng, lại đem đến cho người khác một cảm giác về một vẻ đẹp hết sức giản đơn, tự nhiên.

Phương Nhược Thần trong nhất thời nhìn không chớp mắt, cảm thấy cổ họng mình hơi khan.

Đường nhìn hạ xuống, Phương Nhược Thần chậm rãi quan sát thân thể của người đàn ông này.

Quần áo bị nước thấm ướt có hơi nhăn nheo lại, nhèm nhẹp dính sát lên thân người thon cao của anh, hiển lộ trạng thái nửa trong suốt, phác họa nên những đường nét dẻo dai của cơ thể, tùy theo động tác của tay chân mà bó sát hay buông thõng, tản mác nồng nồng mùi vị nam tính, gợi cảm đến độ khiến người ta chẳng thể rời mắt.

Nhìn vào làn da màu mạch lúc ẩn lúc hiện dưới một tầng vải mỏng manh, cơ thể Phương Nhược Thần lại sắp phát nhiệt trở lại.

“Đưa tay cậu cho tôi xem.” Lăng Thịnh Duệ lấy băng gạc từ trong hộp y tế, không chú ý đến sự thay đổi của Phương Nhược Thần vào lúc này.

Phương Nhược Thần do dự một hồi, chầm chậm đưa tay ra.

“Có thể sẽ đau một chút, cậu cố nhịn đi.” Lăng Thịnh Duệ nắm lấy tay Phương Nhược Thần, đổ lên phía trên một chất gì đó dạng bột nhuyễn, đó là thuốc kháng viêm.

Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay của anh truyền sang da thịt khiến Phương Nhược Thần giật cả mình, trong vô thức siết chặt tay lại.

Lăng Thịnh Duệ tưởng rằng cậu bị đau nên mới nắm chặt tay mình, nên không ngăn được bản thân an ủi cậu ta một cách dịu dàng: “Tay cậu càng dùng sức, nên nó sẽ càng đau hơn, thả lỏng chút đi, quấn băng xong là được rồi.”

Ánh mắt của Phương Nhược Thần nhấp nháy sáng, nội tâm đấu tranh một phen, cuối cùng vẫn chọn phương án thả tay ra.

Áp lực trên tay nhanh chóng nhẹ hẫng, Lăng Thịnh Duệ mỉm cười, tán dương nhìn cậu: “Vậy mới đúng này, ai mà ngờ cậu sợ đau đến thế.”

Phương Nhược Thần nghe được, nhất thời có hơi tức giận, nhưng vừa nhìn thấy ý cười dịu dàng trong đáy mắt kia thì chẳng cách nào phát hỏa nổi, nên chỉ trong giây lát cậu đã trở nên buồn bực cực độ.

Kỳ thực, tôi càng muốn để cho anh “đau” hơn…

Phương Nhược Thần nhìn chằm chằm thân thể gần như bán khỏa thân của anh, có hơi suy nghĩ đen tối, nhưng không dám đem lời trong đầu này nói ra, vì cậu không muốn phá hủy bầu không khí hài hòa trước mắt này.

Lăng Thịnh Duệ thấy sắc mặt Phương Nhược Thần từng trận từng trận hết xanh rồi lại trắng, trong lòng nhất thời căng thẳng, câu nói đùa vừa nãy không mang lại hiệu quả như mong đợi, anh chỉ đành cúi đầu, lẳng lặng giúp Phương Nhược Thần băng bó lại tay.

Tình huống trước mắt nhất thời lạnh lẽo trở lại.

Phương Nhược Thần đột nhiên có chút hối hận với phản ứng lúc nãy của bản thân, người ta nguyện ý nói bông đùa với mình có nghĩa là tâm phòng bị của Lăng Thịnh Duệ cũng đã nhẹ bớt phần nào, nhưng biểu hiện của anh lại cứ lãnh ngạnh như vậy.

“Ừm, băng xong rồi.” Đúng lúc Phương Nhược Thần đang dây dưa không dứt trong lòng, Lăng Thịnh Duệ đã hoàn thành xong việc, thu hồi lại tay.

“Ơ, cám ơn.” Đột ngột mất đi độ ấm khiến Phương Nhược Thần cảm thấy trong lòng trống vắng thiếu thốn, cậu đột nhiên nảy sinh loại xung động xông lên đem hai tay của Lăng Thịnh Duệ ôm lấy trong tay của mình.

Đúng vào lúc này, Lăng Thịnh Duệ bỗng dưng nhảy mũi một cái.

“Hình như tôi bị cảm rồi, giờ phải về phòng thay quần áo đây.” Lăng Thịnh Duệ ôm lấy mũi, ho nhẹ một tiếng, đứng thẳng người lên.

Phương Nhược Thần gọi anh lại, không chút nghĩ ngợi mở miệng nói: “Không cần đâu, trong phòng tôi có quần áo đấy.”

Lăng Thịnh Duệ đơ người, do dự ngần ngại một lúc, nhưng vẫn cự tuyệt: “Thôi, tôi về phòng thay cũng được.”

Phương Nhược Thần có hơi nổi giận: “Sao lại không thể dùng quần áo của tôi nhỉ? Lẽ nào anh không coi tôi ra gì? Đồ tôi đây mặc còn cao cấp hơn anh gấp bội đấy.” Lời vừa nói xong, cậu liền cảm thấy mình hơi ấu trĩ, thế là dứt khoát im mồm lại, nhưng biểu tình trên mặt lại không có dấu hiệu thoải mái.

Lăng Thịnh Duệ không hề tức giận, nhưng sắc mặt cũng không dễ coi lắm: “Tôi chỉ không quen mặc quần áo của người khác, chứ chẳng phải xem nhẹ đồ cậu mặc, hơn nữa, tôi cũng chẳng có cái tư cách đi xem thường quần áo của cậu đâu.” Một câu cuối cùng, anh nói ra rất nhẹ, ngữ khí bình thản, nhưng lại tràn ngập bất đắc dĩ.

Trong lòng Phương Nhược Thần như bị thụi mạnh một cái: “Ơ, tôi không có ý đó, ý tôi là anh không cần phiền hà gì mà về phòng để thay thôi.” Dù sao thì lát nữa cũng cởi ra thôi mà…

Lăng Thịnh Duệ nhàn nhạt nói: “Không phiền chút nào đâu, chỉ thay cái áo khác vào là xong.”

Phương Nhược Thần không nói được lời nào khác.

Lăng Thịnh Duệ trái lại chỉ mặc định cậu đã đồng ý, lịch sự gật gật đầu với cậu ta, trước khi ra khỏi còn quay lại lấy hộp cứu thương đi: “Tôi đem nó trả về chỗ cũ.”

Phương Nhược Thần cắn chặt răng, đột nhiên ôm lấy eo của Lăng Thịnh Duệ, thuận thế đem anh ôm hẳn vào lòng mình.

Lăng Thịnh Duệ bị dọa đến sợ, có chút bất ngờ nhìn cậu: “Cậu sao vậy?”

“Không cần phải về phòng, mặc quần áo của tôi đi.” Phương Nhược Thần ra lệnh cho anh, lực đạo trên tay ngày càng gia tăng.

Thân người của Lăng Thịnh Duệ dán thật sát vào lồng ngực của cậu, cảm giác vô cùng không thoải mái, tính cách bá đạo của Phương Nhược Thần bất chợt nổi lên khiến anh thật sự hết nói, nhưng anh cũng không muốn cứ thế thỏa hiệp: “Vậy tôi cũng không thay đồ nữa.”

Thân người Lăng Thịnh Duệ có hơi phát run một chút, sắc mặt cũng chẳng tốt là bao, vừa nhìn vào là đã biết anh đang chịu rét lạnh.

Chẳng biết vì thế nào, Phương Nhược Thần đột nhiên có hơi đau đau trong lòng.

“Anh không có cửa từ chối đâu, tôi nói thế nào thì anh phải làm thế ấy.” Phương Nhược Thần nhếch khóe môi, giọng điệu mờ ám: “Hay, anh đang mong được tôi tận tay thay giúp?”

Lăng Thịnh Duệ: “…”

“Vậy cậu bỏ tôi ra đi, tôi đi thay ngay đây.” Không còn cách nào khác, Lăng Thịnh Duệ chỉ đành nhượng bộ.

Phương Nhược Thần thỏa mãn cười cười, thả người anh ra: “Vậy thì nhanh đi, để cảm thì phiền lắm.”

Lăng Thịnh Duệ vô lực sụp cả vai xuống.

Cuộc sống sinh hoạt chung đầy ám muội của cả hai cứ thế mà phát triển. Tuy rằng Lăng Thịnh Duệ từ đâu đến cuối đều không tình cũng chẳng nguyện, nhưng dưới áp lực bức bách của Phương Nhược Thần, anh dù là trong lòng có câu oán câu hận nhưng cũng chẳng nói gì thêm, bất quá tuy ở cùng một phòng, nhưng Phương Nhược Thần trái lại cũng không có những cử chỉ không an phận nữa, điều này khiến con tim vốn luôn thấp thỏm bất an của anh cũng thả lỏng đi rất nhiều.

Chỉ duy một chuyện phiền não nhất, chính là Phương Nhược Thần rất ưa ngủ khỏa thân, hơn nữa luôn thích ôm lấy vật gì bên cạnh khi ngủ.

Vì thế, Lăng Thịnh Duệ mỗi tối đều mất ngủ. Bởi lẽ Phương Nhược Thần mỗi tối đều ôm chết lấy anh, thậm chí những lúc vô thức còn nghiêng cả người sang, trực tiếp đem anh ép xuống dưới thân, lấy anh làm đệm thịt. Mỗi lần như thế đều khiến anh thở không ra hơi, nhưng anh lại không dám đánh thức Phương Nhược Thần, vì đối phương là người rất hay khó chịu khi bị rời giường bất chợt. Lăng Thịnh Duệ đã từng thử đánh thức cậu ta một lần, kết quả là bị hung hăng “chà đạp” một phen, ngay cả môi cũng bị cắn muốn nát, cho nên chẳng bao giờ dám làm chuyện này lần hai, chỉ đành lẳng lặng chịu đựng thôi.

Chỉ là, mỗi tối đều bị đè nặng như thế, Lăng Thịnh Duệ vô luận thế nào cũng chẳng thể ngủ ngon giấc. Thế là đoạn thời gian ấy, anh thường xuyên mất ngủ cả đêm dài, giấc ngủ cũng bị thiếu một cách trầm trọng…

………………………………………………

Ngày hôm nay, Lăng Thịnh Duệ như thường lệ ra ngoài đi chợ.

Cầm trong tay tờ danh sách, Lăng Thịnh Duệ vừa đi vừa thầm ghi nhớ những nguyên liệu nấu ăn cần mua, hai cậu chủ Phương gia kia khẩu vị rất kén chọn, nhưng đối với cơm canh anh làm thì “tình hữu độc chung”, coi như những món thường ăn tại gia cũng có thể ngon miệng, cho nên chuyện ăn uống của hai người họ đều do một tay anh xử lý hết.

Lúc đi đến một con hẻm nhỏ, Lăng Thịnh Duệ đột nhiên dừng bước.

Tuy rằng không xác định được chắc chắn, nhưng anh cảm giác được dường như mình bị ai đó theo dõi, từ vừa nãy bắt đầu, anh đã cảm nhận được vài đường nhìn sáng quắc chăm chú vào sau lưng anh, hơn nữa cảm giác này lại ngày càng cường liệt.

Lăng Thịnh Duệ xoay người lại, vài tên trẻ tuổi ăn mặc khá lưu manh cũng dừng bước, vẻ mặt hầm hừ nhìn chằm chằm anh.

“Xin hỏi các cậu có chuyện gì?” Lăng Thịnh Duệ mỉm cười nhìn bọn họ.

Mấy tên côn đồ đều sửng sốt, lúc nãy bọn họ liếc một cái nhìn trúng con mồi, chuẩn bị dồn vào con hẻm nhỏ để cướp, nhưng giờ đây vẻ mặt hòa nhã của đối phương quả thực khiến bọn chúng có chút không biết nên hạ thủ như thế nào, thế là rối rít nhìn về phía chàng trai bị đám người chung quanh vây ngay chính giữa, hiển nhiên là là lão đại cao lớn của cả bọn.

Cậu trai này rất anh tuấn, mắt sáng mày dài, môi hồng răng trắng, tướng mạo thanh tú nhưng lại có đôi mắt cực kì hữu thần, nhãn thần lại sắc bén như sói, không chút nào mờ đục. Ăn mặc tuy khá thô tục, nhưng trên dưới toàn thân lại tản mác khí chất không giống với quần chúng, rất có loại cảm giác của một quý công tử sa ngã, hình thành sự so sánh khác biệt rõ ràng cùng những kẻ chẳng nổi bật gì ở chung quanh.

“Đem anh ta vào.” Cậu ta nhìn chằm chằm Lăng Thịnh Duệ, trầm giọng mở miệng, ra lệnh nói.

Lăng Thịnh Duệ nhìn mặt cậu trai này, có chút sợ sệt. Việc gặp cậu ta cho anh loại cảm giác như đã từng quen biết, dường như đã gặp qua ở đâu đó, hơn nữa thời gian dường như cũng mới đây, nhưng anh không tài nào nhớ nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.