Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 2 - Chương 42: Lá rụng về cội



Lạnh quá…

Lăng Thịnh Duệ dần khôi phục tri giác, cảm thấy bản thân giống như đang ở trong hầm băng, bốn phía khí lạnh chết người. Trong cơn mê man, anh cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, không khỏi hắt hơi một cái, sau đó yếu ớt choàng tỉnh.

Chậm rãi mở mắt ra, xung quanh Lăng Thịnh Duệ tối như mực, chỉ có một khu vực nhỏ có ánh sáng chiếu vào ở trước mắt. Hai mắt Lăng Thịnh Duệ không có tiêu cự, phải rất lâu mới nhìn rõ cảnh tượng ở nơi đó.

Ven đường cái lạnh lẽo, đứng lẳng lặng một cột đèn đường cô độc, màu cam vàng của đèn đường rọi xuống, trong một đêm tối se se lạnh, trông có vẻ đặc biệt thê lương.

Lăng Thịnh Duệ chầm chậm chống dậy từ trên mặt đất, hai bên đường là nhà cửa san sát, những cửa sổ vốn có dường như đều tối cả, nói rõ lúc này đã khuya. Lăng Thịnh Duệ nhịn xuống đau đớn như rã ra khắp toàn thân, gian nan đứng dậy.

Anh sờ sờ túi, ví tiền vẫn còn, nhưng di động thì đã không cánh mà bay.

Cắn cắn răng, Lăng Thịnh Duệ chống tay trên mặt tường cứng rắn lạnh lẽo, từ từ bước tới đầu hẻm.

Mỗi một bước đi, phía sau của anh đều truyền tới từng đợt đau đớn như xé mình, mắt Lăng Thịnh Duệ tối sầm, gắng gượng chống đỡ cái thân người lung lay sắp đổ này, không cho nó ngã xuống.

Anh không muốn ở lại cái nơi này thêm một giây một phút nào nữa.

Một dòng chất lỏng nong nóng lưu lại trên phía bắp đùi trong, Lăng Thịnh Duệ hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng đó là cái gì, nháy mắt như sét đánh ngang tai, cắn cắn môi, hàm răng cắm sâu vào trong môi dưới trắng bệch, dường như sắp cắn chảy máu tới nơi.

Lăng Thịnh Duệ đi khỏi ngõ nhỏ đến bên đường lớn, đợi tắc-xi tới. Con đường này có chút vắng vẻ, vốn dĩ người đi đường cũng chẳng nhiều, nên bình thường rất ít có chiếc tắc-xi nào đến đây, lại gần hơn nửa đêm, càng cần như bặt vô âm tín.

Thật vất vả mới chờ được một chiếc tắc-xi trống khách chạy qua, Lăng Thịnh Duệ vô lực vẫy vẫy tay, liền có chiếc xe dừng lại, tài xế mở cửa sổ, Lăng Thịnh Duệ vừa nhấc tay muốn mở cửa xe, động tác đột nhiên ngưng lại.

Anh không biết mình phải đi đâu đây, về nhà họ Phương? Tình trạng hiện giờ của anh vừa nhìn là biết đã gặp phải chuyện gì, nếu bị tên khốn Phương Nhược Thần ấy bắt gặp, nhất định sẽ nổi trận lôi đình, xui hơn nữa thì sẽ bị ăn chửi hoặc bị đánh cho một trận.

Anh chịu được những cơn đau trên thể xác, nhưng lại không cách nào chấp nhận những nỗi đau tinh thần khi bản thân bị sỉ nhục, xúc phạm.

Lăng Thịnh Duệ ngơ ngẩn hồi dài, trước sau chẳng có động tĩnh, tài xế tắc-xi có chút mất kiên nhẫn, kéo cửa xe xuống, lành lạnh nhìn anh một cái, chứng tỏ không mấy hòa nhã với anh mà hỏi: “Xin hỏi quý khách có muốn lên xe không?”

Lăng Thịnh Duệ mờ mịt lắc đầu, anh căn bản không có nơi nào để đi.

“Bệnh thần kinh.” Tài xế hung hãn trừng anh, hùng hùng hổ hổ kéo cửa sổ xe lên, nghênh ngang bỏ đi, chỉ lưu lại Lăng Thịnh Duệ đứng yên tại chỗ, ngẩn người đứng nhìn hướng đi của chiếc tắc-xi.

Lăng Thịnh Duệ đứng một hồi, một trận gió lạnh thổi tới, tựa như vô số lưỡi đao gió xé tới, khiến những nơi da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí của anh đau như cắt. Lăng Thịnh Duệ co người lại, không nhịn được hắt hơi một cái.

Không muốn đứng ngu người ở đây nên Lăng Thịnh Duệ bắt đầu rảo bước một cách vô mục đích trên đường.

Anh không quay đầu lại, nên cũng chẳng biết, sau lưng anh, có một cặp mắt đang chăm chú nhìn anh trong bóng tối, ánh mắt đầy mê man mà phức tạp…

Không biết đã đi được bao lâu, Lăng Thịnh Duệ quả thực đã không còn sức để bước tiếp, nên đã dừng chân tại một nơi chờ xe công cộng, cái ghế nhựa ở nhà chờ xe có hơi bẩn, nhưng Lăng Thịnh Duệ cũng chẳng để tâm, cũng chẳng thèm liếc nửa con mắt thì đã trực tiếp ngồi xuống, đầu tựa vào lưng ghế, nhắm lại hai mắt.

Anh mệt lắm rồi.

Gió càng thổi càng lớn, càn quét dữ dội trong đêm an tĩnh. Trên những hàng cây ở hai bên đường, những chiếc lá vẫn còn chưa vàng hẳn bị lôi xuống, bay nhảy trong không trung, rơi xuống mặt đất, bị gió đẩy đi rất xa.

Một chiếc lá bay qua, không nghiêng không lệch đập vào mặt Lăng Thịnh Duệ, kề sát da mặt anh, mang theo một chút khí ẩm, rất lạnh.

Lăng Thịnh Duệ nhấc tay lên gỡ, cầm trong lòng bàn tay chiếc lá vẫn chưa vàng hẳn, cứ thế mà lẳng lặng ngắm nghía nó, mãi đến khi có gió thổi nó đi.

Ánh mắt của anh cứ dõi theo đường bay đầy mềm mại của chiếc lá rơi, đến khi nó rơi vào một bãi cỏ, cũng chẳng còn động đậy gì nữa, lúc này anh mới dời hướng nhìn đi.

Bỗng dưng anh cảm thấy mình thật đáng thương, lá rơi dù có lẻ loi hiu quạnh, cuối cùng thì cũng sẽ trở về với đất mẹ, còn anh, Lăng Thịnh Duệ, thì sẽ về chốn nào đây?

Trời bắt đầu đổ mưa, càng lúc càng lớn, nước mưa bị gió thổi chệch sang một hướng. Mái che đơn sơ ở nhà chờ xe không thể nào chắn hết hoàn toàn, nước mưa hắt lên người Lăng Thịnh Duệ không xuể. Chẳng bao lâu sau, toàn thân anh đã ướt sũng.

Quần áo trên người bị mưa làm ướt hết cả. Lăng Thịnh Duệ đã hoàn toàn không chống lại được hơi rét lạnh căm, anh cảm thấy thân mình ngày càng lạnh, nên co rụt người lại, run lên cầm cập.

Không biết đã qua bao lâu, gần như Lăng Thịnh Duệ đã sắp thiếp đi tới nơi, tiếng còi ô tô cách đó không xa truyền lại làm anh sực tỉnh, sau đó cửa xe mở ra, có người đi tới, tiếng bước chân thong thả ngày càng gần, thắp lên một tia sinh khí nhỏ nhoi cho con đường tràn ngập tử khí tự bao giờ này.

Lăng Thịnh Duệ không hề ngẩng đầu. Anh không biết người đến là ai, cũng chẳng có ý muốn biết. Con người anh lúc này chỉ muốn co rụt người vào, chẳng cần phải bận tâm gì nữa hết. Chỉ có chuyển hóa như thế, anh mới có thể quên đi những sự việc đáng sợ kia.

Đoạn đối thoại của tụi nó vào ban ngày anh nghe không rõ, cho nên vẫn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng có một điều anh khẳng định được, chính là sau khi anh ngất đi nhất định đã bị cường bạo, thậm chí có khả năng tụi nó còn luân phiên nhau cưỡng anh. Anh còn tưởng mình đã sớm chai mặt với những loại chuyện như thế ấy rồi, nhưng khi nó lặp lại lần nữa, anh phát hiện mình vẫn không thể tự mình bình tĩnh mà đối mặt được. Bị một lúc mấy người hoàn toàn xa lạ luân phiên xâm phạm, ld chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy tuyệt vọng đến nghẹn lòng.

“Xin hỏi vị tiên sinh này, anh có bị gì không? Cần giúp một tay không?” Một giọng nam trầm ấm vang lên, ngữ điệu chất chứa sự lo lắng. Nghe quen lắm, nhưng lúc này đầu Lăng Thịnh Duệ đau đến mức muốn nứt ra, không muốn nhớ lại nữa.

“Đừng để ý tới tôi, để tôi yên đi.” Lăng Thịnh Duệ không ngẩng đầu lên, chỉ vô lực đáp lại một câu với đối phương. Giọng anh khản đặc, muốn cất tiếng cũng cực kì khó khăn.

Người kia trầm mặc một hồi, nhưng vẫn không quá an tâm hỏi: “Bằng không thì… Tôi chở anh tới bệnh viện?”

“Không cần.”

“Nhưng giọng anh khản đặc! Nếu cứ để yên như vậy thì dễ sinh bệnh lắm, nếu không thì…” Người kia vẫn tiếp tục dây dưa không tha.

Lăng Thịnh Duệ càng ngày càng thấy phiền. Chút lo lắng của đối phương nghe vào tai anh lại thấy chối tai đến lạ. Anh chỉ muốn được yên tĩnh một lúc, tại sao ngay cả cái yêu cầu nhỏ này cũng bị cướp đoạt?

“Cút ngay! Đừng có làm phiền tôi!” Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu lên, thét lên giận dữ với người kia. Dây thanh quản của anh không chịu nổi lực rung của cú thét, giọng nói cũng có chút biến âm. Ý giận giảm đi cực nhiều, phát ra thì lại thấy có chút buồn cười.

Lăng Thịnh Duệ bi ai cùng cực mà nghĩ, đúng rồi, rốt cuộc thì anh hiện tại cũng chỉ là một con rối có thể bị bất kì ai chơi qua chơi lại, bất kì ai cũng có thể đứng nhìn và chế giễu. Lăng Thịnh Duệ nắm chặt hai nắm tay, dùng sức nện lên trên băng ghế. Nắm đấm bị đông lạnh đến mức gần như tê liệt dường như đã không còn cảm thấy chút đau đớn nào nữa, giống như đã thoát ly khỏi sự điều khiển của thân xác, không có bất luận liên hệ gì với anh.

“Lăng Thịnh Duệ?” Giọng nói kinh ngạc của đối phương, cùng lúc vang lên.

Nghe được tên mình từ miệng người kia, Lăng Thịnh Duệ cũng có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn mặt đối phương một cái. Nhưng trùng hợp người đó đứng trước ánh đèn đường, lưng đối diện đèn, cả khuôn mặt bị ẩn vào trong tối, Lăng Thịnh Duệ nhìn không rõ được.

“Sao anh lại ở đây?” Ngữ khí của đối phương đột nhiên biến thành đau lòng. Người đó ngồi xổm trước người Lăng Thịnh Duệ, nắm lấy tay anh: “Có chuyện gì vậy? Sao trông anh khổ sở thế?”

Hai tay anh được song thủ ấm áp của người kia bao lấy. Bàn tay bị lạnh đến tê đi đã cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay người đó, lần nữa khôi phục một chút cảm giác cho da, nhưng cũng là cảm giác đau đớn.

“Trả lời tôi nào? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Lăng Thịnh Duệ lúc này mới nhìn rõ mặt người tới, Chu Dực, người đàn ông hòa nhã đã từng bày tỏ tình cảm với anh…

Chu Dực thấy anh không nói, lại càng thêm lo lắng, nên vươn tay ra muốn ôm, nhưng lại bị Lăng Thịnh Duệ ngăn lại: “Không cần đâu, tôi không sao.

“Tay anh lạnh lắm, vẫn nên vào trong xe ngồi trước đã, trong đấy đã mở hệ thống sưởi rồi.” Chu Dực xoa hơn nửa ngày, mà đôi tay của Lăng Thịnh Duệ vẫn lạnh ngắt, nhất thời đau lòng nên cất lời. Nhưng điều mà y không biết, tâm hồn anh đã nguội lạnh đi hơn thể xác biết bao nhiêu lần, tim đã lạnh, thân xác này có nóng lên thì còn có ích gì?

Nhìn thấy vẻ lo lắng và quan tâm trên mặt Chu Dực, tầng băng dày đặc kiên cố bao bọc trong trái tim Lăng Thịnh Duệ đã xuất hiện một vết nứt. Hốc mắt anh có hơi ươn ướt, gật gật lấy đầu, tùy ý Chu Dực nửa ôm mình, được đưa vào trong xe giống như một con rối gỗ không có tí sức sống nào.

Hai người vào được trong xe, Lăng Thịnh Duệ ngồi ở ghế phó lái, Chu Dực cởi hết lớp quần áo gần như đã bị ướt hết toàn bộ của anh ra, vứt ở dãy ghế sau, lại cởi ra áo ngoài của mình, khoác lên người Lăng Thịnh Duệ, sau đó bật máy sưởi đến mức cao nhất.

“Chịu cực một chút nhé, tôi lập tức đưa anh về nhà.”

Lăng Thịnh Duệ nhắm hai mắt lại, gật đầu một cách mỏi mệt.

Chu Dực nhìn anh sâu xa, nghiến nghiến răng, sau đó quay đầu, đạp chân ga thật mạnh.

Xe chạy như tên bắn, trong nháy mắt đã nhập vào màn đêm. Chu Dực lái xe rất nhanh, thậm chí vượt cả tốc độ quy định của đường thành thị. Y vẫn luôn sống như một công dân gương mẫu an phận thủ thường, song hiện tại thì đã không còn quan tâm đến bất kì chuyện gì nữa. Gần nửa đêm, xe cộ và người đi đường đều gần như không có. Y cũng tự tin vào kỹ thuật lái của mình, cho nên cũng không lo sẽ phát sinh sự cố gì. Cái y lo hơn, chính là người đàn ông yếu ớt đến mức giống như chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ ngay ở bên cạnh mình đây.

Mãi khi chạy đến trước cửa căn hộ mình đang ở, Chu Dực mới dừng xe lại. Thậm chí chiếc xe đỗ trong ga-ra cũng lo chưa tới nơi tới chốn, thì y đã trực tiếp ôm lấy Lăng Thịnh Duệ đang hôn mê vào căn hộ.

Lăng Thịnh Duệ trong lúc mê man, bị động tác của y làm tỉnh lại, gian nan mở hai mắt: “Tới rồi?”

“Ừ đấy, đã tới rồi.” Chu Dực cúi đầu, cười hiền hòa.

“Bỏ tôi xuống, tôi tự đi.” Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, nhìn gương mặt đang cười đầy dịu dàng kia của Chu Dực, lại quan sát bốn phía, thì mới phát hiện mình đang “được” Chu Dực bế trong lòng, nháy mắt bắt đầu giãy dụa. Anh không tài nào chấp nhận được việc mình bị bế lên như một đứa con gái, huống hồ người bế đó tuổi còn nhỏ hơn cả mình.

“Nhưng… bây giờ anh trông còn yếu lắm, vẫn là để tôi bế anh thôi.” Chu Dực có chút do dự đáp.

“Không cần, tôi tự đi được.” Lăng Thịnh Duệ kiên quyết không thỏa hiệp.

“Vậy… thôi được rồi.” Chu Dực chỉ có thể bất đắc dĩ mà chiều anh.

Ngay giây phút hai chân chạm đất, trên mặt Lăng Thịnh Duệ vẫn sẽ duy trì một vết nhăn nhạt, mày hơi hơi chau lại. Sắc mặt vốn dĩ tái nhợt càng không có chút huyết sắc. Chu Dực cực kì nhạt cảm cảm giác được thân thể anh đang có hơi run, âu lo trong lòng cũng nặng.

“Đi được không?” Chu Dực giấu đi sự khó chịu trong lòng, nhẹ nhàng hỏi.

“Cảm ơn, tôi có thể đi được.” Lăng Thịnh Duệ nhẹ giọng đáp, ngữ điệu lạnh lùng. Anh cúi đầu xuống, để Chu Dực không nhìn thấy mặt anh, cố gắng giả bộ như không có vấn đề gì hết. Nhưng huyệt thái dương đang không ngừng giật giật đã cho thấy sự khổ sở của anh ngay lúc này.

Trong lòng Chu Dực nhuốm lên sự chua xót, tất cả những cử chỉ này, hoàn toàn là xem y như người lạ.

Gian nan bước vào đại sảnh, hai người dưới cái nhìn kỳ quặc của quản lý viên ở đại sảnh, bước tới chỗ thang máy.

Chu Dực ấn nút thang máy. Trên đầu thang máy hiển thị nó hiện đang ở tầng cao nhất, vừa mới bắt đầu chạy xuống bây giờ thôi. Đang lúc chờ, Chu Dực thấy Lăng Thịnh Duệ đã sắp chống chịu không nổi nữa, thế là tay đang đặt trên lưng Lăng Thịnh Duệ dời xuống, ôm lấy eo anh, muốn anh dễ đứng hơn một tí.

Thân người Lăng Thịnh Duệ run bắn, giật mạnh khỏi tay y, kinh hoảng nhìn về phía y: “Cậu làm gì?!”

Chu Dực cũng bị phản ứng khoa trương này dọa sợ, vội vàng giải thích: “Chỉ là tôi thấy anh đứng không vững lắm, cho nên mới… “ Y vốn có hảo ý, lại bị Lăng Thịnh Duệ hiểu lầm như vậy, phút chốc có chút uất ức.

Lăng Thịnh Duệ lúc này mới ý thức được mình phản ứng hơi quá, cho nên trong lòng tự giễu mình nghĩ, có phải là do bị đàn ông X nhiều quá rồi, nên ngay cả bị một kẻ nam giới khác đụng vào thì cũng bắt đầu sợ hãi? Chuyện này thật đúng là nực cười, nhưng loại chuyện hoang đường đó lại đang lũ lượt phát sinh trên người Lăng Thịnh Duệ anh đây.

“Xin lỗi.” Lăng Thịnh Duệ cúi đầu nhận lỗi.

“Không… không sao.” Trong lòng Chu Dực vẫn còn sợ, không dám có cử động nào khác, liếc mắt nhìn chăm chú vào sườn mặt Lăng Thịnh Duệ. Trên mặt người đàn ông ấy tràn ngập thống khổ, nét mặt rất là áp lực.

Trong lòng Chu Dực khẽ run, vì thế mà vỗ vỗ vai người đàn ông ấy một cách an ủi. Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười với y, nhưng lại còn khó coi hơn so với lúc khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.