Hình như phát hiện vừa rồi mình hơi kích động, Chu Dực cố gắng thu lại nét mặt của mình, lạnh nhạt nhìn Chu Tường. trước giờ trước mặt người khác y luôn là một người ôn nhu hòa nhã, đây là lần đầu tiên Lăng Thịnh Duệ nhìn thấy bộ dạng không kìm chế được của y.
“Quên đi,chuyện quá khứ rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa.” Chu Dực nói.
Chu Tường cúi đầu không hề hé răng.
Lăng Thịnh Duệ vốn đã nghĩ ra cách làm hòa hoãn bầu không khí giữa hai người họ, nhưng khi nghe được lời y nói, anh cũng không nhịn được ngây người.
Chu Dực hiện giờ mặt không đổi sắc, bình tĩnh tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Y nói: “ Tất cả bức ảnh, video, tin được bị truyền ra ngoài tôi sẽ nghĩ cách giải quyết, trước tiên cậu ra nước ngoài một thời gian đi, đợi mọi chuyện lắng bớt rồi mới về.”
Chu Tường không trả lời, nắm tay càng ngày càng sết chặt,, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
“Em không ra nước ngoài.”
Chu Dực nhíu mày: “ Không phải do cậu quyết định đâu.”
Chu Tường ngẩng đầu, oán hận nhìn y: “ Tại sao em nhất định phải đi?”
Chu Dực cười nhạt: “Chẳng lẽ cậu muốn mỗi ngày phải trốn trong nhà, lúc nào cũng phải đề phòng đám chó săn chực chờ ngoài cổng?”
Nắm tay của Chu Tường càng siết chặt đến run rẩy, nhưng không nói câu nào.
“Được rồi, quyết định vậy đi, cậu về nhà chuẩn bị trước, tôi gọi người mua vé máy bay cho cậu, tối nay giúp cậu ra sân bay.” Chu Dực đứng lên khỏi sô pha, bày ra bộ dáng tiễn khách.
Chu Tường gắt gao nhìn chòng chọc y.
Chu Dực làm bộ như không thấy sự thất vọng và phẫn nộ tràn đầy trong mắt cậu, nới lỏng cà vạt, cười nói với Lăng Thịnh Duệ: “ Tôi hơi khát nước, anh giúp tôi rót một ly trà được không?”
Lăng Thịnh Duệ lo lắng nhìn thoáng qua Chu Dực, gật đầu: “ Ừ.”
Chu Dực nhìn anh đi vào nhà bếp, mới quay đầu nhìn Chu Tường, tình cảm ấm áp mới vừa rồi đã biến mất tăm, thay vào đó ánh mắt lạnh dần đi nhìn như một con người xa lạ.
“Sao cậu nhất định phải ở lại chỗ này?” Chu Dực hỏi.
Chu Tường không trả lời.
Chu Dực không có kiên nhẫn chờ cậu trả lời, cười lạnh hất hất cằm về phía nhà bếp: “ Bởi vì anh ta.”
Cả người Chu Tường lập tức cứng ngắt, không thể tin được nhìn y.
“Ánh mắt đó, là muốn hỏi sao tôi biết đúng không?” Chu Dực nhìn cậu, trên mặt là nụ cười mỉm, nhưng trong mắt lại lạnh thấu xương.
Chu Tường cắn môi.
“Hồi trước, khi tôi tìm thấy anh ấy bị thương ở ven đường, rồi phát hiện ra đó là do bị cường bạo, tôi vốn tưởng là do hai tên khốn Phương gia làm, lúc đó hận đến muốn giết chết họ,sau đó tôi phái người đi điều tra, lại phát hiện hai người đó không phải hung thủ, mà hung thủ thật sự, chính là cậu- người ngẫu nhiên gặp anh ấy ở hiệu sách.”
Cố nén nội tâm đang cuồn cuộn phẫn nộ trong lòng lại, Chu Dực nhàn nhạt nói. Y nhớ rất kỹ ngày hôm đó, sau khi nghe được kết quả điều tra, tin tức như sấm sét đánh xuống khiến tâm y sinh ra hàn ý lạnh băng, lúc đó y thật sự có loại xúc động muốn giết Chu Tường, chỉ là, mặc dù đang mất trí nhớ, cũng không biết có loại tình cảm nào với người em trai cùng cha khác mẹ này, nó nói cho y biết mình có thể làm được một cách nhẹ nhàng, chỉ là làm sao y cũng không hạ thủ được.
Chắc là, trong tiềm thức y đối với Chu Tường cũng có một chút gọi là tình thương….
Chuyện y không thể ngờ tới là, tên khốn Chu Tường không những xâm phạm người của y mà còn phủi mông bỏ trốn nữa!
Nghe lời nói lạnh như băng của Chu Dực, sắc mặt Chu Tường cắt không còn một hột máu.
Cậu biết, ngay chính thời khắc này mối quan hệ anh em vốn không mấy tốt đẹp của họ đã triệt để tiêu tan, lúc đó cậu chỉ nghĩ được rằng dùng mọi cách để hấp dẫn sự chú ý của Chu Dực, thậm chí không màng hậu quả lôi cả Lăng Thịnh Duệ vô tội vào cuộc, nhưng chưa hề nghĩ đến hậu quả lại thế này.
Chu Tường có cảm giác cả người rét run.
Chu Dực đi từng bước tới gần cậu, thân thể Chu Tường bắt đầu run lên, ánh mắt Chu Dực khiến nội tâm cậu sinh ra sự sợ hãi cực đại.
Giống như cả người bị đóng đinh lại khiến cậu không thể cử động được.
Cả hô hấp cũng vô cùng gian nan….
Chu Dực đứng trước mặt cậu, rồi dừng lại, nhưng không làm gì cả, y chỉ dùng thanh âm mà chỉ hai người mới nghe thấy được: “ Anh ta là người của tôi, ai cũng đừng nghĩ cướp anh ta đi, bao gồm cả cậu…”
Trong đôi mắt của Chu Dực, cậu nhìn thấy một đôi mắt khác, đôi mắt của mình, giờ đây nó đang tràn ngập nỗi lo sợ.
Rõ ràng khuôn mặt rất quen thuộc, tại sao bây giờ lại xa lạ thế kia.
Nội tâm Chu Tường dần dần lạnh xuống.
Cậu vì sự tưởng tượng bấy lâu nay của mình mà cảm thấy đau thương, Chu Dực từ lâu đã không còn là một đứa trẻ nhã nhặn vô hại nữa, Chu Dực bây giờ, rõ ràng là một tên ác ma máu lạnh vô tình.
“Cho nên, cậu bắt buộc phải đi.” Chu Dực cười nói, ngữ khí ôn hòa, tựa như một người anh trai chuẩn mực đang dốc lòng lo lắng cho em trai của mình: “ Cậu không cần lo qua đó sẽ cực khổ, tôi sẽ cho người chuẩn bị thật tốt cho cậu, cậu sẽ vào một trường học tốt, sau đó làm việc bên nước ngoài, cưới một cô vợ hiền, hạnh phúc sống qua một đời.”
(Kaze: đừng, thế thì mất một anh công rồi còn gì.. T^T)
Chu Tường nhỏ giọng nói: “ Em chỉ muốn ở đây.”
“Chuyện đó không thể được.” Chu Dực không chút do dự cự tuyệt cậu, cười nói: “ Đương nhiên cậu có quyền ở đây, nhưng cậu có thể làm được gì nữa? Cậu đã thân bại danh liệt sẽ không có công ty giải trí nào tiếp nhận một người làm ra chuyện động trời đâu, hơn nữa cậu cho rằng mình còn có cơ hội tiếp cận Lăng Thịnh Duệ à?”
Chu Tường trầm mặc.
Dường như biết cậu đã đồng ý, trên khuôn mặt Chu Dực tràn ngập nụ cười tự tin đã định liệu trước.
Chu Tường đột nhiên cảm thấy sự kiên trì của mình rất buồn cười, từ lâu trong thâm tâm cậu đã hiểu rõ, ý tưởng hèn mọn này của mình đã không còn chỗ phát huy nữa rồi, cậu đã quên mất, người này từ lâu đã không hề có tình cảm anh em gì dành cho cậu cả.
ở bọn họ, ngoại trừ có sự ràng buộc huyết thống lẫn nhau ra, thì không hề có bất kỳ mối liên hệ nào khác.
Chu Dực mỉm cười lui về sau, kéo khoảng cách hai người ra, đúng lúc Lăng Thịnh Duệ bưng tách trà nóng hầm hập từ bếp đi ra.
Chu Dực cầm lấy tách trà, uống một ngụm, ôn nhu cười với anh: “Cảm ơn.”
Lăng Thịnh Duệ cười đáp lại.
Bầu không khí xung quanh hai người rất hòa hợp, tuy đều là đàn ông, nhưng không hề tạo ra cảm giác phản cảm nào, mà tràn ngập sự dịu dàng và… yêu thương.
Một đôi tình nhân hoàn mỹ.
Chu Tường nghĩ, ở đây căn bản không có chỗ cho mình chen vào, tại sao còn muốn ở đây làm bình phong chứ?
Ít ra, bây giờ cậu hoàn toàn không có tư cách.
Cậu phải trở nên mạnh hơn.
Cũng chỉ có thể có đầy quyền lực và sức mạnh, cậu mới đủ tư cách ngồi ngang hàng với Chu Dực, mới có thể chính thức tranh đoạt Lăng Thịnh Duệ, hiện giờ cậu quá yếu.
Chu Tường không nói một lời xoay người đi ra cửa.
Lăng Thịnh Duệ vội vàng nói với bóng lưng cậu: “ Nghỉ ngơi mọt chút đi, uống tách trà nhé, cậu vừa mới tới mà.”
Chu Dực cũng mở miệng: “Nhớ rõ lời tôi nói.”
(Kaze: quá bỉ!!!!)
Chu Tường không dừng lại, cũng không quay đầu lại, dường như chuyện gì cũng không nghe thấy mà bước đi.
Cửa đóng lại, Lăng Thịnh Duệ lắc đầu: “ Haizz, đúng là một lần sảy chân để hận ngàn đời, cậu ấy thật sự rất có khiếu âm nhạc, vậy mà bị hủy rồi.”
Chu Dực buông tách trà, chôn đầu vào cổ anh, vừa cười vừa nói: “ Cứ xem chuyện này như mọt bài học đi, tuổi của nó vẫn còn nhỏ chưa hiểu được nhiều chuyện, tâm lý vẫn chưa vững đâu, học thêm nhiều kinh nghiệm vẫn tốt hơn.”
Lăng Thịnh Duệ thở dài: “ Xảy ra chuyện lớn vậy, cậu ấy có thể vượt qua được chứ?”
Không thể quen với các động tác vô cùng thân mật, thân thể anh lùi về sau một chút, nhưng chưa được bao lâu đã bị mạnh mẽ ôm lấy, không thể cử động được.
Ngửi được mùi hương của anh, Chu Dực nhắm mắt lại: “ Muốn thì sẽ làm được.” Dù sao cũng là từ Chu gia đi ra, nếu ngay cả chuyện nhỏ nhặt thế này mà cũng không vượt qua nổi, chẳng phải vô dụng lắm sao….
Chương 35-2
Cho Chu Tường ra nước ngoài, một chút Chu Dực cũng không nghi ngờ. Nhưng điều y không ngờ tới được là, Chu Tường tuy rằng ngây ngô, nhưng lại có cá tính cao ngạo bất khuất giống hệt y. Đêm đó, khi Chu Dực đã chuẩn bị tốt công tác xuất ngoại cho Chu Tường, thì điện thoại không thể nào gọi được cho cậu, cuối cùng từ chỗ công ty mới biết được Chu Tường mất tích….
Sau đó vài ngày, Chu Dực cũng đã phái rất nhiều người đi điều tra, nhưng cũng chẳng có tin tức nào.
Cậu giống như đã biến mất khỏi thế giới này vậy, toàn bộ đều không còn tung tích gì.
Tìm kiếm người không có kết quả gì, Chu Dực vẫn phải xử lý mọi chuyện. các thế lực bóng tối của Chu Dực âm thầm hoạt động, buộc tòa soạn phải ngừng tất cả những bài báo liên quan đến Chu Tường, vốn đang được viết về người tình bí mật trong các bức ảnh, nhưng chưa kịp đưa ra đã bị tuyên án tử hình.
Ngay lập tức, tác giả đưa tin buộc lòng phải thanh minh, dùng hết lời lẽ để xin lỗi Chu Dực, và còn nói những bức ảnh này toàn là giả, chỉ là một người giống hệt Chu Tường và toàn bộ đều là tác phẩm của Photoshop làm ra, căn bản không có chuyện tình gì cả.
Vì thái độ thay đổi quá nhanh, hơn nữa cũng nhìn không ra Photoshop chỗ nào, nên ban đầu không có lấy một người tin tưởng, nhưng thời gian cứ thế trôi đi, mà cũng không còn tấm hình hay đoạn video nào bị rò rỉ nữa, lúc đó số người tin tưởng mới bắt đầu nhiều hơn.
Đại bộ phận báo chí đổi theo chiều gió, bắt đầu đồng tình với Chu Tường, bắt đầu hứng thú với chuyện Chu Tường mất tích, đưa tin suy đoán nguyên nhân đằng sau sự mất tích của cậu.
(Kaze: tui… không thích nhà báo…. -_- nhìu chuyện thấy ớn…)
Công ty âm nhạc tìm kiếm Chu Tường không có kết quả, không cồn cách nào khác, đành phải để cậu lu mờ trước album của một ca sĩ mới, chỉ mới một tháng mà người đó xuất sắc giữ vị trí quán quân.
Công ty âm nhạc luôn không thiếu người mới, Chu Tường rất nhanh đã bị một thần tượng mới bỏ xa, ngay lúc vừa phát hành, người nọ đứng đầu bảng.
Chu Tường dần dần bị mọi người lãng quên.
Mọi người cứ thế như thiêu thân lao theo một ngôi sao mới, để rồi một ngôi sao cũ mờ nhạt thành một chấm rồi hoàn toàn biến mất.
Một tháng sau, một cỗ thi thể nam vô danh được tìm thấy ở một công xưởng cũ kỹ, bởi vì đã phân hủy quá nhiều, lại còn không có bất cứ vật phẩm nào chứng minh thân phận của người đó, cuối cùng bị ném đến nhà xác không được ai hỏi đến.
(Kaze: biết ai hôn???:v)
Một người không hứng thú với tin tức như Lăng Thịnh Duệ tự nhiên sẽ không biết đến tin này, mà Chu Dực khi dạo qua tin đó, cũng chỉ mỉm cười, trực tiếp kéo qua, thân phận người chết y biết quá rõ ràng mà, chính là tên côn đồ đã bán những bức ảnh và cuốn phim cho nhà báo.
(Kaze: ừ.. tên côn đồ..-_-)
Làm việc sạch sẽ gọn gàng, Chu Dực âm thầm nghĩ, chính mình phải trả thù lao thật hậu hỉnh cho người sát thủ kia.
Người thanh niên ngoại quốc có mái tóc vàng chói mắt ấy….
(Kaze: êm rất nhớ anh, Hoàn ạ!!!! T^T)
Sinh hoạt quay về quỹ đạo, Lăng Thịnh Duệ dần dần quên lãng Chu Tường, toàn tâm toàn ý lo cho cuộc sống nhạt nhẽo của mình, thỉnh thoảng sẽ viết nhạc rồi giao cho công ty âm nhạc, đây là trong một lúc vô tình xem TV quảng cáo anh đột ngột nghĩ ra. Trong phương diện này anh rất có năng khiếu, hơn nữa giai điệu rất hữu tình, rất nhanh được công ty xem trọng, thế là anh thành người soạn nhạc lớn nhất của công ty.
Điều này khiến anh rất vui mừng, anh vẫn cho rằng mình rất vô dụng,chỉ sống dựa hoàn toàn vào Chu Dực nuôi dưỡng, khiến anh rất buồn bực, cho nên hiện anh rất quý trọng công việc này, lúc Chu Dực biết tin, y rất ngạc nhiên, cho tới giờ y cũng chưa từng biết anh giỏi trong lĩnh vực này, sau này lại vô cùng vui vẻ, mua rất nhiều nhạc cụ, mỗi ngày bắt anh tự đàn tự hát cho mình nghe, thậm chí còn có ý nghĩ bán thành đĩa nhạc nhưng bị Lăng Thịnh Duệ nghiêm túc từ chối.
Anh biết rõ, nghề này cần xã giao rất nhiều, mà tuổi anh đã lớn, tài ăn nói cũng không có, với điều kiện thế kia sợ không trụ nổi được bao lâu, còn nữa, anh không thích bị người ta chú ý, khi anh trở thành nhân vật của công chúng thì nhất cử nhất động của anh sẽ bị mọi người xoi mói lôi ra ngoài ánh sáng mất, cuộc sống thế kia anh thấy rất khó chịu.
Chu Dực không ép anh, chỉ nghĩ hơi đáng tiếc, giọng hát và tài hoa như thế, cứ như vậy bị chôn vùi mất rồi.
Lăng Thịnh Duệ chưa từng nghĩ vậy, cuộc sống an nhàn mới là điều anh mơ ước, tình trạng hiện giờ, với anh mà nói đã là tốt nhất rồi.
Ngoại trừ mấy người nhà họ Phương…
Từ ngày Phương Vân Dật đột nhiên đánh bất ngờ đêm đó, anh cũng chưa thấy người nhà họ Phương lần nào, chỉ có điều Phương Vân Dật thường thường sẽ gọi điện quấy rầy anh, anh không dám nghe, sợ làm tiểu ác ma giận sẽ lại có chuyện xảy ra. Từ miệng cậu, anh biết được, Phương Nhược Thần hồi phục không được tốt lắm, tuy rằng đã tỉnh lại, nhưng nửa người dưới vẫn không hoạt động bình thường được, tuy công tác trị liệu vẫn ổn, nhưng Phương Nhược Thần lại bị mâu thuẫn trong nội tâm, nên vẫn chưa tự bước đi được, chỉ có thể dựa vào nạn chống và xe lăn để hoạt động.
(Kaze: tội anh qớ T^T, 1 chương mà xuất hiện tới… 5 anh công rồi ~~~~, còn anh Viễn của tui đâu…. TT^TT hú hú..)
Lăng Thịnh Duệ đương nhiên là thấy áy náy với Phương Nhược Thần, đại khái cũng là vì anh, nhưng anh không nghĩ sẽ gặp lại họ nữa, cho nên với mấy chuyện này, anh vẫn bảo trì sự trầm mặc.
Thẳng đến hôm nay, Phương Vân Dật gọi điện thoại đến.
Nhìn màn hình, anh không còn lựa chọn nào khác cầm lấy nó: “ Alo, cậu gọi tới làm gì?”
Bên kia điện thoại trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói: “ Mai là sinh nhật anh tôi, anh ấy hy vọng anh có thể tới tham sự buổi tiệc.”
“Xin lỗi, tôi không có thời gian, không đi được đâu.”
“Buổi tiệc này là do anh ấy tự làm, vì nó, anh ta đã không nghe lời khuyên của bác sĩ, mạo hiểm có thể dẫn đến tàn tật, cứ khắng khăng đòi xuất viện, hy vọng anh có thể giúp anh ấy.” giọng nói của Phương Vân Dật không có giọng điệu bất cần đời và bá đạo như trước, mà thay vào đó có chút đau thương và mất mát.
Lăng Thịnh Duệ do dự.
“Tôi biết tính tình anh ấy, nếu anh không tới, nhất định anh ta sẽ một mực đứng đó chờ anh.” Phương Vân Dật nói: “ Tình trạng hiện giờ của anh ta quá yếu, phải nghỉ ngơi cho thật tốt, miễn cưỡng xuất viện đã là tra tấn cực hạn rồi, nếu anh ấy còn tự ngược nữa, tôi sợ anh ta không chống nổi đâu.”
Anh biết lời cậu nói là thật, một người phải phẫu thuật sơ đã phải tu dưỡng rất lâu mới có thể phục hồi, càng miễn bàn là người phẫu thuật não bộ như Phương Nhược Thần, mà thời gian hôn mê còn lâu như vậy nữa.
Hít sâu một hơi, Lăng Thịnh Duệ nói: “ Được, nhưng tôi phải đợi Chu Dực về trước đã.”
(Kaze: xin phép anh chồng thứ cái đã, mới tới với mấy anh được…:v)
“Ừm, nhưng tôi hy vọng anh sẽ sớm hồi âm.” Phương Vân Dật nói.
“Ừ, được rồi.”
Cúp điện thoại xong, anh ngơ ngác ngồi trên sô pha, tuy rằng đã đồng ý với Phương Vân Dật, nhưng nội tâm anh bây giờ lại vô cùng hoang mang, làm sao đây? Rõ ràng anh đã phân rõ giới hạn với người Phương gia rồi mà….
Có nên nói với Chu Dực không? Nếu y biết anh tới nhà họ Phương, y sẽ phản ứng thế nào?
Tức giận sao?
Anh càng nghĩ càng đau đầu, nhưng tình huống của Phương Nhược Thần hiện không được tốt cho lắm, anh không thể không đi, không muốn làm lớn chuyện, nah quyết định không nói cho Chu Dực biết, ngày mai sẽ lén đến nhà họ Phương vậy.