Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 3 - Chương 17: Chú già “tái hôn”



Lăng Thịnh Duệ tỉnh lại, phát hiện mình đang một mình nằm trên giường. Đầu anh đang hỗn loạn, vẫn không biết rõ tình huống hiện tại của mình, cảnh vật xung quanh xa lạ như vậy, cửa sổ xa lạ, cái bàn cũng vậy, thậm chí chiếc giường anh đang nằm đây cũng hoàn toàn xa lạ như thế, anh không rõ tại sao mình lại ở chỗ này, cho đến khi từ phía sau truyền đến một cảm giác rất kỳ quặc, anh mới đột nhiên nhớ đến chuyện gì đã xảy ra…

Đây là nhà của Chu Dực…

Anh ngồi bật dậy, chăn trên vai tuột xuống, lộ ra vô số vết tích ám muội trên ngực anh, dịch thể dính đầy trên người đã được lau rửa từ lâu rồi.

Lăng Thịnh Duệ nhìn bốn phía một chút, Chu Dực không ở đây, toàn bộ căn phòng chỉ còn mình anh.

Tiếng đồng hồ treo tường kêu lên từng tiếng tích tắc, cây kim vừa vặn chỉ đúng bảy giờ, đã chạng vạng rồi, ánh dương vốn nên chiếu sáng ngoài cửa sổ nay đã thay bằng một màu đỏ tươi hôn ám.

Lăng Thịnh Duệ ngơ ngác ngồi trên giường một lúc, sau đó mới xốc chăn nhảy xuống giường.

Ngay khi hai chân vừa chạm đất, một trận đau đớn kịch liệt truyền từ thắt lưng lên, lông mi anh nhăn lại một cái, miễn cưỡng đứng vững thân thể lại, nhưng cũng chỉ là kiên trì được chốc lát thôi, anh liền ngã trở về giường.

Anh lấy tay phải che trán, bàn tay chậm rãi vuốt mặt mình.

Cảm giác quen thuộc, anh biết đây là tại sao. Chỉ là anh nhớ chỉ dùng bữa với Chu Dực, tại sao đến cuối cùng ại thành thế này?

Anh đột nhiên nhớ đến ly rượu Chu Dực đưa, mọi ký ức của anh bởi vì uống xong ly rượu đều trở nên mơ hồ.

Chẳng lẽ rượu say loạn tính sao?

Lăng Thịnh Duệ biết tửu lượng của mình rất kém, nhưng không nghĩ sẽ làm ra chuyện điện rồ thế này chỉ vì một ly rượu nho, chuyện xảy ra đột ngột làm anh không biết phải làm gì, tuy rằng biết Chu Dực thích mình, nhưng tiến triển nhanh thế này là vượt qua dự liệu của anh rồi.

“Thế nào, tỉnh rồi?”

Cửa phòng mở rộng, Chu Dực trên người khoác bộ đồ thoải mái ở nhà, trên mặt mỉm cười, trong tay cầm một túi plastic, không biết bên trong là gì.

Anh gật đầu, không dám nhìn thẳng y. Xảy ra chuyện thế này, anh không biết phải đối mặt với Chu Dực như thế nào.

Chu Dực làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cầm túi plastic đặt lên bàn, đi tới bên giường, ngồi xuống.

Nệm hơi lõm xuống, tâm anh cũng rung động theo.

Thân thể Chu Dực ngửa ra sau, khuỷu tay lướt qua hai chân trần đặt trên giường của anh, chọn tư thế thoải mái nhất ôm lấy Lăng Thịnh Duệ đang ở trên đùi, nghiêng đầu, cười dịu dàng nhìn anh.

Đường nhìn của y khiến Lăng Thịnh Duệ nghĩ đến sau tân hôn, chú rể nhìn cô dâu vậy.

Thực sự là quá sai lầm mà.

“À, cậu có chuyện gì không?” Cục diện hết sức xấu hổ, anh nuốt nước bọt, gian nan nhìn Chu Dực cười cười, nhỏ giọng hỏi. Anh biết nụ cười hiện tại của mình rất khó coi, tuy nhiên còn đỡ hơn là khóc.

Ý cười tràn ngập trên mặt Chu Dực: “ Tôi ngắm anh, đại thúc.”

Khóe mắt anh cơ giật, anh suy nghĩ nửa ngày mới chọt nhận ra mình vừa bị đùa giỡn……. anh ép buộc mình phải giả vờ như không có gì, thế nhưng mảnh đỏ ửng trên mặt không ngừng lan rộng ra.

“Rất tốt.” Chu Dực cười nói: “ Cuối cùng cũng ăn được anh rồi, tôi rất hài lòng.”

Lăng Thịnh Duệ càng ngày càng quẫn bách, vô cùng xấu hổ, anh ngẩng đầu, lại bị ánh mắt của Chu Dực dọa sợ, con ngươi đen láy thâm trầm của cậu bây giờ thật dọa người, dường như trong bóng đêm đó còn ánh lên ánh sáng khác, mê hoặc lòng người.

Anh nhất thời sửng sốt, thậm chí khi tay Chu Dực xoa mặt mình anh cũng không có cảm giác.

Cho đến khi Chu Dực ôm trụ lấy anh….

Chu Dực cẩn thận nâng mặt anh lên, đôi môi ôn nhu trượt qua môi anh, trải qua một trận kích tình tối qua, môi anh sớm đã sưng lên rồi, vô cùng mẫn cảm, bị hôn như thế, nhất thời làm anh run lên.

Lăng Thịnh Duệ lấy lại tinh thần, vô ý thức quay đầu đi.

“Xin cậu… đừng như thế, tôi, chúng ta không phải chỉ là bạn bè sao?” Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, hai chữ “bạn bè” anh nói ra thật gian nan biết bao, ý nghĩa cao thượng kia nghe sao mà như châm chọc nhau.

Bạn bè….

Vẫn còn là sau khi đã xảy ra chuyện này sao?

“Đúng, chúng ta chỉ là bạn.” Lăng Thịnh Duệ lãng tránh, Chu Dực cũng không chú ý, cười liếm môi, trầm giọng nói, sau đó bổ sung thêm một điều: “Có điều… là bạn trai. Tôi là bạn trai anh, anh cũng là bạn trai tôi, cứ vậy đi.”

(Kaze: mặt dày ớn ghê hôn:v)

Anh kinh ngạc nhìn y, bạn trai? Điều này không phải chỉ con gái mới nên nói ra thôi sao? Tại sao lại xuất ra từ miệng Chu Dực?

(Kaze: ơ hay nhợ,…. Con nào nói chả đc hở thúc -_-)

Rốt cuộc cậu ta có ý gì?

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của anh, Chu Dực không nói gì nữa, từ trong áo móc ra một cái hộp nhỏ, đưa đến trước mặt Lăng Thịnh Duệ.

Đó là một chiếc hộp hình vuông nằm vỏn vẹn một phần tư lòng bàn tay y, bên ngoài được bao lại bằng vải nhung, bộ dạng đơn giản, nhưng lại đẹp đẽ và quý phái hơn bao giờ hết.

(Kaze: dùng cọng lông nghĩ cũng biết là cái qé zì r nhá:v)

Lăng Thịnh Duệ nhìn đến thất thần, sau đó nhìn Chu Dực, không dám nhận.

Chu Dực cũng không nói, từ trên giường đứng lên. Anh dõi mắt theo động tác của y, đối phương đứng thẳng thân người, mở hộp gấm ra, lấy tư thế phong độ thân sĩ đưa lần thứ hai đưa chiếc hộp tới trước mặt Lăng Thịnh Duệ.

Lần này thì anh thấy rõ rồi, bên trong hộp gấm là hai chiếc nhẫn.

Hai chiếc nhẫn bạc.

(Kaze: tui rất muốn dịch là hai chiếc nhẫn đính hôn ~~~)

“…..”

Trong đầu Lăng Thịnh Duệ nổ ầm một cái, chuyện gì đây?

Cả người anh đều tiến vào trạng thái hóa đá, mắt chữ A miệng chữ O nhìn chăm chăm vào hai chiếc nhẫn kia, Chu Dực cầm lấy tay trái anh, đưa lên, dùng ngón trỏ và ngón cái cầm ngón áp út anh lên, sau đó lấy một chiếc nhẫn trong hộp ra, đeo vào tay anh.

Lăng Thịnh Duệ bỗng nhiên hồi phục tinh thần lại, như điện giật muốn rụt tay lại, bị Chu Dực nắm chặt, cường ngạnh đẹo nhẫn vào tay anh.

“Chu Dực! Cậu đang làm gì vậy?” Lăng Thịnh Duệ không thể tin được.

Chu Dực cười rất chân thành:  “Tôi đang cầu hôn anh, thân ái à.”

Cằm anh như sắp rớt ra luôn, anh nuốt nuốt nước miếng, thanh âm run run nói:  “Cậu, cậu vừa mới nói, cái gì?”

Chu Dực không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh, thẳng đến khi anh bị dọa sợ, nếu không phải trong mắt đối phương tràn ngập ôn nhu, anh còn cho rằng mình sẽ bị chính ánh mắt đó ăn tươi nuốt sống mất.

Chu Dực lấy ra… một chiếc nhẫn khác, đưa cho anh.

Lăng Thịnh Duệ chần chừ không dám nhận, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của Chu Dực anh đành phải run rẩy nhận lấy chiếc nhẫn mà lòng nặng trịch kia, nhẫn lạnh nhưng lại làm cho tay anh gần như bị phỏng.

Chu Dực vươn tay: “ Đeo cho tôi.”

(Kaze: bớ người ta!!!!! có kẻ ép hônnnnnn)

Lăng Thịnh Duệ cố nén xúc động ném nhẫn xuống, cố sức lắc đầu, anh đã kết hôn, đương nhiên biết đây là cái gì. Trong hôn lễ, hai người yêu nhau sẽ trao nhẫn cho nhau, đây là quá trình trọng yếu trong suốt buổi lễ, nhưng bây giờ anh lại đang cùng Chu Dực làm vậy, nó có nghĩa gì chứ?

Kết hôn sao?

Hai người đàn ông?

Quả thực là quá sai lầm mà!

Thấy anh chậm chạp không động tĩnh gì, sắc mặt y dần dần trầm xuống, y không dự tính sẽ mãi duy trì bộ dáng ôn nhu nữa. Vì vậy khóe môi cong lên, lộ ra ba phần tà ác, bảy phần bá đạo cười nói: “ Nếu anh không muốn đeo cho tôi cũng không sao, chỉ là tôi không đảm bảo mình sẽ giữ được lý trí, lỡ làm ra hành động không khống chế được thì…. Ha ha…”

(Kaze: á á á á …. Cha nào đây, anh Viễn nhập hử!!!!!)

Dứt lời, y vươn tay, cái chăn trên người anh rơi xuống quá nửa, lộ ra vô số vết hồng ngân ám muội.

Biểu tình Chu Dực rất ôn nhu, nhưng ánh mắt lại biến đổi, sắc bén và đáng sợ. Hai tiếng cười sau cùng của y làm da đầu anh tê dại, cái tay đang lưu luyến trên người khiến anh khổ không nói nổi, nhưng lại không dám động, chỉ cần anh khẽ động, không biết chừng Chu Dực sẽ bộc phát ra bản tính lang sói, trực tiếp làm thịt anh luôn.

“Đồng ý không?” Chu Dực hạ tối hậu thư.

Anh do dự nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.

Nhớ đến cái thắt lưng bị dằn vặt đến sắp chết lặng. Anh cũng không dám có ý định phản kháng.

Lăng Thịnh Duệ cầm lấy chiếc nhẫn đeo vào tay Chu Dực. Tay anh run rẩy lợi hại, giống như người đàn ông cao to trước mắt nay đang cùng anh đi vào điện hôn lễ vậy.

Chu Dực đột nhiên cầm tay anh, anh không hiểu nhìn y.

“Anh mang sai ngón rồi.”

Y ngoài cười nhưng trong không cười nhìn tay mình, Lăng Thịnh Duệ nhìn kỹ, vô cùng xấu hổ, vừa rồi tâm anh đang rối, không ngờ lại đeo nhầm vào ngón trỏ của y mất rồi.

Rút chiếc nhẫn đeo ở ngón trỏ ra, Lăng Thịnh Duệ rơi vào đường cùng đành phải nhận tội đeo nhẫn vào ngón áp út cho Chu Dực.

Vì vậy, một ông chú, sắp bước qua tuổi ba mươi xế chiều, bị một người nhỏ hơn mình tám tuổi, cưỡng cưới…

(Kaze: vốn qt nó như thía, đừng hỏi tui..:v)

Chu Dực rút tay về, thỏa mãn nhìn một chút, sau đó cầm tay anh. Lòng bàn tay hai người áp sát vào nhau, chiếc nhẫn đồng dạng trên ngón tay trái áp út của hai người dính chạt vào nhau.

Đây chính là chứng nhận “hôn nhân” của hai người…

Lăng Thịnh Duệ khóc không ra nước mắt, anh tưởng rằng Chu Dực là người tốt, thế nhưng còn chưa tới nửa ngày, Chu Dực đã lòi ra bản chất thật của mình rồi.

“ Ha ha ha, bây giờ chúng ta thực sự đã kết hôn rồi, anh không còn khả năng hối hận nữa đâu.”

Dáng cười của y, xán lạn làm Lăng Thịnh Duệ thật muốn tung một quyền lên nó, nhưng không dám, không thể làm gì khác hơ là cúi đầu, không cho Chu Dực thấy được nhãn thần của anh.

Anh nắm chặt tay, chiếc nhẫn ở ngón áp út phảng phất như vòng kim cô, siết chặt lấy anh….

Chu Dực nhìn ra anh không cam lòng, nội tâm nhuyễn xuống, cầm lấy hai tay anh, đặt trên môi mình:  “Từ giờ trở đi, chúng ta chính thức xác lập quan hệ hôn ước, thời hạn vĩnh viễn.”

Chu Dực nói, cúi đầu, in nụ hôn vào chiếc nhẫn trên tay anh.

“Tôi yêu anh.”

Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng làm tim anh đập liên hồi, dáng vẻ hôn nhẫn của Chu Dực, quả thật là một mỹ nam tử trong tiểu thuyết vậy.

Lăng Thịnh Duệ có chút thất thần, Chu Dực là một tên già đời, nhãn thần này, ôn nhu như muốn dìm chết người khác vậy.

Anh cúi đầu, trầm mặc.

“Có phải cậu nghĩ sai rồi không?” Lăng Thịnh Duệ cười gượng hai tiếng: “ Tôi là đàn ông, nếu cậu muốn tìm người luyện tập để cầu hôn, có thể đi tìm phụ nữ, tìm một thằng đàn ông thì không hay lắm.”

Bộ dáng giống như bừng tỉnh, anh vừa nói vừa tháo chiếc nhẫn trên tay ra.

Chu Dực đè mạnh tay anh lại.

Thân thể anh cứng đờ.

Hai người nhìn nhau, một người nóng rực, một người kinh hoàng.

Thời gian như đọng lại, trong phòng chỉ còn lại tiếng vang của đồng hồ, mặt hai người rất gần nhau, làm cho hơi thở đều phả lên người đối phương, trong con ngươi đen láy của Chu Dực chính là gương mặt trắng bệt của anh.

Giằng co một lát, Chu Dực đẩy anh ngã lên giường, mình thì đè lên.

Y vẫn ôm chặt anh.

Lăng Thịnh Duệ không phản kháng, từ một khắc Chu Dực kiềm anh, anh đã mất đi sức chống cự của mình rồi, môi hai người dây dưa với nhau, Chu Dực dùng dường như là muốn nuốt anh vào bụng mà hôn anh.

Khoảnh khắc hai người tách ra, Chu Dực thâm tình chân thành nhìn ánh mắt mê mang của người bên dưới.

“Không nên tiếp tục trốn tránh tôi. Tôi thật sự yêu anh, không muốn phải tiếp tục vô ích mất thời gian nữa, anh hiểu không?”

Lăng Thịnh Duệ cắn môi dưới, không mở miệng.

Chu Dực lẳng lặng chờ, y không thích cái gì không xác định, y cần đáp án.

Do dự nửa ngày, cuối cùng anh gật đầu:  “Được.” Cô đơn một mình mà sống mãi cũng không phải biện pháp tốt….

Tim Chu Dực đập liên hồi, dường như sắp nổ rồi, y không trông mong lắm nhưng anh thật sự đồng ý rồi, tâm tình như hoa nở, y dùng toàn lực nắm chặt vai anh:  “Vĩnh viễn không đi nữa?”

Khóe miệng anh nở một nụ cười khổ, lần thứ hai gật đầu.

Anh không có ý gì khác, chỉ là nghĩ, Chu Dực đã làm đến mức này, vậy đáp ứng cậu ta đi, anh thật sự bị cảm động, trong khoảng thời gian này, cảm giác cô đơn luôn đeo bám anh, có lẽ tuổi đã không còn trẻ, vốn anh thích yên tĩnh nay lại bắt đầu cảm thấy sợ tịch mịch rồi.

Hay là, chọn lấy một người làm bạn đi đến cuối đời đi, có lẽ đó là một lựa chọn không tồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.