Vội vội vàng vàng mà chạy khỏi nhà của Chu Dực, Lăng Thịnh Duệ cứ như người mất hồn mà lang thang trên đường lớn.
Cảnh tượng trên phim vừa chứng kiến vẫn còn lưu giữ lại trong đầu anh mà đuổi mãi không đi, Lăng Thịnh Duệ bắt ép chính mình không phải đi nhớ đến mấy hình ảnh kích thích đó nữa. Là một người đàn ông trưởng thành thành thật đến mức ngay cả AV cũng chưa xem qua, anh vẫn luôn không thiết đến tình dục, nhưng vừa nãy một chuỗi sự việc “ngoài ý muốn” dường như đã khơi gợi cái ham muốn bị đè nén từ lâu trong xương tủy anh. Lúc này, anh bỗng chốc phát hiện ra, trong tiềm thức của anh, hóa ra vẫn còn lưu luyến lấy cái ôm nồng ấm lúc nãy của Chu Dực, chuyện này đối với anh mà nói quả thực là sét đánh ngang tai, những lúc bị người ta ép buộc, anh thế mà vẫn nảy sinh nổi ham muốn nữa chứ!
Siết thật chặt nắm tay mình, Lăng Thịnh Duệ cảm nhận được cái đau phảng phất của móng tay cắm vào da thịt, trong lòng phiền muộn không thôi.
Trông ra đường cái xe cộ tấp nập, Lăng Thịnh Duệ tự cảm thấy vô cùng mờ mịt, hồn anh cứ như lạc lối, ngay tại trong lòng thành phố vốn được làm nên từ sắt thép vô tình, đầy hờ hững, lạnh nhạt này.
Sau lưng bỗng dưng bị va phải, thân anh bất giác bị thúc về phía trước một bước.
Tiếng còi xe chói tai vang lên, Lăng Thịnh Duệ bị dọa đến sợ, bỗng nhiên tỉnh táo trở lại. Lúc này anh phát hiện, một chân anh đã bước vào phạm vi đường lớn, đúng lúc có một chiếc xe dừng ngay trước mặt anh.
Cửa kính xe được kéo xuống, một thanh niên trẻ tuổi tóc chải lởm chởm kiểu nhím ló đầu ra, hướng về Lăng Thịnh Duệ mà chửi ầm lên: “Ông có bệnh không vậy, không biết nhìn đèn xanh đèn đỏ à! Muốn chết sao!”
Còn chưa đợi Lăng Thịnh Duệ kịp phản ứng lại, chủ xe đã đóng sập cửa sổ, đánh một vòng cung, vòng qua anh, phủi mông mà phóng mất.
Lăng Thịnh Duệ đứng trân trối tại chỗ, bị khói thải của xe làm cho đầu váng mắt hoa.
Ở đây rõ ràng là đường dành cho người đi bộ mà…
Nhìn nhìn phân cách tuyến của đường dành cho người đi bộ cách anh một khoảng còn dài hơn chân mình, Lăng Thịnh Duệ thật sự cười khổ không thôi, người trẻ tuổi bây giờ nha, đều tuổi trẻ khí thịnh như thế, thì giống như hai anh em Phương gia và Trình Trí Viễn kia…
Lăng Thịnh Duệ đánh run, hễ nghĩ đến những người kia thì anh liền toát mồ hôi cả người, quả thực là không muốn phải nghĩ nhiều, miễn phải đau dạ dày.
Khẽ thở dài một hơi, Lăng Thịnh Duệ chuyển hướng, bước về phía siêu thị. Một sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn lúc nãy đã kéo tâm trí anh về với hiện thực, bây giờ không phải là lúc ăn năn hối lỗi, nếu về quá muộn, hai anh em kia nhất định sẽ nỗi bão. Gần đây, họ quản lý thời gian của anh rất gắt gao, khiến anh cảm thấy có hơi khó hiểu, nếu bọn họ sợ anh chạy mất, tìm hai vệ sĩ giám sát anh hay dứt khoát nhốt anh tại nhà là xong ngay, sao lại còn để anh có dịp được tự do hoạt động chứ?
Thời điểm này đã là lúc tan sở về nhà, cho nên người lui đến siêu thị rất nhiều, Lăng Thịnh Duệ ghét nhất những nơi đông người, bởi lúc ấy quả thực quá ồn áo, hơn nữa, lúc này đi đến quầy để thanh toán cũng phải chờ đợi vô cùng vất vả. Nhìn thấy một hàng người xếp rồng rắn ở các quầy thu ngân, Lăng Thịnh Duệ thở ra một hơi thật dài và thật dài.
Vội vội vàng vàng chọn lựa một số hóa phẩm cần thiết, Lăng Thịnh Duệ ngay cả nhãn hiệu cũng không nhìn đến, chỉ cầu mong mua được đầy đủ các vật phẩm trên danh sách một cách mau chóng.
Vừa lúc anh đang cầm lấy một hộp thịt bò từ trên giá, đột nhiên có một ánh mắt từ sau lưng anh vọt đến, ánh mắt kia quá mức độc đoán, chiếm hữu, quá mức hiện hữu với anh, sắc bén tựa như muốn xuyên thủng cả lưng anh.
Lăng Thịnh Duệ chấn động, hộp nhựa trên tay anh trượt xuống, lẳng lặng rơi xuống mặt sàn.
Không ai chú ý đến sự việc đột ngột này, người bên cạnh anh cũng chỉ cho rằng anh nhất thời trượt tay, liếc nhìn anh một cái xong liền thu hồi đường nhìn, bàng quang từ sau lưng anh rời đi.
Thân người anh cứng ngắc như tòa điêu khắc, Lăng Thịnh Duệ nhìn chằm chằm vào hộp thịt bò trên mặt đất.
Một góc của chiếc hộp bị va đập đến móp vào, nhưng may mắn bên trên nó được một lớp plastic mỏng trong suốt bao bọc lấy, nên phần thịt ở bên trong không rơi rớt ra.
Trong đầu chớp mắt lóe lên một tia sáng, đại não vốn dĩ đang cận kề bờ vực bị đóng băng đã bắt đầu vận hành trở lại…
Lăng Thịnh Duệ nhặt lấy hộp nhựa bỏ vào xe hàng, còn dư quang nơi khóe mắt thì nhân lúc cúi người xuống đảo quanh khắp bốn phía. Chỉ là, ngoại trừ một số cô bác đang mua hàng như mình, Lăng Thịnh Duệ không phát hiện ra kẻ nào có hành động khả nghi, loại cảm giác bị người khác theo dõi cũng chỉ trong một khắc liền tan, trước lúc anh khom người xuống liền biến mất không để lại chút dấu vết…
Có lẽ là lỗi giác thôi…
Thân người đang căng cứng của Lăng Thịnh Duệ đã thả lỏng nhiều đi, khóe miệng anh lộ ra tia cười tự giễu, gần đây cuộc sống của anh không được yên ổn lắm, đến nỗi anh cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ mất rồi. Anh thế nhưng chẳng phải mấy vị nhân vật chính trong phim kinh dị Mỹ đâu, không phải lo việc bị một tên sát nhân tâm thần hay biến thái nào đó nhắm trúng.
Hơn nữa, muốn đo độ biến thái, liệu ai có thể bì được với những kẻ tàn nhẫn như dã thú đang quấn lấy anh cơ chứ? Lăng Thịnh Duệ cười khổ mà lắc lắc đầu, sau khi nghĩ thoáng được một chút, anh bèn vứt hết tất cả chuyện này ra sau đầu hết thảy.
Sau khi phải xếp một hàng dài trong một khoảng thời gian cũng dài không kém, Lăng Thịnh Duệ thanh toán xong liền xách một túi thực phẩm thật to, bước ra khỏi siêu thị.
Thái dương đã hoàn toàn khuất dạng sau núi, ánh chiều tà vô tận chói lọi lan tỏa, rạng rỡ lên màu vỏ quýt tuyệt đẹp của ánh sáng, đèn đường trên phố cũng đã sớm được lên đèn, người người đi đường cũng ít hơn rất nhiều so với lúc nãy.
Lăng Thịnh Duệ vội vã quay về nhà Phương gia, ngay cả thở cũng chẳng kịp, dựa theo tình huống này, sau khi về nhà trời nhất định đã tối mất, hai anh em kia không mắng chết anh mới lạ.
Chỉ là, vừa tiến được vài bước, loại cảm giác bị ai đó theo dõi lại bắt đầu trỗi dậy.
Lăng Thịnh Duệ cứng người, xoay người ra sau để nhìn, ánh nhìn khi đó một lần nữa biến mất trong chớp mắt, lần lần lượt lượt chuyện đều xảy ra như vậy.
Trên trán túa ra một tầng mồ hôi dày đặc, Lăng Thịnh Duệ lấy tay lau lau, là mồ hôi lạnh.
Anh hiện tại đã có thể khẳng định, anh thật đang bị một ai đó bám sát, nhưng lại không thể nào hiểu được rằng ai sẽ đi bám sát anh đây. Vì muốn bắt cóc? Không thể nào, Lăng Thịnh Duệ cười, anh căn bản không một xu dính túi, cứ coi như là muốn tống tiền hai anh em Phương gia kia đi, thì cũng sẽ chẳng lấy được bao nhiêu tiền chuộc, anh dám đánh cược rằng, nếu anh thật sự bị bắt cóc, bọn họ tuyệt đối sẽ không vì một mình anh mà chịu bỏ ra một đồng một cắc nào.
Trong cơn bất đắc chí, Lăng Thịnh Duệ chỉ đành liều mình sải bước về phía trước, cố gắng làm mơ hồ đi cái cảm giác ấy.
Sau khi vứt bỏ các loại suy luận phỏng đoán, không biết vì sao và như thế nào, mà Lăng Thịnh Duệ lại đột ngột nhớ tới một kẻ có cái tên Hứa Gia Lôn này.
Anh biết Hứa Gia Lôn vẫn một mực âm thầm cho người tìm kiếm anh, lúc trước khi anh đang lang thang trên đường, đã mấy lần suýt bị người của Hứa Gia Lôn bắt trở về. Bất quá, sau khi bước vào ngôi nhà Phương gia, anh không còn lo lắng chuyện này nữa, bởi thế lực của Phương gia ở bản địa cũng rất lớn, nhưng hiện tại anh chỉ đang một mình đơn thân độc mã đặt chân bước đi trên lộ lớn, nếu thế thì quả thật không dám chắc rồi.
Sẽ không thật là hắn ta đâu nhỉ…
Lăng Thịnh Duệ bắt đầu trở nên căng thẳng, anh không dám tưởng tượng tình huống mình thật sự bị Hứa Gia Lôn bắt về thì sẽ có loại hậu quả gì, anh nhất định sẽ bị cái tên không những mắc chứng cuồng SM, còn không hề có nhân tính đó ăn tươi nuốt sống…
Hồi chuông báo động trong nội tâm Lăng Thịnh Duệ kêu réo liên hồi, anh vứt bỏ túi đồ trong tay xuống, bắt đầu chạy trốn điên cuồng đến liều mạng.
Chỉ là, chưa chạy được bao xa, cánh tay anh liền bị bắt lấy, sau đó bị kéo thật mạnh vào một vòng tay vừa mạnh mẽ lại hữu lực nào đó.
Lăng Thịnh Duệ bị dọa sợ đến mức hồn bay phách tán, dồn dập mở miệng hét lớn: “Bỏ tôi ra!”
Lăng Thịnh Duệ kiên quyết vận toàn lực mà giãy khỏi, anh cong cùi chỏ lên, dụng hết sức mà huých về thân người phía sau, chỉ là trong chớp mắt ấy đối phương đã bắt được hai cổ tay của anh, dùng sức mà vặn ngoặt cả hai về sau lưng anh.
Lăng Thịnh Duệ đau đến ré lên thảm thiết, người kia lại dường như vẫn không có ý định tha cho anh, duy trì tư thế lúc nãy xoay cả người anh lại, đôi môi nóng rực bèn trực tiếp ép lên trên, ép hết tất cả mọi âm thanh anh phát ra để nghẽn lại trong yết hầu, cả một quá trình này diễn ra nhanh như chớp giật, thậm chí ngay cả mặt đối phương mà Lăng Thịnh Duệ cũng chưa kịp nhìn rõ là ai.
Đột ngột bị người khác hôn mãnh liệt như thế, Lăng Thịnh Duệ vô thức muốn nghiêng đầu, đối phương đột nhiên dùng sức vặn cánh tay của anh một chút, cơn đau điếng kịch liệt khiến toàn thân anh phát nhũn, tê liệt mà ngã vào lồng ngực của đối phương, mất đi khí lực phản kháng vốn có.
Lăng Thịnh Duệ ngừng ngay sự chống trả, đối phương cũng hồ như rất hài lòng về phản ứng thế này của anh, ôm chặt anh, không kiêng nể gì nữa mà hôn anh như sói đói.
Khớp hàm bị cạy ra, đầu lưỡi linh hoạt của đối phương cứ thế tiến quân thần tốc, Lăng Thịnh Duệ đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn phối hợp, trong không gian nhỏ hẹp kia, đầu lưỡi của anh bắt đầu né tránh tứ phía, bất đắc dĩ đối phương vẫn luôn một mực hung hãn bức người, sau khi diễn ra một cuộc truy đuổi ngắn gọn, người bị bức đến không còn đường thoát là Lăng Thịnh Duệ chỉ đành buông lơi đi chống trả, để mặc đầu lưỡi của đối phương cuốn lấy đầu lưỡi anh, quấn quýt không thôi.
“Ưm… Ưm… “
Đối phương quá mức bá đạo, Lăng Thịnh Duệ hầu như đã bị hôn đến mức chẳng thở nổi, chỉ có thể tràn ra vài âm thanh yếu ớt trong cổ họng, tựa như đang nức nở, thương cảm mà bất lực, nước bọt thuận theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống, trượt qua cả cằm, lướt vào dưới cổ, dưới ánh đèn đường phản lên ánh sáng mờ tối.
Lăng Thịnh Duệ Bị ôm lấy đến mức phải lùi bước, tấm lưng va phải cột đèn lạnh lẽo trên đường, lực va chạm không phải nặng, nhưng lại khiến cái phổi thiếu dưỡng khí của anh giống như bị một tảng đá to đập trúng, khó mà chịu đựng nổi.
Lăng Thịnh Duệ vô thức muốn ho, hoàn toàn bị nụ hôn đầy cuồng nhiệt của đối phương chặn lại tại cổ họng, nén đến mức anh suýt nữa lên cơn sốc1.
Thân thể hai người dính sát với nhau, mờ ám mà ma sát lấy, Lăng Thịnh Duệ chỉ cảm thấy kinh hoảng không thôi, anh sợ mình sẽ bị vị khách không mời đột ngột cường hôn này thuận thế thượng luôn, nhưng nơi này là đường cái đó! Nếu thật sự bị thượng, vậy anh cũng chẳng cần sống nữa làm gì, thà đụng xe chết luôn cho rồi…
__________________
Chú thích:1. Sốc: sốc xảy ra khi các chức năng thiết yếu của cơ thể bị đe dọa do không nhận được đủ máu hoặc do các mô ở các bộ phận quan trọng không được cung cấp đủ oxi.
Theo các bác sĩ tại bệnh viện Mayo (Mỹ) thì triệu chứng khi bị sốc bao gồm:
- Da lạnh và ẩm, có màu xám hoặc xanh xám.
- Mạch nhanh và yếu, đôi khi đi kèm với nhịp thở chậm và nông hoặc thở gấp.
- Mắt trợn và lờ đờ, thường đi kèm với hiện tượng giãn đồng tử.
Nếu bạn nghi ai đó bị sốc, hãy để người đó nằm ngửa, đặt chân lên vị trí cao hơn đầu. Không để cho nạn nhân có cử động nhiều. Sau đó, nới lỏng quần áo và đắp chăn lên mình nạn nhân. Không được cho nạn nhân uống bất cứ thứ gì. Thực hiện tất cả các thao tác đó xong, bạn mới nên gọi bác sĩ.