Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 3 - Chương 41



Tuy rằng Lăng Thịnh Duệ đã lạnh nhạt vô cùng, nhưng Phương Nhược Thần lại không ép buộc mình giống như trong suy nghĩ của anh, mấy ngày kế tiếp, hai người đều nhẹ nhàng vượt qua, ngoại trừ thỉnh thoảng Phương Nhược Thần lại tạo ra một bầu không khí ái muội thì không còn làm hành động nào nữa.

Mặc dù không rõ vì sao Phương Nhược Thần gần đây trở nên càng ngày càng khác lạ, nhưng chuyện này đối với Lăng Thịnh Duệ có thể coi là chuyện tốt.

Anh đã dần dần thích ứng với cuộc sống ở đây.

Buổi chiều hôm nay, Lăng Thịnh Duệ kéo ghế dựa ra ngồi cạnh bàn trên sân thượng phơi nắng. Ánh nắng mùa xuân ấm áp vô cùng, anh dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

(Kaze: mùa xuân bên Việt nóng teo não…-_-)

Chung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có vài tiếng chim kêu, cùng với hương hoa, hương cây được gió nhàn nhã thổi tới khiến tâm tình vui vẻ thoải mái hơn nhiều.

Lăng Thịnh Duệ đột nhiên nghĩ, cuộc sống sinh hoạt thế này hoàn mỹ biết bao, còn tốt hơn sống giữa lòng đô thị phồn hoa sắt thép, anh cảm thấy rất thích chỗ này.

“Chú Duệ, chú Duệ ơi.” Giọng nói non nớt của trẻ con từ dưới lầu vọng lên.

Lăng Thịnh Duệ mở mắt, dưới ánh nắng nhìn xuống phía dưới, một cậu bé tóc vàng đang đứng cùng với nụ cười tươi sáng trên gương mặt.

Anh mỉm cười: “ Ni Kỳ, con tìm chú có chuyện gì sao?”

Từ ngày cậu bé xuất hiện trong phòng anh trở đi thì không còn tới nữa, Lăng Thịnh Duệ thật sự rất thích đứa nhỏ này, mỗi ngày anh đều trông ngóng nó, nhưng mấy ngày cũng không gặp, anh hơi thất vọng, bây giờ cuối cùng cũng gặp khiến tâm tình anh tốt hơn.

Đứa bé giơ tay lên, huơ huơ cái xẻng nhỏ và cái thùng trong tay: “ Con muốn trồng hoa.”

“Ha ha.” Lăng Thịnh Duệ cười gật đầu: “ Giỏi lắm.”

“Chú đi với con chứ?” Đứa nhỏ chớp mắt mấy cái, mong chờ nhìn anh.

Lăng Thịnh Duệ suy nghĩ một chút, dù sao cũng chẳng có việc gì làm, chẳng bằng đi với cậu bé, còn hơn đối mặt với Phương Nhược Thần.

“Được, chờ một chút, chú xuống ngay.”

“Vâng ạ.”

Đi xuống lầu, Lăng Thịnh Duệ đi tới bên cạnh Ni Kỳ, sờ sờ mái đầu thằng bé, cười hỏi: “ Chúng ta đi đâu trồng hoa?”

Bé con hất hất cằm lên, chỗ vào mảnh vườn không xa: “ Chỗ đó ạ.”

Lăng Thịnh Duệ đi theo hướng nhóc chỉ, trong một góc nhỏ của vườn hoa um tùm, có một nơi trống rỗng, tạo nên sự phối hợp không hài hòa.

“Đó có phải là một trong những chỗ cho con trồng hoa không?” Lăng Thịnh Duệ hỏi.

Thằng nhóc gật đầu:  “Không phải ạ,chỗ đó là ông Phương cho phép con, ông ấy nói con thích trồng cái gì thì cứ trồng.”

Anh sững sờ, ông Phương trong miệng thằng bé, chắc không phải là Phương Kiến Hồng chứ.

“Con nói ông Phương là….” Anh thử thăm dò hỏi.

“Chủ nhân nơi này ạ, ông ấy luôn bảo con phải gọi là ông.” Ni Kỳ trả lời.

Quả nhiên là Phương Kiến Hồng lưu manh đó…

Khóe miệng Lăng Thịnh Duệ giật giật, không ngờ tới Phương Kiến Hồng bình thường lạnh lùng tàn nhẫn vậy mà đối với trẻ con lại ưu ái đến thế.

Trong vườn, Lăng Thịnh Duệ nhịn cười, cầm lấy cái xẻng nhỏ mà thằng bé chuẩn bị riêng cho anh, bắt đầu “Chỉ đạo”, trổ tài trồng hoa.

Quá trình thật ra rất đơn giản, chính là xới đất lên, gieo từng hạt mầm xuống, sau đó tưới nước là được, nhưng chuyện này cần phải tập trung, không được qua quít, đào đất rồi lại gieo mầm rất nghiêm túc, Lăng Thịnh Duệ chỉ làm được một chút, những thứ này có hơi nặng đối với anh.

“Thế này chắc là ổn rồi nhỉ?” Lăng Thịnh Duệ cúi thấp đầu, vô cùng nghiêm túc lấp đất lại.

Đứa bé suy nghĩ một chút, rồi mới gật đầu, nghiêm túc nói: “ Rất tốt, chú Duệ làm tốt lắm.”  nhìn bộ dạng chăm chú của đứa nhỏ chưa tới mười tuổi, còn nhỏ mà đã ra dáng người lớn khiến anh vô cùng buồn cười.

Một lớn một nhỏ, cùng ngồi xổm ở nơi đất trống ngay vườn hoa, hết sức thu hút ánh nhìn, rất nhiều người đi ngang đều quay đầu quan sát họ.

Mặc dù là người không thích bị người khác chú ý nhưng anh cũng không khó chịu, ngồi chung với đứa bé này khiến anh nhẹ nhõm hẳn, giống như lúc Lăng Hạo còn nhỏ vậy, Ni Kỳ lúc này đây, khiến cho tình cha con trong anh lại bộc phát.

Nhìn cái đầu nhỏ đang cúi thấp tìm kím gì đó, Lăng Thịnh Duệ hỏi: “ Con rất thích trồng hoa à?”

“Còn có trồng cây nữa ạ.” Cái đầu nhỏ không nâng lên mà trả lời.

“Vậy bình thường con vẫn trồng cây với trồng hoa ở đây?”

“Vâng.”

“Bình thường con thích nhất là làm gì?” Lăng Thịnh Duệ tiếp tục hỏi.

“Vẽ tranh vẽ tranh.”

“Ừ, vậy con hay vẽ những gì?” Lăng Thịnh Duệ cảm thấy hứng thú tiếp tục hỏi.

“Cái gì cũng vẽ hết, chỉ là con thích vẽ Lỗ Kỳ nhất.”

“Lỗ Kỳ là gì?”

“Là con chó con ông con nuôi ấy.”

Lăng Thịnh Duệ tiếp tục hỏi, Ni Kỳ không ngại phiền tiếp tục trả lời anh, Lăng Thịnh Duệ cười, đứa nhỏ này không giống những đứa trẻ không yên tĩnh và kiên nhẫn cùng lứa tuổi khác, là một đứa trẻ tương đối khéo léo.

Chỉ là có hơi thông minh quá…..

“Lúc trước con có nói sẽ đến chơi nữa, sao mấy ngày rồi không thấy?” trong lúc lấy ra hạt mầm gieo xuống đất, Lăng Thịnh Duệ kiên trì hỏi.

Ni Kỳ chỉ dừng lại một chút,ngẩng đầu nhìn anh: “Chú hy vọng con tới?”

Anh cười gật đầu:  “Tất nhiên rồi, chú vẫn mong con tới, nhưng lại không thấy.”

Đáp án này khiến cho Ni Kỳ rất vui, thế là tặng cho anh một nụ cười xán lạn, đôi mắt xanh ngọc bích dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ,anh đột nhiên phát hiện sắc mặt của cậu bé hơi nhợt nhạt, nhìn có vẻ không khỏe.

Ni Kỳ cuối đầu, tiếp tục động tác trên tay: “ Thật ra con cũng muốn tới lắm, nhưng hôm đó đột nhiên con xỉu, ông con đưa tới bệnh viện đến hôm nay mới xuất viện.”

(Kaze: vì là con nít nói chuyện nên để mấy từ văn vẻ như “ngất đi” thì mất tự nhiên, nên tui để vầy nha)

Nội tâm Lăng Thịnh Duệ khẩn trương.

“Tại sao lại vậy?” anh thử hỏi.

“Bác sĩ nói trong đầu con có cái gì đó.” Ni Kỳ trả lời: “ Bác sĩ nói đó là nguyên nhân khiến con bị xỉu và đau đầu, con không biết đó là gì, con có hỏi ông đó là gì, nhưng ông không chịu nói.”

Lăng Thịnh Duệ hít một ngụm khí lạnh.

Giọng nói thản nhiên của đứa nhỏ, không có chút sợ hãi nào, tuổi đời còn quá nhỏ, thậm chí còn không hiểu bệnh tật tử vong là gì, anh nhìn thân hình nho nhỏ ngồi xổm bên cạnh, cảm thấy lo lắng không thôi.

Đứa bé đáng yêu ngây thơ thế này, không chịu được bệnh tật tra tấn đâu….

Lăng Thịnh Duệ nghĩ muốn sờ đầu thằng bé, nhưng lại thấy tay mình dính đầy bùn đất nên đành rụt tay về.

Tâm tình anh khó chịu vô cùng, cuối thấp đầu yên lặng đào đất.

Đối phương đột nhiên vươn tay, kéo kéo tay áo anh.

“Sao thế?” Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu lên nhìn thằng bé.

Đứa bé nhìn ra sau lưng anh:  “Chú Phương tới rồi.”

Lăng Thịnh Duệ quay đầu, Phương Nhược Thần đang đứng phía sau mỉm cười nhìn anh.

“Sao cậu về sớm vậy, không phải nói ra ngoài tham gia tiệc sao?” Lăng Thịnh Duệ hỏi.

(Kaze: thúc làm mất hứng… đang tưởng tượng viễn cảnh thúc quay lại ôm lấy cổ anh Thần hôn một cái, nói: “Mừng cậu (chồng) đã về.”…..)

“Buổi tiệc đó chán quá, nên tôi mới về sớm.” Phương Nhược Thần cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn thoáng qua cái xẻng trong tay anh, trên mặt là ý cười sâu sắc: “ Sao thế, đột nhiên tìm được hứng thú à?”

Mặt Lăng Thịnh Duệ đỏ lên, không mở miệng, nhưng Ni Kỳ đã mở miệng nói:  “Là con nhờ chú Duệ giúp đó ạ.”

Phương Nhược Thần liếc mắt nhìn Lăng Thịnh Duệ, cười hỏi Ni Kỳ: “ Hiện giờ làm được tới đâu rồi?”

“Một nửa ạ.” Ni Kỳ trả lời.

“Vậy có muốn chú giúp con trồng không?”  Phương Nhiên Thần tay phải chống cằm, hứng thú nhìn động tác của cậu bé.

“Tất nhiên là được ạ.” Ni Kỳ gật đầu, đứng dậy: “ Con đi lấy xẻng cho ạ.”

“Cảm ơn con nhé.” Phương Nhược Thần cười nói.

Ni Kỳ buông dụng cụ trong tay xuống, vỗ vỗ bụi đất trên người, rồi mới chậm rãi rời khỏi. Nhìn bóng dáng nho nhỏ không ổn định chạy đi, Phương Nhược Thần cảm thán: “ Thật sự là đứa nhỏ đáng yêu.”

“Đúng không?” chuyển qua…… cười cười nhìn Lăng Thịnh Duệ.

“Đúng vậy.” Lăng Thịnh Duệ thản nhiên trả lời: “ Chỉ cần cậu kết hôn, cũng có thể có được đứa bé đáng yêu như thế.”

Phương Nhược Thần nhướng mi: “ Anh sinh cho tôi?”

(Kaze: hí hí …)

Lăng Thịnh Duệ run lên một cái, trò đùa của cậu lại sắp tới rồi, anh rầu rĩ nói:  “Tôi nói là, cậu kết hôn với phụ nữ.”

Phương Nhược Thần sờ sờ cằm, tự hỏi một chút, rồi mới cực kỳ khẳng định trả lời: “ Tôi chỉ muốn kết hôn với anh.”

Hơi thở của Lăng Thịnh Duệ nghẹn ngay cổ họng, xuống không được mà ra cũng không xong, tắc lại một chỗ.

“Chuyện này không có khả năng.” Lăng Thịnh Duệ nhỏ giọng trả lời, lúc trước là Chu Dực “Bức hôn”, thế nào bây giờ lại đến Phương Nhược Thần phát điên vậy?

Trộm nhìn qua chiếc nhẫn bên ngón áp út tay trái, anh hơi buồn bực, đầu năm nay, đang lưu hành kết hôn đồng giới sao?

Bị anh cự tuyệt, Phương Nhược Thần cũng không thất vọng, nửa đùa nói: “ Tại sao lại không thể, chê tôi không có tiền à?”

Anh không còn lời nào để nói, cậu không có tiền thì ai có tiền đây chứ.

Lăng Thịnh Duệ lắc đầu.

“Hay,anh chê tôi xấu?” khuôn mặt lãnh đạm của Lăng Thịnh Duệ trong mắt Phương Nhược Thần dần biến thành e thẹn đỏ lên, sau đó lan ra.

Lăng Thịnh Duệ cười khổ: “ Cậu xấu, thì trên đời này đàn ông nào có thể xem được.”

“Vậy thì tại sao?” Phương Nhược Thần nhìn anh, rất không hiểu nổi. cậu có tiền có sắc, rất nhiều nam nữ đều như ong bướm lao vào cậu, duy nhất chỉ có người đàn ông này, cho dù cậu có xuát phát từ nội tâm đi chăng nữa, thậm chí bỏ luôn tôn nghiêm bản thân cầu xin cũng không chấp nhận cậu.

Lăng Thịnh Duệ cúi thấp đầu, tránh đi ánh mắt nóng rực của cậu: “ Tuổi cậu còn trẻ, sẽ có ngày hiểu được thôi, dù sao chúng ta đều là đàn ông, cậu không thể ở cùng với đàn ông, chuyện đó không đúng.”

Đại khái Chu Dực cũng vậy, nhưng đến cuối, y cũng chỉ có một người…..

(Kaze: ý là chấp nhận nam x nam thì đến cuối thúc chỉ có thể chứa 1 ấy.)

Ánh mắt Phương Nhược Thần trở nên âm trầm hơn: “ Ai nói đàn ông với nhau là không thể? Chúng ta thử thì biết thôi, tôi tin chúng ta có thể vĩnh viễn cùng một chỗ.”

(Kaze: đam mỹ kinh dị “vĩnh viễn cùng một chỗ”xin hân hạnh tài trợ câu nói này.)

Trong lòng Lăng Thịnh Duệ thở dài, xem ra Phương Nhược Thần trúng độc không nặng……., anh không hiểu, tuổi mình thì lớn, cá tính thì nhàm chán, cũng không có tài cán đặc biệt gì, mấy người này coi trọng cái gì ở anh, một hai đòi yêu nhau?

“Không được, chúng ta không có khả năng.” Lăng Thịnh Duệ than nhẹ.

“Tại sao?” trong mắt Phương Nhược Thần hiện đầy đau khổ: “ Anh không hề cho tôi một cơ hội theo đuổi nào.”

“Tôi không muốn sau này cậu hận tôi.”

Phương Nhược Thần cười khổ: “ Tôi hận anh, anh có biết tôi hận anh nhiều thế nào không, từng có vô số lần tôi muốn chính tay giết chết anh, nhưng không làm được.”

Sắc mặt Lăng Thịnh Duệ trắng bệch, thấp giọng nói: “ Tôi không biết.”

“Anh biết vì sao không?” ngữ khí của Phương Nhược Thần có hơi kích động: “ Tôi yêu anh nhiều như thế, vậy mà anh lại luôn lãnh đạm với tôi, thậm chí cùng người đàn ông khác ở chung. Anh biết không, mỗi lần sau khi tôi nhìn thấy anh và Chu Dực ở cùng một chỗ, thì hận đến không thể giết hai người để quên đi, đoạn thời gian đó, tôi bị anh tra tấn sắp điên rồi.”

(Kaze: quá mức si tình ~~~ trói lại SM đi anh ~~~:3…)

Phương Nhược Thần phun ra lời nói thật lòng, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy lòng đầy sợ hãi, Phương Nhược Thần vốn là một công tử hào hoa, vì cớ gì lại biến thành người si tình dến thế? Hơn nữa đối tượng lại vẫn là anh?

(Kaze: nguyên tác nó để là “si tâm lang” tui không biết ghép sao cho nó tình thú, nên thay nhẹ nhàng, nàng nào ghép được thì comt, tui sẽ sửa:3)

Chuyện này có hơi đau đầu quá!

“Cậu nói gì, tôi không hiểu.” Sửng sốt nửa ngày, không biết phải nói gì cho phải, anh đành úp mở trả lời.

“Rõ ràng anh nghe hiểu mà.” Phương Nhược Thần nghiêm túc nhìn anh.

“Đừng ép tôi, tôi không thể…”

Lời còn chưa nói hết, Phương Nhược Thần đã phản lại: “ Không phải anh không thể, mà là không dám, tôi biết anh và Chu Dực đã đính hôn rồi, nếu anh ta có thể, sao tôi lại không? Rõ ràng anh bất công, rốt cuộc tôi có chỗ nào thua kém anh ta? Tôi thậm chí yêu anh còn nhiều hơn Chu Dực nữa kìa!”

Giọng nói đầy kích động, Lăng Thịnh Duệ nghe xong, chỉ cúi đầu trầm mặc không nói.

Vốn Phương Nhược Thần định nói cho xong hết, nhưng cách đó không xa, Ni Kỳ đã cầm xẻng chạy tới gần, vì vậy cậu đành ngưng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.