Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 3 - Chương 28: Tìm về chốn cũ



Sau mấy giây ngốc lăng ra, anh mới vội vàng bừng tỉnh…

Mặc dù không phải lần đầu nhìn thấy “ Thần nho nhỏ” của cậu, nhưng anh có cảm giác vô cùng lúng túng, làm thế nào cũng không giữ được bình tĩnh.

Âm thanh của máy điện tâm đồ  quá chói tai, Lăng Thịnh Duệ nghĩ có phải nó đang kêu anh nên gọi bác sĩ tới không. Do dự một chút,anh bỏ qua quyết định này, nhất là sự dao động của máy cho thấy cậu không có chuyện gì nguy hiểm cả.

Về phương diện khác…

Cẩn thận quét mắt qua bộ phận hung vĩ dưới hạ thân, anh nuốt nước bọt.

Cái này mà kêu bác sĩ tới, sợ răng anh có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội nữa…

Không muốn bị người khác nghĩ mình hèn hạ, biến thái  YY với người bệnh, anh đành phải giả vờ không xảy ra chuyện gì, cúi đầu, giúp Phương Nhược Thần mặc quần áo lại.

Vì quá khẩn trương, tay anh run dữ dội, trong lúc cài cúc áo lại cho cậu,anh luôn thất bại, đợi đến khi anh hoàn thành xong thì người đã đổ đầy mồ hôi, nhưng, anh không cảm thấy nóng, chỉ cảm thấy cơn lạnh chạy lên từ sau lưng.

Ngẩng đầu lên, anh lơ đẵng nhìn qua mặt cậu, nội tâm chấn động.

Hai má Phương Nhược Thần đỏ vô cùng, hai mi nhíu lại, biểu tình vô cùng khó chịu. hô hấp của cậu thậm chí còn dồn dập hơn cả anh nữa, trước ngực kịch liệt phập phồng, anh kinh hãi liếc nhìn máy điện, nhưng lại không có chuyện bất thường nào ngoại trừ tần xuất có hơi nhanh một chút, những mục sinh lý khác đều bình thường.

Lăng Thịnh Duệ không nhịn được có phần hoang mang, rốt cuộc cậu ta bị sao vậy?

Đồng hồ đã điểm mười một giờ,anh không thể chần chừ nữa, vì vậy anh nhắm mắt, động tác nhanh nhẹn mặc quần giúp Phương Nhược Thần,sau đó đắp chăn lên.

Làm bộ như không thấy khối u nổi lên trong chăn, anh chạy ào vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Mở vời nước ra, nhắm mắt lại, mặt anh chôn sâu vào dòng nước, nước lạnh làm tan đi cảm giác nóng rực trên mặt anh.

Bình tĩnh…

Phải giữ bình tĩnh….

Điện thoại đột nhiên vang lên, khiến anh càng hoảng sợ, vội ngẩng đầu lên, lau mặt một chút, mới lấy điện thoại trong túi ra.

Trên màn hình hiển thị tên Phương Vân Dật.

Ngây ra một chút, anh bắt điện thoại, tuy rằng không muốn tiếp xúc gì nhiều với Phương Vân Dật, nhưng anh cũng không muốn đắc tội với Tiểu ma vương này.

“Này, anh tới bệnh viện chưa?” không đợi Lăng Thịnh Duệ trả lời, giọng nói trong trẻo của cậu đã vang lên.

“Tới rồi.” anh thấp giọng trả lời.

“Anh tôi sao rồi?”

“Vẫn tốt.” nhắm mắt lại, Lăng Thịnh Duệ trả lời, hơi chột dạ một chút.

Dừng một lát, bên kia lại tiếp tục: “ Ưm, vậy, có xảy ra chuyện gì không?” Không biết có phải cảm giác chột dạ hay không, anh nghĩ rằng giọng cậu ta hơi khẩn trương.

Không biết dụng ý của Phương Vân Dật là gì, anh vội vàng trả lời:  “Không có!”

Ý thức mình phản ứng quá lộ liễu, Lăng Thịnh Duệ hạ giọng bổ sung: “ Không xảy ra bất cứ chuyện gì hết, anh cậu vẫn ổn.”

“Ừm, vậy tốt rồi.” Phương Nhược Thần thở phào nhẹ nhõm: “ Vậy anh tiếp tục chăm sóc anh ấy đi, bây giờ tôi có việc, có lẽ đến tối mới về.”

“Biết rồi.”

“Vậy nhé, tôi cúp điện thoại đây.”

Tắt di động, anh thở phào một hơi, tuyệt! Phương Vân Dật không phát hiện chuyện gì hết. lúc nãy khi cậu hỏi anh có xảy ra chuyện gì không, anh thậm chí còn nghe trong giọng nói đối phương hơi bất thường, làm sợ muốn chết, dù sao anh cũng không muốn Phương Vân Dật biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nếu không tiểu ma vương đó còn không nổi giận được sao?

Một lần nữa ra ngoài phòng bệnh, anh đã tỉnh táo hơn, mà Phương Nhược Thần bên kia lại đang bị vây vào trạng thái “vươn cờ”, anh lắc đầu, thấy mình như già rồi vậy, mấy năm nay thể lực chịu đựng quá tốt.

Nhưng tuổi trẻ cũng không cần phô trương vậy chứ!

Vẻ mặt anh đầy hắc tuyến.

Đi tới mở cửa sổ ra. Làn gió nhẹ lập tức thổi vào, mang theo một mùi hương của hoa cỏ, hòa tan với mùi đặc biệt trong bệnh viện.

Quản lý là một người rất độc đáo, nên tòa bệnh viện này thực vật xanh tươi rất nhiều, thậm chí bên ngoài nhà cũng xanh đậm một mảnh, anh đứng trước cửa sổ,được ánh dương quang ấm áp chiếu lên, nhìn ra màu xanh biếc đằng xa khiến tâm trạng anh tốt lên không ít.

Cảm giác thích ý chưa được bao lâu, đột nhiên có một ánh mắt cực nóng như tia laser bắn thẳng đến chỗ anh đứng, mạnh mẽ làm người khác không thể bỏ qua được.

Lăng Thịnh Duệ quay đầu lại.

Trong phòng không có ai khác, mà trên giường bệnh, Phương Nhược Thần hai mắt nhắm nghiền, anh chỉ nhìn cậu một lát, lập tức dời đường nhìn đi, nhìn về hướng khác.

Nhưng anh mắt tựa như đau đớn này, khi anh quay đầu lại đã không còn nữa rồi.

Đến tối, Phương Vân Dật mới xuất hiện, vừa vào cửa đã dán mắt lên người Lăng Thịnh Duệ, đảo từ trên xuống dưới một lượt, giống như đang kiểm chứng điều gì đó

Anh bị đường nhìn quỷ dị của cậu dọa sợ, vội  từ trên ghế đứng lên, xấu hổ cười nói:  “Cậu đến rồi, vậy tôi về trước đây.”

“Đi nhanh vậy?” Phương Vân Dật hỏi: “ Sao không ở lại thêm chút nữa?”

“Không được, khuya lắm rồi.” anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, mặt trời đã muốn lặn hẳn tới nơi, cũng sắp tới giờ Chu Dực về rồi.

“Vậy anh đi đi.” Phương Vân Dật nói.

Anh kinh ngạc, bình thường, mỗi lần anh kêu phải về, ít nhất cũng bị cậu châm chọc khiêu khích một phen, nhưng hôm nay cậu không do dự đồng ý ngay, thật quá khác thường.

“Sao, không muốn đi hả?” chú ý biểu tình kinh ngạc của anh, Phương Vân Dật cười như không cười chọc anh.

“Không phải.” anh vội vàng phản bác, ba bước thành hai bước đi tới cửa bệnh viện.

Nhìn người đàn ông như mất hồn đụng vào cửa, rồi chạy như bay ra ngoài, cậu bật cười, những tâm tình buồn phiền đã thoải mái hơn rất nhiều. dù thế nào đi nữa, dáng vấp lỗ mãng của người kia, không hề khiến người khác phản cảm,ngược lại còn cảm thấy anh rất manh nữa.

Quả là một phế vật! Trong lòng thầm mắng một câu, nhưng khóe miệng lại nhếch cao.

Anh đi rất gấp gáp, cho đến khi ra đến cửa bệnh viện mới thả chậm cước bộ. mỗi ngày vào lúc này, là khoảng thời gian nhẹ nhàng của anh, vì anh không cần phải gặp mặt mấy người Phương gia.

Đưa tay đón xe taxi bên đường, anh ngồi lên xe, nói với tài xế địa chỉ nhà của Chu Dực, sau đó ngồi đờ ra ở phía sau, mãi cho đến khi xe dừng lại, tài xế bảo anh đã đến rồi, anh mới hồi phục tinh thần lại.

Đi tới cửa nhà, anh theo thói quen lực tìm chìa khóa trong túi mình, nhưng túi tiền rỗng tuếch, anh lục kháp người từ trên xuống dưới, nhưng không tìm được cái chìa khóa nào, rõ ràng anh nhớ khi ra ngoài có đem theo mà.

Lăng Thịnh Duệ gõ gõ cửa, trong phòng không có phản ứng, Chu Dực vẫn chưa về.

Không muốn gọi điện thoại quấy rầy Chu Dực,anh không thể làm gì khác hơn là chờ ở cửa, bình thường Chu Dực trễ lắm cũng tầm trên tám giờ đã về, nhưng bây giờ đã tám giờ rưỡi rồi.

Đợi được tới chín giờ, y vẫn chưa về, anh hơi lo lắng. vì vậy lấy di động ra gọi cho Chu Dực, điện thoại đói phương vẫn đang trong trạng thái tắt máy, anh gọi vài cú vẫn không nghe nên đành chuyển hướng gọi đến công ty, sau đó nghe được Chu Dực nhận được một hợp đồng, hiện đang bay đến Pari.

Thiếu chút nữa anh đã ngất đi, nghĩ lại thấy thật đáng hận, không có chìa khóa, Chu Dực lại bỗng nhiên đi công tác, bây giờ có nhà cũng về không được.

Vô lực đỡ trán, anh cảm thấy đau đầu không ngớt.

Hôm nay thật sự là không gặp may chút nào….

Không còn cách nào, anh định đến khách sạn ngủ một đêm, chỉ là, bất tri bất giác anh đi dạo không mục đích trên con đường cái.

Ánh sáng thành phố ban đêm ánh một màu hồng ngọc, anh chết lặng nhìn con đường nửa quen nửa lạ trước mặt.

Đột nhiên anh nhớ tới Trình Trí Viễn.

Đã từng, Trình Trí Viễn không màng đến lời cầu xin của anh, mạnh mẽ ép anh về nhà hắn, sau đó nhốt anh một thời gian dài. Đoạn thời gian hắc ám đó là đoạn thời gian anh muốn quên nhất, anh bị nhốt ở một nơi âm u trong trẻo nhưng lạnh lẽo, kêu trời trời không thấu,, kêu đất đất không nghe, đoạn ký ức kia, anh muốn quên đi nhất, nhưng bây giờ anh bắt đầu có hoài niệm.

Không biết Trình Trí Viễn sao rồi?

Chết, hay đã bị thiếu niên kia mang về tổ chức rồi?

Vừa nghĩ đến chuyện…này, anh cảm thấy rất áy náy, lo lắng không thôi, anh quyết định đến nơi Trình Trí Viễn xem thử.

Cũng chính là căn nhà không có gì đặc biệt đó, anh đứng ngoài cửa, nhớ lại những vật dụng trong quá khứ, nhất thời cảm xúc ngổn ngang, đôi đồng tử tím trong trẻo lạnh lùng bắt đầu hiện lên, hiện lên rất rõ ràng. Anh từng đã nghĩ theo thời gian thì nhất định sẽ quên hết tất cả, nhưng anh bi ai nhận ra rằng, chuyện liên quan đến Trình Trí Viễn anh chưa bao giờ quên được, có thể là do đoạn ký ức đó đã khắc cốt ghi tâm vào lòng anh rồi.

Anh đẩy cửa, cửa lớn rất chặt, gõ cửa cũng không ai phản ứng, xem ra bên trong không có ai.

Giữa lúc anh định rời đi, một âm thanh thanh thúy từ sau lưng vang lên, âm thanh này đối với anh cũng không xa lạ gì, thời gian anh bị Trình Trí Viễn nhốt, anh vẫn nghe thường xuyên.

Chính là âm thanh lên nòng của súng lục.

Anh ngừng thở, không dám nhúc nhích.

Tiếng bước chân vang lên, phía sau có người tới gần, đối phương đi rất chậm, nhưng gần như mỗi bước chân đều đạp lên linh hồn anh,làm anh không nhịn được mà run rẩy.

Thân thể run càng ngày càng nhiều.

Cho đến khi có vật cứng để ngay ót anh, tiếng bước chân mới dừng lại.

“Là ai?” anh giả vờ bình tĩnh hỏi.

“Ha ha…” tiếng cười trầm thấp vang lên, tựa như một hồi sét,làm cho hô hấp của anh cũng gần như bị đình trệ.

Âm thanh này, anh không sao quên được.

“Phải là tôi hỏi mới đúng, anh lén lút trước cửa nhà tôi làm gì?” người phía sau lên tiếng.

“Không có gì.” Anh bạo gan chậm rãi xoay người lại.

Người phía sau không nổ súng.

“Gan cũng lớn thật, không sợ một phát trúng đầu sao?” Trinh Trí Viễn híp lại con ngươi, ngữ khí nguy hiểm.

Thấy được gương mặt quen thuộc, nội tâm anh nổi lên đủ hương vị tạp trần,chỉ cách nhau không quá nửa bước mà thôi, đôi mắt tím kia vẫn nhìn anh,lạnh lùng mà mỹ lệ. anh biết mình hài lòng chuyện gì, nhưng cũng không để ý. Anh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “ Tôi chỉ tới xem, không có ý gì khác, thấy cậu không có chuyện gì, tôi yên tâm rồi.”

“Anh quen tôi?” Thanh âm của hắn cao lên ngoài ý muốn.

(Kaze: giờ ngược đã tới, tổ chức khốn nạn, ai cho tẩy não thần tượng của chế hử!!!)

Anh kinh ngạc ngẩng đầu, còn tưởng đối phương nói đùa, nhưng, rất nhanh, anh phát hiện ra không phải, nhãn thần của hắn không giống trước đây, nhãn thần không còn sự điên cuồng nhiệt liệt như trước nữa, mà trở nên vô cùng lãnh đạm, giống như đang nhìn một người xa lạ vậy…

Thậm chí anh còn thấy được sát khí trong đôi con ngươi kia….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.