Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 2 - Chương 36



Tiếng bạt tay trong veo vang dội cả phòng, bầu không khí mát mẻ gần như lạnh lẽo cũng bởi vì tiếng động đột ngột này sản sinh vô số vết nứt. Phương Nhược Thần không mở điều hòa, cậu chỉ cảm thấy xung quanh thân thể chính mình đang được băng tuyết bao lấy, rất rét, nhưng cậu gần như không hề cảm giác được nó, bởi trái tim cậu vốn đã còn buốt hơn cả khí trời ngày đầu đông rồi.

Tay của cậu dừng ngay trên không trung, lòng bàn tay vừa mới đánh phải mà đỏ cả lên, đến mức gần như sắp chảy máu vậy. Tê liệt, không hề có cảm giác.

Phương Nhược Thần trừng to hai mắt, không dám tin chính mình dám dùng sức lớn như vậy để tát, cậu nhanh chóng rút tay về, nắm chặt thành quyền, giấu ở phía sau người, tựa như một đứa trẻ vừa làm ra chuyện sai trái, đang đứng trước mặt người lớn giấu kín chứng cứ. Chỉ là mặc kệ thế nào đi nào đi nữa, cậu không thể nào phủ nhận một sự thật là cậu đã tát Lăng Thịnh Duệ một bạt tai.

Phương Nhược Thần đã từng thề, tuyệt đối không đánh người đàn ông yếu ớt này…

Nhưng bây giờ, cậu đã nuốt lời rồi.

Lăng Thịnh Duệ chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, má anh sưng đỏ cả mảng, nhưng gương mặt anh vẫn không có tí xúc cảm gì, cứng người ngồi tại chỗ, làm như mọi chuyện vừa nãy chưa hề phát sinh, nhãn thần chết lặng.

“Nếu đánh tôi có thể làm cậu nguôi giận, thì tùy cậu, nhưng xin cậu hãy đồng ý với yêu cầu của tôi, dù bằng bất kì giá nào đi chăng nữa.” Lăng Thịnh Duệ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt Phương Nhược Thần, bình thản nói. Sắc mặt đầy luống cuống của Phương Nhược Thần anh hoàn toàn không chú ý tới, anh đã xem như chàng trai trẻ trước mắt này hoàn toàn là một kẻ xa lạ đang thực hiện một cuộc giao dịch với anh rồi.

Nét mặt Phương Nhược Thần nhất thời cứng lại, toàn bộ vật thể trong phòng đều dần trở nên mơ hồ và tối đi. Đường nhìn của cậu dần dà tập trung tại một điểm, hình ảnh trước mắt tựa như một bức ảnh mất đi tiêu cự, duy chỉ gương mặt đầy mệt mỏi ủ rũ của Lăng Thịnh Duệ là còn được rõ ràng.

Lăng Thịnh Duệ mở miệng lần nữa: “Xin cậu hãy đồng ý.”

Phương Nhược Thần không có trả lời, cậu không biết mình nên đáp lại như thế nào.

Cậu cố nén cơn đau như xé tim ấy, chỉ hy vọng ánh nhìn của Lăng Thịnh Duệ có thể chứa chút cảm tình, dù chỉ một chút thôi cũng được, cậu thậm chí còn có thể tìm ra được chút bao dung và lý giải cho cho sự can đảm lúc này của người kia.

Thế nhưng Lăng Thịnh Duệ vẫn như cũ chỉ đờ đẫn nhìn cậu, trong mắt là sự bình lặng đến tàn nhẫn.

Tâm trạng Phương Nhược Thần nhất thời rớt xuống đáy vực.

“Thằng đàn ông hạ tiện như anh, chẳng phải rất biết hầu hạ đàn ông hay sao? Sao lại còn muốn tới cầu xin tôi, anh tùy tiện chổng mông lên quyến rũ mấy tên khác, để người ta đáp ứng anh là xong rồi, còn cầu xin tôi làm cái gì? Cái tên tiện nhân vô sỉ như anh!”

Phương Nhược Thần nghe được câu nói như tát nước lạnh này phun ra từ miệng mình, cậu không biết chính cậu đang nói gì nữa, chỉ biết, như thế mới có thể khiến sự thống khổ trong nội tâm cậu giảm bớt đi chút ít.

Trong mắt Lăng Thịnh Duệ lóe lên một tia khuất nhục, nhưng cũng biến mất nhanh chóng, song lại bị Phương Nhược Thần cực kì nhạy cảm bắt gặp được. Mắt cậu không suy suyển nhìn chằm chằm Lăng Thịnh Duệ, bất cứ một tâm tư hay chấn động nào của đối phương cậu đều có thể nhìn rõ nhất thanh nhị sở.

Trong tâm cậu tuôn ra khoái cảm như được báo thù, cậu đang chờ người đàn ông này sẽ vì không chịu nổi vũ nhục mà phẫn nộ phản bác cậu. Loại suy nghĩ đó có chút tự ngược, cũng có chút biến thái, nhưng trong thâm tâm cậu lại cực kì thèm khát như thế.

“Nếu các cậu có thể thả tôi đi, thì chuyện đó không thành vấn đề.” Lăng Thịnh Duệ bình thản nói.

Phương Nhược Thần gần như không dám tin vào tai mình, biểu tình nháy mắt khó coi tới cực điểm, cậu cố nén cơn giận sắp bạo phát, lạnh lùng đáp lại: “Bị coi là đ* đực bị đàn ông X cũng được hay sao?”

Lăng Thịnh Duệ diện vô biểu tình gật đầu.

Chát!

Lại là một tiếng tát vang dội. Phương Nhược Thần cũng không còn ngăn được cơn điên tiết của bản thân, hai mắt như phun ra được lửa: “Anh là một thằng điếm! Lẽ nào anh vì con trai, mình làm cái gì cũng bất chấp hay sao hả?”

Lăng Thịnh Duệ bị tát đến mức thấy cả sao trời, lần này Phương Nhược Thần đã nhẹ tay hơn rất nhiều so với lúc trước, nhưng vẫn khiến một bên má anh đau tấy. Anh sờ sờ má bên của mình, cười khổ đáp: “Có khác biệt gì chứ? Cũng là bị đàn ông thượng thôi, tôi còn để ý là ai hay sao? Ít ra người khác còn sẽ trả tiền, cũng không hở chút là đánh người, càng không cấm cản tôi rồi còn nhốt tôi lại, coi tôi như súc vật mà đối đãi.”

Lời anh nói không to tiếng, nhưng lại cực kỳ kiên định, từng chữ từng câu như tảng đá vô hình đè lên đầu, áp lực đến mức Phương Nhược Thần cũng không thể thở nổi.

Phương Nhược Thần trân trân đứng đó, á khẩu không nói được gì.

Những gì Lăng Thịnh Duệ nói đều là sự thực, cậu không có cách nào phản bác. Những gì cậu dành cho Lăng Thịnh Duệ, ngoại trừ sự nhục nhã và khắc nghiệt vô chừng mực, thì chính là những lần đánh đập trong lúc lửa giận ngút trời, thậm chí còn khiến anh phải nằm viện. Lợi ích duy nhất Lăng Thịnh Duệ có được từ nơi ở này của cậu, chính là những bữa cơm ngon và phòng ở đàng hoàng, thế nhưng những thứ này, những người khác cũng có thể cho anh, mà có khi còn có thể tặng anh những thứ tốt hơn nữa, chí ít cũng không như cậu, cao cao tại thượng như ông chủ, coi những vật chất ấy như của bố thí thế thôi.

Phương Nhược Thần ấp úng một lúc, cậu muốn nói với Lăng Thịnh Duệ rằng cậu thật sự yêu anh, nhưng sao cũng không thể nói được thành lời, cậu cực lực bài xích chuyện người đàn ông này biết được tâm ý của mình, một chút cũng không muốn.

“Hãy để tôi đi đi.” Lăng Thịnh Duệ nói.

“Chuyện đó không có khả năng.” Phương Nhược Thần vội vàng cự tuyệt. Nói đùa, cậu sao có thể để người đàn ông này rời khỏi mình một cách dễ dàng như thế được?

“Vậy cậu muốn tôi phải làm sao bây giờ?” Lăng Thịnh Duệ cuối cùng cũng đè nén không nổi nữa, chỉ vào nơi tim mình, ánh mắt tràn ngập thống khổ: “Bằng không cậu cứ trực tiếp đâm một nhát vào đây đi? Chẳng phải cậu vẫn luôn ghét tôi lắm hay sao? Cậu giết tôi luôn đi là xong mà? Chỉ cần tôi chết rồi, cậu cũng sẽ mắt không thấy, lòng không phiền luôn ấy chứ?”

Nước mắt nơi khóe mi còn chưa ráo, gương mặt luôn mang biểu tình nhàn nhạt lúc này đây trông có vài phần kích động.

Phương Nhược Thần bất đắc dĩ nghĩ, nếu giết anh có thể khiến tôi dễ chịu hơn một tí, tôi đã sớm giết. Cậu cười lạnh một tiếng: “Tôi đương nhiên sẽ không giết anh, tôi cũng chả muốn dính máu cái tên đê tiện nhơ nhuốc như anh.”

“Bình thường anh chẳng phải rất biết giả vờ đó sao? Bây giờ vì muốn giúp con trai mình nên không giả tạo nổi nữa? Anh thấp hèn như vậy, lại biết lấy lòng đàn ông, thằng con anh hẳn là được di truyền của anh đấy nhỉ, tôi nhìn qua ảnh chụp của nó rồi, lớn lên rất đẹp, chí ít cũng phải đẹp hơn anh gấp trăm lần, theo tư chất của nó, muốn tìm một tên đàn ông tốt một chút để nuôi nó hẳn là không thành vấn đề nhỉ, tôi thấy anh vô dụng như vậy, nó cũng không có nơi nào để đi nữa, không có bản lĩnh gì, nó cũng chỉ còn cách đi làm một thằng trai bao ti tiện mà thôi…”

Trông Lăng Thịnh Duệ không có phản ứng, Phương Nhược Thần liền tiếp tục dùng những lời ác độc trút đi cái sự chua xót và phẫn hận trong thâm tâm. Cậu phát hiện những cảm giác bất mãn mà cậu có đều bắt đầu chỉ hướng về đứa con trai vô tội của người kia, cậu đã điều tra qua thằng nhóc, biết được nó kỳ thực rất ngây thơ đơn thuần, thế nhưng cậu vô pháp khống chế được sự đố kỵ điên cuồng tựa như cỏ dại đang sinh sôi tràn lấp trong lòng mình.

Lăng Thịnh Duệ nghe được những lời chói tai ấy, nắm tay đã siết thật chặt, anh vốn dĩ nghĩ bản thân anh có thể nhẫn nhịn tất cả mọi sự sỉ nhục này, nhưng ngay vừa lúc nghe được những lời cực kì xúc phạm đến con trai anh từ miệng Phương Nhược Thần, anh vẫn không cách nào bình tĩnh được nữa.

Lăng Thịnh Duệ vươn tay, chộp lấy ly thủy tinh nơi đầu giường, tát lượng nước còn dư từ trong ly vào mặt Phương Nhược Thần: “Cậu câm miệng cho tôi! Cái tên khốn kiếp nhà cậu!”

Phương Nhược Thần bị hành động đột ngột của Lăng Thịnh Duệ dọa nhảy dựng, im miệng lập tức, vừa lúc vốc nước lạnh kia hất tới trước mặt cậu, cậu vô thức nhắm mắt lại, lùi mấy bước về phía sau.

Cậu dùng tay chùi đi đám nước còn dính chung quanh mắt, mở mắt ra, lại phát hiện khóe mắt Lăng Thịnh Duệ đỏ lên, vẻ mặt nộ bất khả át, dùng sức ném thẳng cái ly thủy tinh về phía cậu.

Phương Nhược Thần bất ngờ không ngớt, thế nên lúc cái ly kia bay thẳng đến trước mặt cậu, cậu còn chưa kịp phản xạ, thậm chí cả né tránh cũng không, cứ để một cái ly thủy tinh cứng cáp nện mạnh lên trán cậu, sau đó hướng thẳng xuống đất mà rơi.

Tiếng va đập trong vắt vang lên, chiếc ly thủy tinh mỏng manh tan tành, trên mặt đất vung vãi những xác thủy tinh vỡ vụn.

Phương Nhược Thần ôm trán, đau đến mức khó chịu, hành vi phát điên lên của Lăng Thịnh Duệ vừa này khiến cậu khó có thể tin.

Đây vẫn là lần đầu tiên cậu tận mắt thấy dáng vẻ phát cáu của người đàn ông này, so với một kẻ luôn ôn hòa và yếu đuối trong ấn tượng của cậu, quả thực một trời một vực. Phương Nhược Thần không hề nghĩ ra nổi một phương án nào đó để giải thích được mối liên hệ giữa hai con người như thế.

Lăng Thịnh Duệ quăng mất cái ly trong tay, nhưng vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại. Bị lửa giận làm mù quáng lý trí, anh hung tợn bổ nhào về phía Phương Nhược Thần. Phương Nhược Thần không kịp phòng bị, ngã cả người về phía sau, tấm lưng nện mạnh xuống sàn, khiến lồng ngực vì va đập đó cũng một trận đau thấu. Cậu vừa định ho khan, thì Lăng Thịnh Duệ cưỡi trên người cậu đã giơ lên nắm đấm, đấm một cú thật mạnh lên mặt cậu.

“Đồ khốn kiếp nhà mày! Không được sỉ nhục người nhà của tao! Tên cặn bã đáng chết! Đi chết đi!”

Cú đầu tiên của Lăng Thịnh Duệ đáp ngay trên huyệt thái dương của Phương Nhược Thần. Trước mắt Phương Nhược Thần tối sầm, suýt chút nữa ngất xỉu, chỉ nghe được mỗi tiếng thét đầy phẫn nộ của Lăng Thịnh Duệ.

Tầm nhìn của cậu mơ hồ, nắm đấm của Lăng Thịnh Duệ như mưa rền gió dữ giáng xuống, đánh cho cậu khổ không nói nổi. Cậu chưa bao giờ ngờ được một người đàn ông ôn hòa như thế này cư nhiên cũng có sức lực lớn đến mức này.

Phương Nhược Thần vô thức vươn tay, ngăn lại nắm tay của Lăng Thịnh Duệ, sau đó dùng sức lật người lên, để đẩy Lăng Thịnh Duệ ra khỏi trên người cậu.

Lăng Thịnh Duệ vô lực ngã ngồi trên sàn, Phương Nhược Thần đứng thẳng người lại, phủi phủi quần áo, lạnh mặt nhìn chằm chằm anh: “Xem ra da thịt anh ngứa lên rồi phải không, cả gan đánh tôi? Anh chán sống rồi hử?”

Sống trên đời hai mươi mốt năm, lần đầu tiên cậu bị người khác hành hung một cách mất mặt như vậy. Cái tôi đầy cao ngạo của cậu nào có thể chịu được sự sỉ nhục như thế này?

Lăng Thịnh Duệ ngây ngốc nhìn cậu, đối phương quả thực quá mạnh, anh vốn dĩ chẳng có chút phần thắng nào, hiện thực tàn khốc lại lần nữa nặng nề đả kích anh. Anh thống khổ ôm đầu, khuôn mặt chôn thật sâu vào trong hai đầu gối.

Phương Nhược Thần còn tưởng anh đang sợ mình bị đánh trả, đang chuẩn bị cười nhạo anh một phen, cơ thể anh lại bắt đầu không kiềm được run rẩy, tiếng nức nở yếu ớt bật ra.

Tia cười nhạt trên mặt Phương Nhược Thần nhất thời cứng còng, đổi thành kinh ngạc.

“Cái đám khốn nạn các cậu, vì lẽ gì lại phải đối xử với tôi như thế? Rốt cuộc, tôi đã làm sai chuyện gì? Tại sao từng người từng người một các người lại chẳng chịu để tôi yên đi chứ?” Người đàn ông vốn dĩ đang thầm khóc rốt cuộc cũng không kiềm được mà nghẹn ngào: “Ngoại trừ Tiểu Hạo, trên đời này không còn ai sẽ quan tâm tới tôi nữa. Tại sao ngay cả thằng bé cũng phải đi đến bước đường này cớ chứ? Lẽ nào, vì tôi là một tên “bệnh hoạn”, cho nên các người cứ thế trừng trị tôi sao? Tại sao không chỉ chỉ mũi sào vào tôi thôi, mà còn lôi cả Tiểu Hạo vào? Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà!”

Lời Lăng Thịnh Duệ run run, mang theo nghẹn ngào, lần đầu tiên trong đời lên án cuộc sống bất công, vốn dĩ là một người không mê tín, giờ phút này đây cũng bắt đầu cúi đầu trước số phận mất rồi.

Không, không phải như thế!

Phương Nhược Thần rất muốn to tiếng nói cho người đàn ông này biết tôi quan tâm anh hơn, hơn nữa, yêu một người cùng giới cũng tuyệt đối không phải bệnh hoạn, chỉ là, cậu thế nào cũng không cất nổi một lời.

Giờ này khắc này, bất luận là lời lẽ gì đều trở nên vô ích.

Do dự một hồi, Phương Nhược Thần cuối cùng thở dài, chậm rãi bước tới bên cạnh Lăng Thịnh Duệ đang cuộn cả người lại, ngồi xổm xuống, đem người đàn ông yếu đuối trông có vẻ mong manh dễ vỡ tan kia, thật dịu dàng ôm vào trong ngực.

Cảm giác được sự ấm áp từ vòng tay vững chãi đang ôm lấy mình kia truyền tới, tầng bảo hộ ôm gọn lấy trái tim Lăng Thịnh Duệ không hiểu sao lại bị xé ra, tất cả mọi tâm tư chớp mắt như tuôn trào, tựa như đợt hồng thủy trào dâng mãnh liệt, phá tan đi phòng tuyến đê bờ vốn dĩ đã xuất hiện được vài khe nứt. Những đắng cay tích tụ đã lâu trong lòng anh cũng thật không chút nào lưu luyến mà phóng thích cả ra ngoài.

Lăng Thịnh Duệ vươn hai tay, ôm chặt lại Phương Nhược Thần, đầu chôn sâu vào lồng ngực cậu, một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi đầu, lúc này đây lại khóc như một đứa trẻ.

Phương Nhược Thần cố nén chua xót trong lòng mình, khóe miệng câu lên một độ cong nồng ấm, xoa xoa mái tóc anh, dùng chất giọng dịu dàng nhất bảo: “Anh rốt cuộc cũng chịu bộc lộ cảm xúc thật của mình với tôi rồi. Tôi thề, về sau tôi sẽ một mực đối rất tốt với anh.”

Cậu nói một cách rất thành khẩn, nhưng Lăng Thịnh Duệ đang tâm tình hỗn loạn lại hoàn toàn không nghe thấy, bất quá cậu cũng chẳng quan tâm, bởi cậu trước nay đều thuộc tuýp người thích dùng hành động thể hiện hơn.

Sau đó, cậu kiềm lòng không được mà cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu của người kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.