Vừa tiếp xúc được cơ thể ấm nóng của Trình Trí Viễn, Lăng Thịnh Duệ liền vươn tay, thuận thế ôm lấy hông của hắn, đem trán mình tựa lên vai hắn một cách thân mật, động tác vô cùng tự nhiên, tựa như một thói quen từ bao năm dài dưỡng thành.
Trình Trí Viễn nhất thời có chút cảnh giác, cái tên đàn ông này, chẳng lẽ thường thích ôm người khác khi ngủ sao?
Nếu hắn ta biết được Lăng Thịnh Duệ có thói quen này là vì anh luôn thích ôm con trai mình đi ngủ, có lẽ sẽ phụt máu ngay tại chỗ.
Chán nản vẫn hoàn chán nản, nhưng được người mình tâm ái gắt gao ôm chặt, loại cảm giác đó vẫn rất là hạnh phúc, Trình Trí Viễn là một kẻ mang dục chiếm hữu rất mãnh liệt, hắn mặc kệ lúc trước Lăng Thịnh Duệ đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng một khi hắn đã coi trọng người đàn ông này, thì hắn tuyệt đối sẽ không buông tay một lần nào nữa.
“Thật là muốn đem anh trói lại ở chỗ này, để anh mãi mãi cũng không rời khỏi tôi.” Dùng sức ôm trọn người kia vào lòng, cằm Trình Trí Viễn chạm lên đỉnh đầu anh, nhè nhẹ cọ xát, dịu giọng nói rằng.
Lăng Thịnh Duệ bị hắn ôm đến mức thở không ra hơi, hơi chút giãy mình, cổ họng tràn ra một tiếng rên nhẹ, sau đó thiếp đi một cách nặng nề.
Đầu của anh chôn vào một nơi rất thấp, giống như một con vật đang đi tìm nơi trú ẩn vậy, anh chôn đầu mình vào lồng ngực Trình Trí Viễn, vị trí đó vừa khéo lại là nơi đặt tim của Trình Trí Viễn, nhịp đập thong thả nhưng lại mạnh mẽ hữu lực kia khiến anh cảm giác được sự an tâm đặc biệt trong giấc nồng.
Trình Trí Viễn cúi đầu, nhìn đỉnh đầu của Lăng Thịnh Duệ, khóe miệng câu lên một nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Hơi thở kéo dài của người kia rải lên trên lồng ngực hắn, mỗi một lúc hít vào thở ra đều khiến hắn cảm thấy ấm áp như thế, an tâm như thế, đôi con ngươi màu tím lúc này đã sớm phai đi sự sắc cạnh thường thấy, mà tràn ngập âu yếm nhu hòa.
Cả hai người đều trần trụi toàn thân, ôm nhau thật chặt trong ổ chăn, nhưng lại không hàm chứa một tí ti dục vọng nào.
Những đêm cuối thu rất yên tĩnh, toàn bộ căn phòng chỉ còn sót lại tiếng hít thở của hai người, Trình Trí Viễn không kéo rèm cửa sổ, từ góc nhìn của hắn vừa khéo có thể nhìn được một khoảng trời nhỏ, tuy lúc này mây đen giăng mù mịt, bầu trời đen kịt nhìn không thấy một tia sáng nào, nhưng đám mây mù vẫn luôn chôn trong lòng Trình Trí Viễn lại đang dần dần tan biến.
…………………………………………………………
Ngày hôm sau lúc trời còn chưa sáng, Trình Trí Viễn đã tỉnh.
Trình Trí Viễn kéo lấy hai tay của Lăng Thịnh Duệ ra khỏi hai bên hông mình một cách thật cẩn trọng, nhẹ nhàng rời khỏi giường.
Mặc xong quần áo, Trình Trí Viễn đứng trước gương cải trang thành một kẻ có vẻ ngoài không mấy hấp dẫn, ngoại hình lúc trước của hắn quá bắt mắt, đối với một sát thủ mà nói quả là một chuyện bất lợi, cho nên vào phần lớn thời gian, hắn đều đeo gương mặt này xuất hiện trước nơi công cộng và ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Hết thảy đã chuẩn bị xong, Trình Trí Viễn bước đến trước giường, nhẹ nhàng hôn lên trán của người đàn ông đang ngủ say kia: “Bây giờ tôi còn có nhiệm vụ, nên không thể chần chừ nhiều nữa, tôi đây đi trước.”
Lăng Thịnh Duệ ngủ rất sâu, những cuộc lăn lộn liên tục từ tối qua đã sớm rút cạn toàn bộ sức lực của anh, lúc tỉnh lại, đã là trời chiều rồi.
Tuy đã ngủ mười mấy tiếng đồng hồ, mà Lăng Thịnh Duệ vẫn cảm thấy choáng váng đầu óc.
Mi mắt Lăng Thịnh Duệ chống trả hết nửa giờ, rốt cuộc cũng mở được mắt ra, anh thường rất buồn ngủ, vì thế mà việc rời giường vào mỗi sáng sớm đối với anh quả thực là chuyện khá là đau khổ.
Trong tầm nhìn mơ hồ, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn xa lạ.
Lăng Thịnh Duệ trong lòng cả kinh, mở thật to mắt ra, ngồi bật dậy từ trên giường.
“Ôi…”
Một trận đau đớn kịch liệt xông tới, toàn thân Lăng Thịnh Duệ tựa như bị vỡ tan thành từng mảnh vậy, đau xót không thôi, nhất là nơi anh khó có thể mở miệng kia ở phía sau, đau đến nóng hừng hực.
Kí ức về đêm hôm qua dần dần khôi phục, những hình ảnh nóng bỏng ngất ngây kia khiến Lăng Thịnh Duệ đột nhiên đỏ cả mặt.
Anh chỉ nhớ được mình gặp phải Trình Trí Viễn trên đường, sau đó bị hắn lôi vào một con đường khác cường thượng, sự tình sau đó thì anh chỉ nhớ được mơ mơ hồ hồ.
Nơi này đại khái là nhà của Trình Trí Viễn.
Hễ nghĩ đến cái kẻ tên Trình Trí Viễn này toàn thân Lăng Thịnh Duệ liền phát lạnh, lắc lắc đầu, quả thực không muốn suy nghĩ nhiều nữa.
Xốc chăn lên, Lăng Thịnh Duệ xoay người xuống giường, lơ đãng thấy được lốm đốm những dấu vết mờ ám, sắc mặt nhất thời trở nên cực kì khó coi.
Tuy về phương diện này anh không có kinh nghiệm gì nhiều, nhưng chỉ cần nhìn qua anh liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Da thịt anh thuộc loại không dễ để lại vết tích, cứ coi như không cẩn thận làm ra một dấu vết nào đi, thì không bao lâu sau nó sẽ biến mất. Nhưng bây giờ, nhìn lại những vết tích trông vẫn vô cùng rõ ràng trên thân mình, Lăng Thịnh Duệ có thể tưởng tượng đêm qua Trình Trí Viễn đã cuồng dã đến thế nào.
Cực lực kiềm nén sự khó chịu trên thân người, Lăng Thịnh Duệ mặc quần áo vào, vội vội vàng vàng rời khỏi.
Tuy nơi này được bài trí rất thoải mái, nhưng hễ nghĩ tới đây là nhà của Trình Trí Viễn, anh ngay lập tức không muốn chần chừ gì nữa, chỉ muốn rời khỏi thôi.
Hơn nữa…
Lăng Thịnh Duệ có chút đau đầu mà bưng lấy trán, anh biến mất cả một ngày trời, vô pháp tưởng tượng được phản ứng của hai anh em Phương gia kia sau khi anh trở về đó.
Hai chàng trai tính tình cộc cằn hay gắt gỏng kia sẽ dấy khởi những kinh khủng chẳng hề giống nhau.
Cơn thấp thỏm của Lăng Thịnh Duệ vẫn duy trì cho đến khi về tận Phương gia, lúc anh đang cố lấy dũng khí tiến vào cửa lớn của Phương gia, thậm chí đã chuẩn bị xong tinh thần phải chịu đau một trận rồi.
Chỉ là, cảnh tượng ở đại sảnh khiến anh có chút ngoài ý muốn.
Phương Nhược Thần ngồi trên sô-pha, sắc mặt lạnh ngắt tựa khối băng, ngồi đối diện cậu ta là một người đàn ông mặc tây trang màu trắng, ngón trỏ và ngón áp út bên tay phải kẹp theo một điếu thuốc, hướng nhìn của ông ta đúng lúc nằm nghiêng góc so với cửa lớn, trong làn khói mờ ảo đó, Lăng Thịnh Duệ chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của ông ta, tương đối anh tuấn.
Hai người tựa hồ đang nghiêm túc thảo luận chuyện gì đó, không chú ý đến Lăng Thịnh Duệ bước vào cửa, Lăng Thịnh Duệ âm thầm thở hắt ra, đang định len lén trượt luôn vào phòng của mình, thanh âm lạnh lùng của Phương Nhược Thần vang lên.
“Anh về rồi?”
Ngữ khí nhàn nhạt, nhưng cơn giận áp chế trong đấy lại khá rõ ràng.
“Không, không có.” Nghi vấn Phương Nhược Thần đề ra khiến Lăng Thịnh Duệ cả kinh, ấp a ấp úng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành liều mạng trả lời mơ hồ như thế.
Dư quang nơi khóe mắt len lén nhìn về phía Phương Nhược Thần, đối phương đang lạnh lùng nhìn lại anh, mặt không chút biểu cảm, nhưng lại khiến anh cảm thấy có một loại lỗi giác như bị một con mãnh thú nhắm tới vậy.
“A Thần, vị này là…”
Âm thanh trầm thấp vang lên, thu hút lực chú ý của Lăng Thịnh Duệ, Lăng Thịnh Duệ lúc này mới phát hiện người đàn ông mặc tây trang trắng kia đang vẻ mặt mỉm cười nhìn anh.
Lăng Thịnh Duệ có chút kinh ngạc nhìn ông ta, bởi vì gương mặt của người đàn ông đó, hầu như giống như đúc Phương Nhược Thần.