Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 2 - Chương 31



Lời của Đức Duy Hoàn khiến tâm trạng Lăng Thịnh Duệ chấn động không nhỏ, những phút giây tiếp theo anh đều cảm thấy choáng váng. Từ phản ứng của Đức Duy Hoàn lúc nãy, anh đã loáng thoáng đoán được ngọn nguồn khá là sâu xa giữa hai người, vốn dĩ anh còn cho rằng hai người là bạn bè, nhưng từ thái độ đầy mùi thuốc súng của họ, có lẽ bọn họ lại chẳng phải bạn…

Nói không chừng còn là đối thủ…

Lăng Thịnh Duệ thực không biết nên phản ứng như thế nào, anh đột nhiên nghĩ hết thảy chuyện này đều thật quá khó hiểu, sự xuất hiện đầy đột ngột của gã sát thủ mắt xanh này, vừa cứu vớt anh ra khỏi ma trảo của Hứa Gia Lôn, lại tiếp tục kéo anh hãm sâu vào địa ngục.

Cái gã tên Đức Duy Hoàn này, căn bản cũng là một tên ác quỷ, lại còn là chủng loại ác quỷ khoác lên mình lớp ngoài của thiên sứ.

Trong một khắc này, tất cả những lời cầu xin thương xót gì cũng vô tác dụng, Lăng Thịnh Duệ biết mình bất luận có chống đối như thế nào đi nữa cũng khó có thể trốn chạy khỏi khống chế của tên nam nhân cường thế này, anh biết số phận mình tiếp theo chín phần hơn là bị xâm phạm lần thứ hai, nhưng anh đã không còn như trước, đau khổ cầu xin nữa rồi.

Những lời đó căn bản vô dụng…

Thế là anh cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại, khẩn cầu Đức Duy Hoàn: “Đừng như thế này, được không, anh và tôi chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên.”

Đức Duy Hoàn ngẩng đầu, có chút không hiểu nhìn anh, nghiêng nghiêng đầu, tựa như vừa nghe được một câu chuyện cười, cười đến một lúc sau, lại tiếp tục cúi đầu trêu chọc, Lăng Thịnh Duệ đoán hắn căn bản không hiểu được ý nghĩa của lời mình vừa nói.

Lăng Thịnh Duệ hết cách, suy nghĩ của dân phương Đông và dân phương Tây quả nhiên khác biệt.

Giữa lúc anh chuẩn bị đổi loại phương pháp cầu khẩn hắn ta, thì cánh cửa thủy tinh ở phía sau bỗng dưng mở tung, tiếng nhạc và tiếng người trong tiệc rượu cũng theo đó truyền tới, đánh vỡ cục diện an tĩnh ở trên ban công.

Thân thể Lăng Thịnh Duệ nháy mắt cứng ngắc.

Đức Duy Hoàn nghe được động tĩnh, cũng ngừng lại động tác, từ phía cổ Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, sắc mặt bất thiện nhìn về phía kẻ xông tới.

Là vài tên đàn ông cao lớn mặc cảnh phục.

Bọn họ tựa hồ cũng bị một màn ở trước mắt dọa rồi, ngơ ngác sững sờ tại chỗ, mắt chữ A mồm chữ O, không chút nào chú ý tới bên chân họ còn đang nằm một người.

Đức Duy Hoàn ôm chặt lấy Lăng Thịnh Duệ, đẩy anh ra phía sau mình, dùng thân hình cao to của bản thân che đi phong cảnh ở nửa thân dưới trần truồng của anh.

Hắn biết những tên cảnh sát này là đang lùng sục những kẻ bị tình nghi, song hắn cũng không khẩn trương, làm một tên sát thủ cấp cao, lúc hắn giết người vẫn luôn thực hiện chúng một cách vô cùng hoàn hảo, hiếm khi lưu lại một dấu vết nào. Tuy ở trong những giây phút cuối cùng này có chút thất thủ, mục tiêu trước khi tắt thở đã kịp ấn nút thông báo, nhưng hắn vẫn cực kì yên tâm mình sẽ không bị tình nghi.

Điều hắn càng để ý chính là cái tên Hứa Gia Lôn đang nằm cách chân hắn chưa tới nửa mét, tuy bảo bọn họ vì kinh hoảng mà nhất thời không chú ý tới những sự việc xung quanh, nhưng chỉ cần bọn kia cúi đầu xuống, thì nhất định sẽ phát hiện. Nếu là như thế, thì hậu quả liền phiền phức rồi.

Đức Duy Hoàn biết vậy nên đau đầu, sự tình thật đúng là vướng tay vướng chân mà.

“Xin hỏi…”

Người phản ứng đầu tiên chính là một vị cảnh sát thoại nhìn lớn tuổi nhất nhóm, đỏ mặt, có chút ngượng ngùng mở miệng hỏi, chỉ là ông ta vừa mới thốt được hai chữ, liền bị Đức Duy Hoàn phát giận cắt lời.

“Lẽ nào các anh không thấy tôi đang cùng vợ tôi thân thiết nhau à? Đám người các anh có biết phép lịch sự không thế? Tôi muốn tìm sếp của các anh để khiếu nại!” Đức Duy Hoàn lạnh cả mặt, bắn ra một tràng Hán ngữ vặn bẻ cả sự thật như bắn pháo, vài vị cảnh sát ngoài việc nghe hiểu một số chữ thường dùng, hầu như hoàn toàn đều không hiểu, nhất thời hai mặt nhìn nhau.

Đức Duy Hoàn phát cáu đương nhiên là giả, hắn đang cố gắng di dời sự chú ý của đám cảnh sát, thấy bọn họ đã hoàn toàn bị phân tán., hắn chỉ vào phía sau lưng bọn họ, lạnh lùng bảo: “Mời các anh ra ngoài cho.”

“Nhưng chúng tôi…”

Đức Duy Hoàn có chút mất kiên nhẫn rồi, dứt khoát lật con bài ngửa cuối cùng, một tay chụp lấy mặt Lăng Thịnh Duệ, hôn mạnh lên nó.

Lăng Thịnh Duệ dường như sắp điên rồi…

Vài vị cảnh sát lại lần nữa mắt chữ A mồm chữ O, bọn họ vẫn là lần đầu tiên đứng ở cự li gần như thế mà ngắm hai người đàn ông hôn nhau nồng nhiệt, hơn nữa lại còn là nụ hôn kiểu Pháp tiêu chuẩn nồng cháy nhất lộ liễu nhất đó.

Vài vị cảnh sát đã từng thấy qua hai nam giới kích tình đến nóng bỏng ướt át như thế, nháy mắt tim đập kịch liệt nhanh, gương mặt cũng đỏ bừng cả lên.

Bọn họ muốn rời đi, thế nhưng cả người cứng ngắc, căn bản bước không nổi một bước chân.

Đức Duy Hoàn thấy bọn họ còn chưa đi, vì vậy nhíu mày, cứ trực tiếp tiến tới mức kích thích nhất, tay hắn trượt tới đũng quần của chính mình, chậm rãi kéo xuống khóe kéo…

Vẫn là nhóm trưởng cảnh sát thức thời trước tiên, vừa nhìn thấy tình huống không đúng lắm, khóe miệng xả ra một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng, nói với Đức Duy Hoàn và Lăng Thịnh Duệ: “Xin lỗi, chúng tôi tìm lộn người, quấy rầy rồi, các anh cứ tiếp tục.” Sau đó vươn tay đẩy những viên cảnh sát trẻ đã sớm hóa đá ở sau lưng mình đi, bản thân cũng vội vàng bước khỏi cửa, cũng không dám… liếc mắt thêm một lần nào nữa.

Ông không phải chưa từng thấy qua hai người đàn ông ở cùng nhau, nhưng trực tiếp lớn mật như thế, vẫn là lần đầu tiên gặp được, hơn nữa người đàn ông ngoại quốc này mang đến một loại cảm giác áp bách vô cùng cường liệt, tuy rằng đối phương che giấu rất tốt, nhưng trong ánh mắt vẫn mơ hồ tản mác loại ý vị uy hiếp đó.

Hay là, lần này đã chọc tới một kẻ phiền phức rồi…

Vị cảnh sát trưởng nhóm lớn tuổi đóng lại cánh cửa thủy tinh ở ban công ở sau lưng, sau đó cười khổ một chút, sau đó lại vỗ vỗ những viên cảnh sát trẻ vẫn còn đang trong trạng thái dại ra: “Ta đi kiểm tra danh sách khách mời của tiệc rượu trước đi, rồi mới nhìn xem hiện trường có nhân vật khả nghi nào không.”

“Ô, đã biết.” Vài vị cảnh sát lúc này mới như bừng tỉnh khỏi mơ mộng, mất hết hồn vía gật gật đầu, theo ông ta hòa vào trong đám đông.

Từ đầu tới cuối, bọn họ không hề phát hiện Hứa Gia Lôn ngất xỉu trên mặt đất.

Bữa tiệc vẫn náo nhiệt phi thường như trước, những vị khách ứng hẹn mà tới ngày càng nhiều, chỉ là lại hầu như không ai để ý sự biến mất của Lăng Thịnh Duệ và sự việc đang diễn ra ở trên ban công.

Phương Nhược Thần cũng không ngoại lệ.

Nhìn hai cô nàng trước mặt, trên trán Phương Nhược Thần đã mơ hồ toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn. Bọn họ một người là một cô nàng tóc vàng mắt xanh, cô còn lại là một cô gái châu Á có mái tóc ánh bạc. Bọn họ đều mang gương mặt xinh xắn đến mức có thể sánh như búp bê, trông ngây thơ khả ái, chỉ là, không biết vì lý do gì, loại cảm giác các cô nàng này mang tới lại ngày càng cao thâm khó lường.

Vốn dĩ Phương Nhược Thần chỉ muốn nói vài ba câu đùn đẩy hai cô nàng này đi chỗ khác, nhưng hai người bọn họ vẫn cứ sống chết bám cậu không buông, không cho cậu bất kì một cơ hội thoát thân nào. Trường hợp này yêu cầu bảo trì sự thân thiện đối với người khác đặc biệt là đối với phái nữ, Phương Nhược Thần đã sắp bị sứt đầu mẻ trán mất rồi.

Rơi vào đường cùng, Phương Nhược Thần không thể làm gì khác hơn là giở lại mánh cũ, lần thứ hai đem Lăng Thịnh Duệ ra làm lá chắn.

“Tôi và bạn tôi còn có việc,  trước hết không tiếp được các cô, thất lễ.” Phương Nhược Thần vẫn duy trì phong độ, mỉm cười nói với bọn họ.

“Bạn anh?” Cô nàng tóc ánh bạc nhìn lướt qua hai bên cậu, vẻ mặt nghi hoặc: “Xin hỏi là vị nào?”Phương Nhược Thần có chút kinh ngạc, chỉ chỉ bên phải: “Chính là anh ấy đó, anh ta…”

Cậu ngoảnh đầu lại, vị trí vốn dĩ Lăng Thịnh Duệ nên ở trái lại đã sớm bị người khác thay thế, lời lẽ muốn thốt ra đều im bặt, biểu tình trên mặt bắt đầu đông cứng.

Không thấy rồi…

Phương Nhược Thần bắt đầu có chút căng thẳn, trước khi vào tiệc, cậu đã sớm dặn qua Lăng Thịnh Duệ không nên rời khỏi bên người cậu, nhưng hiện tại thì…

Phương Nhược Thần nhìn bốn phía xung quanh một phen, vẫn như cũ không phát hiện hình bóng của người kia, nhất thời nổi lên một loại dự cảm không may.

“Xin lỗi, tôi phải vắng mặt một lúc, bạn tôi không biết đã ở đâu rồi, tôi phải đi tìm anh ấy.”

Phương Nhược Thần xoay người bước đi, chẳng nghĩ tới lại bị một cô gái tóc vàng kéo lấy cánh tay, Phương Nhược Thần có chút phiền giận quay đầu, vừa muốn mở miệng, không ngờ đối phương lại mỉm cười với hắn chỉ chỉ vào cửa ra vào lớn: “Người bạn anh nói là chỉ cái vị cao cao kia, một người châu Á trông rất đẹp trai kia nhỉ.”

Phương Nhược Thần gật gật đầu.

“Lúc nãy tôi thấy anh ấy bước ra khỏi cửa lớn đó, hình như là đã rời khỏi nơi tiệc rượu này rồi.”

Phương Nhược Thần chau mày nhìn cô nàng, căn bản không tin lời cô ta nói, với cá tính của Lăng Thịnh Duệ, có cho anh mười lá gan cũng không dám rời khỏi đây mà không báo một tiếng với ai.

Cậu đột nhiên phản ứng lại, hai cô gái này từ lúc đầu đã làm ra đủ mọi loại biện pháp để di dời sự chú ý của cậu, dường như không muốn cậu phải để ý đến Lăng Thịnh Duệ đang đứng ở một bên nữa. Phương Nhược Thần nhất thời hít một hơi lạnh <=kinh ngạc>, nếu là như thế, thì Lăng Thịnh Duệ đột ngột biến mất nhất định đã xảy ra chuyện rồi.

Thô bạo vùng khỏi cô nàng tóc vàng đang kéo lấy cánh tay cậu, Phương Nhược Thần cũng không thèm để ý những ánh mắt khinh thường từ các phía, nghiêm mặt vội vã vòng qua bọn họ mà đi.

“Phương tiên sinh, chờ một chút…”

Hai cô nàng ý muốn tiếp tục dây dưa, Phương Nhược Thần xoay đầu, lạnh mặt trừng họ: “Nếu các cô không muốn chết, thì tránh xa tôi ra một chút.”

Cởi đi chiếc mặt nạ thân thiện kia, Phương Nhược Thần của lúc này giống như một con báo bị chọc giận, bộ dạng gắt gỏng, khiến người ta không lạnh mà run.

Hai cô nàng nhất thời bị ánh mắt của cậu ta dọa đến hơi co rúm người, không dám bước lên trước một bước nào.

Phương Nhược Thần không thèm quan tâm đến bọn họ nữa, bắt đầu lo lắng tìm kiếm Lăng Thịnh Duệ trong đại sảnh. Đại sảnh nhiều khách đến dọa người, loạn thành một đám, Phương Nhược Thần chưa từng gặp qua tiệc rượu nào có nhiều khách tham dự như thế này. Đây hồ như đã không còn là một buổi tiệc nữa, giống siêu thị vào giờ cao điểm hơn. Phương Nhược Thần ngày càng thêm ngờ vực dụng ý của vị nào tổ chức buổi tiệc.

Tìm kiếm trong đại sảnh không có kết quả, Phương Nhược Thần bắt đầu soát đến nhà vệ sinh và các phòng nghỉ, chỉ là, bất luận cậu có tìm kiếm thế nào, vẫn chưa phát hiện đâu ra bóng dáng của Lăng Thịnh Duệ.

Đúng lúc cậu dự định bỏ cuộc, gọi điện thoại về nhà hỏi, thì trước mắt cậu đột nhiên hiện lên hình ảnh lúc hai người vừa bước vào buổi tiệc rượu.

Tất cả mọi thứ đều không có gì không đúng, ngoại trừ cái ban công lộ thiên kia…

Lúc bọn họ vừa đến, nơi đó vẫn còn đang mở toang, nhưng vừa lúc nãy, chỗ đó đã đóng cửa, ngay cả rèm cửa sổ cũng được kéo lại. Điều này ở một buổi tiệc rượu quy mô lớn là cực kì khác thường, bởi vì sẽ có những vị khách thường xuyên say rượu đứng đấy để hóng gió mát để bớt đi cái say.

Vì vậy, Phương Nhược Thần hiện đang lòng nóng như lửa đốt thật mau chóng bước tới nơi ban công lộ thiên kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.