Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 2 - Chương 45: Sự thật bất ngờ



Sắc trời càng tỏa ra, sau khi ánh dương đầu tiên xuyên thấu qua cửa sổ sát đất vào phòng, Chu Dực cuối đầu nhìn Lăng Thịnh Duệ trong lòng mình,xác định anh đã ngủ rồi, mới nhẹ nhàng buông anh ra, xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Vì rất hài lòng, nên hầu như nguyên đêm y đều không chợp mắt, nhưng là bây giờ nhìn lại không có chút mệt mỏi nào, ngược lại tràn ngập tinh thần, cảm giác này khiến y nhớ đến khi còn nhỏ đã từng xem một bộ phim hoạt hình [Thủy thủ mạnh mẽ], bộ phim nói về một người thủy thủ sẽ biến thành siêu nhân vô cùng mạnh khi ăn rau chân vịt (*), mà {Rau chân vịt} của Chu Dực, không phải chính là vị đang ngủ say trên giường kia sao?

Kaze: (*) Một loại rau thường ăn, như lá đơn,…:v không ngờ hồi nhỏ anh cũng… dữ nhỉ anh Dực:v

Y bị chính ý nghĩ của mình chọc cười, đi vào phòng tăm, bắt đầu rửa mặt.

Trong lúc đánh răng, Chu Dực nhìn thoáng qua mình trong gương, vành gấu trúc dưới mắt,nhưng mắt lại hữu thần, dung quang tỏa sáng, sắc mặt không tệ, ừm, dư vị ái tình đúng là mạnh thật.

Sau khi rửa mặt xong, giống như mọi ngày, y đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa ăn.

Bánh kem, bánh mì, cộng thêm một cái trứng chiên, tuy đơn giản, nhưng rất dinh dưỡng nha, bữa sáng những năm gần đây của Chu Dực toàn là mấy món này thôi, y luôn luôn là một người không thích có mới nới cũ, y yêu Lăng Thịnh Duệ cũng vậy, nếu đã định rồi, thì sẽ quyết tâm kiên trì đến cùng.

“Ưm.. cái đó, có cần tôi giúp không?”

Chu Dực nghe được âm thanh, rất tự nhiên lưu loát quay đầu mỉm cười: “ Dậy sớm vậy? sao không ngủ thêm chút nữa?”

“Ngủ đủ rồi.” anh đứng trước cửa phòng bếp, sắc mặt nhìn không tốt lắm, Chu Dực buông cái gì đó trong tay ra, đi tới trước mặt anh, vươn tay ra, đặt tay sờ lên trán anh.

“Cơn sốt giảm rồi.” anh lùi lại một chút, vô thức tránh tay của y.

Tay Chu Dực dừng giữa không trung, anh né làm y có hơi bất đắc dĩ, cuối cùng cũng thu tay về, cười khổ: “ Ưm, vậy là tốt rồi, công hiệu của thuốc cảm cũng tốt đấy, sau này cứ mua loại đó là được.”

Hầu như không biết mình đang nói gì, Lăng Thịnh Duệ nhìn biểu tình hơi bị tổn thương của y, trong lòng hơi khó chịu.

“Để tôi giúp cho.” Anh đi vào trong.

“Không cần, mấy cái này đơn giản mà, một chút là xong rồi, anh đi rửa mặt trước đi, khăn mặt và bàn chải tôi chuẩn bị cho anh rồi, để trên kệ đánh răng trong phòng tắm ấy, xong rồi cùng ăn bữa sáng.” Chu Dực mỉm cười cự tuyệt.

“Được.” anh hơi kinh ngạc vì sự tỉ mỉ của y.

Bữa sáng tiến hành trên bàn cơm trong phòng khách rất lớn có cửa sổ sát đất, hai bên đều được ánh dương bên ngoài chiếu vào, hầu như nửa người anh đều đắm chìm trong ánh nắng ấm áp kia, làm cho tâm trạng bất chợt thoải mái hơn.

Chu Dực vùi đầu cắt miếng bánh mì nhỏ, đưa dần lên miệng, từ từ nhai nuốt, anh nhìn thấy kiểu ăn Pháp được thực hiện nho nhã đó, hơi nhăn mi lại, có hơi phản cảm, là người Trung Quốc chính cống, anh vẫn là quen dùng đũa hơn.

(Kaze: thiệt ra muốn đánh là “Chu Dực vùi đầu trét bánh mì, đưa lên miệng, nhai nhóp nhép…” cơ:v, mà đọc xuống thấy “ kiểu ăn nho nhã” nên thôi:3)

“Sao vậy, không hợp khẩu vị à?” Chu Dực hỏi.

“ Không.” Anh lắc đầu, do dự một chút, rồi cười khổ cầm dao nĩa lên: “ Tôi không biết bùng cái này, nhà cậu có đũa không?”

Chu Dực sững người một chút, cười ha ha: “ Ra là vậy, anh làm tôi tưởng anh không thích chứ.” y đứng lên: “ Chờ chút, tôi vào bếp lấy cho.”

Lăng Thịnh Duệ xấu hổ gật đầu.

Sóng gió nho nhỏ trong bữa ăn kết thúc như thế, anh cầm đũa, giải quyết rất nhanh bữa sáng không thể nói là phong phú đó, Lăng Thịnh Duệ nhìn miếng cuối cùng,lại nhìn thoáng qua Chu Dực đang chậm rãi thưởng thức với đống nĩa muỗng gì đó, động tác của y rất nhẹ nhàng, khóe miệng còn vương cả ý cười, làm anh phải tự kìm nén cảm tình vài lần,sau đó hơi cảm thán, anh và Chu Dực căn bản là hai con người bất đồng, Chu Dực yêu anh, đúng là cho người khác không tiếp thu nổi, tóm lại là người này thích anh chỗ nào?

Như phát hiện ra ánh nhìn chằm chằm của anh, y ngẩng đầu lên: “ Ăn xong rồi?”

Anh lấy lại tinh thần, dọn dẹp chén dĩa: “ Ừ.”

Chu Dực buông dao nĩa trên tay xuống, đứng dậy: “ Để tôi làm cho.” Không đợi anh trả lời, y liền giật lấy những thứ trên tay anh.

Anh hơi bối rối: “ Chuyện này sao được?”

Chu Dực mỉm cười: “ Đương nhiên phải là tôi rồi, chăm sóc anh, là chuyện tôi phải làm, hơn nữa tôi tình nguyện”

(Kaze: như đã nói ở quyển 3,.. sao mà giống đang xem phim Hường Quốc vậy nè:v)

Con ngươi sâu thẳm nhìn vào anh, ánh mắt nhu tình đó làm tim anh đập loạn nhịp, vội vàng chuyển đường nhìn, mỗi lần ở chung với Chu Dực, anh luôn cảm thấy không thích hợp lắm, có hơi hoang mang, nhưng anh không hiểu được nguyên nhân là gì.

Sau khi dọn xong,Chu Dực ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, Lăng Thịnh Duệ ngồi trên sô pha phòng khách, đang suy nghĩ rằng mình có nên đi hay không, anh đã làm phiền y cả một đêm rồi, nếu còn ngốc ở đây thì không phải cho lắm, nhưng nếu đi thì anh không biết phải đi đâu cả.

Chu Dực bước ra, thấy anh vẫn đang thơ thẩn, vì vậy đoán được ý nghĩ trong đầu anh, biểu cảm trên mặt hơi biến đổi.

“Sao vậy?” y tới bên người anh ngồi xuống, thân thiết hỏi.

“Á… tôi nghĩ.. chắc mình nên…”

Anh còn chưa nói xong, Chu Dực đã mở miệng cắt ngang, nhìn đồng hồ đeo tay nói: “ Ôi, trễ rồi, không kịp nữa, tôi tới công ty trước, có gì đợi tôi tan tầm rồi nói sau, tôi đi nhé.”

Không phải  gấp, mà chỉ là không muốn nghe lời nói tiếp theo của anh.

Không để ý đến sự kinh ngạc của anh, y đứng dậy đi tới cửa,rồi quay đầu mỉm cười: “ Nếu anh thấy chán thì cứ xem TV, trong phòng có vi tính anh cứ dùng,còn nữa, nếu muốn đọc sách cứ đến thư phòng mà tìm.”

(Kaze: hức… “ôn nhu” qớ Q^Q)

“Chuyện đó…” Đối diện với gương mặt tươi cười của y, anh không sao mở miệng ra được.

“Ừm, vậy đi, tôi đi làm đây.” Chu Dực mở cửa: “ Trưa tôi sẽ về ăn cơm, anh nhất định phải ở nhà, anh hứa rồi, nhất định không được đi đó.”

(Kaze: nếu không phải làm q3 trước, tui cũng không nghĩ chuyện này 1 năm sau cũng giống đâu:v)

“Rồi, tôi sẽ ở nhà.” Lăng Thịnh Duệ ủ rũ gật đầu, không cam lòng đáp lại.

Đợi lát, mình hứa với cậu ta khi nào? Sau một hồi, anh mới từ sô pha bật dậy, không biết làm sao, anh không phân tích được lời nói của Chu Dực, chỉ là đối phương đã mở cửa đi tự lúc nào, không thể hỏi được, anh đành vô lực ngồi xuống sô pha, anh hoài nghi có phải mình bị cái gì rồi không.

Có điều đã hứa rồi thì anh cũng đành miễn cưỡng ở đây, không thể để cho người duy nhất anh xem là bạn có ấn tượng xấu về mình được.

(Kaze: tội anh Chu, cho đến cuối q2 anh vẫn bị thúc xem là bạn … há há há …)

Vì thế, sinh hoạt (vợ chồng) chung của hai người bắt đầu…

Chỉ chớp mắt, anh đã ngốc ở nhà Chu Dực nửa tháng trời.

Chu Dực thật sự là một người rất thận trọng, hơn nữa vết thương lòng của anh chưa lành, nên cậu càng chăm lo cho anh hơn, chính vì vậy sự phòng bị của anh cũng dần buông lỏng, càng ngày câng ỷ lại vào y. sự thành thục trong con người Chu Dực hoàn toàn không hợp với tuổi của y, đi làm và ở nhà đặc biệt tốt, ở công ty, bên ngoài, y tuyệt đối là người cẩn thận tỉ mỉ, trong sinh hoạt còn là một người rất theo quy luật, là người không hề có bất cứ ham muốn bất lương gì, mọi chuyện đều do y tự thân vận động, quả thật là điển hình của một người đàn ông hoàn hảo thành đạt.

Sinh hoạt chung lâu ngày, cảm tình đói với y cũng càng tăng, vốn anh không thích tiếp xúc với người khác một mình, nhưng bây giờ không có cảm giác kỳ lạ nào, thậm chí nói là tập mãi thành quen lâu lâu bị Chu Dực kéo qua hôn môi hoặc ôm ấp cũng được.

Anh không thường xem tivi nên không biết, vì anh mất tích, mà an hem họ Phương đã sắp phát rồ rồi, trên tivi, trên báo, hầu như mọi nơi đều có thông tin tìm anh, hơn nữa công ty Chu Dực cũng sứt đầu mẻ trán với đợt tấn công bên phía Phương Nhược Thần, toàn bộ giới thương nhân đều bắt đầu rung chuyển vì cuộc chiến của họ, đầu đề tin tức mỗi ngày đều là về hai người họ.

Mà người vô tình gây nên tất cả đang nhàn nhã trốn trong nhà Chu Dực sinh sống, chậm rãi làm lành vết thương.

Hôm nay,anh đang ngồi trong thư phòng đọc tiểu thuyết.

“Kính kong…”

Chuông cửa đột nhiên vang lên, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là 3h chiều, anh không khỏi kinh ngạc,Chu Dực đều 7h tối mới về nhà, vậy ai cửa thế?

Anh đi tới cửa, theo quán tính nhìn qua mắt mèo,chỉ là liếc mắt vậy mà lại khiến cho tâm trạng vốn đag nhàn nhã của anh tiêu tan hết sạch biến thành phẫn nộ và nghi vấn.

Anh mở mạnh cửa ra, lộ ra vẻ mặt phẫn nộ với người trước cửa: “ “Tới làm gì?”

Đứng ở cửa chính là cậu thiếu niên lúc trước đã từng cường bạo anh, thấy anh xuất hiện,hình như cũng không kinh ngạc mấy, chỉ hơi thấp thỏm nhìn anh thôi: “ Tôi tới để xin lỗi anh, trước kia là do tôi úa xúc động.”

Không để ý đến lời xin lỗi của cậu, vẻ mặt anh hoài nghi nhìn cậu: “ Sao cậu biết tôi đang ở đây?”

“Đương nhiên biết chứ.” Thiếu niên dừng một chút, cười khổ hỏi: “ Anh biết tên tôi không?”

“Sao tôi lại biết tên cậu?”  Một người trước giờ luôn ôn hòa dễ tính, mà nay lại cố gắng đè ép xuống nộ khí của mình, trước mắt chính là thiếu niên đã cưỡng bức anh thậm chí còn có khả năng gọi người tới cường bạo, sao không tức được đây? Năm chặt tay, anh giận đến run rẩy cả người, hận không thể một đạp tống cậu đi cho khuất mắt.

“Tôi là Chu Tường.”

Thiếu niên nói xong,làm thân thể Lăng Thịnh Duệ cứng ngắc, chỉ nghe một cái tên, lại làm cho đầu anh hiện ngay ra một thân ảnh, chỉ là, một người tốt như Chu Dực,sao lại có quan hệ với một người đáng xấu hổ thế này?

“Tôi là Chu Tường, em trai cùng cha khác mẹ với Chu Dực.”

(Kaze: … tội… đi đâu cũng kéo theo nguyên dây, cứ như dây gội đầu ấy:v, còn có hàng khuyến mãi nữa chớ:v mua anh trai tặng luôn thằng em)

“Không có khả năng.”Lăng Thịnh Duệ kiên quyết phủ nhận, có điều lời nói anh mang theo sự lo lắng, đó là bán tính bán nghi.

Đột nhiên anh nhớ tới tấm ảnh gia đình quỷ dị trước bàn tivi của Chu Dực,tâm anh liền trầm xuống.

“Thật ra, hôm đó tôi làm vậy với anh, là muốn trả thù anh ta.” Chu Tường nhàn nhạt nói.

Anh trầm mặc, nhìn gương mặt có chút tương tự với Chu Dực, nhịn không được cắn cắn môi dưới, rốt cuộc giờ anh đã hiểu cảm giác quen thuộc khi lần đầu tiên gặp ngời này là vì sao rồi…

“ Bậy giờ tôi rất hối hận, chuyện của bọn tôi, lẽ ra không nên lôi anh vào, chỉ tại ngày đó tôi cố đứng trước cửa công ty chờ anh ta,  nhưng anh ta lại cố ý không nhận ra tôi, nên tôi mói giận lên, lẩm chuyện đó, tôi rất xin lỗi.

Anh trầm mặc.

Chu Tường bắt đầu luống cuống, ngày đó vốn chỉ định quay phim lại, uy hiếp Chu Dực, cũng không thực sự tính cường bạo anh, nhưng sau khi nhìn thấy anh lõa thể mê người mà không tự chủ được, mất đi lý trí, không nghĩ đến hậu quả, hoàn toàn làm theo bản năng, không hề quan tâm đến phản kháng vô lực của anh mà cứ phát tiết như dã thú đói khát của mình, cậu không thể khống chế hành vi bản thân, động tác vô cùng thô bạo, làm anh đến mất người đầy vết thương.

Mọi chuyện qua đi, cậu mới khôi phục lại lý trí và rồi hối hận vô cùng, cậu sợ Chu Dực thật sự nổi điên, cũng sợ anh tỉnh lại sẽ phẫn nộ. nên trong lúc hoảng loạn, dìu Lăng Thịnh Duệ còn đang bất tỉnh nhân sự tới đầu ngỏ trong đêm tối, còn mình thì trốn trong chỗ khác, chăm chú nhìn tình hình của anh, biết anh tỉnh lại, bỏ đi, sau đó lén lút đi theo sau anh, thẳng đến khi Chu Dực xuất hiện.

Cậu không biết sao mình lại làm vậy, chỉ là làm tổn thuognw người đàn ông đó làm cậu thấy rất áy náy.

“Anh tha thứ cho tôi có được không?” Nhãn thần cậu phức tạp nhìn anh.

Trong lòng Lăng Thịnh Duệ loạn như ma, tình huống hiện tại làm anh không biết làm gì, nếu như trước kia, anh nhất định sẽ đánh cậu ta, phát tiết phẫn nộ của mình. Nhưng bây giờ, khi biết thân phận thật của người này, anh thật không biết làm sao cho phải nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.