Phương Nhược Thần nhìn gương mặt lạnh băng của anh, muốn nói lại thôi, cậu tưởng rằng anh vẫn mềm yếu giống như trước đây, nhưng không, lần này người đàn ông đó đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Vô số câu từ xoay tròn trong đầu cậu, uy hiếp có, dụ dỗ cũng có, duy chỉ có xin lỗi là không, cậu muốn gọi anh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, cổ họng giống như bị cái gì đó tắt nghẹn lại, cái gì cũng không thể nói ra được.
Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu một cái, không nói gì hết, anh chuyển đường nhìn, đi xuống lầu.
Phương Nhược Thần nóng nảy: “ Đứng lại đó cho tôi!”
Được Phương Vân Dật đỡ, cậu vội chạy đến cầu thang, nhưng một bóng người cũng không có,anh đã đi lâu rồi.
Tàn bạo trừng lớn con mắt xuống cầu thang, nhãn thần Phương Nhược Thần lạnh đến cực điểm, hung hăng nện một quyền vào bức tường góc cầu thang, dụng lực rất lớn, thậm chí tay cậu còn run run.
“Em đi bắt anh ta về.” Phương Vân Dật không đành lòng mở miệng, Phương Nhược Thần đã tỉnh vài ngày, nhưng thân thể vẫn còn rất yếu, nếu lại có chuyện gì nữa, vết thương lại trở nặng mất.
Cậu không quay đầu lại, mà lạnh lùng nói: “ Không cần, đến lúc thì tự anh đi bắt anh ta.”
Tuy rằng trong lòng rất thẹn với anh, nhưng giờ đây trong thâm tâm cậu ngoại trừ phẫn nộ ra thì chỉ còn thất vọng thôi, thái độ của Lăng Thịnh Duệ quá vô tình, mấy hôm nay cậu đã tỉnh rồi, nhưng giả vờ hôn mê là vì sợ anh sẽ không đến bệnh viện khi biết cậu khỏe lại nữa, vốn cậu định dùng chiêu này để tranh thủ nắm lấy sự đồng tình của anh, nhưng không ngờ kết quả lại như thế này.
Cảm giác càng ngày càng tự đẩy anh ra xa mình hơn….
Phương Nhược Thần cảm thấy bất lực, đã lâu thế rồi, cậu vẫn luôn nỗ lực cải tiến ấn tượng của anh với mình, nhưng càng làm càng hỏng.
Có lẽ, sử dụng biện pháp ôn nhu mềm mỏng xem ra không phải cách hay rồi….
(Kaze: ai nha~~~)
Anh như người mất hồn đi trên đường cái, những người đi ngang qua đều dùng ánh mắt quái dị nhìn người đàn ông ánh mắt thất thần này, không hẹn mà cùng tránh xa.
Sắc mặt anh tái nhợt, đi nửa ngày, không biết phải đi đâu.
Số tiền trên người anh đã dùng hết để mua card điện thoại, nhưng không biết phải dùng chỗ nào.
Xung quanh càng lúc càng yên tĩnh, anh đi lâu lắm rồi, có hơi mệt, vì vậy khi đi ngang qua một công viên, anh dừng lại, ngồi xuống một chiếc ghế đá để ghỉ ngơi.
Đã gần tối rồi, trong công viên hầu như không còn ai, Lăng Thịnh Duệ nhìn ánh tà dương nơi phía xa xa, ngửa đầu dựa vào thành ghế.
Bầu trời rất xanh, ánh sáng trong suốt cứ như một khối thủy tinh vậy,Lăng Thịnh Duệ híp mắt lại suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới Đức Duy Hoàn. Một thanh niên có dáng vẻ luôn luôn bất cần đời, nhưng cũng là một người rất tốt.
Màu sắc trong Ánh mắt của người đó thậm chí còn xanh hơn cả bầu trời….
Không biết hắn sao rồi? anh còn nhớ rõ, kế hoạch về hành trình vòng quanh thế giới rất tốt của hai người bị cắt đứt, Đức Duy Hoàn vội vã mang anh trở về, nguyên nhân cụ thể cũng không tiết lộ ra, chỉ nói là nhận được nhiệm vụ khẩn cấp. anh rất thích lần đi đó, vẫn mong có thể tiếp tục chuyến đi, anh tiếc nuối,có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa đâu.
(Kaze: ưng anh Thần đi, thúc muốn đi đâu, ảnh dẫn đi…-_-)
Suy tư hồi lâu, anh quyết định về nhà.
Tuy Quan Thế Kiệt đã nói anh là trong thời gian này tốt nhất đừng gặp Lăng Hạo, nhưng mà dù sao cũng là cha con, chẳng lẽ giận lắm đến nỗi ngay cả mặt cha cũng không thèm nhìn tới sao. Ban đầu anh tính chạy đến công ty của Chu Dực, nhưng ngay lập tực hủy bỏ suy nghĩ, dù sao thì quan hệ của hai người vẫn là bí mật, tùy tiện chạy đến chỗ đó sẽ làm người khác hoài nghi.
Lúc trời tối đen,anh cũng tới nhà.
Đứng trước cửa, anh vươn tay, nhưng không có dũng khí gõ cửa. hàng xóm cũ hai bên dùng ánh mắt cảnh giác nhìn anh, anh mới xấu hổ gõ gõ cửa.
Cửa nhanh chóng mở ra, người mở cửa là Quan Thế Kiệt.
Khi nhìn đến người đang đứng trước cửa, hơi ngoài ý muốn của cậu.
“Sao ông tới đây?” Quan Thế Kiệt đi ra, đóng cửa lại.
“Tôi về gặp tiểu Hạo.” anh hạ mi mắt: “ Đã nhiều năm tôi không gặp nó rồi, không muốn tiếp tục nữa, dù sao chúng tôi cũng là cha con, nó hận tôi chắc cũng đủ rồi.”
Quan Thế Kiệt nghe xong, không nói gì, qua một hồi lâu, mới mở miệng nói: “ Tôi không cho rằng như thế.”
Anh kinh ngạc nhìn cậu: “ Tại sao?”
Cậu đẩy mắt kiếng: “bóng ma nội tâm trong lòng cậu ấy khó khăn lắm mới thoát ra được, cũng đã tập quen nếp sống một mình, bây giờ ông về cậu ấy làm sao quen?”
Lăng Thịnh Duệ áy náy nói: “ Tôi biết mình không xứng làm cha, nhưng tôi có thể bồi thường tốt cho nó.”
“Bồi thường thế nào?” cậu lạnh lùng hỏi.
Anh á khẩu không trả lời được, bồi thường thế nào đây? Anh cũng không biết.
“Tôi nghĩ anh không cần về đây nữa đâu, chính cậu ấy cũng nói không muốn gặp ông, tôi nghĩ sau này ông không cần…. tới đây, tôi không cho phép ông găp cậu ấy đâu.” Không muốn nói thêm gì nữa, Quan Thế Kiệt xoay người, mở rộng cửa.
Anh vô cùng ngạc nhiên hỏi: “ Cậu có ý gì, cậu dựa vào đâu không cho tôi gặp nó?”
Anh vẫn nghĩ cậu thiếu niên này có hơi quan tâm quá tới con anh, nhưng anh cũng chỉ nghĩ cậu ấy là bạn không hơn không kém, đối xử tốt với tiểu Hạo, nhưng những lời nói vừa thốt ra trong miệng của Quan Thế Kiệt, khiến anh không thể tin nổi, làm sao cậu ta có thể nói ra mấy lời đó?
Cậu cũng không quanh co dài dòng: “ Lời tôi nói là thật.”
Cậu xoay người, ánh mắt không thiện cảm nhìn vào Lăng Thịnh Duệ: “ Tôi nói ông trở về thì làm sao? Ít nhất thì phải xử lý tốt mối quan hệ của ông với mấy người kia đi, lỡ một ngày nào đó họ đột nhiên xông tới cửa, nói với tiểu Hạo quan hệ của mấy người, ông nghĩ tiểu Hạo sẽ phản ứng thế nào?”
Anh không trả lời được, sắc mặt trắng bệch một mảng.
Xém chút nữa anh đã quên, hiện giờ anh có mối quan hệ không rõ với vài người đàn ông khác, chuyện như vậy, anh có tư cách gì làm cha của Lăng Hạo?
Thất thiểu cúi đầu xuống, anh không nói gì, xoay người, một bước bỏ đi.
Quan Thế Kiệt nhìn bóng lưng cô đơn của anh,trong mắt có chút không đành lòng, nhưng vẫn cố nén không mở miệng, tuy nghĩ rằng lời nói vừa rồi hơi quá đáng, nhưng cậu không muốn Lăng Hạo bị tổn thương, nên việc làm đó không sai. Tuy chuyện đó chỉ do cậu mượn cớ thôi….
Đi ra khỏi cửa khu nhà, anh cảm thấy toàn bộ thế giới là một màu u tối, không có độ ấm, không có màu sắc, chỉ là một mảnh hoang vu.
Anh bắt đầu hoài nghi, mình sống trên thế giới này rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Không ai quan tâm anh, những người kia chỉ xem anh như món đồ chơi mà đối xử, lừa dối, đùa bỡn anh,thậm chí còn cường bạo anh, bây giờ, đứa con trai anh quan tâm nhất cũng ruồng bỏ anh.
Không ai cần anh.
Không một ai thành tâm quan tâm đến cảm nhận của anh.
Ngoại trừ Chu Dực….
Nhưng mà sự ôn nhu của Chu Dực,cũng là một thủ đoạn để giữ anh bên người.
Anh tự nghĩ mà bi ai.
Có lẽ, chết đi là cách giải thoát tốt nhất.
Anh mờ mịt nhìn về phía giữa con đường, cách đó không xa, có một chiếc ô tô siêu tốc đang chạy rất nhanh về phía này.
Anh nhìn nó tới gần.
Đèn đầu xe rất chói,nhưng anh không hề có cảm giác.
Ma xui quỷ khiến, ngay tại lúc xe gần tới, anh đột nhiên đi ra, chặn giữa đường xe.
Anh nhắm mắt lại,đợi đợt đau đớn kéo tới.
Tiếng phanh xe sắc nhọn vang lên, cùng lúc đó, tay anh đột nhiên bị nắm chặt,thình lình bị kéo về phía sau.
Ngay lúc chiếc xe tông vào anh,anh đã được kéo ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Anh ngạc nhiên nhìn phía sau, Quan Thế Kiệt xanh mặt trừng mắt nhìn làm anh giật mình, nắm tay siết chặt, cậu cực kỳ nhẫn nại, không vung tay cho anh một đấm. Vừa rồi nói xong, cậu thấy anh có hơi kỳ lạ, cho nên mới đuổi theo, không nghĩ tới anh lại nhắm ngay chiếc xe muốn tự tử.
“Mẹ nó, mày muốn chết à!”không đợi cậu lên tiếng, người tài xế xe mém chút trở thành kẻ gây ra tai nạn giao thông đã mở cửa ra chửi bới: “ Muốn chết thì cách xa một chút, tao không phải chỗ để mày tự sát đâu!”
Quan Thế Kiệt bình tĩnh quét mắt nhìn hắn: “Nếu tôi nhớ không lầm, con đường này hạn chế tốc độ, vừa rồi chính anh chạy quá giới hạn, cho dù ông ta tự tử, anh cũng không thoát khỏi trách nhiệm với pháp luật đâu.”
Lời vừa dứt, người tài xế trẻ tuổi hơi chột dạ,ngữ khí mềm nhẹ xuống, hung hổ nhấn ga chạy đi, nhanh như chớp không thấy đâu.
Quan Thế Kiệt nhìn đuôi xe cười nhạt một cái.
Kéo anh từ ven đường lên, âm thanh cậu lạnh tới cực điểm: “Vừa rồi ông muốn tự sát?”
Anh nhìn cậu, biểu tình mờ mịt.
Cậu nhíu mày, đúng là không quen nhìn biểu tình của người đàn ông này, cứ có cảm giác mềm yếu vô năng thế nào ấy.
(Kaze: không nhá!!!! mềm yếu vô năng là thúc không trụ được với mấy anh đến gần hết q3 này đâu nhớ!!!)
“Thành thật mà nói, nếu ông không phải cha của tiểu Hạo, vừa rồi tôi sẽ không kéo ông lại đâu.” Quan Thế Kiệt dừng một chút, mặt không đổi sắc bổ sung thêm mọt cú: “ Chỉ có người vô dụng, mới tìm đến cái chết.”
Anh dựa lưng vào cột điện, cười khổ: “ Đúng, tôi rất vô dụng, lẽ ra không nên tồn tại trên đời này nữa.”
Cậu dừng một chút, chất vấn anh: “ Lẽ nào ông không lo lắng tiểu Hạo sẽ trở thành trẻ mồ côi sao?”
Anh nhắm mắt lại: “ Nó đã không cần tôi nữa rồi.”
Cậu hơi do dự, quyết định nói sự thật: “ Thật ra mấy lời tôi nói đều gạt ông, tiểu Hạo vẫn rất thương ông, cậu ấy nhớ ông lắm.”
Anh cười khổ: “ Không cần an ủi tôi, tôi hiểu cá tính của nó, nhất định nó hận tôi lắm.”
(Kaze: nếu nhớ không lầm kẻ đầu sỏ của mọi bi kịch là do thằng cha cưỡng thúc lúc ban đầu … -_-)
“………..”
Cậu đột nhiên đau đầu,nói mấy lời đó vốn chỉ để độc chiếm tiểu Hạo thôi, nhưng bây giờ, hình như lại chọc thêm phiền rồi, cậu không ngờ người đàn ông này lại xảy ra tình trạng yếu đuối như thế, bị đả kích tìm đến cái chết, nếu người này xảy ra chuyện thật, không phải cậu sẽ trở thành kẻ thù giết cha của Lăng Hạo sao.
“Quên đi, ông vào nhà đi, tiểu Hạo thấy ông nhất định vui lắm.” cậu nói.
Anh lắc đầu: “ Không, tôi không có mặt mũi gặp nó.”
Hai người cứ giằng co mãi,Quan Thế Kiệt bất đắc dĩ không còn cách nào khác: “ Để tôi gọi điện cho Chu Dực tới đón ông.”
Biểu tình anh chết lặng.
Vì mới gặp Chu Dực ở quan tòa cũng không lâu, Quan Thế Kiệt biết một chút chút chuyện hai người ở chung, cũng biết số điện thoại cá nhân của y.
Điện thoại được nối máy rất nhanh, Quan Thế Kiệt nghiêm túc thuật lại tình hình của anh với Chu Dực bên kia, con mắt vẫn chằm chằm nhìn vào anh.
Cũng may anh đã tỉnh táo lại, tuy nhìn vẫn còn hơi hoảng hốt, nhưng cũng không làm ra chuyện nguy hiểm kích động gì.
Sau khi nói chuyện một lúc, cậu đưa di động đến trước mặt anh: “Chu Dực muốn nói chuyện với ông.”
Anh ngẩng đầu, nhìn chiếc điện thoại trong tay cậu, anh do dự không dám cầm lấy.
Quan Thế Kiệt không nhịn được, mạnh mẽ nhét nó vào tay anh.
“Alo, anh có nghe không?”
Giọng nói ôn nhu của Chu Dực truyền tới, có chút khẩn trương, nghe được giọng y, khiến tâm trạng anh dịu xuống rất nhiều, anh nhẹ giọng nói: “ Chu Dực, tôi khó chịu lắm.”
Đây là lần đầu tiên anh nói ra cảm nhận trong lòng mình với Chu Dực, bởi vì sợ y phiền lòng, trước giờ anh luôn giấu trong ngực, nhưng hôm nay, anh thật sự không chịu nổi nữa rồi, anh cần có một người chia sẻ nỗi đau với mình, không nghi ngờ gì, Chu Dực là người thích hợp nhất.