Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 2 - Chương 33



Tốc độ tung quyền của Đức Duy Hoàn không chậm hơn chút nào so với Phương Nhược Thần, lực đạo thậm chí còn thoáng hơn cậu một chút, chỉ là Phương Nhược Thần cũng không phải cái đèn cạn dầu, lại cộng thêm sự đấu tranh cường liệt đã sớm bị phẫn nộ kích phát, đánh một cách dũng mãnh, tuy Đức Duy Hoàn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng lại không hề chiếm được một chút tiện nghi nào trên thân cậu.

Hai người hoàn toàn lâm vào trạng thái ngang tài ngang sức.

Phía bên kia, Lăng Thịnh Duệ bị Đức Duy Hoàn đẩy ngã đang phải lảo đảo, rồi cả người thật chuẩn xác ngã nằm lên sô-pha.

Bị té ngửa như thế, thần trí đang mông lung của anh dần dần thanh tỉnh trở lại.

Hậu huyệt đang bị lấp đầy đột nhiên trở nên trống hoác, luồng không khí lạnh lẽo nháy mắt đã len vào, sự thay đổi quá mức thần tốc, khiến Lăng Thịnh Duệ có chốc hoảng hốt.

Lăng Thịnh Duệ dùng sức lắc lắc đầu, nỗ lực làm mình tỉnh táo lại, sau thì bị cảnh tượng trước mắt dọa cho nhảy dựng.

Phương Nhược Thần và Đức Duy Hoàn đang đánh nhau không thể dứt, phạm vi ban công nhỏ hẹp, bóng dáng bọn họ lướt qua lướt lại như bay, làm Lăng Thịnh Duệ nhìn phải cứ hoa cả mắt.

Đúng lúc này, Phương Nhược Thần đang bước lùi không cẩn thận để gót chân vấp phải thân người của Hứa Gia Lôn vẫn đang nằm trên mặt đất, thân người mất thăng bằng, ngã ngửa về phía sau. Đức Duy Hoàn chớp lấy thời cơ, đấm tay nện mạnh lên cằm cậu, Phương Nhược Thần rống lên một tiếng, thân thể nặng nề choảng lên cánh cửa thủy tinh.

Lăng Thịnh Duệ không khỏi hơi co rúm người, còn tưởng cửa kiếng sẽ bị đập vỡ, nhưng cánh cửa thủy tinh trông như dễ vỡ kia lại đặc biệt bền chắc, Phương Nhược Thần va lên cửa kính, thậm chí ngay cả một tí loạng choạng mạnh cũng không có.

Lăng Thịnh Duệ nhất thời thở hắt ra một hơi, cái khách sạn này hẳn là sử dụng loại kính cường lực, ít nhất cũng không lo hai cái tên này đánh tới cả đại sảnh tiệc, bị khách mời nhìn thấy.

Đánh cái kiểu đó còn khoa trương hơn cả mấy cái phim xã hội đen của Hồng Công nữa ấy chứ.

Đức Duy Hoàn đang định thừa thắng xông lên, nhưng thân người Phương Nhược Thần bỗng dưng trượt xuống, tung cú đá mạnh vào bụng Đức Duy Hoàn. Lực chân này của cậu rất lớn, Đức Duy Hoàn bị cậu đá phải phải lui về sau vài bước, cửa kính sau lưng cậu cũng bị dội lực đến mức lõm vào một tí, bề ngoài cửa xuất hiện vô số vết nứt theo một đường tròn, nhưng vẫn chưa bị va vỡ.

Phương Nhược Thần dễ dàng lấy đà từ trên mặt đất, sau đó bật mạnh người dậy, lấy ra khẩu súng từ trong túi bộ âu phục, nòng súng chỉ thẳng về phía tim của Đức Duy Hoàn.

Tài nghệ của đối thủ lại mạnh ngoài sức tưởng tượng của hắn, cứ tiếp tục đánh thế này chắc chắn sẽ không bao giờ kết thúc, không khéo sẽ còn lưỡng bại câu thương (lưỡng bại: cả hai cùng thất bại, câu thương: đều bị thương –> cả hai bên cùng thiệt hại).

Chỉ là phản xạ của Đức Duy Hoàn nhanh đến xuất thần, ngay lúc Phương Nhược Thần vừa đút tay vào túi, hắn cũng đã rút ra khẩu súng từ bên hông mình, nòng súng nhắm thẳng cái trán của Phương Nhược Thần.

Hai người nháy mắt đã lâm vào tình trạng đối chọi không khoan nhượng, nhưng cũng không ai chủ động bóp cò, động tác đánh nhau cũng dừng lại, cả ban công nhất thời lại lần nữa trở về sự yên tĩnh vốn có.

Thời gian như bị ngưng trệ, giữa hai người lưu chuyển tia sát ý lạnh buốt, không chút che giấu, quả thực căng thẳng đến tột bậc.

Lăng Thịnh Duệ trông mà thấy tim đập thình thịch, hiện trạng như thế này anh chỉ từng thấy qua trong mấy bộ phim hành động, lúc thấy nó trên màn hình TV, anh không có cảm xúc gì quá đáng, chỉ thấy giả tạo, nhưng đợi đến khi anh tận mắt chứng kiến cảnh thật, loại cảm giác đó quả thực khó mà biết phải được biểu đạt như thế nào ra lời.

Thực sự là khác một trời một vực.

“Hai cậu có gì thì từ từ nói, không nên động tay động chân, dùng súng là đã quá mức nguy hiểm rồi.” Lăng Thịnh Duệ cố gắng trấn định lại hơi thở đang gấp gáp, cẩn trọng bảo: “Hơn nữa chỗ này là nơi công cộng, rất dễ…”

“Anh câm miệng cho tôi!”

“Anh câm miệng cho tôi!”

Lăng Thịnh Duệ còn chưa nói xong, tiếng gầm của Phương Nhược Thần và Đức Duy Hoàn đã song song vang lên, ngữ điệu cơ hồ còn giống nhau như đúc. Giọng nói của bọn họ khác nhau xa, nhưng lại tràn ngập phẫn nộ và mất kiên nhẫn y như nhau.

Lăng Thịnh Duệ bị dọa đến mức hơi co rụt người, không dám mở miệng nói nữa.

Hai kẻ kia đều không hề quay đầu lại, sống chết nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của đối phương, chỉ cần đối phương có một chút cử động gì, thì sẽ không chút ngần ngại mà bóp thẳng cò súng.

Lăng Thịnh Duệ rất là bất đắc chí, cũng không muốn nhìn hai chàng trai này vì mình mà lưỡng bại câu thương, như thế thì anh thành kẻ “họa thủy” mất. Tuy lòng anh đang nóng như lửa đốt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra một biện pháp nào để áp chế bọn họ, nhất thời gấp đến độ cả mặt và đầu đều toát đầy mồ hôi.

“Lo chuyện người khác, anh đi mà quản lại mình trước đã, cũng không tự nhìn lại mình xem anh có bao nhiêu ti tiện.” Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng của Phương Nhược Thần vang tới, lời nói mang theo châm chọc.

Lăng Thịnh Duệ hoàn hồn lại từ trong tâm tưởng đang hỗn loạn, anh ngẩn ra một chốc, sau lại vội vàng dùng tay che lại nơi hiểm yếu ở nửa người dưới, mặt đỏ cả lên. Anh gập người, nhặt lên cái quần đã bị tuột tới cổ chân, mau chóng mặc lại đàng hoàng, đầu cũng không dám ngẩng lên nữa, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui vào cho rồi.

Dư quang khóe mắt của Phương Nhược Thần bình thản liếc anh một cái, cười lạnh. Đã cơ khát đến mức tức tốc đi tìm một tên đàn ông xa lạ làm chuyện xằng bậy trên ban công, lại còn trưng ra cái bộ dạng ngây thơ ra cho ai xem đây.

“Vị tiên sinh này, tôi nghĩ chúng ta còn chưa ăn tết ấy nhỉ.” Một câu này quả thực chả có nghĩa gì sất, Đức Duy Hoàn bỏ súng xuống trước, hắn dám chắc Phương Nhược Thần là một quân tử quang minh lỗi lạc, sẽ không làm chuyện bắn lén mất phẩm cách như thế đâu.

Phương Nhược Thần coi như không thấy nụ cười của hắn, trầm mặc một lát, nhưng vẫn không buông súng ra, ngữ khí vẫn lạnh lẽo như trước: “Mày đụng tới người của tao.”

“Ơ, tôi không biết anh ta là người của cậu, tôi tưởng anh ta là người của Trình Trí Viễn nữa ấy chứ.”

“Trình Trí Viễn là thằng nào?”

“Ơ, cậu không quen hắn à?” Đức Duy Hoàn đột nhiên có chút đau đầu.

Phương Nhược Thần không nói chuyện, chỉ ánh mắt cũng đã nói thay cho câu trả lời của cậu.

“Trình Trí Viễn là… một người bạn đồng hành của tôi, vừa nãy vị tiên sinh này đang bị cái người kia quấy rối.” Đức Duy Hoàn chỉ chỉ Hứa Gia Lôn đang nằm: “Tôi đang định đánh ngất anh ta, chẳng ngờ lại nghe anh ta thốt ra cái tên Trình Trí Viễn, cho nên mới tưởng hai người họ là tình nhân với nhau, thế là mới… với anh ta, không nghĩ tới cậu lại đột ngột xuất hiện.”

Sự tình tiếp theo đó, Phương Nhược Thần đã hoàn toàn chứng kiến tận mắt, không cần phải kể tiếp cũng biết.

Đôi mắt xanh biếc của Đức Duy Hoàn tràn ngập khó hiểu, hết cách nhún nhún vai, có chút cảm thán: “Quan hệ giữa bọn họ thật khiến người ta nắm không thấu.”

“Trình Trí Viễn…” Phương Nhược Thần đột nhiên cảm thấy cái tên này nghe rất quen, hình như là đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng lại không cách nào nhớ rõ. Cậu liếc mắt nhìn Hứa Gia Lôn đang sóng xoài trên đất, sau đó lại liếc sang Đức Duy Hoàn đang mỉm cười thản nhiên, hơi hơi chau lại mày, ngừng lại một chốc, lại dời đường nhìn như muốn giết người về phía Lăng Thịnh Duệ.

Lăng Thịnh Duệ cúi thấp đầu, không dám đối mặt với cậu, nhưng vẫn bị ánh mắt như đao kiếm trừng lấy, thân thể vẫn phải run mạnh.

Những chuyện anh cực lực giấu nhẹm đi bị một kẻ không biết sự tình như Đức Duy Hoàn đoán ra, mà hắn ta lại còn đoán được gần như chính xác, anh đã không còn biết phải lấy biểu tình gì đi đối mặt với Phương Nhược Thần nữa.

Ba người không nói tiếp nữa, vì thế mà ban công nhất thời chỉ còn lại tiếng gió hiu hiu.

Máy truyền tin ở thắt lưng Đức Duy Hoàn đột nhiên reo lên, đánh vỡ cục diện an tĩnh đến gần như quỷ dị giữa bọn họ, Đức Duy Hoàn rút máy ra nhìn vào nội dung hiển thị trên màn hình, nhất thời sắc mặt khẽ biến.

“Thứ lỗi, hai người cứ từ từ tán gẫu, tôi đi trước đây.” Đức Duy Hoàn cười cười với Phương Nhược Thần và Lăng Thịnh Duệ, hai người kia tất nhiên sẽ không để ý hắn làm gì, cơ mà hắn cũng không để bụng, bước tới trước người Lăng Thịnh Duệ, ngón tay nâng cằm anh lên: “Anh thật sự là một người rất thú vị, tôi rất thích anh, đừng có quên tôi nha, sau này tôi sẽ còn tới tìm anh đó.”

Dứt lời, tức tốc cúi đầu, chụt một cái lên môi Lăng Thịnh Duệ, sau đó trước nòng súng đầy cuồng nộ của Phương Nhược Thần mà mở cánh cửa kiếng, vội vã rời đi.

Đức Duy Hoàn vừa bước khỏi cửa liền đóng ngay lại, toàn ban công chỉ còn lại một Phương Nhược Thần gần như phát điên và một Lăng Thịnh Duệ đã sắp co người lại thành một đoàn, bị dọa tới mức đầu cũng không dám ngẩng lên.

Bầu không khí này thật kỳ quặc.

Không biết đã mấy phút trôi qua, giọng điệu lạnh lùng của Phương Nhược Thần lại vang lên lần nữa: “Về nhà trước, có chuyện gì thì về nhà giải quyết.”

Lăng Thịnh Duệ ngẩng mạnh đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn cậu, sắc mặt Phương Nhược Thần vẫn như cũ khó coi vô cùng, nhưng lại không có bạo phát, xem ra, cậu là đang cực lực áp chế lại tâm tình của chính mình.

Hẳn là không muốn phát khùng lên ở nơi công cộng, ảnh hưởng hình tượng mình nhỉ…

Lăng Thịnh Duệ “Ô” một tiếng, cúi đầu xuống, đứng dậy từ sô-pha, cúi đầu đi tới trước mặt Phương Nhược Thần, bởi anh quá mức thất thần, còn không cẩn thận bị thân người của Hứa Gia Lôn vấp phải, may mà Phương Nhược Thần nhanh tay nhanh mắt kéo lấy cánh tay anh, bằng không trán của anh đã phải hôn lấy cái cửa thủy tinh kiên cố kia rồi.

Sau khi đã kéo đủ để Lăng Thịnh Duệ đứng vững, Phương Nhược Thần nhanh chóng buông tay ra.

Khóe miệng Lăng Thịnh Duệ khó mà kéo ra một nụ cười mỉm, nhỏ giọng nói một tiếng cám ơn, Phương Nhược Thần không có để ý anh, đường nhìn chăm chăm vào trên đỉnh đầu, vẻ mặt mất kiên nhẫn.

Lăng Thịnh Duệ không dám nhiều lời thêm, hậm hực mở cửa, cúi đầu bước ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.